Hứa Nam Hạ dùng vẻ mặt mà bí thư Hứa hay dùng nhưng trong mắt không giấu được tia khen ngợi. Trên đời không có người cha nào không sợ con mình hồ đồ, không sợ con mình không trưởng thành. Hôm nay Du Phi Dương dựa theo những gì Vương Quốc Hoa nói lúc trước nên thương lượng, tranh cãi với bố một lúc và đạt hiệu quả rất tốt. Hứa Nam Hạ rõ ràng cảm thấy Du Phi Dương đã trưởng thành, đã kiên trì với quan điểm của m
Hứa Nam Hạ vẫn cho rằng, một người đàn ông không dám kiên trì đó chính là dấu hiệu chưa trưởng thành. Du Phi Dương lúc trước kiên trì chọn ngành mình theo, bây giờ kiên trì quan điểm đã chứng minh sự trưởng thành.
Lúc Vương Quốc Hoa vào, Du Phi Dương cười cười đầy cảm kích với hắn.
- Cháu ngồi xuống nói chuyện đi.
Hứa Nam Hạ lạnh nhạt nói một câu sau đó như nhớ ra gì đó nên xoay người lấy một bao thuốc ném tới:
- Lấy hút đi.
Trước đánh chết Vương Quốc Hoa cũng không nghĩ sẽ có loại chuyện này.
Vương Quốc Hoa luống cuống cầm lấy thấy là thuốc như Sở Sở cho mình. Hắn lẩm bẩm một tiếng:
- Keo kiệt, có mỗi bao.
Hứa Nam Hạ nghe thấy rõ nên trừng mắt nói:
- Chê ít hả? Vậy đưa trả đây.
Vương Quốc Hoa vội vàng giấu ra sau.
- Thứ đưa cho giống cô gái đã gả đi, đâu thể lấy về được.
Du Phi Dương ở bên cũng không thể tin nổi, chẳng qua y cũng thấy Vương Quốc Hoa có chiêu đối phó với bố mình.
Hứa Nam Hạ hừ một tiếng nói:
- Tương Tiền Tiến gọi cho tôi nói muốn phổ biến hạng mục kia trong toàn thị xã, cậu có ý gì không?
Vương Quốc Hoa nhìn thoáng trên bàn thấy có bản kế hoạch của mình.
- Cháu cảm thấy không thích hợp, chủ yếu là thời cơ không đúng. Đầu tiên làm quần chúng tiếp nhận cần một quá trình, chỉ khi thấy hiệu quả thực tế thì quần chúng mới có thể tiếp nhận tự nguyện, ép quần chúng chỉ có thể làm quần chúng phản cảm mà thôi. Sau đó các ngành liên quan chưa hình thành, nếu tiến hành trên quy mô lớn thì con đường tiêu thụ ở đâu? Chúng ta làm việc giống đánh cờ vậy, đi một bước phải nhìn nhiều bước thậm chí càng nhiều hơn nữa. Mù quáng tiến hành hạng mục rồi gây tổn thất cho dân chúng thì cháu không làm.
Trước khi tới Vương Quốc Hoa đã cẩn thận suy nghĩ những câu hỏi mà Hứa Nam Hạ có thể hỏi. Lời này của hắn rất có lý lẽ, không hề hoang mang.
- Nếu thị xã tụ tập được tài chính làm việc này thì sao?
Hứa Nam Hạ lại hỏi một câu, Vương Quốc Hoa lắc đầu nói:
- Như vậy càng không thích hợp, đây là cách làm theo đuổi hiệu ứng ngắn hạn. Nói không dễ nghe là theo đuổi thành tích không phải làm việc vì dân chúng.
- Hừ, nói như thế nào cậu cũng có lý. Cút.
Hứa Nam Hạ nghiêm mặt đuổi người, Vương Quốc Hoa cười hì hì đi ra, Du Phi Dương cũng đi theo. Hai người tới phòng Du Phi Dương, Du Phi Dương nằm xuống giường thở dài một tiếng.
- Nói chuyện với ông lão đúng là quá mệt, còn mệt hơn một đêm mười lần nhiều.
- Một đêm mười lần, ông được không?
Vương Quốc Hoa nói trêu chọc cho không khí thoải mái hơn, Du Phi Dương khinh thường nói:
- Không giải thích, chuyện cá nhân.
Vương Quốc Hoa rút điếu thuốc châm hút.
- Cũng được, không phí công vô ích, có chỗ tốt.
Du Phi Dương bật dậy lao tới như hổ đói.
- Thấy mặt được chia một nửa.
Vương Quốc Hoa vội vàng tránh ra.
- Không được, dựa vào gì chứ?
Du Phi Dương chắp tay nói:
- Ông không biết đâu, thuốc này bình thường bố tôi không cho chạm vào, tôi không mấy khi được cả bao đầy, đều là do Phỉ Phỉ trộm nửa bao. Vì cái này tôi phải mất không ít tiền hối lộ con bé. Ông ít ra còn được Sở Sở cung cấp.
Vương Quốc Hoa có chút không muốn nhưng vẫn đưa tới nói.
- Toàn nói giết giàu giúp nghèo, ông lại làm ngược lại. Đúng, điểm giới hạn của bí thư Hứa là gì?
Du Phi Dương nghe xong cười hắc hắc nói:
- Ông đoán xem.
- Đoán cái đầu em ông ý, mau nói nếu không không chia thuốc cho ông.
Vương Quốc Hoa ra vẻ định đòi thuốc lại, Du Phi Dương cười nói:
- Em tôi ở trong phòng, ông sang mà đoán. Chẳng qua Quốc Hoa, tôi phải nhắc ông, Phỉ Phỉ là báu vật của ông lão đó.
Vương Quốc Hoa không có biện pháp gì với câu này.
- Đừng nói nhảm, ông nói thẳng xem nếu không sau này ông đừng mong được thuốc nữa.
Du Phi Dương cầm thuốc châm một điếu hít sâu một hơi mới nói:
- Ông lão nhường một chút, đúng là tôi không ngờ được. Ông không kiên trì nhất định phải giữ danh ngĩa công ty nhà nước, đồng ý quan điểm của ông là đấu giá công ty, sau đó chính quyền dùng khoản tiền này bố trí cho công nhân mất việc, về hưu. Làm như thế nào dùng khoản tiền này do nhân viên công ty lập tổ giám sát, tất cả sổ sách phải công khai. Ông còn khen biện pháp này hay, chuẩn bị đưa ra trong hội nghị thường vụ xem có nên tiến hành trong phạm vi toàn tỉnh không?
Vương Quốc Hoa nghe xong cười lạnh nói:
- Không thể nào, dù là 15 năm nữa cũng không thể.
Du Phi Dương không để ý chuyện này, trong lòng y đang suy nghĩ làm như thế nào sử dụng việc này. Du Phi Dương có chút hưng phấn nói:
- Tôi tính qua một chút, nhiều nhất 30 triệu là có thể nắm được công ty này, nếu như không phải công ty này còn nợ ngân hàng hơn 10 triệu thì không cần dùng nhiều tiền như vậy.
Vương Quốc Hoa khó hiểu hỏi:
- Sao, ông định vào ngành sản xuất ư?
Du Phi Dương lắc đầu nói:
- Sao có thể như vậy chứ, tôi chuẩn bị vứt cho Hứa Kiếp phụ trách, ai bảo con bé đó có ý đồ xấu xa, hại tôi bị ông lão ép bỏ tiền giải quyết vấn đề này.
Nghe vậy, Vương Quốc Hoa thở dài một tiếng:
- Bí thư Hứa là bí thư tốt, đáng tiếc bí thư đảng ủy như ông là quá ít. Đáng tiếc mặc dù là ông thấy nhiều vấn đề nhưng vẫn không thể thay đổi.
Du Phi Dương cười khổ nói:
- Ông lão nói mặc dù là tiến hành theo hình thức của chúng ta thì ông vẫn chịu áp lực rất lớn. Thị xã Bắc Câu có thể tiến hành như vậy là do Tương Tiền Tiến làm thị trưởng ở đây. Nếu là nơi khác sợ rằng quan chức địa phương sẽ không nể mặt. Còn có chuyện này còn cần Nghiêm Hữu Quang ủng hộ, nếu như y chống đối Tương Tiền Tiến thì chuyện dễ gặp vấn đề.
Vương Quốc Hoa nói:
- Dù nói như thế nào thì công ty này lên thị trường chứng khoán là ông kiếm được tiền.
Du Phi Dương cười hắc hắc nói:
- Lời này ông lão cũng nói, còn ép tôi ký một hiệp ước không công bằng. Lợi nhuận hàng năm phải bỏ ra 10% thành lập một khoản phí chữa bệnh cho công nhân về hưu.
Cửa được mở ra, Hứa Phỉ Phỉ thò đầu vào nói:
- Em muốn đi học, Quốc Hoa ca, đưa em đi.
Vương Quốc Hoa đương nhiên sẽ không từ chối. Du Phi Dương cũng đi ra theo:
- Vừa lúc cho tôi đi cùng, ngồi nhà chán quá.
Du Phi Dương làm lái xe đưa Hứa Phỉ Phỉ đến trường. Vương Quốc Hoa và Hứa Phỉ Phỉ ngồi sau. Trên đường Hứa Phỉ Phỉ không ngừng hỏi cái này, cái kia, Vương Quốc Hoa cười hì hì trả lời hết. Xe còn cách trường khoảng 50m, Du Phi Dương dừng xe. Hứa Phỉ Phỉ xuống xe vẫy tay:
- Tạm biệt.
- Sao ông không đưa Phỉ Phỉ tới cổng?
Du Phi Dương cười nói:
- Quy định của ông lão, tôi trước đây đi học toàn đi xe bus.
Đang nói chuyện thì điện thoại di động của Du Phi Dương vang lên. Nghe xong y cười nói:
- Ông càng lúc càng to gan. Việc này ông tự đi xử lý, đừng kéo tôi vào.
Du Phi Dương vừa nói vừa dập máy.
- Mẹ nó chứ thằng Vương Quốc Duy làm Tang Viện Viện to bụng nên không dám về.
Vương Quốc Hoa nghe vậy thuận miệng nói:
- Lần trước nghe giọng của hắn thì Tang Viện Viện kiếm được không ít tiền từ hắn.
Du Phi Dương nói:
- Tôi cũng không rõ lắm. Hắn quả thật nói Tang Viện Viện vì tiền nên mới theo hắn.
- Không phải vì ông có quan hệ với Giang Thúy Thúy nên mới khiến hắn làm như vậy chứ?
Du Phi Dương suy nghĩ một chút nói:
- Rất có thể, thằng này ngoài mặt thì phóng khoáng nhưng thực ra rất cẩn thận.
- Phụ nữ đúng là rất phiền phức.
Vương Quốc Hoa cười ha hả nói, Du Phi Dương cười khổ nói:
- Không nói chuyện này nữa, không thú vị gì cả. Chuyện ở thị xã Bắc Câu sau khi xác định thì tôi sẽ sang phía nam một chuyến. Ông đi cùng tôi, thuận tiện sang Hongkong luôn.
- Không có thời gian, ông đi mình đi.
Vương Quốc Hoa từ chối, Du Phi Dương cũng không dây dưa mà nói sang việc khác.
- Đúng, Du Du tới Thượng Hải mấy hôm nữa sẽ tới đây chơi. Ông đừng về gấp, gặp hắn một lần đi.
- Tên anh họ làm trong ngành giải trí của ông đó hả? Xem tình hình đã, còn bao chuyện ở huyện. Ông đưa tôi tới bên xe đi.
Vương Quốc Hoa thản nhiên nói, Du Phi Dương nhướng mày nói:
- Ông đi gấp vậy làm gì? Nói cùng tới Kim tiền quỹ chơi mà.
Vương Quốc Hoa nghe vậy liền hỏi:
- Viên Hữu Phương có lai lịch gì?
Du Phi Dương vừa lái xe vừa nói:
- Viên lão là tướng quân khai quốc, đáng tiếc con cháu quá kém, Viên gia bây giờ ở Bắc Kinh chỉ có thể nói là bình thường. Chẳng qua Viên lão có không ít quan hệ, cấp dưới, Viên Hữu Phương còn có một người chú làm phó bộ trưởng Bộ giao thông, cô là người phụ trách một cục ở Tổng cục quản lý ngoại hối.