Phù Diêu

Chương 333

- Hứa thúc từ Bắc Kinh về, cháu tới nhà ăn cơm đi.
Du Vân Vân nói với giọng rất vui vẻ. Trên bàn Vương Quốc Hoa đang đặt tờ báo trong đó có danh sách các ủy viên Bộ chính trị mới, trong đó có Hứa Nam Hạ.

Đại hội Đảng toàn quốc cuối cùng đã kết thúc, Vương Quốc Hoa phát hiện lịch sử đã có vài chi tiết thay đổi. Ví dụ như Hứa Nam Hạ, trước đây ông không thể tiến lên trong lần này mà làm tiếp một khóa nữa rồi mới có thể vào Bộ chính trị.

Nếu Vương Quốc Hoa không nhớ lầm năm nay Hứa Nam Hạ 53 tuổi, coi như là còn trẻ trong số các ủy viên Bộ chính trị.
Hứa Nam Hạ về tới tỉnh liền đóng cửa từ khách, ông thoải mái nằm trên ghế hút thuốc. Du Vân Vân bưng cốc trà tiến vào thấy thế không khỏi nhíu mày nói:
- Hút thuốc ít thôi, có hại cho sức khỏe đó.

Hứa Nam Hạ nghe lời dập thuốc, ông tươi cười nói:
- Thật ra lần này anh phải cảm ơn Quốc Hoa, bản thảo này làm anh tăng điểm nếu không cũng chưa biết được.
Trên mặt Hứa Nam Hạ hiện rõ một tia sợ hãi, Du Vân Vân gật đầu tán thành:
- Đúng thế, không ngờ rằng việc vốn nghĩ chắc chắn mà nửa đường lại xuất hiện một tên Trình Giảo Kim.

Trong Đại hội Đảng lần này Hứa Nam Hạ gặp đối thủ rất mạnh nên nhiều khả năng thất bại, cuối cùng Lệ gia lại đột nhiên tỏ vẻ ủng hộ Hứa Nam Hạ, đây là điều Hứa Nam Hạ không ngờ tới.

- Mắt đen không thấy được bạc trắng, mấy năm qua Lệ gia nhiều lần đầu tư không thành công ở nước ngoài. Lần này xem như Quốc Hoa cùng Phi Dương lập công rất lớn, giúp con lớn của Lệ gia ngồi ổn rồi.
Hứa Nam Hạ có chút đắc ý nói. Phi Dương trước đây trong mắt mình chỉ là đứa trẻ, không ngờ lần này lại giúp mình rất nhiều.

Du Vân Vân không nói gì nhưng trên mặt cũng đồng tình với cách nói của chồng. Bỏ bản thảo lên bàn, Hứa Nam Hạ cười nói:
- Thứ này đứng giữ lại, quá đáng sợ, cũng may chưa đăng lên Nội tham nếu không sẽ bao người tranh đoạt Quốc Hoa.

- Trước đây em vẫn nghĩ tiểu tử này chỉ biết nói, giúp Phi Dương đầu tư thành công ở Mỹ chủ yếu là do may mắn, bây giờ xem ra em đã nghĩ sai. Sớm biết vậy em đã xóa đoạn nhắc tới công ty nhà nước đỡ cho tiểu tử này gặp chuyện.
Du Vân Vân có chút bất đắc dĩ.

Hứa Nam Hạ nghe xong liền cười phá lên, ông giơ tay vuốt lại tóc.
- Em chưa hiểu rõ về Quốc Hoa rồi. Em lo như vậy là hơi thừa, phải biết rằng lúc đầu hắn làm bạn với Phi Dương vón không muốn gì từ chúng ta. Em cẩn thận suy nghĩ xem ngoài việc ném hắn tới lớp học thanh niên xuất sắc ra thì anh đã làm gì?

Du Vân Vân nghĩ thấy cũng đúng, Vương Quốc Hoa đúng là chưa mở miệng nhờ gì cả.

Thực tế Hứa Nam Hạ và Du Vân Vân đều đánh giá quá cao cán bộ Đảng viên bên dưới. bí thư tỉnh ủy Hứa Nam Hạ điểm danh một người vào lớp học thanh niên xuất sắc là việc nhỏ nhưng không nghĩ xem cán bộ bên dưới lại cho rằng đó là việc nhỏ sao? Mặc dù Vương Quốc Hoa không mở miệng nhờ gì cả nhưng vấn đề là vầng sáng của Hứa Nam Hạ quá chói mắt, quan chức bên dưới có thể không chú ý tới Vương Quốc Hoa là người đứng dưới vầng sáng của bí thư Hứa sao?

Hongkong, trong một biệt thự ở núi Thái Bình, ba người Du Phi Dương, Chu Lạp Phong và Du Khánh Dương đều không nhịn được phải ngồi ăn mừng thành công lần này.

Du Phi Dương bưng chén rượu nhìn xuống bờ biển dưới chân núi. Hắn có chút nuối tiếc nói:
- Đáng tiếc Quốc Hoa không ở đây.
Chu Lạp Phong bưng chén rượu đứng bên, hắn lắc đầu nói:
- Tôi thật ra cảm thấy hắn không vui vì chút tiền này. Trực giác nói cho tôi biết hắn không phải người cùng đường với chúng ta, hắn là người có lý tưởng, có cái nhìn rất khác nhau so với chúng ta.

Nếu như không phải mất ba ngón tay ở bàn tay phải thì Du Khánh Dương tuyệt đối là một người đàn ông đẹp trai phong độ. Cả người hắn toàn mặc đồ hàng hiệu quốc tế, cử chỉ ưu nhã, thần thái ung dung. Hai người Du Phi Dương và Chu Lạp Phong đều tự nhận mình có điểm không bằng đối phương.

Bên cạnh Du Khánh Dương còn có một người đàn ông trông rất bình thường, người này cũng hơn 40 tuổi. So với Du Khánh Dương thì đồ y mặc tùy tiện hơn nhiều. Một chiếc quần đùi, áo sơ mi, dép lê. Nhưng tuy là vậy nhưng không ai dám xem thường hắn.

- Phi Dương, hôm nào giới thiệu anh với Vương Quốc Hoa một chút.
Du Khánh Dương cười cười xen vào một câu, Lệ Hổ ở bên quay đầu sang miệng mấp máy vài cái, lúc quay đầu lại thì y đã giấu đi chỉ còn lại ánh nhìn chờ đợi.

Du Phi Dương cũng không quá thân với tên anh họ này, cũng có thể là do độ tuổi chênh nhau quá nhiều nên thế. Đối với đề nghị kia, Du Phi Dương cũng không hưởng ứng quá tích cực.
- Cái này dễ làm, chẳng qua tôi nói trước đừng có ý đồ gì với Quốc Hoa, hắn không muốn làm kinh doanh, bố tôi cũng quyết tâm dẫn hắn sang tỉnh Nam Thiên.

Lệ Hổ vẫn không nói chuyện lúc này đột nhiên cười nói:
- Vương Quốc Hoa này đúng là cao nhân, có vẻ như quân sư ngồi trong nhà biết chuyện thiên hạ. Tôi rất muốn biết hắn sau đây đề nghị các cậu làm như thế nào?

Lệ Hổ vừa nói làm mọi người yên tĩnh. Biết sao được, hắn nổi tiếng là vui buồn thất thường. Thật lòng mà nói Du Khánh Dương dẫn Lệ Hổ tới đây, Du Phi Dương rất khó chịu.

Lệ Hổ không thèm để ý với ánh mắt nghi ngờ của ba người nhìn về phía mình, hắn quen với cái nhìn này rồi.

- Đừng nhìn tôi như vậy, tôi rất nhát gan. Thực ra tôi cũng không có yêu cầu gì cao, cũng giống lần này, mấy người kiếm được một khoản thì báo tôi một tiếng để tôi xin bát canh.
Lệ Hổ cười còn khó coi hơn không cười. Hắn không cười thì người khác chỉ cảm thấy hắn hơi lạnh, hắn mà cười thì người khác sẽ thấy rất u ám.

- Hừ, có mấy người uống canh như anh?
Du Phi Dương đốp lại, người khác ngại Lệ Hổ nhưng hắn thì không. Lần này nếu không phải Du Khánh Dương nói mãi thì Du Phi Dương sẽ không nghe. Lệ Hổ nghe vậy cười ha hả nói:
- Du Phi Dương, cậu còn non quá. Nhớ, sau này có chuyện gì cũng đừng lộ ra mặt, lần này thoạt nhìn cậu lỗ nhưng thực ra cậu không lỗ.

Du Phi Dương nhíu mày định phát tác thì Du Khánh Dương đã kịp thời vỗ vai hắn nói:
- Lão Lệ nói không sai, không tin em gọi điện hỏi chú xem.

Du Phi Dương nhìn Chu Lạp Phong, thằng này cười cười gật đầu. Du Phi Dương cũng là người thông minh, hắn thu lại vẻ không hài lòng trên mặt.
- Tôi định về bên kia, bên này cũng coi như xong việc rồi.

Lệ Hổ chép miệng nói:
- Bên này tôi còn khoảng trăm triệu không biết làm gì, nhờ cậu gọi điện hỏi Vương Quốc Hoa một câu xem ở nước ngoài có phương hướng đầu tư nào tốt không?

Du Phi Dương có chút tức giận thầm nghĩ mày dựa vào gì mà sai tao? Hắn hừ một tiếng quay đầu sang bên, Lệ Hổ không tức còn cười nói:
- Khánh Dương, mấy cô em ngôi sao của ông đâu?

Du Khánh Dương có chút buồn bực gãi đầu nhỏ giọng nói:
- Lão Lệ, ông đừng chọc Phi Dương được không? Zx này thì cô út tôi hiểu hắn nhất, làm hắn tức lên rồi sang kiện cáo với cô thì có lẽ ngày mai sẽ đẩy ông và tôi tới chỗ nào đấy cũng không biết.

Lệ Hổ rùng mình, ông anh của mình hình như cũng không dám chọc vào Lệ Hổ. Y đành gật đầu nói:
- Thực ra cũng không có ý gì cả, chỉ là Du Phi Dương luôn ra vẻ muốn làm người cứu thế nên tôi không chịu được.

Du Khánh Dương nghe xong câu này không khỏi cười lạnh nói:
- Lão Lệ, nói khó nghe thì lần này tuy nói hai bên cùng có lợi nhưng chú tôi cùng lắm dẫm chân tại chỗ nhưng vị trí dưới mông anh ông thì có lẽ bị cháy thành than.

Nói xong Du Khánh Dương cũng đi, Lệ Hổ đứng tại chỗ nghiến răng nghiến lợi nói:
- Mẹ nó chứ.

Lấy máy, Lệ Hổ đi sang bên gọi điện rồi nhỏ giọng nói:
- Lão đại, bên này không chịu mở miệng.

- Chỉ biết chú không làm được trò trống gì, không chừng còn đắc tội với người, bảo chú khách khí với đối phương rồi cơ mà.
Tít tít, điện thoại đã bị bên kia dập xuống, Lệ Hổ thật ra không dám có chút tức tối nào. Hắn lập tức nở nụ cười thật tươi bưng chén rượu đi tới trước mặt Chu Lạp Phong.

- Lão Chu.
Chu Lạp Phong nghe cách gọi thân thiết như vậy lầm chén rượu trong tay hắn thiếu chút nữa rơi xuống. Y lạnh lùng nói:
- Lệ ca, đừng nói tôi không nể mặt, việc lần này là do anh không đúng. Anh có thể sai khiến được Du Phi Dương sao? Anh và tôi trong mắt hắn căn bản không đáng gì. LỜi này có lẽ anh không thích nghe nhưng đây là sự thật.

Chu Lạp Phong vừa dứt câu ngoài cửa đã có tiếng động, một chiếc Ferrari màu đỏ lao vút đi. Du Khánh Dương hậm hực đi tới tức giận trừng mắt nhìn Lệ Hổ:
- Lão Lệ, nhìn chuyện tốt ông làm đi. Thằng đó là tài thần của chúng ta đó, ai lại làm mất lòng tài thần chứ?
Bình Luận (0)
Comment