Phù Diêu

Chương 317

Cảnh tượng mặc dù mơ hồ nhưng tiếng rên rỉ của Liên Tuyết rất rõ ràng. Làm chị em sinh đôi nên Liên Mai biết tiếng rên đó không phải là đau đớn, đây là cảm nhận không thể dùng ngôn ngữ để hình dung. Bên hông nóng lên, Liên Mai ngã xuống đất. Cô không biết đôi nam nữ trong phòng có nghe thấy không, cô vội vàng trốn vào phòng.

Nằm ở trên giường, Liên Mai cầm gối bịt kín mặt. Thời gian trôi qua rát chậm, Liên Mai căn bản không thể ngủ. Bên tai luôn quanh quẩn một tiếng rên rỉ kia.

Không biết bao lâu sau tiếng cạch cửa vang lên làm cả người Liên Mai căng thẳng. Cô vội vàng nghiêng người nằm quay lưng về phía tường giả vờ đã ngủ. Bên cạnh thêm người nằm, Liên Mai không cần nhìn cũng biết là Liên Tuyết. Liên Mai không dám động, một lúc sau trong phòng hoàn toàn yên tĩnh. Liên Mai khẽ thở phào nhẹ nhõm, cả người không còn sức lực, cô mở to mắt nhìn chằm chằm vách tường.

Cơ thể dần về lại bình thường, Liên Mai lần đầu tiên dậy muộn hơn Liên Tuyết. Cô mở mắt nhớ tới cảnh và âm thanh đêm ca, cả người cô nóng lên, bên dưới hơi gấp. Mặc dù vậy lúc ra ngoài Liên Mai vẫn rất cẩn thận phát hiện cửa phòng bên đã đóng cô lập tức lao vọt vào toilet.

Vừa rửa mặt vừa vảnh tai nghe, Liên Mai cuối cùng xác định trong phòng chỉ có một mình mình. Cô hút một hơi thật sâu ngồi xuống. Liên Mai về phòng nhìn đồng hồ thấy đã là 11h, cô còn phải nấu cơm.

Giãy dụa định đứng lên thì cô nghe thấy bên ngoài có tiếng động, tâm trạng lại trở nên khẩn trương. Đứng trước tủ quần áo, Liên Mai muốn đổi một bộ đồ. nghe thấy cửa bên cạnh có tiếng, Liên Mai vội vàng mặc thêm chiếc áo ngoài. Phòng bên chỉ có mình Liên Tuyết, trên giường đầy túi.

Thấy Liên Mai, Liên Tuyết hưng phấn lao tới kéo chị:
- Chị xem này, đều là hắn mua đó, mỗi loại hai phần.
Vừa nói Liên Tuyết vừa lấy chiếc váy trắng muốt đưa cho Liên Mai:
- Chị mặc xem nào.

- Thôi, hắn mua cho em mà.
Liên Mai không nói tới việc đêm qua, Liên Tuyết cũng không nhắc tới. Chẳng qua lời này thật ra đã lộ tin, mặt Liên Tuyết đỏ lên nhỏ giọng nói:
- Của em cũng là của chị, thử đi mà.

Liên Mai cuối cùng vẫn phải đổi. Thay xong Liên Tuyết nói vào bên tai cô:
- Đẹp quá.
Liên Mai ở trong gương như thành người khác, ngay cả chính Liên Mai cũng không nghĩ mình lại đẹp đến thế.

- Chị từ từ thưởng thức, em đi vệ sinh.
Liên Tuyết cười đi ra. Liên Mai nhìn mình trong gương rồi đột nhiên có cảm giác tự thương xót. Chăm lo cho em là nghĩa vụ của người chị, đây là lời dặn của bố mẹ. Vì thế Liên Tuyết thường làm việc bất chấp hậu quả, Liên Mai lại suy nghĩ chu toàn hơn.

Liên Mai lại nghĩ tới cảnh đêm qua, cô không nhịn được nhắm mắt lại. Phía sau vang lên tiếng cửa mở truyền vào giọng của hắn.
- Tôi mua đồ ăn rồi, hâm nóng lại là được.

Liên Mai đang hoảng hốt thì đằng sau đã có người tới ôm cô từ phía sau, đặt cằm lên vai cô:
- Mới mặc thử sao lại định đổi bộ khác? Thích thì em cứ mặc đi đừng bỏ ra.
Liên Mai nhắm mắt không dám động, người đàn ông bên cạnh lại nói tiếp:
- Sao, xấu hổ ư? Sao tối qua lại không biết xấu hổ?

Mùi đàn ông đập vào mũi, vào cơ thể làm Liên Mai không còn sức chống trả. Cổ bị lưỡi chạm vào khiến cô vừa tê dại vừa có cảm giác ngứa ngáy.
- Thơm quá, không dùng nước hoa mà cũng thơm như vậy.

Vương Quốc Hoa hoàn toàn không có ý thức được người trước mặt không phải Liên Mai. Nhớ đến vết cào trên lưng nên hắn không nhịn được muốn trêu chọc cô gái mới thành đàn bà. Vì thế hắn không hề khách khí đưa tay sờ ngực cô, một cảm giác chinh phục dấy lên trong lòng. Hắn đưa tay xuống dưới bên dưới đột nhiên ngẩn ra.

Lạ quá? Vương Quốc Hoa xác nhận một lần nữa, quả thật là không có cọng lông nào. Vương Quốc Hoa cuối cùng biết mình nhầm người, cả người cứng ngắc lại, Liên Mai ở trong lòng cũng đã tỉnh ngộ, không biết cô lấy đâu ra sức lực mà thoát khỏi vòng tay của hắn chạy về phòng mình.

Vương Quốc Hoa không nói gì chỉ nhìn đầu ngón tay. Hắn có nhiều kinh nghiệm nên biết hai chị em rất mẫn cảm. Hắn đang than thở thì cửa một lần nữa được mở ra, lần này là Liên Tuyết.

- Mệt không, mệt thì nằm một chút, em đi nấu cơm. Ồ, chị của me sao đã về phòng rồi?
Liên Tuyết đẩy Vương Quốc Hoa xuống giường rồi đi ra. Vẻ mặt kỳ quái của Vương Quốc Hoa bị hiểu lầm là mệt.

Liên Tuyết mò sang phòng bên, Liên Mai đang ngồi trên giường ngây ngẩn đưng lưng về phía cửa. Liên Tuyết đi tới làm Liên Mai hoảng sợ. Cô xoay người vỗ vỗ ngực, cô chột dạ nhìn cửa:
- Sao không có chút tiếng động nào, định dọa chết người à?

- Chị, mặt chị hồng quá.
Liên Tuyết có chút giật mình, Liên Mai đứng lên nói:
- Ừ, nóng, chị đi nấu ăn.

Châm điếu thuốc, Vương Quốc Hoa mới phát hiện gạt tàn trên đầu giường là mới. Vương Quốc Hoa có chút bất ngờ nhìn chằm chằm vào đó nhưng không thấy mánh khóe gì.

Liên Tuyết vào thấy cảnh này không khỏi đỏ mặt nhăn nhó đi lại nói:
- Lúc chuyển nhà em thấy khá bắt mắt nên mua một cái.
Vương Quốc Hoa nhìn cô nhưng không nói gì.

- Không cho nhìn người ta như vậy.
Liên Tuyết đi tới lấy tay bịt mắt, một lúc sau thấy hắn không nhúc nhích, Liên Tuyết bỏ tay ra nói:
- Chị em… tối qua …

Vương Quốc Hoa còn gì để nói chứ? Vừa nãy hắn phát hiện điểm khác nhau của hai cô.

- Biết là được rồi, em đi đổi bộ đồ mới cho anh xem.
Trong nháy mắt Liên Tuyết đã vui vẻ lại, bộ đồ rẻ nhất cũng trên ngàn đồng, đối với cô một tháng thu nhập có năm trăm đúng là như một giấc mơ.

Mệt cả đêm nên dù thấy cặp mông, cặp vú trắng nõn nhảy nhảy trước mặt nhưng hắn vẫn không chống lại nhắm mắt ngu. Liên Tuyết thay đồ xong quay đầu lại thấy hắn đang ôm gối ngủ, cô không nhịn được cười. Cơn điên cuồng đêm qua lại hiện lên làm cô nóng mặt.

Nhẹ nhàng đắp chăn cho hắn, Liên Mai ở ngoài gọi vọng vào.
- Ra ăn cơm.

- Hắn ngủ rồi, chị em mình ăn trước đi.
Liên Tuyết nhỏ giọng nói, Liên Mai theo bản năng nói.
- Sao đến lúc ăn lại ngủ?

- Mệt.
Nói xong Liên Tuyết á khẩu, Liên Mai ngơ ngác nhìn em mình không nói, một lúc lâu sau cô mới nói:
- Sau này nên thế nào em?

- Làm sao gì chứ? Không nghĩ nhiều như vậy, chỉ cần bây giờ vui là được.

- Em, chúng ta không xứng với hắn.
Liên Mai nói thế, Liên Tuyết nói:
- Em cũng không định để hắn lấy em.

Lại im lặng một lúc, Liên Mai thở dài một tiếng nói:
- Chị dọn bát.

Vương Quốc Hoa dậy đầu tiên là vào toilet ra thấy đói bụng liền tự vào nhà bếp tìm đồ ăn.

Nhà bếp khá đơn giản, tủ lạnh không có, một chiếc bàn gỗ đặt trên đó, còn có nồi cơm điện. Lúc hắn mở chạn lấy bát thì ngoài cửa xuất hiện một người mà Vương Quốc Hoa không phân biệt được.

- Để em, ngài ra ngoài đợi đi.
Nghe giọng, Vương Quốc Hoa biết không phải là Liên Tuyết.

- Lúc nãy tôi …
Vương Quốc Hoa định giải thích nhưng Liên Mai cúi đầu không nói lời nào nhưng tay chân không dừng lại. Vương Quốc Hoa không thể làm gì khác là thôi không giải thích.

Một lát sau, Liên Mai bưng thức ăn tới bỏ xuống rồi nhỏ giọng nói:
- Em không sao.
Nói xong cô vội vàng chạy về phòng, Vương Quốc Hoa thấy đói nên cứ thế ngồi ăn rồi ra sao thì ra.

Về phòng thấy khá nhàm chán, hắn sang bên gõ cửa, không có động tĩnh, Vương Quốc Hoa đẩy cửa vào. Liên Mai đứng trước gương cúi đầu đưa lưng ra ngoài, Vương Quốc Hoa đứng phía sau nói:
- Có mình em ở nhà ư?
Vương Quốc Hoa nói, Liên Mai nhỏ giọng nói:
- Tiểu Tuyết ra ngoài đóng tiền điện nước.

Vương Quốc Hoa suy nghĩ một chút:
- Cái kia, thật sự không cố tình.

- Em biết, ngài không phải giải thích.
- Ồ.

Ngoài cửa sổ vang lên tiếng sấm, Liên Mai hoảng hốt kêu lên, người ngửa ra sau, Vương Quốc Hoa theo bản năng ôm lấy nhưng tay lại đặt trên chỗ cao vút kia. Mùi thơm truyền vào mũi, bên dưới của hắn có phản ứng đẩy vào mông đối phương. Liên Mai không dám có bất cứ động tác gì dù nhỏ chỉ là mặt càng đỏ hơn, người run run.

Không có phản ứng gì càng giống như mời chào, trong đầu Vương Quốc Hoa nghĩ tới điểm khác nhau giữa hai chị em, nghĩ đến thứ chất lỏng trên đầu ngón tay. Hắn không tự chủ đưa tay xuống, điểm khác biệt một lần nữa xuất hiện, Liên Mai mềm nhũn đột nhiên tránh ra khỏi cái ôm nằm xuống giường.

Không làm thì thôi, đã làm phải làm cho xong. Hắn lao tới, Liên Mai không ngờ ưỡn mông lên cho hắn tiện hành động…

Hắn đang chuẩn bị bước cuối cùng thì cửa mở vọt vào một người khác, miệng còn nói:
- Mưa to quá.

Một giây sau tất cả rơi vào trạng thái tĩnh chi, tích tích, đồng hồ trên tường không ngừng chạy. Liên Tuyết cả người ướt sũng xoay người định chạy thì lại bị ôm ngang ném xuống giường.
Bình Luận (0)
Comment