Phù Diêu

Chương 346

Chưa hết giờ làm Vương Quốc Hoa đã làm như vậy, trong trụ sở có không ít người thấy. Nhưng trong trụ sở này Vương Quốc Hoa là lớn nhất, ai có thể nói gì hắn? Cùng lắm chỉ là tổn thương tình cảm các đồng chí, nhất là với các cán bộ đang chuẩn bị nịnh bợ lãnh đạo.

Các phó chủ tịch quận cũng rất đau đầu, lãnh đạo trực tiếp có tính cách ngang ngược, thường thường không tuân thủ quy củ, như vậy về sau mình càng phải cẩn thận, đừng để người ta túm được sơ hở rồi mắng một trận là nhẹ, nếu thật sự là kẻ hẹp hòi còn không đẩy anh vào chỗ chết ư? Không phải nói mọi người sợ chủ tịch quận Vương Quốc Hoa, chủ yếu là sợ chỗ dựa sau lưng hắn.

Lái xe chính là Cao Thăng, bên cạnh còn có Vương Nhất Nguyên. Vương Quốc Hoa lên xe mặt mày yên tĩnh ngồi cạnh Lưu Linh. Không lâu sau điện thoại di động của Vương Quốc Hoa vang lên, người gọi tới là chánh văn phòng Mã Ngọc Cao.

- Chủ tịch Vương, có chút chuyện tôi muốn xin chỉ thị của ngài.
Vương Quốc Hoa ừ một tiếng tỏ vẻ nghe được. Mã Ngọc Cao lúc này mới nói tiếp, vừa nãy hơi gấp nên hắn quên bố trí chỗ ở và mấy việc cho chủ tịch quận đại nhân, ví dụ như phương tiện liên lạc, thư ký… Vương Quốc Hoa lúc này rất bình tĩnh nói chiều gặp rồi nói chuyện.

- Rẽ ở đằng trước.
Lưu Linh chỉ đường cho Cao Thăng, xe vòng vào một con đường nhỏ, dừng trước một căn nhà độc lập. Không đợi Vương Quốc Hoa lên tiếng, Cao Thăng đã quay đầu lại nói:
- Không có đuôi.
- Làm lớn chuyện …
Vương Nhất Nguyên mới nói được tới đây đã bị Cao Thăng trừng mắt nhìn nên phải nuốt vào bụng, có chút chột dạ xoay mặt ra nhìn cửa sổ. Lưu Linh có chút giật mình mở to đôi mắt nhìn xem Vương Quốc Hoa có phản ứng gì. Vương Quốc Hoa thật ra tập mãi thành quen, không cho rằng Cao Thăng làm như vậy có gì không đúng. Hắn mới tới thị xã Hồng Sam, không thể không cẩn thận.

Căn nhà này là điểm dừng chân của Đổng Diễm Phương ở Hồng Sam, bình thường cũng không có ai vào ở, có một bảo mẫu trung tuổi dọn vệ sinh. Đây gần như là trung tâm quận, gần đó có một công viên. Ở đây đều là người có tiền nên khá yên tĩnh.

- Nơi này rất được, trưng dụng. Lát nữa theo giá thị trường anh trả gấp đôi.
Vương Quốc Hoa vừa đi vừa cười ha hả nói làm Lưu Linh nhìn tới với ánh mắt coi thường. Ý chính là hắn nói linh tinh, người đã ngủ với hắn còn cần căn nhà này sao?

Vương Quốc Hoa ngồi xuống ghế uống trà, xem Tv, Lưu Linh cùng Vương Nhất Nguyên đi làm cơm, Cao Thăng ở trong sân lau xe. Cảnh yên tĩnh cuối cùng bị tiếng bước chân vội vàng của Đổng Diễm Phương cắt ngang. Vào cửa thấy Vương Quốc Hoa ở đây, mặt Đổng Diễm Phương đỏ lên đôi chút.

- Dì tới.
Vương Quốc Hoa cười đứng lên bắt chuyện, Đổng Diễm Phương ừ một tiếng ngồi xuống đối diện. Lưu Linh đi ra chào, Đổng Diễm Phương xua tay nói.
- Con làm việc của mình đi, mẹ có chút chuyện nói với Quốc Hoa.
Giọng điệu và thái độ hoàn toàn khác trước, có chút khí thế của mẹ vợ.

- Quốc Hoa, bố Lưu Linh gọi tới nói với cô là ông ta muốn chuyển mảng công trình sang thành tập đoàn mới, nói không dễ nghe chính là mảng trước đây cô không có quyền lên tiếng thì bây giờ càng không thể xen vào bất cứ việc gì. Đổng Diễm Phương vừa nói vừa cẩn thận xem phản ứng của Vương Quốc Hoa. Phát hiện hắn không có biến hoá gì, lúc này cô mới cắn răng nói.
- Tổng giám đốc bên kia vốn là nữ thư ký của Lưu Chấn Nam.

Nghe câu này, Lưu Linh bưng chén trà ra run lên thiếu chút nữa làm rơi chén. Cô ngồi xuống cạnh Đổng Diễm Phương, đưa tay ôm vai mẹ. Động tác của Lưu Linh làm Đổng Diễm Phương không khống chế được mình, cô dựa vào vai con gái khóc một trận.

Đổng Diễm Phương bắt đầu không coi Vương Quốc Hoa là người ngoài, việc này làm Vương Quốc Hoa có chút không được tự nhiên. Chuyện này hắn không tiện nhúng tay vào. Hắn suy nghĩ một chút rồi thản nhiên nói:
- Dì nghĩ như thế nào?
- Hắn đáp ứng để công ty bên Thượng Hải và thị xã Giang Đông sang tên của cô. Cô đưa yêu cầu cần trăm triệu tiền khởi động, sau đó ly hôn.
Đổng Diễm Phương rất nhanh đã khống chế được tâm trạng của mình.

Đàn ông có tiền thường khó tránh khỏi ham muốn dục vọng, thực tế mấy năm qua quan hệ vợ chồng giữa Lưu Chấn Nam và Đổng Diễm Phương chỉ là trên giấy tờ. Quanh năm suốt tháng Lưu Chấn Nam ở ngoài, chỉ có mấy ngày tết mới ngủ chung phòng. Vương Quốc Hoa không vội nói chuyện mà nhìn Lưu Linh, Đổng Diễm Phương vội vàng nói:
- Còn có cô bắt Lưu Chấn Nam cho Linh nhi 10% cổ phần của tập đoàn xây dựng kia, còn cả 10 triệu vào tài khoản.

Vương Quốc Hoa cau mày, hời hợt nhìn Đổng Diễm Phương một cái, không lên tiếng. Đổng Diễm Phương bị nhìn không khỏi run lên, chột dạ cúi đầu. Đổng Diễm Phương đoán được Vương Quốc Hoa nhìn ra số cổ phần và tiền kia là Lưu Chấn Nam chủ động đưa, không phải do Đổng Diễm Phương tranh thủ, hoặc là lúc ấy Đổng Diễm Phương không nghĩ tới việc này.

- Chuyện của Lưu Linh không cần dì lo. 10% cổ phần và mười triệu đó dì cứ nhận trước.

Vương Quốc Hoa rất từ tốn nói nhưng Đổng Diễm Phương lại không thể phản kháng. Ngược lại cô còn thấy “con rể” vô lễ và ngạo mạn là bình thường. Nếu không có thái độ như vậy mới là bất bình thường. Con người là thứ thay đổi nhanh nhất. Đổng Diễm Phương chính là một ví dụ. Trước mặt tài chính và quyền lực hùng hậu, Đổng Diễm Phương không hề có sức chống cự, ngược lại còn chủ động dựa vào.

Ngược lại Lưu Linh lại có tính cách cứng rắn hơn, còn có thể làm người bảo vệ. Lưu Linh thật lòng hy vọng có chỗ dựa cứng rắn cho mình, vì thế khi Vương Quốc Hoa nói như vậy, Lưu Linh cũng không phản đối là mấy, ngược lại thấy rất ngọt ngào. Cô theo bản năng cầm tay hắn nhẹ nhàng dựa vào.

- Quan mới nhận chức cũng cần có việc gì đó để làm. Làm chủ tịch quận nên có bổn phận phát triển kinh tế. Cháu dự định lấy một khoản tài chính để Du Phi Dương mua kỹ thuật lợi dụng năng lượng mặt trời của nước ngoài. Đây là vừa phát triển kinh tế vừa có thể lấy chiêu bài bảo vệ môi trường để tăng thêm điểm chính trị cho mình. Cụ thể làm như thế nào, cháu tin Du Phi Dương ở Mỹ sẽ có phương án tương ứng, đến lúc ấy Lưu Linh chỉ cần phụ trách tiếp nhận là được. đây coi như một phần sản nghiệp mà cháu đưa cho Lưu Linh, không kể khoản tiền 100 triệu cháu nhận lời với gì. Đương nhiên 100 triệu này không phải cho không, đầu tiên công ty phải làm tốt, sau đó Lưu Linh sẽ được 49% cổ phần của công ty.

Vương Quốc Hoa nói tới đây, Đổng Diễm Phương có chút cau mày xen miệng vào.
- Bây giờ chủ yếu là do nhân viên công ty thuốc không chịu rời đi, cũng may đầu tư có 20 triệu nhưng mới chuyển có một triệu, số tiền còn lại chưa chuyển đi.

- Trước khi cháu tới đã xem một vài tài liệu. Sau khi khu công nghệ cao quận Hồng Sam thành lập thì thu hút đầu tư vẫn ở trạng thái trì trệ. Khu đất của công ty thuốc ở nội thành, về sau không ngại chuyển nhượng sang tên. công ty thuốc mới có thể chuyển đến khu công nghệ cao xây dựng nhà xưởng, chuyện này không có gì khó khăn. Cháu nghe nói Khu khai phát là chiêu bài do một tay Miêu Vân Đông tạo ra. Chỉ dựa vào Khu khai phát mà hắn chèn ép chính quyền mãi. Về sau Lưu Linh có thể làm không chỉ là ngành năng lượng mặt trời còn có ngành điện tử như máy vi tính, di động thông tin.

Lưu Linh rất hài lòng với an bài của Vương Quốc Hoa. Đổng Diễm Phương ở đối diện không khỏi có chút giật mình, cô không ngừng suy đoán xem Vương Quốc Hoa rốt cuộc có bao tiền.

- Làm ngành điện tử thì vấn đề kỹ thuật sẽ như thế nào?
Đổng Diễm Phương do dự một chút mới hỏi.

- Cháu có cổ phần của tập đoàn điện tử Tứ Hải, thị trường ở tỉnh Nam Thiên này tập đoàn Tứ Hải không thèm để ý tới, đến lúc ấy sẽ trực tiếp liên doanh với công ty trong tỉnh thành lập nhà máy. Dì, công ty thuốc về sau muốn cạnh tranh được thì phải bỏ ra nhiều vốn liếng, công sức mới được.

Vương Quốc Hoa không phải thanh niên mới ra xã hội mà đã có hai kiếp sống. Kiếp trước không làm chính trị, kiếp này làm mấy năm về cơ bản nắm rõ trình tự trong đó. Làm một tân chủ tịch quận, nếu muốn chống lại bí thư quận ủy thì đầu tiên anh phải đứng vững gót chân. Làm như thế nào đứng vững, vậy phải có một đám đàn em theo sau. Làm như thế nào hấp dẫn được đàn em? Hai chữ “lợi ích”. Bên trong lợi ích chia quyền và tài. Trong giai đoạn này Vương Quốc Hoa còn chưa có thể chiếm chủ động trong vấn đề nhân sự, vì thế trước mắt chỉ có thể dùng tài lực hấp dẫn một bộ phận người dựa vào. Về phần quyền lợi chỉ cần Miêu Vân Đông không định trở mặt, quyền lực nhân sự bên ủy ban, Miêu Vân Đông không nhúng tay loạn thì Vương Quốc Hoa sẽ không phản ứng gì. Còn nếu không Vương Quốc Hoa tức lên thì Miêu Vân Đông nhất định bị người trong vòng tròn chửi bới.

Lúc này điện thoại của Vương Quốc Hoa vang lên, Lưu Linh cầm nhanh nghe một chút rồi đưa tới.
- Tìm anh.

- Chủ tịch quận, tôi là Ngôn Bá Thân phòng công an quận, không làm phiền bữa trưa của ngài chứ?

Đây là em trai của vị chủ nhiệm Ngôn kia, Vương Quốc Hoa vốn định tối liên lạc với hắn, không ngờ thằng này đã chủ động tìm tới cửa.

- Tôi chưa ăn, trưởng phòng Ngô có việc?
Vương Quốc Hoa rất tự nhiên hỏi một câu làm Ngôn Bá Thân á khẩu. Cũng không thể trách Ngôn Bá Thân bỏ quyền chủ động, chỉ trách là chủ nhiệm Ngôn gọi điện tới làm Ngôn Bá Thân sợ hãi. Vị chủ tịch Vương này không ngờ là khách quý của bí thư tỉnh ủy Hứa, còn vào khu nghỉ dưỡng Việt Sơn ở. Khu nghỉ dưỡng kia là nơi nào? Chủ nhiệm Ngôn hiểu rõ, Ngôn Bá Thân cũng hiểu rõ. Đừng nói là liền mạng 20 năm, dù là bây giờ không có thân phận cấp bộ thì anh đừng mong vào đó ở.

Ngoài cuộc điện của ông anh trai ra, cuộc sống của Ngôn Bá Thân gần đây cũng không quá tốt. Hắn vốn phụ trách khối hình sự không biết vì sao đắc tội trưởng phòng đại nhân, nắm trước bị chuyển sang quản công đoàn và hậu cần. Đang từ vị trí thứ ba biến thành xếp cuối. Sự sai khác này làm Ngôn Bá Thân muốn hỏng. Gần đây hắn mới biết đen đủi của mình bắt đầu từ năm trước trong lần đi ăn mình có xung đột nhỏ với thằng thanh niên từ bên ngoài tới. lần ấy xe của hai bên va vào nhau, Ngôn Bá Thân cho người tịch thu xe, ba ngày sau mới trả. Chủ xe là vị thần nào thì đến bây giờ Ngôn Bá Thân vẫn không rõ.

Tóm lại Ngôn Bá Thân rất buồn bực nhưng không tìm được đâu mà nói lý. Hắn gọi điện lên tỉnh cầu viện anh trai, kết quả tạm thời chủ nhiệm Ngôn không có tâm tư quản việc nhỏ này. Tân bí thư tỉnh ủy nhận chức, chủ nhiệm Ngôn suy nghĩ đầu tiên là vị trí của mình. Hắn phụ trách quản lý khu nghỉ dưỡng Việt Sơn nhiều năm, chủ nhiệm Ngôn kiếm được không ít. Có thể lọt vào mắt xanh tân bí thư tỉnh ủy hay không là quan trọng nhất. Một khi bí thư Hứa không thích hắn, bị đuổi vào một góc thì xong đời. Hơn nữa chủ nhiệm Ngôn không phải thân tín của nguyên bí thư tỉnh ủy nên càng khó khăn hơn. Ai bảo anh làm ở vị trí béo như vậy nhiều năm?

Nói tóm lại bởi vì chủ nhiệm Ngôn vẫn còn đương chức nên vị trí của Ngôn Bá Thân tạm thời không có nguy hiểm nhưng muốn có quyền lực thì về cơ bản không hy vọng gì. Điểm này làm Ngôn Bá Thân từng nắm quyền to không thể thừa nhận. Vì thế khi nhận được điện của chủ nhiệm Ngôn, Ngôn Bá Thân thầm vui vẻ hát hò: “Đợi sáng, đợi tối, cuối cùng cũng đợi được ánh mặt trời”
Lúc còn trẻ Ngôn Bá Thân quả thật không ngừng hát bài này để chờ cơ hội.

Ngôn Bá Thân khẩn trương bị câu nói lạnh nhạt của Vương Quốc Hoa không khác gì rội gáo nước lạnh vào đầu. Rất nhanh Ngôn Bá Thân nghĩ tới một vấn đề, dựa vào cái gì chủ tịch Vương cần mình? Vấn đề này mình trước đó không nghĩ kỹ mà dám vội vàng dựa vào. Thổ phỉ ngày xưa muốn nhập đội còn phải cống hiến. làm Ngôn Bá Thân lo lắng còn việc khác, nếu chủ tịch Vương xuống kiếm lý lịch thì sao? Nếu là vậy chỉ cần Miêu Vân Đông đừng quá đáng, chủ tịch Vương sao phải có mâu thuẫn chứ? Vương Quốc Hoa trực tiếp nói với Miêu Vân Đông một câu đừng có sợ, tôi không có hứng thú với vị trí bí thư của anh, qua thời gian nữa tôi đi.

Ngôn Bá Thân im lặng khoảng mười giây, hắn suy nghĩ thật nhanh cuối cùng tìm được một lý do.
- Anh trai tôi bảo tôi chiêu đãi chủ tịch Vương, chính là chủ nhiệm Ngôn ở tỉnh ủy.

- Ồ, anh là em của lão Ngô, vậy anh lại đây, tôi đang ở đây….
Vương Quốc Hoa nói xong dập máy. Ngôn Bá Thân không ngờ thuận lợi như vậy nên không yên tâm. Hắn vội vàng gọi điện cho anh trai.
- Anh, anh rất quen chủ tịch Vương ư?
Chủ nhiệm Ngôn nghe vậy không khỏi tức giận mắng.
- Mày ngu à? Anh lần trước không phải nói với mày rồi sao? Hắn ở đây một đêm thì quen được sao? Không phải anh không nhắc chú, đến Hồng Sam thì có lẽ hắn quên anh là ai. Thật sự chưa từng thấy ai ngu như mày, bị mày làm tức chết rồi.

- Anh đừng nóng, anh nói em nên làm như thế nào bây giờ?

- Không phải anh nói chú nên làm như thế nào sao? Là chú cần đi xin chỉ thị của chủ tịch Vương, hắn bảo chú làm gì, chú làm đó. Chỉ một cấp phó trưởng phòng của chú mà còn có cửa mặc cả với người ta ư? Anh là cấp phó giám đốc sở mà cũng không là gì trước mặt người ta.
Mắng một trận, chủ nhiệm Ngôn dở khóc dở cười bỏ máy. Y thầm nghĩ em trai mình đúng là quá kém cỏi. Theo chủ nhiệm Ngôn thấy lãnh đạo dùng thì anh mới có cơ hội thể hiện tài năng. Lãnh đạo không cần anh thì có tài nữa cũng là vô dụng. Như tình hình của Ngôn Bá Thân vậy, trước đó nghĩ nhiều như vậy làm mẹ gì? Phải nhanh chóng nịnh bợ, ôm chặt lấy chân rồi nói tiếp.

Nếu không có chủ nhiệm Ngôn kia, Vương Quốc Hoa sẽ trực tiếp mắng Ngôn Bá Thân một trận, đồng thời sẽ đổi số điện thoại di động. Đương nhiên bây giờ đổi lại số cũng là việc gấp.

- Lưu Linh, chiều em sang Bưu điện mua máy điện thoại mới, sau này có việc trực tiếp gọi vào máy mới.
Vương Quốc Hoa dặn, Lưu Linh rất ngoan ngoãn gật đầu tỏ vẻ biết nên làm như thế nào. Đổng Diễm Phương ở đối diện cười xen miệng vào.
- Còn cần mua một chiếc xe mới, chuyện này chiều cô đi làm.

Vương Quốc Hoa có chút bất ngờ, bà mẹ vợ này không phải là người không biết nhân tình, vì sao trước đây lại đối với mình như vậy? Cẩn thận suy nghĩ, Vương Quốc Hoa không khỏi có chút buồn bực, hôm nay mình đã khác trước.

- Cô vào bếp hỗ trợ.
Đổng Diễm Phương biết ý đứng lên xắn tay chuẩn bị nấu vài món ngon chiêu đãi con rể. Lưu Linh thấy thế liền nói nhỏ vào tai hắn.
- Em cũng đi giúp.
Vừa nói cô không quên lấy ngực cọ cọ vào vai hắn. Căn cứ quan sát trong thời gian này, Lưu Linh phát hiện chiêu này rất có hiệu quả.

Quả nhiên Vương Quốc Hoa vẫn ra vẻ quân tử lặng lẽ đưa mắt nhìn ra sau, tay cũng đưa ra. Lưu Linh khẽ rên lên một tiếng, kẹp hai chân lại trừng mắt nhìn đầy âu yếm.

Ngôn Bá Thân rất nhanh đã tới. Hắn đi taxi đến. Đứng trước cửa căn nhà, Ngôn Bá Thân không khỏi có chút buồn bực. Xe được cấp đã bị thu hồi cho người khác dùng. Ngôn Bá Thân không phải không tự mua xe được mà không nuốt được khẩu khí này. Hít sâu một hơi, Ngôn Bá Thân giơ tay ấn chuông cửa. Rất nhanh cửa mở ra, một ánh mắt lạnh lùng nhìn tới:
- Ngôn Bá Thân?

Tỉnh Nam Thiên vào tháng hai nhưng thời tiết khá ấm áp, ban ngày chỉ mặc một áo sơmi nhưng Ngôn Bá Thân bị ánh mắt kia làm lạnh buốt sống lưng, ánh mắt đó như con rắn hổ mang vậy. Thấy đối phương gật đầu, ánh mắt của Cao Thăng mới hòa hoãn lại, hắn nhẹ nhàng đẩy cửa ra để Ngôn Bá Thân tiến vào. Ngôn Bá Thân vào hơi quay đầu lại nhìn.
- Vào đi.
Cao Thăng nói xong, Ngôn Bá Thân lúc này mới dám đi lên.

Nhìn Ngôn Bá Thân vẫn còn sợ, Vương Quốc Hoa thở dài một tiếng.
- Cao Thăng, về sau có thái độ nhiệt tình một chút với trưởng phòng Ngô.
Cao Thăng ừ một tiếng xoay người tiếp tục đi lau xe.

Ngôn Bá Thân đứng ở cửa đột nhiên cảm thấy muốn đi vệ sinh. Hắn có một tật xấu là lúc khẩn trương thường như vậy. Ngôn Bá Thân không đơn giản là khẩn trương mà còn rất kích động. Loại lái xe như tên Cao Thăng kia không phải có tiền là mời được. Ngôn Bá Thân xuất thân cảnh sát hình sự toàn dùng ánh mắt dọa người, hôm nay là lần đầu tiên bị như vậy.

Có cuộc điện của anh trai nhắc nhở, Ngôn Bá Thân có thái độ rất đoan chính, đứng đối diện cung kính nói:
- Chủ tịch.
Vương Quốc Hoa nở nụ cười nói.
- Ngồi đi, lúc tôi ở Việt Châu thì chủ nhiệm Ngôn rất chiếu cố tôi, nhân tình này tôi nhận.
Đưa chủ nhiệm Ngôn ra, Vương Quốc Hoa nói có hai ý.

Ngôn Bá Thân phân tích rất nhanh, hắn do dự một chút rồi nói:
- Anh tôi vẫn tốt chứ chủ tịch Vương?
Lời không đầy đủ, toàn bộ phải là như thế này: “Tương lai của anh tôi ở tỉnh ủy có tốt không?”

Vấn đề này cả Ngôn Bá Thân và chủ nhiệm Ngôn đều quan tâm.
- Cái này tôi không rõ, khu nghỉ dưỡng Việt Sơn không phải trực thuộc tỉnh ủy sao? bí thư Hứa rất thích hoàn cảnh ở đó. Ôi, đừng đứng, ngồi xuống nói chuyện.
Chỉ chỉ ghế đối diện, Vương Quốc Hoa lấy điếu thuốc ra, bật lửa hiện ngay trước mặt, còn có khuôn mặt tươi cười của Ngôn Bá Thân.

- Tình hình trị an của quận Hồng Sam thế nào? Bây giờ khắp nơi đều thu hút đầu tư, không có hoàn cảnh trị an tốt là không được.
Vương Quốc Hoa thuận miệng nói tránh cho không khí quá nặng nề.

- Tôi không phụ trách mảng trị an. Trước tôi phụ trách hình sự, bây giờ đổi sang thành công đoàn, hậu cần và tài liệu.
Ngôn Bá Thân rất cẩn thận đáp lời, trên mặt không khỏi có chút xấu hổ vì cảm thấy mình không đủ trọng lượng, sợ không làm lãnh đạo chú trọng. Vương Quốc Hoa không có ý nói tiếp, Ngôn Bá Thân vội vàng bổ sung một câu.
- Ở mảng công an có hai đồn công an tôi có thể chỉ huy được, cũng có chút bạn trong quận. chủ tịch Vương có chuyện gì cần chân chạy xin cứ phân phó.

Thái độ rất chuẩn, không có một chút vấn đề gì. Thẳng thắn mà nói Vương Quốc Hoa mới tới nên cần một ít người giúp, nếu không hôm nay hắn đã không gặp Ngôn Bá Thân.

- Trưởng phòng Ngô nhất định hiểu rõ tình hình của quận. Lát chúng tôi tìm cơ hội tâm sự. Anh thấy đó, tôi mới tới nên cần nhanh chóng triển khai công việc, mở ra cục diện.
Vương Quốc Hoa thu nụ cười, mặt hơi nhăn lại lộ vẻ ngưng trọng.

- Ăn cơm thôi.
Lúc này Lưu Linh cười đi tới, Vương Quốc Hoa giới thiệu qua hai người.
- Bạn học hồi đại học của tôi – Lưu Linh, công ty dược Huy Hoàng.
Lưu Linh chủ động đưa tay ra nói:
- Trưởng phòng Ngô – công an quận? Sau này còn cần anh giúp đỡ nhiều.

Ngôn Bá Thân thấy thế không khỏi thầm nghĩ đây là không coi mình là người ngoài, chủ tịch Vương vì thế mới giới thiệu phụ nữ với mình. Tình hình bình thường lãnh đạo để anh biết chuyện riêng và không biết là hai khái niệm khác nhau. Tình hình Ngôn Bá Thân đang không tốt, thái độ của Vương Quốc Hoa như ánh đèn trong bóng tối. Vương Quốc Hoa sau đó lại giới thiệu Đổng Diễm Phương, mọi người đứng lên đi ăn.

Bữa ăn này Ngôn Bá Thân không biết mùi vị đồ ăn như thế nào, chỉ vô thức và cơm vào bụng. Trong đầu hắn đang suy nghĩ mình có thể nói gì để lãnh đạo coi trọng. Vương Quốc Hoa vừa bỏ đũa, Ngôn Bá Thân cũng vội vàng bỏ theo.

- Trưởng phòng Ngô, sang bên kia uốn trà nói chuyện một lúc.
Vương Quốc Hoa chủ động yêu cầu, Ngôn Bá Thân lập tức đi theo.

“Mẹ vợ” Đổng Diễm Phương tự mình đi bưng chén bát vào trong còn pha trà mang tới. Lưu Linh ở đằng xa giơ ngón cái lên.

Nhìn Vương Quốc Hoa bưng chén trà ngồi ở dối diện, Ngôn Bá Thân lúc này cúi đầu cười nói:
- Chủ tịch quận, tôi cảm thấy ngài nên tới Khu khai phát xem một chút, trọng điểm khảo sát tập đoàn hóa chất Minh Viễn, đây là tập đoàn ngôi sao mà quận trọng điểm chế tạo.
Bình Luận (0)
Comment