Phù Diêu

Chương 448

Lúc phát hiện vấn đề thì đã muộn, đồng chí Tiểu Vương đẩy ở bụng dưới. Cả người Sở Sở thoáng cái mềm nhũn lại, thậm chí còn lắc lắc eo làm cho đồng chí Tiểu Vương càng tiến vào vị trí thích hợp hơn.

Điều hòa mở hơi mạnh, sự ẩm ướt làm Sở Sở hơi lạnh. Sở Sở ánh mắt mê ly không chịu nổi bị đầu ngón tay trêu chọc. Cô nhảy tới dùng hai tay ôm cổ hắn, cô nhỏ giọng nói bên tai.
- Về đi, về có được không?

Lời cầu khẩn không có hiệu quả, đầu ngón tay càng tiến hành xâm nhập sâu hơn, cơ thể mềm mại của Sở Sở giãy dụa càng lợi hại hơn, mặt càng đỏ bừng hơn.

TIếng gõ cửa đáng ghét cắt đứt cảnh tượng tươi đẹp. Sở Sở vừa nãy còn mềm mại vô lực đầy quyến rũ trong nháy mắt ngồi thăng lên, vội vàng sửa quần áo, ánh mắt liếc nhìn tên đáng ghét đang giơ giơ ngón tay lên, đầu ngón tay đang ươn ướt.

Trừng mắt nhìn đầy khinh thường, Sở Sở không để ý đến ánh mắt đắc thắng của Vương Quốc Hoa. Cô về lại bàn làm việc ho khan một tiếng đi sang mở cửa. Vào là một cô gái trẻ tuổi, ả nhìn nhanh qua Vương Quốc Hoa đang ngồi trên ghế rồi nói với Sở Sở:
- Cục trưởng Sở, tối mọi người có hoạt động cùng đi ăn cơm rồi đi hát, ngài có đi cùng không?

Sở Sở quay đầu lại nhìn Vương Quốc Hoa, cô cười nói với cô gái.
- Thôi, tôi còn có chút chuyện cần làm.

Từ lúc kết hôn tới nay Sở Sở chưa bao giờ ngủ đêm ở ngoài, cũng ít khi đi chơi. Điểm này Vương Quốc Hoa biết rõ, nói như thế nào thì Sở Sở cũng còn trẻ sao lại không thích vui đùa.

- Cục trưởng Sở, chuyện của tôi có thể chậm một chút.
Vương Quốc Hoa cười nói một câu, Sở Sở lộ vẻ vui mừng gật đầu. Cô gái kia thấy thế lập tức cười nói.
- Cục trưởng Sở, đi thôi, mang theo cả bạn của ngài nữa.
Cô gái này rất có ánh mắt, liếc cái là nhận ra Sở Sở và Vương Quốc Hoa kia có quan hệ không bình thường. Phụ nữ đúng là nhạy cảm ở phương diện này.

Vương Quốc Hoa cầm cặp đứng lên cười nói:
- Cục trưởng Sở, tôi về trước.

Sở Sở cắn môi nhịn cười nhìn Vương Quốc Hoa đi ra. Không ngờ tên này rất thất đức, đi đến cửa còn đưa ngón tay lên mũi ngửi ngửi. mặt Sở Sở vốn hồng trong nháy mắt đỏ như lá cờ.

Vương Quốc Hoa chưa ra khỏi cục cung ứng điện thì Vương Quốc Hoa nhận được điện thoại, là Lý Quốc Hổ gọi tới. Chu Tĩnh – sếp cũ của Lý Quốc Hổ lần trước lên Bắc Kinh phẫu thuật, dưỡng thương khá lâu, nếu không phải đám người Lý Quốc Hổ giúp đỡ thì Chu Tĩnh đừng nói là chữa khỏi, chắc gì đã có tiền phẫu thuật.

Sau khi hồi phục, Chu Tĩnh đầu tiên nghĩ tới chính là lời hứa của Vương Quốc Hoa nên muốn về tỉnh Nam Thiên thật sớm.

Đội quân đồn trú của Lý Quốc Hổ nằm trên địa bàn thị xã Giang Đông, vì thế sau khi Chu Tĩnh tới liền liên lạc với hắn, sau đó Lý Quốc Hổ gọi điện cho Vương Quốc Hoa. Biết Chu Tĩnh đến, Vương Quốc Hoa cười nói:
- Tối tôi mời khách, địa điểm anh chọn.

Lý Quốc Hổ suy nghĩ một chút nói:
- Phố Cẩm Tú có một nhà hàng khá ngon, bán rượu gạo tự nấu, uống rất ngon.

Vương Quốc Hoa cười nói.
- Vậy phố Cẩm Tú đi, tôi đến đó.
Vừa buông máy, phía sau Vương Quốc Hoa vang lên tiếng còi, Sở Sở thò đầu ra hỏi.
- Có cần em đưa anh đi một đoạn không?

Vương Quốc Hoa nhìn lướt qua cô gái trên ghế điều khiển, bên trong giống như còn có mấy cô gái khác. Sở Sở phụ trách bên đoàn của cục cung ứng điện, có quan hệ khá tốt với một loạt cán bộ trẻ.

- Anh đến phố Cẩm Tú, tự mình bắt xe là được rồi, em đi cẩn thận một chút.
Nghe Vương Quốc Hoa nói như vậy, Sở Sở cười nói.
- Trùng hợp quá, em cũng đến phố Cẩm Tú, lên xe đi, đằng sau còn ghế.

Vương Quốc Hoa bất đắc dĩ lên xe, trên xe Toyota có hai cô gái ngồi sau, tuổi không cao, trông rất bình thường. Vương Quốc Hoa lên xe, mới đầu mọi người còn yên tĩnh nhưng rất nhanh mấy người phụ nữ liền nói chuyện.

- Chủ nhiệm Nhâm dẫn theo mấy người kia đi theo kìa.
Cô gái ghế trên là cô gái gõ cửa nói một câu.

Mấy người quay đầu lại quả nhiên thấy một xe Lexus đi theo phía sau.

- Chủ nhiệm Nhâm đúng là trẻ tuổi tài cao, đi xe Lexus cũng phải bảy tám trăm ngàn.
Một cô gái ngồi hàng sau nói, hai vị còn lại cùng phụ họa.
- Đúng thế, vẫn còn độc thân, lại làm tới vị trí lãnh đạo, ai có thể đi theo chủ nhiệm đúng là may mắn.

Vương Quốc Hoa nghe vậy không khỏi có chút buồn bực. Mã Ngọc Cao, cục trưởng Sở không phải càng trẻ hơn ư? Chức vụ không phải lớn hơn sao? Trong đầu mấy người phụ nữ này nghĩ gì vậy? Một tên trên 30 mới làm tới cấp phó huyện chứ có gì.

- Cục trưởng Sở, dừng xe ở bên đường đi, tôi xuống đây.
Vương Quốc Hoa thấy đã đến phố Cẩm Tú liền bảo Sở Sở dừng xe.

- Giám đốc Vương đi thong thả.
Sở Sở cười cười chào rồi khởi động xe rời đi. Cô gái bên cạnh cười nói.
- Cục trưởng Sở, bằng hữu của chị đúng là thú vị, ra ngoài làm việc không ngờ bắt taxi mà lại ra vẻ như lãnh đạo.

- Đúng thế, không biết còn tưởng hắn thật sự là lãnh đạo. Ra vẻ ta đây nhưng không có xe ngồi.
Một cô gái phía sau bổ thêm một đao, ả như có ý không chém Vương Quốc Hoa thề không bỏ qua. Sở Sở nghe vậy rất buồn cười, tay cũng run lên.

- Mấy người không thể nào nhìn bề ngoài mà đánh giá được. Người ta tốt xấu cũng dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, tạo được sản nghiệp. Đúng, mấy cô có coi trọng hắn thì bảo một câu, tôi sẽ giới thiệu giúp.
Sở Sở quyết định diễn kịch, mấy cô gái cùng chu miệng phì đầy khinh thường.

Sở Sở bình thường khá hòa đông với các cô gái nên khiến mấy ả dần không coi ai ra gì.

Sở Sở cũng nhìn ra được mấy cô gái này nhất định thu chỗ tốt của Chu Tĩnh, vì vậy ra sức nói giúp Chu Tĩnh. Đáng tiếc thủ đoạn quá kém, Sở Sở thầm nghĩ mấy cô mà biết Vương Quốc Hoa là chồng tôi thì vẻ mặt đặc sắc như thế nào.

Thực tế Sở Sở không muốn đi theo mấy cô ả, chẳng qua sắp đến ngày thành lập đoàn thanh niên, gần đây chi đoàn đang tổ chức tiết mục, mấy cô gái lấy lý do đi luyện giọng mà mời Sở Sở đi, coi như là chi trả cũng có thể để cơ quan trả.

Vương Quốc Hoa chờ không lâu thì máy điện thoại vang lên. Rất nhanh một chiếc xe Jeep 212 dừng ở bên cạnh hắn, Lý Quốc Hổ từ trên xe nhảy xuống.

- Sao anh lại đi xe này?
Vương Quốc Hoa cười cười đả kích hắn một câu, Lý Quốc Hổ cười nói:
- Không biết ư? Xe này ngoài việc hơi sóc ra thì các điểm khác không hề kém. Hơn nữa kinh phí bên quân đội không dư dả, tôi là người dẫn binh nếu đi xe tốt thì lãnh đạo khác sẽ thấy như thế nào.

Lúc này Chu Tĩnh từ phía sau đi xuống, còn có một người phụ nữ trung tuổi dìu hắn.
Vương Quốc Hoa thấy thế đi lên nói.
- Sức khỏe của anh còn chưa tốt thì sao không tiếp tục chữa trị một thời gian?

Chu Tĩnh nói.
- Không có gì, ở bệnh viện thêm một ngày thì mất tiền thêm một ngày, về nhà tĩnh dưỡng một thời gian là tốt, hơn nữa tôi cũng không muốn chậm trễ công việc.
Nói là như vậy nhưng Chu Tĩnh không muốn liên lụy chiến hữu.

Vương Quốc Hoa cũng hiểu sao Lý Quốc Hổ lại chọn quán ăn bình thường, đây đều là nghĩ cho Chu Tĩnh. Lý Quốc Hổ không ngờ làm việc lại tỉ mỉ như vậy, đúng là làm người ta thêm vài phần kính trọng.

- Quốc Hoa, cậu đừng khuyên, tôi nói mỏi miệng mà lão lãnh đạo không nghe.

Bốn người vào vị trí ngồi, nơi này kinh doanh khá tốt, về cơ bản đã hết bàn trống.

Lúc gọi đồ ăn, Chu Tĩnh không chờ đợi được nói.
- Chủ tịch Vương, chuyện lần trước tôi đã nghĩ kỹ, hay là tranh thủ đầu tư ở quê tôi là tốt nhất. Tôi đã liên lạc với một số công nhân của công ty, bọn họ đều nói chỉ cần có tài chính mua một số thiết bị là có thể tiếp tục gia công, có thể sống được.

Chuyện này Vương Quốc Hoa vẫn để trong lòng, hắn nghe Chu Tĩnh nói xong liền cười nói.
- Lần trước sau khi về tôi đã phái người đến Khu khai phát tìm hiểu tình hình. Công ty máy nông nghiệp quận Hồng Sam chúng tôi về cơ bản bán sản phẩm sang mấy tỉnh sản xuất nông nghiệp lớn. Bắc Sơn nằm ngay cạnh tỉnh Giang Tráng, vị trí địa lý thuận lợi hơn quận Hồng Sam, cho nên đối với việc sang Bắc Sơn đầu tư, bọn họ cũng có hứng thú. Bọn họ dự định sắp tới cử người sang khảo sát thực địa. Tôi quan tâm nhất chính là chính sách thu hút đầu tư của thị xã Bắc Sơn.

Nói đến chính sách, Chu Tĩnh liền có chút chóng váng, hắn không hiểu rõ việc này. Vương Quốc Hoa thấy đối phương như vậy liền cười nói.
- Chuyện này không thể gấp được, không phải ngay lập tức giải quyết được công việc, như vậy đi, mai lão Chu đi với tôi một chuyến, anh đi xem tình hình sản xuất của công ty máy nông nghiệp Hồng Sam.

Vương Quốc Hoa đã nói rất rõ ràng, Chu Tĩnh chỉ có thể gật đầu đồng ý. Lý Quốc Hổ thấy chuyện coi như xong nên bảo mọi người uống rượu, dùng cơm.

Vừa ăn vừa nói chuyện, Vương Quốc Hoa chủ yếu tìm hiểu tình hình thực tế bên phía Chu Tĩnh, muốn giúp đương nhiên phải biết nền tảng của người ta. Đang ăn thì phía xa xa có động tĩnh, Vương Quốc Hoa giương mắt nhìn thấy Sở Sở đang đi tới, Nhâm Hiểu Đông đang đuổi theo sau đưa tay ra định kéo. Sở Sở dừng lại vung tay tát, tiếng bốp vang lên rất thanh thúy.

Vương Quốc Hoa đứng lên, Lý Quốc Hổ không nói một câu cũng đứng lên.

- Con đĩ, mày dám đánh tao.
Nhâm Hiểu Đông tức giận mắng, Sở Sở xoay người đi nhanh tới. Lúc cách năm bước, Nhâm Hiểu Đông đuổi tới gần đưa tay định túm áo Sở Sở thì Lý Quốc Hổ đã chạy tới, hắn giơ tay đánh bay tay Nhâm Hiểu Đông.


Vương Quốc Hoa cũng đi tới ôm vai Sở Sở nói.
- Xảy ra chuyện gì vậy em?

- Thằng khốn này muốn động tay động chân với em, không biết mình là ai chứ.
Sở Sở mặt xanh mét tức giận nói. Bảy tám cô gái đuổi theo nhưng đứng xa xa không dám lại gần.

Nhâm Hiểu Đông thấy Vương Quốc Hoa và Lý Quốc Hổ đều có vẻ mặt khó chiu, tức tối. Hắn nhìn chằm chằm vào Vương Quốc Hoa đang ôm vai Sở Sở rồi cười lạnh nói.
- Bọn mày chờ đó.
Vừa nói hắn quay đầu đi, Lý Quốc Hổ định đuổi theo nhưng bị Vương Quốc Hoa giơ tay ngăn lại.
- Thôi.

- Quốc Hoa, đây không phải tính cách của cậu.
Lý Quốc Hổ tức giận trừng mắt nói. Vương Quốc Hoa cười lạnh một tiếng vỗ vỗ vai Lý Quốc Hổ rồi nhỏ giọng nói.
- Anh đi điều người cho tôi, tiền ăn uống do tôi thanh toán, bảo bọn họ diễn một chút.

Sở Sở đi tới trước mặt một cô gái, không biết cô nói gì mà mấy cô gái đều rời đi. Sở Sở quay về có chút khó chịu nói.
- Một đám tham lam, tức chết em. Bình thường em quá khách khí với mấy ả, ả nào cũng không biết nặng nhẹ.

Vương Quốc Hoa hỏi qua tình hình, Sở Sở kể lại. Đoàn người đi ăn cơm, trên bàn ăn mấy cô gái không ngừng nói Nhâm Hiểu Đông tốt như thế nào, tốt như thế kia với Sở Sở. Sở Sở coi như không khí, không nghe một từ nào vào tai. Nhâm Hiểu Đông mời khách muốn mời rượu nhưng Sở Sở từ chối, mấy cô gái khuyên như thế nào Sở Sở cũng không để ý.

Vốn tưởng rằng Nhâm Hiểu Đông biết tiến thối ai ngờ hắn gọi một chai rượu, tự mình uống hết nửa chai đột nhiên dám can đảm túm tay Sở Sở. Kết quả Sở Sở sớm đề phòng lập tức đứng lên né tránh, khuyên hắn tỉnh táo một chút. Không ngờ Nhâm Hiểu Đông không nghe, nhân men rượu còn định tiến lên. Sở Sở tức tối rời đi không dây dưa với hắn nữa. Tên này còn đuổi theo định kéo áo Sở Sở nhưng không được. Lúc này Sở Sở làm rất tức giận nên vung tay tát.

Người của Lý Quốc Hổ rất nhanh đã tới, không đầy nửa tiếng đã có hơn chục tên thanh niên, cả đám lấy hai bàn. Mấy người Vương Quốc Hoa rất kiên nhẫn chờ. Mười phút sau mấy tên thanh niên đã ăn xong nhưng vẫn không thấy Nhâm Hiểu Đông dẫn người tới.

Vương Quốc Hoa có chút nuối tiếc đang định rời đi thì phía xa xa có hai xe chạy tới, két một tiếng, xe dừng cách nhà hàng mười mét, một tên thanh niên cầm gậy nhảy xuống từ xa xa chỉ vào bên này.
- Chính là bọn nó.

Vương Quốc Hoa nhìn sang Sở Sở:
- Ừ, có thể báo cảnh sát.

Mười mấy người của Lý Quốc Hổ sớm có chuẩn bị đều đúng lên rút đồ giấu sau lưng ra lao lên.

Bên đối phương có khoảng 20 người, bên phía Vương Quốc Hoa thì kém một chút. Ai ngờ kết quả lại nghiêng về một phía. Người của Lý Quốc Hổ lao tới không lâu sau làm phía địa phương không ngừng gào thét.

Lý Quốc Hổ đầy đắc ý đứng bên lớn tiếng nói.
- Đừng đánh chết người là được, gãy tay chân không sao cả.
Một đám thanh niên lớn tiếng nói:
- Kiên quyết ktnv.

Vương Quốc Hoa kéo Sở Sở đi tới nói.
- Tổn thất do tôi, lát đưa giấy thanh toán tới, chuyện còn lại giao cho anh, nhất định phải kéo ra thằng kia.

Lý Quốc Hổ vỗ ngực nói.
- Không thành vấn đề, giao cho tôi.
Cuộc chiến đấu về cơ bản đã kết thúc, Lý Quốc Hổ hô một tiếng, đám cấp dưới khống chế người đối phương đẩy lên một xe tải. Vương Quốc Hoa và Sở Sở lên xe trực tiếp rời đi tránh ở lại gặp phiền phức.

Xe ra khỏi nội thành Sở Sở có chút không cam lòng nói.
- May cho thằng kia, không ngờ không tới nếu không em muốn đánh gãy tay chân nó.
Lúc Sở Sở đang nói chuyện thì trong một góc tối cách nhà hàng không xa có một người đang đứng. Nhâm Hiểu Đông run lên, hắn không ngờ đám côn đồ mình tìm tới lại bị đánh như vậy, lát nữa còn không biết người ta xử lý mình như thế nào.

Nghĩ vậy Nhâm Hiểu Đông liền quay đầu vào xe suốt đêm chạy lên tỉnh.

Bên hiện trường Lý Quốc Hổ chờ cảnh sát tới, hắn lấy thẻ ra đưa lên nói.
- Công việc của quân đội, lát nữa sẽ thông báo kết quả với địa phương.

Về tới nhà, Sở Sở càng nghĩ càng tức giận.
- Em phải để thằng kia quỳ xuống xin tha thứ, nếu không sẽ không làm em nguôi giận.

Vương Quốc Hoa cười cười không nói, việc này không cần hắn nói gì. Sở Sở là người phụ nữ tuy nhìn như ôn hòa nhưng nếu đã tức giận ai thì tuyệt đối sẽ không nhẹ tay. Tắm rửa xong Vương Quốc Hoa về thư phòng xử lý một vài công việc. Lát sau Sở Sở mặc váy ngủ bưng chén trà tiến vào, mặt đỏ bừng trông rất quyến rũ.

Bỏ cốc trà, Sở Sở nhỏ giọng nói.
- Em không có ý trêu ghẹo ai cả, xin lỗi, đừng để ý.

Người phụ nữ này. Vương Quốc Hoa không còn gì để nói, không ngờ Sở Sở lại nghĩ nhiều như vậy. Xem ra cơn giận trong lòng cô đã tìm được biện pháp phát tiết, vì vậy cô bình tĩnh lại và lo Vương Quốc Hoa sẽ nghĩ gì đó.

- Nói gì vậy? Đám người kia có suy nghĩ thì có quan hệ gì với em? Chỉ là có kẻ thích làm loạn mà thôi. Chẳng qua anh rất khó hiểu thằng kia sao trước đó không hỏi thăm xem em đã kết hôn chưa?
Vương Quốc Hoa cười hỏi một câu, Sở Sở nghe xong có chút buồn bực nói.
- Đúng, em đã ghi rõ trong hồ sơ mà.

Vừa nói Sở Sở dán người lên, ôm cổ dán mặt, miệng còn lẩm bẩm nói.
- Cái này, có con được không?

Trong thời gian ngắn chưa muốn có con, đây là lời của Sở Sở trước khi kết hôn. Sau mỗi lần quan hệ thì Sở Sở đều uống thuốc. Bây giờ cô chủ động đổi giọng làm Vương Quốc Hoa thấy rất không bình thường.

- Sao em lại nghĩ tới cái này?
Đưa tay ôm eo Sở Sở, Vương Quốc Hoa nói. Từ lúc kết hôn với Sở Sở đến nay, Vương Quốc Hoa đúng là không hề qua lại gì ở bên ngoài, về cơ bản mỗi ngày đều về nhà, tạm thời có việc đi công tác phải qua đêm ở ngoài cũng không tìm người phụ nữ nào khác.

- Hôm nay ở trên đường em thấy Lưu Linh, gàn đây anh không đến tìm cô ấy hả?
Sở Sở vừa nói người cũng bắt đầu cựa quậy, dùng mặt cọ cọ lên ngực hắn, eo xoay xoay. Trên người không biết cô dùng loại nước hoa gì mà mùi rất dễ chịu.

Vương Quốc Hoa không nói gì chỉ lẳng lặng nhìn cô.

- Có muốn em đổi bộ đồ đi làm không?
Sở Sở liếm liếm tai Vương Quốc Hoa.

- Em học từ đâu vậy hả?
Vương Quốc Hoa dở khóc dở cười. Sở Sở có chút đắc ý lắc mông làm đồng chí Tiểu Vương bị đè ép đứng lên, cô có chút xấu hổ nói.
- Anh nghĩ em không biết hả. hôm nay trông anh rất hưng phấn, sáng sớm đã nhìn chằm chằm ngực người ta. Em biết đàn ông thích một vài thức kỳ quái, em có thể thỏa mãn anh.

Lời này Vương Quốc Hoa biết rõ nhưng không thể trả lời. Lưu Linh cũng tốt, chị em Liên Mai cũng được, chỉ càn các cô không đề cập là Vương Quốc Hoa không chủ động cắt đứt.

- Không cần phiền phức như vậy, em đổi tư thế là được.

Sở Sở rất phối hợp làm theo yêu cầu. Cô dạ vào bàn, vểnh mông lên, miệng lẩm bẩm nói:
- Xấu hổ chết đi được.
Mấy giây sau là tiếng hừ.

Trong đầu Vương Quốc Hoa thoáng hiện cảnh mình đang quan hệ với cả Sở Sở và Lưu Linh, càng nghĩ càng hưng phấn, tốc độ xông tới nhanh và mạnh hơn một chút. Không lâu sau Sở Sở không chống đỡ nổi, cả người mềm xuống. Cảm giác cả người bị công phá vẫn đang tiếp tục, Sở Sở thấy mình không thở được, như đang trên mây.

Ngày xưa hai vợ chồng có công có thủ nhưng hôm nay lại có kết quả khá quỷ dị, Sở Sở không có chút sức hoàn thủ, Vương Quốc Hoa rất hưng phấn nên kéo dài khá lâu.

Lúc lâu sau tiếng chuông điện thoại tạm ngừng cuộc chiến, Sở Sở nằm co quắp trên ghế nhìn Vương Quốc Hoa nghe điện.

- Ừ, là tôi.
Bên kia truyền lại tiếng của Lý Quốc Hổ. Hắn cười ha hả nói.
- Đám côn đồ đã khai, đồ mai sẽ chuyển cho Cục công an thị xã. Cậu yên tâm, nhất định chỉnh chết thằng đó.

- Đồ thì anh cho tôi một phần, tôi có ban bài khác.
Vương Quốc Hoa vừa nói vừa dập máy quay đầu lại không nhìn ánh mắt cầu xin tha thứ của Sở Sở. Sở Sở khua khua hai tay xin xỏ.
- Không được, mấy lần rồi, vừa nãy thiếu chút nữa em không thở nổi.

- Không có ruộng hỏng chỉ có trâu chết mệt.
Vương Quốc Hoa cười cười trêu chọc, Sở Sở nháy mắt mấy cái nhỏ giọng nói.
- Anh để em nghỉ chút đi.
Lúc nói chuyện cô thấy hắn đưa ra ra hiệu liền lẩm bẩm nói.
- Hôm nay anh sao thế?
Tuy nói nhưng cô vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống mở miệng ra.

Muốn xử lý một người thì biện pháp tốt nhất không phải đánh hắn mà là làm hắn rơi vào hoàn cảnh tuyệt vọng.

Sáng hôm sau Vương Quốc Hoa bắt được tài liệu Lý Quốc Hổ đưa tới, hắn đưa cho Sở Sở còn chưa ra ngoài.
- Là em hay anh?
Sở Sở đang trang điểm nhìn thoáng qua tài liệu.
- Đương nhiên là anh, trừ khi anh không phải đàn ông.
Vương Quốc Hoa cười nói:
- Anh có phải đàn ông hay không thì em rõ nhất mà.

Thấy ánh mắt hắn không đúng, Sở Sở vội vàng đứng lên nói.
- Đừng, đừng, người ta vẫn hơi đau.
Sở Sở vừa nói vừa có chút xấu hổ trừng mắt nhìn.
- Đều tại anh, tối qua làm người ta mãi, nếu không người ta không cần trang điểm.

Trước lúc đi ra, Sở Sở nói.
- Tối đến đón em, nhớ mang theo thư ký và lái xe, ừ, đến sớm một chút.

Vương Quốc Hoa chủ động đưa xuống dới lầu, bình thường đều là Sở Sở đưa hắn đi làm như vậy, hôm nay coi như là ngoại lệ. Lúc đóng cửa xe cho cô, Vương Quốc Hoa đột nhiên nói.
- Lý Quốc Hổ bình thường cũng kiêu ngạo như vậy?

Sở Sở ngẩn ra một chút rồi nói:
- Anh ngốc à, không phải bởi vì em sao? Không đúng, em cảm thấy việc này không đúng, Lý Quốc Hổ nhất định có ý đồ gì đó.
Sở Sở thoáng cái có phản ứng.
Bình Luận (0)
Comment