Phù Diêu

Chương 445

Thư ký Chu là thư ký thông tin của Sở lão, lời nói của Sở lão về cơ bản đều do y nói. Nhận được điện của Sở Sở, thư ký Chu do dự một chút rồi nói với Sở lão.

Sở lão nghe xong có chút tức giận nói.
- Sao có thể có việc này chứ? Tên Trương Uy hồ đồ, con bé Sở Sở cũng hồ đồ.

Sở lão dừng một chút rồi nói tiếp:
- Cậu gọi cho Tiểu Tần ở Ban Tổ chức cán bộ trung ương, bảo y xem rồi làm.

Tiểu Tần kia là một vị cục trưởng ở Ban tổ chức cán bộ trung ương, xử lý Trương Uy vậy là đủ rồi.

Có thể nói tuyệt đối đừng đắc tội phụ nữ, càng không thể đắc tội người phụ nữ được ông cha nuông chiều. Nhận được điện của thư ký Chu gọi lại, Sở Sở nở nụ cười đắc ý như con tiểu hồ ly thành công bắt gà.

Vương Quốc Hoa tắm xong đi ra lên giường đọc sách. Vương Quốc Hoa có thói quen đọc, đi tới đâu cũng mang sách theo. Vương Quốc Hoa đang chuẩn bị đọc thì thấy Sở Sở vào với nụ cười đầy quỷ dị, Vương Quốc Hoa khó hiểu hỏi:
- Sao thế?

- Không có gì, em đi tắm.
Sở Sở hoảng hốt chạy vào toilet, Vương Quốc Hoa thấy vậy cũng không nói gì.

Cúi đầu đọc sách tiếp, bên cạnh hắn thêm một cơ thể đầy thơm tho mà hắn vẫn cúi đầu đọc, chỉ theo bản năng tránh sang một chút. Một bàn tay che trước quyển sách, bàn tay trắng nõn, Vương Quốc Hoa cười cười quay đầu lại, mặt Sở Sở dán tới, mùi hương đập vào mũi, bên cạnh là giọng nói ngọt ngào.
- Ông xã, anh có phải là nợ em gì đó không?
Vừa nói Sở Sở hơi vòng vòng tay, Vương Quốc Hoa trong lúc nhất thời không có phản ứng nên thuận miệng nói:
- Em muốn gì thế?

- Là anh nợ em.
Sở Sở nhảy dựng lên ngồi lên đùi Vương Quốc Hoa, hai tay hua hua trước mặt Vương Quốc Hoa.
- Anh nhìn rõ đi, nhớ anh nợ em gì chưa?

Vương Quốc Hoa vẫn không nhớ được nhưng đồng chí Tiểu Vương đang có phản ứng hóa học do khe sâu kia đè ép.

Chiếc váy ngủ bằng tơ tằm khá mỏng, hai điểm đỏ như ẩn như hiện.

- Anh sao không nói.
Sở Sở xoay xoay người, đồng chí Tiểu Vương tìm được vị trí tốt hơn, Vương Quốc Hoa thoải mái vểnh miệng lên, vẻ mặt có chút quái dị.

- Anh không phải đang suy nghĩ sao?
Vương Quốc Hoa cố nhịn rên lên mà nghiêm trang nói.

- Vậy nghĩ nhanh lên, không nghĩ ra thì tối không ngủ với anh.
Sở Sở ra vẻ hung ác đáng tiếc hiệu quả rất kém, hơn nữa lần này giãy dụa khiến bên dưới tiếp xúc với vật cứng kia.

Người cô cứng lại, mặt đỏ bừng lên, cô ra vẻ muốn xuống nhưng đã muộn, một bàn tay đặt lên lưng cô.
- Tiếp tục.

- Không, xấu hổ chết được.
Tuy nói không nhưng Sở Sở đã mềm nhũn lại, mặt áp vào ngực hắn, bên hông càng dùng sức hơn. Không lâu sau cả người Sở Sở co quắp lại, nửa thân trên như không có sức, chỉ có eo là lắc lư theo bản năng.
- Không, khó chịu….

Trương Uy sáng sớm đi làm mà có chút buồn bực. Nguyên nhân do bên lão Triệu không có hồi âm, gọi điện không nghe. Về chuyện của Sở Sở và Vương Quốc Hoa, Trương Uy thấy chỉnh đôi nam nữ này đúng là sảng khoái.

Ai ngờ vừa tới văn phòng, Trương Uy đã được chánh văn phòng gọi.
- Tiểu Trương, đến phòng cục trưởng.

Cục trưởng Tần là lãnh đạo trực tiếp của lãnh đạo trực tiếp của Trương Uy. Nhận được điện của thư ký Chu gọi, cục trưởng Tần đương nhiên phải dùng hết sức làm việc.

Ban tổ chức cán bộ trung ương gần đây có kế hoạch phái cán bộ xuống các địa phương nghèo khó. Vốn với quan hệ của Trương Uy thì không tới lượt hắn, vụ trưởng bình thường cũng rất thưởng thức Trương Uy, tuổi còn trẻ, đẹp trai, năng lực không kém, coi như là mầm non để bồi dưỡng.

Ai ngờ chuyện hôm qua lại thay đổi vận mệnh của Trương Uy.

- Trương Uy, đây là cơ hội mà tổ chức cho cậu, xuống rèn luyện thật tốt.
Ra khỏi văn phòng vụ trưởng, mặt Trương Uy tái mét. Trương Uy coi như có chút thực quyền ở vụ, bây giờ bị phái xuống địa phương thì về còn có thể có chuyện gì cho hắn?

Đáng chết chính là vụ trưởng chỉ giải thích một câu:
- Đây là lãnh đạo tự điểm danh.

Trương Uy đánh vỡ đầu cũng không biết mình đắc tội nhân vật lớn nào mà lại bị thảm như vậy. Hắn vội vàng về nhà gọi điện cầu viện, nửa tiếng sau bố hắn gọi tới thở dài nói.
- Không ảnh hưởng đến bố coi như là may mắn của anh, yên tâm đi, sau còn có cơ hội.



Vương Quốc Hoa và Sở Sở lên máy bay quay về tỉnh Nam Thiên, vừa ngồi xuống ghế thì thấy Trương Uy đeo túi đi vào cabin. thấy Vương Quốc Hoa và Sở Sở ở khoang thương gia, Trương Uy rất kinh ngạc.

- Trương Uy, sao trùng hợp như vậy, đi công tác à?
Sở Sở cười cười như chưa từng xảy ra chuyện gì.

- Đúng thế, thật trùng hợp.
Trương Uy bị người phía sau dục đi vào trong, thi thoảng hắn quay đầu lại nhìn. Nhắc tới lần đi hỗ trợ này đáng lẽ phải là một quận, huyện nào đó ở Bắc Kinh, ai ngờ Trương Uy lại may mắn bắt được một trong hai vé ra tỉnh ngoài. Trương Uy bị phái tới Ban tổ chức cán bộ tỉnh Nam Thiên, đi đâu cũng chưa rõ.

- Là em giở trò quỷ hả?
Vương Quốc Hoa vừa nhìn vẻ mặt của Sở Sở là biết cô làm gì đấy.

- Ai bảo hắn xem thường anh, em chỉ là muốn để hắn xem chồng em ở tỉnh Nam Thiên uy phong như thế nào.
Sở Sở cười hì hì đáp. Cô nhờ thư ký Chu đẩy Trương Uy tới tỉnh Nam Thiên.

Máy bay dừng lại, khách ở khoang thương gia được xuống đầu tiên. Vương Quốc Hoa rất bất ngờ thấy Ngôn Lễ Hiếu chờ ở sân bay.

Ngôn Lễ Hiếu từ xa đã giơ hai tay ra nói.
- Quốc Hoa, không thể đến uống rượu mừng của anh, xin lỗi.

Vương Quốc Hoa không cho rằng Ngôn Lễ Hiếu nhàn đến mức không có việc gì rồi tới đón mình. Ngôn Lễ Hiếu nhất định có chuyện gì đó.

Trương Uy đen đủi xuống máy bay vừa lúc thấy Vương Quốc Hoa vầ Sở Sở lên xe. Hắn há hốc mồm thầm nghĩ thằng Vương Quốc Hoa kia đỉnh như vậy sao? Có cả xe vào tận sân bay đón.

Ngôn Lễ Hiếu đã đặt khách sạn trước, lần này không phải ở khu nghỉ dưỡng Việt Sơn liễu, mà là một khách sạn anm sao, nói là do người Pháp quản lý.

- Sở Sở, em đi thu xếp một chút.
Vào tới sảnh khách sạn, Vương Quốc Hoa đột nhiên nói một câu như vậy. Sở Sở hiểu ý gật đầu bảo lái xe mang hành lý vào phòng.

Ngôn Lễ Hiếu chờ Sở Sở lên máy bay mới cười khổ nói với Vương Quốc Hoa.
- Quốc Hoa đúng là nhạy bén.

Vương Quốc Hoa cười nói:
- Trưởng ban thư ký Ngôn quá khen, anh và tôi mặc dù có giao tình nhưng không đến mức để anh vào tận sân bay đón tôi chứ? Bên kia có quán trà, sang đó ngồi nói chuyện.
Vương Quốc Hoa nói thẳng làm Ngôn Lễ Hiếu có chút xấu hổ, chẳng qua hắn lại hơi yên tâm.

Nhân viên phục vụ mang trà tới lui ra, Vương Quốc Hoa nói:
- Trưởng ban thư ký Ngôn, có thể nói rồi.

Ngôn Lễ Hiếu trầm ngâm một chút nói.
- Quốc Hoa, tôi có thể làm phó trưởng ban thư ký là nhờ anh nói giúp, tôi vẫn ghi nhớ trong lòng. Không có anh nói chuyện giúp thì dù tôi muốn đi theo chạy việc cho bí thư Hứa cũng không có cơ hội.
Vương Quốc Hoa nâng chung trà ra hiệu Ngôn Lễ Hiếu tiếp tục.

- Mấy hôm trước tôi mời Cao Nguyên ăn cơm. Hắn ấp úng không trả lời dứt khoát, tôi thấy có chút không đúng nên tìm quan hệ hỏi thăm mới biết có người tố giác tôi với Ủy ban kỷ luật tỉnh.
Ngôn Lễ Hiếu nói, Vương Quốc Hoa nhíu mày.

Ngôn Lễ Hiếu thấy vẻ mặt Vương Quốc Hoa như vậy liền nói tiếp.
- Chuyện là do ở khu nghỉ dưỡng Việt Sơn, hàng năm đầu tư hơn chục triệu khiến người ta đỏ mắt.
Mấy lời sau đó Vương Quốc Hoa không nghe vào, nguyên nhân là vì thái độ của Hứa Nam Hạ. Phản ứng của Cao Nguyên không thể nghi ngờ đã nói rõ khuynh hướng của Hứa Nam Hạ. Bảo sao Ngôn Lễ Hiếu lại lo lắng như vậy.

- Đối phương túm được một khoản mua sắm của khu nghỉ dưỡng, điều tra rất toàn diện, tài liệu chi tiết.
Ngôn Lễ Hiếu nuốt nước bọt, y đầy lo lắng nhìn Vương Quốc Hoa.

- Trưởng ban thư ký rất thiếu tiền ư?
Vương Quốc Hoa hỏi một câu, Ngôn Lễ Hiếu có chút lúng túng nói.
- Chuyện này, như vậy đi, tối tôi một mình mời Quốc Hoa dùng cơm, đến lúc đó sẽ nói cụ thể.
Vương Quốc Hoa ngẩn ra thầm nghĩ sao đến tối mới nói, chuyện đã như lửa thiêu mông rồi.

- Trưởng ban thư ký Ngôn, tôi thấy không cần, nói ngay bây giờ đi. Con người của tôi không chú ý vật ngoại thân nhưng lại coi trọng tình bạn. Nói thẳng ra chuyện của anh bây giờ theo tôi thấy thì nói bây giờ tốt hơn ban tối.
Vương Quốc Hoa lạnh nhạt nói.

- Tôi có một người phụ nữ ở bên ngoài, vốn chỉ giúp cô ta kinh doanh nhỏ. Anh cũng biết đó, nếu ả không quá tham thì một năm kiếm vài trăm ngàn cũng là bình thường. Tôi không ngờ được ả lại thích đánh bài, thua hết tiền còn vay nặng nãi hơ triệu. Tôi vốn không muốn quản chuyện của ả, ai ngờ ả lại có thai với tôi. Tôi chỉ có một con gái, em trai cũng chỉ có con gái. Cho nên tôi … Bây giờ Ủy ban kỷ luật tỉnh còn không chính thức bắt đầu điều tra, chuyện còn có cơ hội.

Vương Quốc Hoa giơ tay nói.
- Tôi biết rồi, chiều tôi sẽ dẫn Sở Sở đi gặp bí thư Hứa, xem ý của bí thư Hứa rồi nói tiếp.
- Cảm ơn Quốc Hoa.

- Không nói cái này, anh về đi, chờ điện của tôi.
Vương Quốc Hoa xua tay nói, Ngôn Lễ Hiếu ngẩn ra rồi lập tức đứng lên.
- Tôi biết, cần phải chú ý ảnh hưởng.

Về phòng Vương Quốc Hoa có chút mệt mỏi, khi làm quan xảy ra chuyện thì Vương Quốc Hoa thấy nhiều.

Sở Sở đã thu dọn xong, cô vui vẻ nói:
- Nói chuyện xong rồi chứ, có thể xuống lầu ăn cơm chưa?
Thấy vẻ mặt Vương Quốc Hoa không được tốt, Sở Sở hỏi:
- Sao vậy anh?

Vương Quốc Hoa không giấu, Sở Sở nghe xong nhíu mày nói.
- Chuyện này anh không nên nhúng tay vào.
Vương Quốc Hoa thở dài một tiếng ôm eo Sở Sở.
- Thái độ của anh không quan trọng, quan trọng là thái độ của bí thư Hứa. Thực ra Ngôn Lễ Hiếu cũng quá khẩn trương, nếu muốn động tới hắn thì đã sớm động rồi.

- Anh thấy bí thư Hứa sẽ có thái độ gì?
Sở Sở nhỏ giọng nói, Vương Quốc Hoa lắc đầu.
- Không dễ, bí thư Hứa là người rộng lượng, tâm cơ sâu như biển. Anh cảm thấy bí thư Hứa không tỏ thái độ chính là muốn xem ai nhảy ra. Em phải biết Ngôn Lễ Hiếu do bí thư Hứa đề bạt sau khi nhận chức, những người kia nhìn chằm chằm vào Ngôn Lễ Hiếu chưa chắc không có ý nhằm vào bí thư Hứa.

- Bỏ đi, không nói chuyện này nữa.
Sở Sở vừa nói vừa định lấy máy gọi lễ tân, Vương Quốc Hoa đưa tay đè lại.
- Em chờ chút.

Vương Quốc Hoa nói xong lấy máy điện thoại ra gọi.
- Dì, cháu đã về, bây giờ cháu đến có tiện không? Ha ha, dì phải làm món cá sở tường của gì đó.

Bỏ máy, Vương Quốc Hoa cười nói.
- Đi, đến nhà bí thư Hứa ăn cơm, ý của Du di.
Bình Luận (0)
Comment