Phù Diêu

Chương 570

- Điều kiện thứ nhất là cháu cần thời gian, lâu là một năm, ngắn là mười tháng.

Vương Quốc Hoa đưa điều kiện này, Hứa Nam Hạ nhíu mày có chút bất mãn nói:

- Hừ, áp lực trên tỉnh cháu không phải lo, mọi việc có chú.

Vương Quốc Hoa thầm phục trong lòng, Hứa Nam Hạ quả nhiên là lợi hại, chỉ thoáng suy nghĩ là hiểu ý của hắn.

- Điều kiện thứ hai là cháu hy vọng được Ủy ban kỷ luật tỉnh giúp đỡ.

Hứa Nam Hạ trầm ngâm một chút gật đầu nói:

- Cái này cũng không vấn đề, chỉ cần cháu mở miệng nói là Ủy ban kỷ luật sẽ vào tham gia ngay. Còn có điều kiện khác không?

Hứa Nam Hạ có chút bất ngờ, không ngờ Vương Quốc Hoa đưa điều kiện đơn giản như vậy, đều là điều kiện ở thời gian dài. Nói cách khác Vương Quốc Hoa không đưa điều kiện gì ngay lúc này.

- Ha ha nói thẳng ra thì không phải cháu không nghĩ tới điều kiện khác, nhưng cẩn thận nghĩ thì nếu chút năng lực ấy cũng không có thì còn đáng để chú trọng dụng cháu sao?

Hứa Nam Hạ nghe vậy vỗ đùi nói:

- NÓi đúng, không có tự tin thì sao được? Cháu yên tâm đi đi, bên Ban giám sát chú sẽ chú ý nhiều hơn.

- bí thư Hứa, còn có một vấn đề, chuyện của Cao Nguyên xử lý như thế nào?

Vương Quốc Hoa quan tâm nói, Hứa Nam Hạ có chút đau lòng nói:

- Còn có thể như thế nào chứ, tạm thời đình chỉ công tác, đi trường Đảng học tập đợi phân công.

Vương Quốc Hoa do dự một chút vẫn phải nói:

- Bí thư Hứa, cháu cảm thấy Cao Nguyên lần này đúng là oan uổng. Từ lời nói của Cao Nguyên và Vương Suất thì có thể thấy cục diện Ân Châu rất phức tạp. Chuyện ở tập đoàn điện tử Ân Châu cũng không đơn giản như Vương Suất nói.

Hứa Nam Hạ hài lòng gật đầu nói:

- Cháu có thể thấy như vậy là không đơn giản. thực tế vấn đề của Cao Nguyên chủ yếu nằm ở người hắn. Lúc bên chú thì hắn quen được người khác khách khí và tôn trọng nên tự đại. Còn một điểm đó là Cao Nguyên không giống cháu, không biết học ưu điểm của người khác.

Hứa Nam Hạ vừa nói vừa xua tay ngăn Vương Quốc Hoa lên tiếng.

- Cháu không cần khiêm tốn, chú biết cháu như thế nào mà. Chú sẽ cho Cao Nguyên cơ hội nhưng phải xem hắn có thể nắm bắt hay không.

Vương Quốc Hoa nghe vậy nói:

- Hứa thúc, cháu muốn mời Cao Nguyên dùng cơm.

Hứa Nam Hạ nghe xong nhíu mày có chút tức giận nói:

- Thằng ranh này, quan hệ giữa cháu và hắn có quan hệ gì với chú?

Vương Quốc Hoa cười nói:

- Vậy thì cháu nên về chuẩn bị.

Hứa Nam Hạ gật đầu nói:

- Cháu về chăm vợ con đi. Chú cho cháu hai ngày, mai là thứ bảy mà.

- Hứa thúc yên tâm, cháu có thể xử lý tốt việc trong nhà.

Vương Quốc Hoa không khỏi có chút cảm động, hắn cố làm mình bình tĩnh lại nhưng biến hoá trong ánh mắt vẫn không tránh được ánh mắt của Hứa Nam Hạ. Hứa Nam Hạ thầm gật đầu hài lòng.

Vương Quốc Hoa cáo từ đi ra, nhìn thấy Cao Nguyên cùng Vương Suất ngồi ở bên ngoài, hắn lập tức cười nói với Cao Nguyên:

- Tối cùng uống vài chén, tôi bảo lão Ngôn bố trí ở khách sạn Phương Nguyên, có chuyện gì anh em nói thoải mái.

Vương Quốc Hoa nói không sợ người khác nghe thấy. Cao Nguyên bây giờ đang lúc khó khăn nhưng y còn có huynh đệ, kẻ định bỏ đá xuống giếng phải chú ý mới được.

Câu nói của Vương Quốc Hoa làm Cao Nguyên đỏ mắt, mấy ngày này chỉ Vương Quốc Hoa nói câu ấm lòng như vậy. Bắt chặt tay Vương Quốc Hoa, Cao Nguyên run run nói:

- Được, tôi nhận.

Lúc này Vương Quốc Hoa đưa tay về phía Vương Suất:

- Đồng chí Vương Suất, sau này cùng xây dựng bộ máy mời chiếu cố nhiều.

Vương Suất hoảng hốt, gì mà cùng xây dựng bộ máy chứ? Trước đó không có tin đồn nào mà. Chẳng lẽ là …

Vương Quốc Hoa về Ban giám sát sau đó gọi Mạnh Khiết và Quách Tử Minh đến. Vương Quốc Hoa cười nói:

- Lão Quách, sau này anh phải chú tâm nhiều hơn nữa. Mạnh Khiết, ngày sau cô thấy ở Ban giám sát không thoải mái thì lúc nào cũng có thể gọi cho tôi.

Hai người hoảng hốt, lời này có ý gì? Mạnh Khiết phản ứng đầu tiên, cô há hốc mồm nhìn Vương Quốc Hoa:

- Lãnh đạo, ngài phải điều đi ư?

Vương Quốc Hoa gật đầu nói:

- Tỉnh ủy tạm thời quyết định, chuyện khá đột nhiên, tôi cũng vừa biết. Cụ thể đi đâu thì vài ngày nữa là hai người sẽ biết, bây giờ tôi không tiện nói. Được rồi, tôi muốn chào tạm biệt với mọi người, lão Quách thông báo mọi người, chúng ta họp.

Người ở nhà rất nhanh tụ tập, Vương Quốc Hoa tiến vào nhìn quanh một vòng nói:

- Các đồng chí, hôm nay tổ chức họp chủ yếu là muốn thông báo với mọi người bởi vì tổ chức an bài nên tôi có quyết định rời khỏi Văn phòng tỉnh ủy. Trong thời gian qua mọi người đã ủng hộ công việc của tôi, tôi rất cảm ơn.

Vương Quốc Hoa nói xong cúi đầu với mọi người.

Hai xe Audi chạy trên đường cao tốc, xe trước là xe của Vương Quốc Hoa, xe sau là xe của phó Trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy - Trương Hán Thanh. Cuối tuần hội nghị thường vụ tỉnh ủy thảo luận quyết định Vương Quốc Hoa đến làm phó bí thư thị ủy Ân Châu, đưa đề nghị này là Hứa Nam Hạ, đầu tiên hưởng ứng cùng ủng hộ là Thượng Quan Thiên Phúc.

Chủ tịch tỉnh Đoạn Phong cũng không có ý kiến gì khác đối với việc Vương Quốc Hoa đến Ân Châu, nhưng y lại có ý kiến khác việc Nguyên Chấn Thiên lên trường Đảng trung ương học. Nhưng hội nghị lần này Hứa Nam Hạ đã thay đổi tác phong ôn hòa mà rất kiên quyết tỏ vẻ làm như vậy.

Đoạn Phong không có kiên trì, những người khác hiển nhiên ngừng công kích, chuyện rất thuận lợi được thông qua.

Đoạn Phong không dây dưa chuyện Ân Châu cũng là có nguyên nhân. Ân Châu khá đặc biệt, bí thư thị ủy Nguyên Chấn Thiên đã làm gần mười năm, hơn nữa Nguyên Chấn Thiên cũng gần tới tuổi.

Tỉnh ủy không phải chưa từng mời Nguyên Chấn Thiên lui về tuyến hai nhưng Nguyên Chấn Thiên tỏ vẻ muốn phát huy sức lực còn lại.

Kinh tế Ân Châu vẫn thuộc tầm trung của tỉnh, từ điều kiện tự nhiên mà nói thì Ân Châu có cảng tốt đẹp.

Vương Quốc Hoa đến Ân Châu, Đoạn Phong cũng khá lạc quan. Tên Vương Quốc Hoa này giỏi làm kinh tế, điểm này không cần ai nói chuyện thay cho hắn. Theo thời gian Đoạn Phong càng thưởng thức Vương Quốc Hoa hơn, điểm này không có quan hệ đến phe cánh.

Đoạn Phong thậm chí còn có chút lo lắng chính là Vương Quốc Hoa còn thiếu kinh nghiệm không biết có thể đấu với đám cáo già ở Ân Châu không?

Vì thế sau hội nghị thường vụ, Đoạn Phong còn cố ý gọi điện cho Sở Giang Thu để thông báo việc này.

Sở Giang Thu nhận được điện còn cười ha hả nói:

- Cái này không cần lo lắng, nó đánh ngã không ít tên cáo già, trước mặt tôi mà nó cũng không bị thiệt cơ mà.

Sở Giang Thu nói có chút khổ sở nhưng rất chân thành, điều này làm Đoạn Phong hơi giật mình. Đoạn Phong không phải kẻ hẹp hòi, thậm chí ở vấn đề của Cao Nguyên, Đoạn Phong cũng không thấy hả hê.

Đấu tranh giữa y và Hứa Nam Hạ không phải là không đội trời chung, hai người đều là tranh đoạt theo kiểu quân tử, chính kiến khác nhau, có tranh luận cũng không ngại cả hai bên cố gắng đi về hướng giống nhau.

Vương Quốc Hoa ngồi trong xe đang nở nụ cười. Hắn đang nhớ đến khuôn mặt non nớt của thằng con.

Có con, trên thế giới lại có thêm thứ dựa vào mình cố gắng, Vương Quốc Hoa thấy đây chính là hy vọng tốt đẹp.

Xe đi chậm lại, Vương Quốc Hoa mở mắt thấy xe Audi đã từ từ ra khỏi trạm thu phí, mười mấy người đứng chờ ở đằng trước. Đứng đầu chính là Vương Suất.

Đối với Vương Suất, Vương Quốc Hoa không có ác cảm, cũng không có hảo cảm. Vương Quốc Hoa không phải Hứa Nam Hạ, đối với Vương Suất trước đó không nói trước với Cao Nguyên, hắn không thấy có gì là nghiêm trọng. Cao Nguyên không phải trẻ con, dựa vào cái gì Vương Suất phải nhắc. Công việc là chuyện của anh, Vương Suất từ phạm vi chức quyền mà quan tâm nhiều có khi làm Cao Nguyên mất hứng.

Mở cửa xuống xe, Vương Quốc Hoa đứng đó đợi Trương Hán Thanh mở cửa xuống xe. Trương Hán Thanh là người đàn ông khoảng hơn 40 tuổi, rất nghiêm túc.

Sau một phen trình tự, Vương Quốc Hoa cơ bản biết mặt thành viên bộ máy Ân Châu. So với sự nhiệt tình của Vương Quốc Hoa, Trương Hán Thanh có thái độ lạnh nhạt với mọi người.

Bắt tay xong, Vương Suất nói:

- Bí thư Nguyên hơi mệt nên đã tới Bắc Kinh kiểm tra sức khỏe.

Vương Quốc Hoa có chút bất ngờ với việc này, Nguyên Chấn Thiên này chẳng lẽ yếu đến thế sao?

Trưởng ban thư ký Trác Quốc Cường rất có ý tứ, vẫn đi sát theo Vương Quốc Hoa, chờ Vương Quốc Hoa lên xe y còn tiến lên xin chỉ thị:

- Bí thư Vương, tôi có việc muốn báo cáo với ngài, có tiện ngồi cùng xe với ngài không?
Bình Luận (0)
Comment