Phù Diêu

Chương 596

- Tiểu Mai.

Tiểu Anh cầm nến xuất hiện ở xa xa, Mai Lộng Ảnh như kẻ trộm bị bắt vội vàng đứng lên, sức lực đã quay về nhưng rất nhanh khex kêu một tiếng lay động, bàn tay xấu xa kia kịp thời đưa ra đỡ. Mai Lộng Ảnh vội vàng ngồi bên nhắm mắt ra vẻ nghiêm chỉnh.

Tiểu Anh chưa tới gần thì đèn đã được sáng lên.

Vương Quốc Hoa nhắm mắt rồi lại mở ra, Mai Lộng Ảnh ở bên mặt đỏ bừng, hai tay khoanh lại như đang run run.

- Có điện rồi, tên Phạn Sạn Đầu nhất định là cố ý.

Về phòng thay đồ, Vương Quốc Hoa mặc bộ đồ tắm rộng, Lưu Lập Quân xuất hiện ở cửa cười nói.

- Có hai cô em nhân viên mát xa tôi mới kéo về được, tay nghề rất hay.

Vương Quốc Hoa cười nói:

- Cảm ơn.

Lưu Lập Quân đi trước, Vương Quốc Hoa tiến đến nơi thì Mai Lộng Ảnh đã đổi bộ đồ ngủ rộng ngồi uống trà, thấy hắn vào, cô cúi thấp đầu.

- Ở đây hay mất điện vậy sao? Nếu như vậy anh không sợ ảnh hưởng đến kinh doanh ư?

Vương Quốc Hoa rất kịp thời nói sang việc khác khiến Mai Lộng Ảnh phân tán tâm tư.

- Còn có thể là gì chứ, bà con của bí thư quận ủy quận tôi cứ đòi góp cổ phần vào câu lạc bộ, tôi cho 30% mà hắn không chịu, cứ đòi 60%. Anh nói nếu làm thế thì tôi còn mở nơi này làm gì?

Lưu Lập Quân thở dài một tiếng.

Vương Quốc Hoa lấy thuốc châm hút rồi mới nói:

- Tôi thấy hắn đây là muốn cướp việc làm ăn của anh thì phải?

Lưu Lập Quân nói:

- Ai nói không phải chứ, tôi sau đó mới biết hắn mở mấy nhà xông hơi ở thị xã, tôi đã đầu tư vào đây sáu bảy triệu, hắn tìm người đến nói với tôi là trả tôi ba triệu.

- Tên này rất độc có biệt hiệu là Phạn Sạn Đầu.

Tiểu Anh bưng trà tiến vào đưa cho Vương Quốc Hoa, cô ngồi xuống bên Mai Lộng Ảnh.

- Tiểu Mai, bà không phải nói đến quay một tiết mục của Ân Châu sao, giúp chúng tôi nói chuyện được không? Một lãnh đạo nào đó lên tiếng thì hắn cũng không dám quá đáng mà.

- Bí thư quận ủy Từ Sơn có phải tên Từ Cường Phi không?

Vương Quốc Hoa uống ngụm trà lạnh nhạt nói, Lưu Lập Quân gật đầu:

- Đúng thế, chính là y. Tên Phạn Sạn Đầu gọi Từ Dũng, là cháu của y. Tên này có qua lại với đám lưu manh, mở mấy câu lạc bộ xông hơi, hát, nghe nói còn bán thuốc kích thích.

Mai Lộng Ảnh không hứa ngay mà dùng ánh mắt nhìn Vương Quốc Hoa, phát hiện hắn vẫn ngồi im uống trà như không có quan hệ với mình, cô nghiến răng nghiến lợi nói:

- Vương Quốc Hoa, cái này anh giúp không?

Câu này của Mai Lộng Ảnh làm vợ chồng Lưu Lập Quân giật mình. Vương Quốc Hoa bỏ cốc trà xuống nói:

- Cái này phải xem vấn đề đã. Mấy tên bí thư, chủ tịch quận Từ Sơn không có ai đã từng chủ động đến báo cáo công việc với tôi. Tôi biết bọn họ lo gì, không phải là sợ Nguyên Chấn Thiên sẽ trở về sao? Những người này dù cô không nói thì tôi cũng phải tìm một lý do xử lý mà tạo uy tín. Đúng rồi, hôm nay có hội nghị, Từ Cường Phi kêu bị bệnh không tới, đúng là cho tôi mặt mũi.

Vương Quốc Hoa nói rất bình thường, Lưu Lập Quân trợn tròn mắt nhìn Vương Quốc Hoa.

- Anh thật sự là bí thư thị ủy?

Vương Quốc Hoa cười cười một tiếng:

- Tạm thời vẫn là phó bí thư thị ủy chủ trì công việc.

- Vậy có gì khác nhau chứ? Bí thư Vương, tôi xin lỗi, tôi không biết là ngài, mong ngài thông cảm.

Tiểu Anh cao hứng nhảy dựng lên, phụ nữ đúng là thiếu kiên nhẫn.

- Ừ, chuyện tôi cũng biết rồi, đừng nói là nể mặt chủ nhiệm Mai, dù không có quan hệ tới chủ nhiệm Mai thì tôi cũng sẽ có động tác, chuyện này anh chị yên tâm.

Vương Quốc Hoa đưa ra lời hứa, hai vợ chồng Lưu Lập Quân rất vui. Lúc này hai nữ nhân viên tiến vào, Lưu Lập Quân cười nói:

- Đây là hai vị khách quý, làm cho tốt tôi sẽ trả gấp đôi tiền công.

Lưu Lập Quân không phải khoe khoang, kỹ thuật của nhân viên nơi này rất được, làm người ta cảm thấy thoải mái tới tận từng đốt xương. Vương Quốc Hoa còn đỡ chút, Mai Lộng Ảnh không ngừng kêu rên làm Vương Quốc Hoa nhớ đến lúc quan hệ Mai Lộng Ảnh cũng hay kêu như vậy.

Cuối cùng đã xong, nhân viên ra ngoài, Tiểu Anh lại bưng trà tiến vào nói:

- Bí thư, Tiểu Mai, phòng đã bố trí xong, đêm nay ở đây chứ? Muộn rồi, lái xe về cũng không tiện.

Vương Quốc Hoa nằm trên giường không nói, Mai Lộng Ảnh nhỏ giọng nói:

- Đưa chìa khóa cho tôi …

Mai Lộng Ảnh nuốt câu cuối vào bụng, tay véo véo chìa khóa có chút khẩn trương.

Mặc dù vừa có tiếp xúc gần nhưng bây giờ đối mặt vẫn làm Mai Lộng Ảnh bối rối.

Tiểu Anh cười cười đầy ẩn ý với Mai Lộng Ảnh, cô linh hoạt tránh khỏi chiêu hiểm của đối phương rồi chạy ra ngay. Vương Quốc Hoa ngồi dậy, Mai Lộng Ảnh cúi đầu nhìn mũi chân nói:

- Chỉ có mỗi một phòng, bọn họ còn tưởng.

- Cô không có ý kiến là được, tôi có thể nằm dưới sàn.

Vương Quốc Hoa ra vẻ nghiêm chỉnh, Mai Lộng Ảnh ngẩng đầu trừng mắt nói:

- Anh ra vẻ gì thế hả?

Là ai giả vờ nhỉ? Vương Quốc Hoa rất muốn hỏi một câu nhưng nhìn bộ dạng của cô, Vương Quốc Hoa đành nuốt câu nói làm tổn thương người lại. Hắn ho khan một tiếng:

- Được rồi, muộn, đi nghỉ đi.

Mai Lộng Ảnh xoay người bước đi trước, chân đi hơi loạn, Vương Quốc Hoa không nhanh không chậm theo ở phía sau, lúc mở cửa Mai Lộng Ảnh đánh rơi chìa khóa xuống mặt đất, nhặt lên nhét vào hai lần mới mở được cửa.

Vương Quốc Hoa đóng cửa quay đầu lại đã thấy Mai Lộng Ảnh nằm trên giường quấn chăn che trước ngực, cô có chút khẩn trương nhìn chằm chằm Vương Quốc Hoa không nói gì. Vương Quốc Hoa nhìn tới, Mai Lộng Ảnh chui vào chăn, dùng chăn che mình lại.

Thời gian như dừng trôi, không biết qua bao lâu, Mai Lộng Ảnh cảm thấy mình như nằm trên đống châm, cảm giác này tạo hiệu quả duy nhất là tim đập rất nhanh, còn nhanh hơn lúc ở suối nước nóng.

Không biết qua bao lâu Mai Lộng Ảnh vẫn không chờ được bên cạnh có người nằm, cô nghĩ giường này rất rộng, có thể để mấy người nằm, chẳng lẽ hắn ngủ trên ssanf thật sao? Cô thoáng thò đầu ra phát hiện không có người nên ngồi dậy định tìm, ai ngờ tên khốn kia đang ngồi trên ghế nhìn mình cười, tay còn cầm điếu thuốc.

Lúc này Vương Quốc Hoa cũng rất mâu thuẫn, mặc kệ nói như thế nào Mai Lộng Ảnh có vị trí rất đặc biệt trong trái tim hắn. Cho nên Vương Quốc Hoa dù đã nghĩ thông nhưng khi chuẩn bị có hành động thì hắn vẫn có chút do dự. Kiếp trước Mai Lộng Ảnh như thế nào, Vương Quốc Hoa không phải sợ không làm gì được cô mà nghĩ nếu có quan hệ thì sẽ như thế nào.

- Anh thật sự muốn ngủ trên sàn nhà ư?

Mai Lộng Ảnh hỏi một câu lừa mình dối người, Vương Quốc Hoa đứng lên đi tới bên giường nhấc chăn lên nói:

- Tắt đèn, ngủ.

Tách, đèn đã bị tắt. Trong bóng tối Vương Quốc Hoa không vội vàng lao lên mà nằm im tại vị trí. Mai Lộng Ảnh quay lưng về phía hắn lại đang sợ. một lúc sau trên vai cô xuất hiện một bờ vai, hắn không tốn bao sức chỉ khẽ vặn là làm cô quay người lại.

A, khẽ kêu một tiếng, Mai Lộng Ảnh lần đầu tiên chính thức hôn người, đây là cảm giác gì Mai Lộng Ảnh cũng không rõ, chỉ là thấy không nhịn được muố quấn lấy.

Trong lúc đó một chiếc khuy nhẹ nhàng được cởi ra, Mai Lộng Ảnh cả người cứng lại khi ngực mát lạnh, một bàn tay túm lấy ngực cô, cứ thế túm làm tia ngượng ngùng cuối cùng trong cô biến mất.
Bình Luận (0)
Comment