Phù Diêu

Chương 263

Du Phi Dương không làm Vương Quốc Hoa thất vọng. Bị Vương Quốc Hoa nói nặng lời nhưng không tức còn gật đầu đồng ý:
- Đúng thế, làm ăn kiếm tiền có thể nhưng vượt quá nguyên tắc đạo đức thì không thể được. Lúc ấy tôi không gật đầu nói còn cần bàn với ông.

Vương Quốc Hoa thầm vui vì Du Phi Dương có thái độ như vậy.
- Vậy Hứa Kiếp có ý gì?

Du Phi Dương nói:
- Ý của Hứa Kiếp là đợi ông rồi tính.
Vương Quốc Hoa nghe xong không khỏi có chút khó hiểu, sao Hứa Kiếp lại chờ mình?

Trong khách sạn Hứa Kiếp đang gác chân lên bàn, Thôi Kiêu ngồi đối diện mặc dù không như vậy nhưng hắn cao ráo trên 1m7 mà luôn tỏ ra yểu điệu như phụ nữ.
- Bây giờ toàn làm như vậy, bà không làm thế thì người khác sẽ cười bà ngu đó.

Hứa Kiếp lạnh nhạt nói:
- Bà không biết Vương Quốc Hoa kia đâu, thực ra tôi cũng không hiểu hắn. Nhưng hắn có ánh mắt rất chuẩn, có tính chiến lược cao. Anh họ tôi dựa vào chỉ điểm của hắn mà kiếm được 200 triệu Usd đó.

Thôi Kiêu khó hiểu hỏi:
- Không đúng, kiếm nhiều tiền ở thị trường chứng khoán Mỹ như vậy, Hiệp hội giám sát chứng khoán Mỹ không tìm hắn sao?

Hứa Kiếp nói:
- Bà còn có chút kiến thức đó, anh tôi đến Mỹ đầu tiên là mua cổ phiếu giá thấp, một thời gian sau đó giá mới tăng lên. Hơn nữa hắn toàn mua dài, còn lấy ra một tập tài liệu phân tích dầy. Đây đều là Vương Quốc Hoa dạy hắn, nói chơi ở Mỹ phải quen với nguyên tắc của người ta nếu không kiếm tiền chỉ được lúc nhất thời, Hiệp hội giám sát chứng khoán tới tìm để ông chứng minh mình không gian lận thì xong đời.

Thôi Kiêu kêu lên một tiếng:
- Ôi, hắn có năng lực đó, bà lát nhất định phải giới thiệu với tôi đấy.

Hứa Kiếp lấy tay đẩy tay đối phương ra:
- Đừng có làm loạn, tôi không muốn cho Du Phi Dương có cơ hội mắng tôi. Bà đó, về tìm chị em của bà mà chơi, chớ chọc hắn. Lái xe bên cạnh hắn không biết đã giết bao nhiêu người.

Thôi Kiêu run lên hừ một tiếng:
- Đáng tiếc.

Tiếng gõ cửa cắt ngang cuộc nói chuyện của cả hai. Hứa Kiếp ra mở cửa thấy Vương Quốc Hoa mặt đầy thâm trầm còn Du Phi Dương trông đầy bất đắc dĩ. Vương Quốc Hoa gật đầu với Hứa Kiếp đi vào. Hứa Kiếp nháy nháy mắt với Du Phi Dương nhưng đối phương coi như không phát hiện.

Ngồi xuống ghế, Vương Quốc Hoa lạnh nhạt nói:
- Kế hoạch của hai người không có giá trị gì.

Hứa Kiếp cười cười ngồi đối diện, không quên lấy tay phủi phủi ghế như có bụi. Hứa Kiếp lạnh nhạt nói hỏi lại một câu:
- Dựa vào gì? Bây giờ mọi người đều làm thế, như vậy mới nhanh kiếm được tiền.

Vương Quốc Hoa chỉ vào ngực mình trầm giọng nói
- Bởi vì ở đây không được, bởi vì làm thế sẽ trái với lương tâm đ*o đức, bởi vì làm thế chỗ tốt các người lấy, hậu quả do xã hội gánh. Quan trọng nhất chính là không công bằng.

- Tôi chỉ kiếm tiền, tôi làm thế cũng không vi phạm pháp luật.
Hứa Kiếp nói câu này khá nhẹ nhàng.

- Dựa vào sơ hở của pháp luật, cô nói không sai. Chẳng qua tôi nói trước một câu cô nếu cứ cố chấp thì việc này dừng ở đây.
Vừa nói Vương Quốc Hoa đứng lên nói với Du Phi Dương:
- Phi Dương, đạo bất đồng không ngồi cùng được, đi thôi.

Du Phi Dương cười cười đứng lên. Hứa Kiếp thấy vậy không khỏi tức tối trợn trừng mắt lên.
- Phương án của tôi không được thì anh đưa ra một cái khác đi.

Du Phi Dương cười cười với Vương Quốc Hoa, Vương Quốc Hoa lúc này mới ngồi xuống nói:
- Cái khác không nói, cô có từng nghĩ tân thị trưởng là Tương Tiền Tiến, cô làm thế tương lai có việc thì Tương Tiền Tiến phải đứng ra dọn, cô nghĩ bí thư Hứa sẽ có cảm nhận gì. Thứ hai chuyện này Phi Dương phải đứng ngoài. Thứ ba nếu cô muốn kiếm tiền nhanh rồi đi thì tôi khuyên cô đừng bao giờ nghĩ vậy.

Vương Quốc Hoa nói hòa hoãn hơn, Hứa Kiếp nghe xong nháy nháy mắt. Cô bé này có đôi mắt rất đẹp.

Mặt Hứa Kiếp hơi cứng lại rồi cười khổ nói:
- Được, anh đừng nói nhảm nữa, nói xem định làm như thế nào?

Vương Quốc Hoa nhấn mạnh:
- Ý của tôi rất đơn giản, tiền phải kiếm, công ty cũng cần sống dậy. Căn cứ phán đoán của tôi trong mười năm tới kinh tế Trung Quốc sẽ có tốc độ tăng trưởng cao. Cứ như vậy giá các loại tài nguyên cũng tăng lên nhiều. Vì thế giá của công ty cơ khí Quáng Sơn cũng sẽ tăng lên. Vì thế có thể thấy bây giờ kinh doanh tốt thì sau này chúng ta sẽ kiếm được nhiều tiền.

- Ý của anh là chúng ta chuyển sang sản xuất? Tôi không làm được cái này.
Thôi Kiêu chen miệng vào, Vương Quốc Hoa nghe giọng không khỏi nổi da gà.

- Đây không phải nơi để cậu nói chuyện, mời cậu ra ngoài.
Vương Quốc Hoa chỉ tay ra cửa, Thôi Kiêu choáng váng quay đầu lại nhìn Hứa Kiếp, không ngờ Hứa Kiếp lắc đầu với hắn. Vì thế hắn mới hừ một tiếng lắc mông đi ra ngoài.

Hứa Kiếp lúc này mới cười nói:
- Anh đừng xem thường hắn, Thôi Kiêu tốt nghiệp thạc sĩ kinh tế học ở Mỹ, có tiếng ở giới kinh tế trong nước, nếu không phải do giới tính của hắn có vấn đề…

Vương Quốc Hoa xua tay chặn lại:
- Không nói cái này, làm theo ý tôi vừa nói. Việc này không gấp được, phải có thời gian chuẩn bị cẩn thận.

Hứa Kiếp nói:
- Tôi sẽ phụ trách tìm một tổ chức định giá đảm bảo giá dưới năm triệu.

Vương Quốc Hoa lắc đầu cười khổ nói:
- Một công ty có trên 3000 nhân viên mà có năm triệu, thế cô cũng nói được sao? Được rồi, tôi mặc kệ cô làm như thế nào, chỉ cần biết trước tôi đã nói với Phi Dương tiền muốn kiếm nhưng không được thất đức.
Vương Quốc Hoa quay sang nói với Du Phi Dương:
- Ông nói.

Du Phi Dương cười nói:
- Tôi không sao cả, tôi chỉ chia tiền còn đâu do hai người làm.
Hứa Kiếp nghe xong tức giận nói:
- Du Phi Dương, lúc trước là anh kéo em tới, bây giờ anh định bỏ mặc hả? Vì chuyện này em phải từ chức ở viện Khoa học xã hội đó.

Hứa Kiếp quả thật bắt đầu muốn lùi, nhiều chuyện không hề đơn giản như y nghĩ trước đó, làm việc mới thấy có nhiều vấn đề.

Vương Quốc Hoa có chút giật mình vì biểu hiện của Du Phi Dương, trong việc thu gom tài chính thì Du Phi Dương không thể không có bố Hứa Kiếp ủng hộ, giúp đỡ.

- Phi Dương, có phải có chuyện gì không?
Vương Quốc Hoa hiểu rõ Du Phi Dương nên biết có chuyện. Du Phi Dương gật đầu nói:
- Tương Tiền Tiến nói với tôi bố tôi biết việc này, rất không vui.

Hứa Kiếp nghe xong cũng có chút giật mình.
- Sao, bác không cho anh làm?

Du Phi Dương lắc đầu cười khổ nói:
- Không phải không cho làm mà để anh giúp Tương Tiền Tiến làm sống dậy công ty này. bây giờ khắp nơi đều cải cách, dư luận luôn nói công ty nhà nước do vấn đề về thể chế nên sớm muộn cũng tan băng, tốt hơn hết là bán sớm.

Vương Quốc Hoa nghe xong liên tục lắc đầu nói:
- Nếu như vẫn còn là công ty nhà nước thì muốn sống dậy cũng rất khó khăn. Cái khác không nói, vứt bao tiền vào cũng không đủ cho lòng tham của con người.

Du Phi Dương gật đầu nói:
- Đúng thế, tôi lo chính là cái này. Hứa Kiếp, em tìm một công ty có hứng thú với cơ giới Quáng Sơn, chỉ cần có thể giải quyết vấn đề nhân viên của công ty này thì sẽ giúp công ty kia lên thị trường chứng khoán.

Vương Quốc Hoa nghe vậy lại lắc đầu nói:
- Nói đến vấn đề cải cách bây giờ thì đúng là làm người ta mất hứng. Được rồi, không nói chuyện này nữa, lát hai người bàn bạc. Đói rồi, đi ăn thôi.

Thôi Kiêu tức không xuống ăn. Ba người Vương Quốc Hoa gọi vài món, gọi chai bia. Mấy người vừa ăn vừa nói chuyện, không lâu sau cửa phòng được đẩy ra.

- Không làm phiền mọi người chứ?
Tương Tiền Tiến vừa cười vừa nói.

Tương Tiền Tiến xuất hiện, Vương Quốc Hoa không hề bất ngờ, thậm chí hắn có thể xác định chuyện của công ty cơ giới Quách Sơn là do Tương Tiền Tiến nói với Hứa Nam Hạ. Đây cũng là nguyên nhân khiến Du Phi Dương buồn bực. Chẳng qua Tương Tiền Tiến không làm sai.

Vương Quốc Hoa cười cười đứng lên chào, vẻ mặt hai người còn lại hơi cứng nhưng vẫn đứng lên. Vương Quốc Hoa không khỏi để nhìn ra sao hai người lại như vậy.

Tương Tiền Tiến không hề khách khí ngồi xuống nhìn Du Phi Dương rồi lại nhìn Hứa Kiếp. Y thở dài nói:
- Phi Dương, Hứa Kiếp, tôi biết hai người có tâm sự, tôi có thể hiểu. Chẳng qua hai người nên suy nghĩ cho bí thư Hứa. Phi Dương làm chuyện này đã có vài người định lấy ra làm lý do để công kích. Hai người nói tôi biết rồi có thể không nói với bí thư Hứa sao? Cho nên chuyện này hai người không muốn làm cũng không được, mà phải làm tốt.

Tương Tiền Tiến nói, hai người Du Phi Dương, Hứa Kiếp không nói gì, Vương Quốc Hoa cũng không chuốc phiền vào thân nên đứng dậy:
- Thị trưởng Tương, tôi còn có việc xin đi trước.
Vương Quốc Hoa ra ngoài, Du Phi Dương rất nhanh đuổi theo.

- Tìm chỗ khác ăn đi, chưa ăn xong.
Du Phi Dương thở dài một tiếng.

Vương Quốc Hoa vừa đi ra vừa nói:
- Có phải thấy nuối tiếc không? Tốn nhiều thời gian như vậy mà vẫn chưa thành công.
Du Phi Dương lắc đầu nói:
- Tôi bây giờ thật sự muốn kinh doanh tốt công ty này, còn định vứt Hứa Kiếp sang bên. Tâm trạng con bé này hay thay đổi, có nó ở bên cũng không tiện làm.

Vương Quốc Hoa nói:
- Cái gọi là cải cách bây giờ thực ra là tử cục, nguyên nhân của vấn đề là do pháp chế.
Bình Luận (0)
Comment