Phù Diêu

Chương 292

Trên mặt Thôi Tiểu Hải viết rõ hai chữ “hâm mộ”. Vương Quốc Hoa không khỏi có chút kỳ quái, thằng này phải tỏ vẻ ghen ghét mới đúng chứ? Thôi Tiểu Hải không phụ kỳ vọng của Vương Quốc Hoa, y quay đầu lại nhìn thoáng qua xe vừa đưa Lưu Linh tới rồi ghen tị nói:
- Rau sạch bị lợn ăn.

Bản tính con người đúng là không thể thay đổi được. Mặc dù Thôi Tiểu Hải nhìn như làm ăn cũng tốt nhưng vẫn thế. Vương Quốc Hoa do dự một chút nhưng vẫn cười nói:
- Mặc, không quan hệ gì tới tôi.
Mặc dù Vương Quốc Hoa chỉ cần muốn sẽ không thiếu gái nhưng giờ phút này hắn lại có suy nghĩ khác. Đàn ông đều tham lam, đều muốn phụ nữ chỉ thuộc riêng về mình mà thôi.

Thôi Tiểu Hải cười hắc hắc nói:
- Quốc Hoa, nếu làm không thích thì nói với tôi, tôi cũng có chút tiếng nói với phòng Nhân sự của công ty.

Vương Quốc Hoa nghe xong không coi là thật, hắn lạnh nhạt nói:
- Tôi thấy bây giờ rất tốt.
Vừa nói hắn vừa đi về phía trước, Thôi Tiểu Hải cười lạnh một tiếng. “Không biết tốt xấu”

Ở cửa câu lạc bộ, Trương Tiểu Cường có chút bối rối đứng đó. Thấy Vương Quốc Hoa tới, y áy náy nói:
- Quốc Hoa, không ngờ Lưu Linh cũng tới.

Vương Quốc Hoa biết đối phương sợ mình ngại nên cười nói:
- Tới cũng tới rồi, dù sao cũng là chuyện quá khứ. Tôi không để trong lòng, ông còn lo gì chứ?

Trương Tiểu Cường không nghĩ Vương Quốc Hoa có phản ứng như vậy, trong lòng y vẫn lo Vương Quốc Hoa thấy Lưu Linh lại khó chịu.

Thực tế giờ phút này Vương Quốc Hoa đang rất lo lắng, lo Lưu Linh thấy mình có thể ngại ngùng hay không? Vương Quốc Hoa chưa bao giờ trách Lưu Linh, thậm chí còn thấy áy náy vì vài hành vi của mình.

Đám bạn học đã tới không ít, đại học F nhận nhiều sinh viên ở Thượng Hải, hơn phân nửa sinh viên trong lớp là người Thượng Hải. Hơn nữa sau khi tốt nghiệp có không ít sinh viên tỉnh ngoài ở lại Thượng Hải tìm việc làm nên lần này có không ít người tới, ít nhất phải 30 người.

Lưu Linh xuất hiện tạo ra xao động không nhỏ. Lúc đi học Lưu Linh khá tích cực nên vừa xuất hiện có không ít người đi tới vây quanh. Vương Quốc Hoa vào, Lưu Linh đang bị mười mấy người vây quanh nói chuyện. Tạ Vân Biên đã ở bên cạnh Lưu Linh, vừa nãy Lưu Linh chủ động nói chuyện với hắn. Bây giờ thấy Vương Quốc Hoa vào, Tạ Vân Biên không khỏi căng thẳng trong lòng. Vương Quốc Hoa không có ý làm mọi người kinh động. Hắn lững thững đi tới trước mặt mấy người rồi nói.
- Hôm nay đúng là khá đông người, không biết vị bạn học nào làm ăn tốt mời khách vậy?

Lập tức có người chỉ về một tên cao to đứng bên cạnh Lưu Linh:
- Làm ăn tốt mẹ gì, Thạch Sơn mời khách, còn nhớ lúc đi học hắn đã có ô tô không? Toàn nhờ bố mẹ cả.

Vương Quốc Hoa gật đầu nói:
- Thì ra là hắn, vậy thì hôm nay được ăn ngon rồi.
Mấy tên ở đây đều là người tỉnh ngoài đứng nói chuyện với nhau. Bọn họ cũng tưởng Vương Quốc Hoa cũng ở lại Thượng Hải làm việc, có người nói:
- Vương Quốc Hoa, trước đây thành tích của ông luôn đứng đầu lớp, bây giờ nhất định là làm tốt lắm hả. Ở công ty nào, hay là tự mở công ty?
Không đợi Vương Quốc Hoa trả lời, Thôi Tiểu Hải đi tới cười nói:
- Vương Quốc Hoa, lão Tạ ở bên kia, sao không sang nịnh sếp đi.
Mọi người nghe vậy liền lộ vẻ hiểu ý. Chỉ có Trương Tiểu Cường dở khóc dở cười định giải thích nhưng thấy Vương Quốc Hoa lắc đầu với mình nên thôi.

- Lão Tạ và Tiểu Cường tốt nghiệp làm đúng là tốt thật.
Vương Quốc Hoa cười cười nghiêng đầu không muốn tiếp tục dây dưa ở vấn đề này nữa.

Người bên ngoài làm việc tại Thượng Hải khá khó khăn, đây là cảm nhận chung của mọi người, vì thế không ai có ý coi thường Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa tước đây mặc dù không có bạn thân nhiều nhưng không làm mất lòng ai. Vì thế thấy Vương Quốc Hoa không nói đến việc này, không ai muốn so đo. Chỉ có Thôi Tiểu Hải là có chút nuối tiếc, y muốn đả kích Vương Quốc Hoa vì trước hắn có thành tích xuất sắc.

- Làm tốt cũng không bằng có ông bố tốt.
Trương Tiểu Cường cười cười xen vào một câu.

- Ừ, đây là kỹ thuật đầu thai. Chẳng qua nói đi nói lại thì lão Thạch này cũng là người rộng rãi.
Vương Quốc Hoa nói xong cũng có người phụ họa:
- Đúng thế, trong bốn năm học đại học thằng này ít nhất đổi vài chục bạn gái nhưng không có ai đòi chết đòi sống, bạn học có ai khó khăn thì hắn cũng đồng ý giúp.

Vương Quốc Hoa nói chuyện không quá lớn nhưng Lưu Linh nghe thấy âm thanh quen thuộc nên nhìn lại. Vương Quốc Hoa cảm nhận thấy ánh mắt của cô nên thở dài một tiếng đi tới chào cô.

Lưu Linh gật đầu với mọi người rồi cũng đi tới, cử động này làm nhiều người chú ý. Vương Quốc Hoa thấy được vẻ ai oán trong mắt Lưu Linh.

- Trùng hợp như vậy?
Lưu Linh cười hỏi một câu, cô đưa tay ra có chút do dự nhưng Vương Quốc Hoa đã nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay quen thuộc kia.
- Ừ, anh lên Thượng Hải học.
Bỏ tay ra Vương Quốc Hoa thấy Lưu Linh trông khá tiều tụy, hắn không nhịn được nói:
- Em gầy quá, phải giữ sức khỏe chứ?

Lưu Linh cúi đầu nói:
- Anh cũng thế.

Phòng ăn nhiều bạn học như vậy, Lưu Linh được nhiều người chú ý nên không ít người muốn nghe cô nói gì. Chỉ tiếc lời này không ai nghe thấy, Trương Tiểu Cường và Tạ Vân Biên thật ra biết một chút nhưng không nói ra.

Lúc này Tạ Vân Biên đi tới, Thôi Tiểu Hải lập tức cảm thấy phải nắm được cơ hội này nên cười nói:
- Lão Tạ, Quốc Hoa nhất định làm rất tốt ở công ty ông nên vừa nãy tôi định kéo sang công ty tôi mà không được.

Tạ Vân Biên ngẩn ra nói:
- Quốc Hoa là cổ đông lớn của công ty tôi, sao ông biết thế?

Lời tuy vô ý nhưng người nghe lại rất ngạc nhiên. Vương Quốc Hoa ở trường nổi tiếng là sinh viên nghèo. Mặc dù học giỏi nhưng mọi người chỉ hâm mộ chứ không xem trọng.

- Vương Quốc Hoa, không ngờ được đó.
Lúc này Thạch Sơn đi tới chào hỏi, mắt hắn vẫn không ngừng chuyển động trên người Lưu Linh.

Lưu Linh thật ra biết rõ con người đều ghét nghèo yêu giàu. Bản thân cô không quá quan tâm nhưng thấy Vương Quốc Hoa bị coi thường nên cô không vui. Vì thế cô cười nói:
- Quốc Hoa, nghe nói anh đã thành phó chủ tịch thường trực huyện, làm có thoải mái không? Em nghe bố em nói nếu không phải vì sự công chính của anh thì bố em đã không nhận được quyền xây dựng đường cao tốc ở thị xã Lưỡng Thủy.

Lời này tạo ra chấn động không nhỏ. Tốt nghiệp mới mấy năm mà Vương Quốc Hoa đã thành phó chủ tịch thường trực huyện? Ở đây không thiếu con nhà quan chức, biết Vương Quốc Hoa lúc học khó khăn như thế nào thì tự nhiên không thể dựa vào trong nhà.

- Không phải chứ, bố tôi làm cả đời mới tới chức trưởng phòng.
Có một người kêu lên. Ở đây cũng có không ít người biết việc này nên đều nhỏ giọng nói chuyện.

Vương Quốc Hoa nhìn Lưu Linh rồi thản nhiên nói:
- Bố em có thể có công trình chủ yếu do thực lực đủ mạnh. Đầu tư mấy trăm triệu thì công ty bình thường đúng là không chống đỡ được.

Thời này đầu tư mấy trăm triệu đúng là con số khổng lồ. Vương Quốc Hoa vừa nói ra lại càng xao động, có người không khỏi kêu lên:
- Nhiều tiền như vậy sao?

Lời nói của Vương Quốc Hoa làm ánh mắt đám bạn học nhìn hắn thay đổi hẳn. Nhất là Thôi Tiểu Hải, trong mắt mang theo vài điểm tức tối, ghen tị.

Thạch Sơn đột nhiên kêu lên xông tới túm lấy tay Vương Quốc Hoa đưa tới trước mặt. Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, y không ngừng chép miệng nói:
- Thứ tốt, đồng hồ Patek Philippe này cả thế giới có ngàn chiếc, ông mua ở đâu vậy?

Ánh mắt Thạch Sơn như con dê thấy gái làm Vương Quốc Hoa run lên. Hắn vội vàng xoay người tháo đồng hồ ra nói:
- Ông từ từ xem.

Thạch Sơn cầm lấy nhìn một lúc lâu rồi đầy lưu luyến trả lại:
- Tuyệt đối là hàng chính hãng. Năm ngoái tôi sang Hongkong thấy một người bạn đeo, lúc ấy nói là bốn triệu Usd Hongkong, bây giờ có tiền cũng không mua được.

Lúc nói câu này Thạch Sơn không khỏi nhìn Lưu Linh, ý đó là có phải bố Lưu Linh hối lộ Vương Quốc Hoa không? Lưu Linh có chút khó chịu đốp lại;
- Vương Quốc Hoa, nghe nói anh cùng Du Phi Dương hợp tác mua cổ phiếu ở Mỹ kiếm được mấy chục triệu usd?

Lời này tuy là hỏi nhưng thực ra là câu trả lời cho mọi người. Trái tim hư vinh của phụ nữ rất đáng yêu. Mặc dù hai người đã chia tay nhưng Lưu Linh không thể chấp nhận người khác nghi ngờ Vương Quốc Hoa.

Vương Quốc Hoa cười cười không giải thích, chẳng qua im lặng không khác gì đồng ý.

Thạch Sơn há hốc mồm nuốt nước bọt nói:
- Hôm nay mọi người thấy ai thanh toán nhỉ?

- Vương Quốc Hoa.
Gần như tất cả mọi người đều kêu lên.

Vương Quốc Hoa cười cười giơ tay đầu hàng:
- Được, hôm nay tôi trả.

- Không được, ăn xong mọi người phải đi hát, đi nhảy, ông phải mời khác.
Không biết ai kêu lên, Vương Quốc Hoa cũng không từ chối:
- Cũng được, chẳng qua ở đây tôi không quen, tôi chỉ bỏ tiền, mọi người tìm địa điểm.

Bóng đêm buông xuống, Vương Quốc Hoa ngồi ăn, Lưu Linh ngồi bên. Hai người không biết nên nói gì, người khác có lẽ cũng thấy nên phối hợp không sang quấy rầy.
Bình Luận (0)
Comment