Phù Diêu

Chương 559

Cuộc sống coi như là nhàn của Vương Quốc Hoa rất nhanh kết thúc. Trong hội nghị thường vụ tỉnh ủy chủ tịch tỉnh Đoạn Phong nói một câu:
- Công tác xóa đói giảm nghèo là chiến dịch lớn của tỉnh ta nhằm thay đổi bộ máy các thị xã khó khăn trong tỉnh.

Trưởng Ban tuyên giáo Trương Hiên Thạc lúc này xen miệng vào nói:
- Công tác của Ban giám sát rất quan trọng, cần phải kịp thời tiến vào, không được để người bên dưới làm hỏng việc.

Hai người nói như vậy, Hứa Nam Hạ chớp mắt một chút mới tỏ thái độ:
- Đồng chí Thượng Quan Thiên Phúc về đốc thúc một chút.

Thượng Quan Thiên Phúc tỏ vẻ nhất định sẽ đốc thúc, việc này coi như qua. Sau đó khi tan họp Thượng Quan Thiên Phúc gọi điện bảo Vương Quốc Hoa tới. Y ngồi sau bàn làm việc nghiêm túc nói với Vương Quốc Hoa:
- Chủ tịch Đoạn có cái nhìn với Ban giám sát, không thể thư giãn. Đồng chí Vương Quốc Hoa, ở lâu trong văn phòng không xuống cơ sở một chút thì sao thực hiện quyền lợi giám sát chứ?

Vương Quốc Hoa đành tỏ vẻ:
- Mai tôi bắt đầu đi xuống.
Thượng Quan Thiên Phúc ừ một câu phất tay đuổi Vương Quốc Hoa ra. Vương Quốc Hoa ngoài đầu tiên suy nghĩ chính là đối phương muốn đẩy mình vào lò lửa.

Chẳng qua Vương Quốc Hoa không phải người mong ngồi lâu trong văn phòng lấy lý lịch. Vương Quốc Hoa mặt mày lạnh lùng về văn phòng lập tức tuyên bố họp. Đám người liên can đang chuẩn bị họp thì trưởng ban thư ký Cao dẫn một cậu thanh niên đứng ở cửa nói:
- Đều ở đây à, Quốc Hoa ra ngoài một chút.

Vương Quốc Hoa gật đầu đi ra nói:
- Trưởng ban thư ký Cao có việc ư?
Trưởng ban thư ký Cao chỉ vào cậu thanh niên kia nói:
- Đây là Dương Hổ, Quyên Quyên và Quốc Thắng đang đi trăng mật không ảnh hưởng đến công việc của Ban giám sát chứ? Dương Hổ này vừa tốt nghiệp đại học, coi như là bạn học với Quốc Hoa.

Trưởng ban thư ký Cao phụ trách quản lý phòng Nhân sự, an bài một vài người cũng không vấn đề gì cả. Trương Quốc Thắng đã được Ngôn Lễ Hiếu nhận, sau trăng mật sẽ về Sở giao thông.

Trưởng ban thư ký Cao nói với giọng thương lượng không phải là ra lệnh, Vương Quốc Hoa khá hài lòng. Vương Quốc Hoa nhìn Dương Hổ, tên này cũng khá ưa nhìn, đứng đó trông khá ngại ngùng. Vương Quốc Hoa như thấy hình bóng của mình năm nào.

- Dương Hổ, cậu tốt nghiệp gần một năm rồi hả?
Vương Quốc Hoa hỏi một câu, Dương Hổ nghe xong nói:
- Đúng ạ, tôi vốn định thi cao học nhưng không được, lại thi đỗ công chức và vẫn chờ ở nhà phân phối.
Nói tới đoạn cuối mặt Dương Hổ hơi đỏ lên.

Vương Quốc Hoa nhìn trưởng ban thư ký Cao nói:
- Để người lại, bảo hắn thay công việc của Quyên Quyên, tôi sẽ bảo Mạnh Khiết giúp một thời gian.

Trưởng ban thư ký Cao trừng mắt nhìn Dương Hổ.
- Đừng có nói dối, trước mặt chánh văn phòng Vương phải nói thật.
Nói xong trưởng ban thư ký Cao nói tiếp với Vương Quốc Hoa:
- Con của chiến hữu, vốn được phân vào một viện Dưỡng lão trực thuộc Sở dân chính, tôi thấy đáng tiếc nên đưa tay ra giúp.
Vương Quốc Hoa nhìn Dương Hổ, lạnh nhạt nói:
- Vào đi.

- Quốc Hoa, tôi về trước.
Trưởng ban thư ký Cao khách khí cáo từ, Vương Quốc Hoa cười nói:
- Đi thong thả.

Mặt Dương Hổ càng đỏ lên. Vừa nãy hắn không phải cố ý nói dối mà sợ Vương Quốc Hoa hiểu lầm hắn dựa vào quan hệ mà vào được. Vương Quốc Hoa liếc cái là nhìn ra tâm tư của đối phương.

- Mạnh Khiết, đây là Dương Hổ. Cô vất vả một chút, chuyện của Quyên Quyên về sau sẽ do Dương Hổ làm.
Vương Quốc Hoa dặn xong sau đó tuyên bố họp.

- Lần này đi xuống mấy đồng chí Trần Đại Hổ, Hạ Hào, Duẫn Kiệt do tôi dẫn đội, những người khác ở lại nghe theo lệnh của chủ nhiệm Quách. 9h sáng mai tập hợp ở đây xuất phát, tan họp.
Vương Quốc Hoa nói xong đứng lên chắp tay sau lưng đi ra ngoài.

Không biết lúc nào Vương Quốc Hoa đã quen với cách này, làm lãnh đạo như đều dễ mắc căn bệnh này.

Vương Quốc Hoa về văn phòng, máy bàn vang lên. Hắn thấy là số máy của văn phòng Cao Nguyên liền cầm lên nghe:
- Thư ký Cao có chỉ thị gì vậy?

Cao Nguyên ở bên kia có chút khổ sở. Hứa Nam Hạ đã nói rõ với hắn chuẩn bị xuống thị xã Ân Châu làm phó thị trưởng. thị xã Ân Châu tuy là cấp thị xã, Cao Nguyên vốn là cấp phó giám đốc sở nên lần này chỉ coi như điều ngang ấp. Bổ nhiệm này không khác gì là đi đày. Cao Nguyên mặc dù rất không hài lòng nhưng vẫn không dám tỏ vẻ gì.

Làm một phó thị trưởng tuy là thường vụ thị ủy nhưng so với lúc ở bên cạnh bí thư tỉnh ủy thì vị trí kia của hắn sẽ khác hẳn. Bình thường mà nói nếu Cao Nguyên đi xuống dù là đến sở ban ngành thuộc tỉnh nào đó cũng là làm đứng đầu, lên cấp giám đốc sở.

Người ở vòng tròn chính trị mà nói đều có mắt rất độc, bổ nhiệm của Cao Nguyên một khi được xác định chính là làm người ta thấy hắn bị thất thể. Lúc ấy vài kẻ sẽ nhảy ra tuy không dám nói sẽ làm gì Cao Nguyên nhưng nói vài câu khó ghe cũng là bình thường.

Bổ nhiệm này Cao Nguyên vẫn không hiểu nổi nên trong lòng vẫn có vài vướng mắc. Gần đây mấy lần bí thư Hứa ra ngoài đều không mang theo Cao Nguyên. Trước mắt Cao Nguyên vẫn là phó chánh văn phòng tỉnh ủy, còn quản vài mảng nhưng việc phục vụ bí thư Hứa là điều mà hắn không còn được như trước nữa.

- Bí thư Hứa bảo cậu đi một chuyến, tôi vừa từ chỗ bí thư về.
Giọng Cao Nguyên khá kỳ quái, Vương Quốc Hoa ừ một tiếng nói:
- Được, tôi sẽ tới ngay.
Hắn dập máy đến văn phòng bí thư Hứa ngay, nửa đường thấy Cao Nguyên liền cười nói:
- Sao lại ra tận đây đón vậy, anh quá khách khí rồi.

Cao Nguyên cười khổ một tiếng:
- Nên mà, tôi sắp xuống thị xã Ân Châu làm thường vụ thị ủy, phó thị trưởng.

Vương Quốc Hoa có chút giật mình nhìn vẻ mặt Cao Nguyên, hắn nhỏ giọng nói:
- Lúc nào đi, tôi tiễn anh.

Cao Nguyên thở dài nói:
- Vậy cũng không cần, sau này mọi người muốn gặp cũng khó khăn.
Vừa nói Cao Nguyên xua tay rời đi.

Vương Quốc Hoa gật đầu đi trước đến nơi gõ cửa. Hứa Nam Hạ ra mở cửa nhìn thoáng qua Vương Quốc Hoa rồi cười nói:
- Vào đi.

Hứa Nam Hạ không vào phòng trong mà ngồi ở ghế phòng ngoài, ông nói:
- Cao Nguyên phải đi, có hứng thú đi theo chú không?

Lúc nói chuyện Hứa Nam Hạ không nhìn Vương Quốc Hoa, Vương Quốc Hoa đang cúi đầu cầm thuốc ngẩn ra một chút. Hứa Nam Hạ lúc này mới ngẩng đầu cười nói:
- Bỏ đi, chú biết cháu không muốn. cháu mà muốn thì sớm đã làm thư ký cho chú rồi.

Vương Quốc Hoa thật đúng là không biết nói cho tốt. Hứa Nam Hạ thở dài nói:
- Gần đây cháu có thể sẽ bận. Chú nhận ra cháu ở bất cứ hoàn cảnh nào đều có thể thích ứng, đều có thể làm việc lớn. Thẳng thắn mà nói chú chính là muốn mượn cục diện ở Ban giám sát tỉnh ủy để rèn luyện cháu. Chậm thì một năm, lâu thì hai năm sẽ để cháu đi xuống.
Nói hết câu vẻ mặt ông không còn nụ cười mà biến thành vẻ nghiêm túc.

Vương Quốc Hoa gật đầu nói:
- Hứa thúc yên tâm, cháu nhất định không làm ngài mất mặt.
Vương Quốc Hoa nói như vậy, Hứa Nam Hạ gật đầu hài lòng:
- Cháu có quyết tâm như vậy là tốt, chú cũng tin cháu có năng lực này.

Vừa dứt câu bên ngoài có tiếng bước chân. Vương Quốc Hoa theo bản năng nhìn lên thấy đến là Thượng Quan Thiên Phúc, theo sau còn có một người đàn ông đeo kính khoảng trên 30.

- Bí thư Hứa, Quốc Hoa cũng ở đây à?
Thượng Quan Thiên Phúc cười nói, Hứa Nam Hạ nhìn người đàn ông kia nói:
- Lý Cư Bằng, bàn giao xong việc rồi chứ?

Lý Cư Bằng tiến lên một bước hơi khom lưng nói:
- Tôi đã làm xong, trưởng ban thư ký bảo còn vài việc.

Hứa Nam Hạ nhìn thoáng qua Thượng Quan Thiên Phúc không nói chuyện, Thượng Quan Thiên Phúc cười nói:
- Tiểu Lý một mình từ Bắc Kinh tới, tôi bảo người bố trí chỗ ở cho y.

Hứa Nam Hạ thản nhiên nói:
- Ừ, vất vả rồi, đồng chí Thiên Phúc đi làm đi.
Thượng Quan Thiên Phúc cười cười lui ra. Hứa Nam Hạ chỉ vào Vương Quốc Hoa mà nói:
- Đây là phó chánh văn phòng tỉnh ủy – Vương Quốc Hoa, tiểu Lý đang kiêm chức trưởng phòng thư ký, chờ Cao Nguyên đi rồi nói tiếp.

Lý Cư Bằng cười cười không nói, Hứa Nam Hạ nhìn Vương Quốc Hoa rồi nói tiếp:
- Tiểu Lý từ phòng thư ký văn phòng trung ương xuống, ngòi bút rất cứng.

Vương Quốc Hoa do dự một chút, xem một chút Lý Cư Bằng, sau đó lại nhìn xem Hứa Nam Hạ.

Hứa Nam Hạ cười mắng:
- Ngu như vậy từ lúc nào? Tiểu Lý không phải người ngoài.

Vương Quốc Hoa lúc này mới cười nói:
- Hứa thúc, ngài đây là đẩy cháu lên lò lửa rồi.

Hứa Nam Hạ cười ha hả nói:
- Tên gian xảo này, nghĩ chú không biết cháu đang làm gì sao? Chuyện này nếu do cháu dựng lên thì phải có giác ngộ phụ trách việc này. Chỉ cần chú còn ở vị trí này một ngày thì nhất định phải nắm việc này ở trong tay. CHú có thể nói rõ tiền không ai có thể đụng vào, đây là giới hạn.

Vương Quốc Hoa được chỉ thị rõ ràng, hắn gật đầu nói:
- Ngài yên tâm, cháu lần này đi xuống chính là mang thượng phương bảo kiếm.

Hứa Nam Hạ cười lạnh một tiếng:
- Cháu làm việc chú đương nhiên yên tâm, chẳng qua có vài người muốn thấy cháu thành trò cười, đừng để bọn họ như vậy, nếu không cháu đừng đi theo chú nữa.
Bình Luận (0)
Comment