Phù Diêu

Chương 248

- Về biểu diễn anh có yêu cầu gì không? Ví dụ như tiết mục biểu diễn, diễn viên chính..
Mộ Dung rất tự nhiên hỏi một câu rồi cẩn thận nhìn phản ứng của Vương Quốc Hoa.

- Không có yêu cầu gì, việc này do lãnh đạo đoàn các cô quan tâm, tôi không đưa yêu cầu. Nếu như nói yêu cầu thì có một vấn đề nho nhỏ.
Vương Quốc Hoa cười cười dừng một chút. Mộ Dung không khỏi khinh thường nói trong lòng: Đối phương lộ đuôi rồi.

- Người xem ở huyện Phương Lan chủ yếu là người trung tuổi cho nên khi chọn tiết mục thì phải chú ý đến khán giả.
Vương Quốc Hoa vừa cười vừa nói, Mộ Dung theo bản năng nói:
- Chỉ như vậy thôi ư?

- Ừ, vậy thôi. Hy vọng các cô mau chuẩn bị sẵn sàng, nếu như biểu diễn lần này được đánh giá cao thì sau này huyện còn có thể cân nhắc tổ chức thêm nữa.
Mộ Dung vốn nghĩ đối phương dù không nói rõ muốn ai làm diễn viên chính thì cũng có thể ám chỉ một chút chứ? Hắn thật sự chỉ muốn phát triển sự nghiệp văn hóa của địa phương thôi sao?

Hai năm nay Mộ Dung vì duy trì sinh tồn cho đoàn kịch tỉnh nên đều phải đi khắp nơi xin tài trợ, phải nhờ vả. Ví dụ như hai chị em Liên Mai, hai người sớm là diễn viên chính nhưng vẫn chưa được vào biên chế, chỉ có tiền lương ít ỏi nên hai chị em rất khó khăn. Mộ Dung có lần từng nghĩ muốn hai chị em tìm một người đàn ông có tiền.

Mộ Dung ngẩn ra, Vương Quốc Hoa có chút khó hiểu nhìn cô:
- Sao? Tôi nói không rõ ư?

Mộ Dung gật đầu nói:
- Rất rõ, tôi không có vấn đề gì.
Vương Quốc Hoa đứng lên cười nói;
- Cứ như vậy đi, tôi còn phải về huyện, không tiễn cô.

Đây là đuổi khách? Mộ Dung một lần nữa rất buồn bực thầm nói đối phương kiêu căng như vậy sao? Hai người lúc bắt tay chào tạm biệt, Vương Quốc Hoa gần như chỉ khẽ chạm tay rồi bỏ, không hề nhân cơ hội chiếm tiện nghi, ánh mắt rất đoan chính.

Mộ Dung cảm thấy đầu óc của mình có vấn đề. Lần đầu cô gặp một người đàn ông có quyền thế mà có thái độ như vậy. Đi ra vài bước, Mộ Dung vô thức quay đầu lại nhìn một chút, Vương Quốc Hoa đứng ở mỉm cười, trong mắt mang theo ý thưởng thức. Mộ Dung thoải mái, thì ra hắn là người đàn ông bình thường, không phải là …

Đứng ở cửa sổ, Vương Quốc Hoa nhìn thấy đạp xe đạp rời đi. Một người phụ nữ như vậy thực ra cô có thể sống thoải mái hơn. Vương Quốc Hoa nhớ đến vẻ bất đắc dĩ trong mắt Viên Hữu Phương, đây quả là người phụ nữ đáng tôn trọng.

Vương Quốc Hoa không phải nhà từ thiện, càng không phải người thích nghệ thuật. Làm chuyện này chỉ là hắn muốn lấy danh tiếng. Diễn kịch rất có thị trường ở địa phương, Vương Quốc Hoa nghĩ không ngại tiến hành một hoạt động trong thời gian dài. Phải biết rằng người phụ nữ như Mộ Dung có lẽ trong túi ít tiền nhưng lại có nhiều bạn trong giới giải trí. Vương Quốc Hoa bỏ chút tiền là có thể miễn phí tuyên truyền cho huyện Phương Lan, hoặc là tuyên truyền cho mình.

Về phần đôi chị em Liên Mai, Vương Quốc Hoa cảm thấy chỉ cần các cô tiếp tục theo nghề diễn thì còn sợ không có cơ hội sao?

Trên đường về, Vương Quốc Hoa nhận được điện của Nghiêm Hữu Quang.
- Quốc Hoa, nói với cậu một tin tốt, Tương Tiền Tiến là tân thị trưởng.
Nghiêm Hữu Quang không nói về mình nhưng thực tế đã nói y thành bí thư. Nghiêm Hữu Quang nói xong dập máy, Vương Quốc Hoa lẩm bẩm một tiếng:
- Sao phải là Tương Tiền Tiến?

Bí thư Thị ủy cùng thị trưởng vĩnh viễn có mâu thuẫn không thể hóa giải. Hai vị đứng đầu này là Nghiêm Hữu Quang và Tương Tiền Tiến làm Vương Quốc Hoa có chút đau đầu.

Vương Quốc Hoa bất đắc dĩ lắc đầu không nghĩ nữa. Về đến huyện đã là trưa. Hắn ăn tạm một chút rồi đi làm. Tối về tới nhà khách, Vương Quốc Hoa có chút bất ngờ thấy Ngô Xuân Liên đang lau nhà.

- Ồ, sao lại là cô vậy Tiểu Ngô?
Vương Quốc Hoa rất bất ngờ, Ngô Xuân Liên ngây ngô đáp lại:
- Sếp Mao tự mình tới nhà mời em đi làm trở lại, lương tăng lên 300.

Vương Quốc Hoa cười ha hả nói:
- Mao Lợi này đúng là biết theo chiều gió.
Vấn đề của Mao Lợi nói lớn là lớn, nói nhỏ là nhỏ. Vương Quốc Hoa cũng không muốn truy cứu.

Ngô Xuân Liên cười cười có chút xấu hổ nói:
- Em sợ mình làm không tốt.
Vương Quốc Hoa cười nói:
- Không sao cả, cô rất chăm chỉ. Chẳng qua tôi muốn tìm công việc khác cho cô. Cô làm tạm ở đây vài hôm chờ công ty của bạn tôi khai trương trên thị xã thì cô có thể lên đó làm. Ngoài ra cô nói với Mao Lợi, bảo Mao Nhạn cũng không dễ dàng, tiền lương có phải tăng lên 300 không?

Vương Quốc Hoa vừa dứt câu, Mao Lợi đã đi vào cười cười lấy lòng:
- Xin Bí thư Vương yên tâm, nhất định làm theo.
Lúc nói câu này Mao Lợi thầm mắng mình ngu sao chỉ nghĩ tăng lương cho Ngô Xuân Liên.

Vương Quốc Hoa lạnh nhạt nhìn y:
- Anh yên tâm làm tốt công việc của mình, phải biết rút kinh nghiệm, đi làm việc đi.
Vương Quốc Hoa xua tay như phủi bụi.

Mao Lợi tươi cười đầy mặt đi ra, trước khi đi còn không quên cười cười với Ngô Xuân Liên. Vương Quốc Hoa thầm nói hắn có mệt không mà làm như vậy?

Sau khi Tôn Trường Thanh xảy ra chuyện, cuộc sống của Uông Lai Thuận tốt lên rất nhiều, trong thời gian này cũng rất tích cực. Vương Quốc Hoa không thích tranh đoạt, chỉ cần đối phương không gây chuyện với mình, không thò tay vào việc của mình là đủ.

Tối không có việc gì, Vương Quốc Hoa bật máy tính lên chơi game. Chơi một lúc hắn đứng lên chuẩn bị đi tắm thì điện thoại vang lên, bên trong truyền tới giọng của Sở Sở.

- Bại hoại, sao không gọi điện cho người ta?
Vừa mở miệng đã mắng, trong đầu Vương Quốc Hoa hiện lên vẻ mặt hung dữ của cô, hắn cười ha hả nói:
- Sao? Nhớ anh à?

Sở Sở phì một tiếng:
- Đồ không biết xấu hổ, bổn cô nương không thèm nghĩ tới anh? Khai báo thành khẩn gần đây có phải là có tình nhân mới không?

Vương Quốc Hoa rất thành thật nói:
- Đúng thế.
Sở Sở ở bên kia trầm ngâm một chút rồi tức giận nói:
- Anh không thể nhường em một chút sao? Người ta là con gái mà.

Vương Quốc Hoa thầm nghĩ mình nói thật không ai tin.

- Gần đây thị xã và huyện nhiều việc nên bận quá.
Vương Quốc Hoa không tiếp tục nói đùa mà nói nghiêm túc. Sở Sở nói:
- Em biết, em có tai mắt cạnh anh đó. Nghe Cao Thăng nói có người muốn hại anh làm em rất sợ. Đã bắt được bọn chúng chưa?

- Cục công an thị xã đang truy nã nhưng chưa bắt được. Có Cao Thăng ở đây em còn sợ anh xảy ra chuyện gì sao?

- Nói cũng đúng. Đúng, ông ngoại gần đây rất khỏe, cùng lắm một tháng nữa em có thể tới chơi với anh. Nhớ tìm phụ nữ khác thì đừng để em biết.
Bên kia truyền tới tiếng ho khan, Sở Sở vội vàng dập máy.

Vương Quốc Hoa cảm thấy mình rất vô sỉ, chẳng qua hắn nhanh chóng lấy lý do mình là đàn ông để an ủi.

Vương Quốc Hoa vào lấy nước tắm. Ngô Xuân Liên vào thấy thế nên nói:
- Bí thư Vương, sao có thể để ngài làm cái này, để em.

Có thể do làm việc nên Ngô Xuân Liên mặc khá đơn giản, trước ngực lộ rõ hai điểm kia. Vương Quốc Hoa nhìn chằm chằm vào đó thầm nghĩ sao không mặc đồ lót. Lại nhìn tóc cô vẫn ướt, hắn mới biết cô vừa tắm xong chưa kịp mặc.

Cái liếc nhìn này tạo ra phản ứng, tuổi trẻ có hậu quả như vậy đó. Tối nằm ngủ Vương Quốc Hoa có giấc mơ rất vô sỉ, người phụ nữ nằm bên dưới hắn không ngừng thay đổi từ Lưu Linh, Nghiêm Giai Ngọc, còn có Mạnh Vũ Vi, Sở Sở.

….

Theo bộ máy thị ủy được xác định, bộ máy huyện ủy Phương Lan rất nhanh được xác định. Giấc mơ làm bí thư của Uông Lai Thuận đã phá sản. Uông Lai Thuận thực ra đã ám chỉ hy vọng Vương Quốc Hoa giúp nhưng Vương Quốc Hoa trực tiếp bác bỏ. Tân bí thư điều từ nơi khác tới tên là Lâm Thiếu Bách, một người đàn ông khoảng 40 tuổi trông khá nho nhã.

Hoa Lâm cũng được như ý lên làm trưởng ban tổ chức cán bộ thị ủy. huyện Phương Lan lần này có mấy phó chủ tịch tỉnh cần bổ nhiệm, Vương Quốc Hoa cũng tranh thủ giúp Ngô Ngôn lên chức thành phó chủ tịch huyện. Mặc dù cô không vào thường vụ huyện ủy nhưng cũng làm cho nhiều người thấy hy vọng, thấy được sự cường đại của Vương Quốc Hoa.

Uông Lai Thuận dẫn nhân viên trong huyện đến giao giới của huyện chờ lãnh đạo thị xã tới. Ngô Ngôn cười hì hì đứng sau lưng Vương Quốc Hoa, không ngừng nói chuyện với hắn. Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Mã Minh cũng không vui vẻ gì. Vương Quốc Hoa thông qua Hoa Lâm được biết Mã Minh là cái đinh Lâm Tĩnh cắm ở huyện Phương Lan. Đáng tiếc Lâm Tĩnh nếu quyết đoán hơn thì kết quả đã không thành ra thế này.
Bình Luận (0)
Comment