Phù Diêu

Chương 609

Lời lãnh đạo nói luôn có tác dụng, làm quan có thể không cần biết dân chúng nghĩ gì về mình, cũng có thể không cần để ý ra ngoài bị dân chúng chửi bới nhưng anh tuyệt đối không thể không quan tâm tới chỉ thị của lãnh đạo.

Lời nói của Vương Quốc Hoa tiến vào tai sẽ tạo thành các cách hiểu khác nhau. Cục trưởng Biên nghe Vương Quốc Hoa nói không khỏi mừng thầm, cũng may đến được nhà và nghe Giang Triều Sinh nói nếu không hôm nay có khi bị phê bình. Không một vị lãnh đạo cấp dưới nào không có năng lực, nếu không có thì sao có thể làm quan tới trình độ này. Chủ yếu là muốn làm vấn đề hay không, mà nó lại phụ thuộc vài thái độ của lãnh đạo. Nguyên bí thư thị ủy Nguyên Chấn Thiên thích điều chỉnh cán bộ đó là để mọi người chủ động hiếu kính, còn có lãnh đạo thích lên Tv, cán bộ bên dưới sẽ hay mời lãnh đạo xuống thị sát công việc.

Tổng kết lại người bên dưới làm việc hy vọng nhất là lãnh đạo đánh giá cao, chỉ cần lãnh đạo khẳng định thì cái khác đều là thứ yếu.

Cục trưởng Biên đang nóng lòng định phát biểu nhưng nhìn thấy thị trưởng Vương Suất ngồi im tại đó, mặt không chút thay đổi liền giật mình trong lòng. “Chút nữa mình xong đời, mặc kệ thái độ của thị trưởng Vương là như thế nào thì phải đợi lãnh đạo nói trước mình mới được lên tiếng.

- Thị trưởng, anh nói vài câu.

Vương Quốc Hoa nói không dài rồi chuyển quyền cho Vương Suất.

Suy nghĩ một chút, Vương Suất thoáng cái hiểu rõ Vương Quốc Hoa đây là hy vọng mình gánh quyền chủ đạo trong việc này. Đúng như Vương Quốc Hoa đã nhấn mạnh, công việc bên chính quyền hắn sẽ không tùy tiện nhúng tay vào.

- Vấn đề mà Bí thư Vương đưa ra nhìn như là việc nhỏ nhưng thực tế không phải. Liên quan tới lợi ích nhân dân đâu có việc gì là nhỏ? Tôi hy vọng mọi người lĩnh hội tinh thần của Bí thư Vương, đứng ở góc độ dân chúng mà nhìn nhận vấn đề, tìm xem dân chúng suy nghĩ gì, xem vấn đề cấp bách của dân chúng là gì…

Trình độ nói chuyện của Vương Suất rõ ràng có lý lẽ hơn Vương Quốc Hoa, hoặc là nói phân tích chuẩn chỉ thị tinh thần của lãnh đạo.

Nhân vật chính hội nghị lần này là Vương Suất, vì thế Vương Suất nói chuyện dài hơn một chút. Nhưng điều mà Vương Quốc Hoa xác định lại không thay đổi mấy.

Vương Suất cũng biết rõ các cục quản lý thị trường bắt các quan hàng rong thu tiền phạt không ít, muốn triệt để chặn hiện tượng này là không thực tế. Điểm này chắc Vương Suất cũng rõ ràng.

Hai vị lãnh đạo duy trì nhất chí là đủ rồi. Ngày hôm sau trên báo viết về cuộc tọa đàm có nội dung như sau: “Bí thư và thị trưởng cùng có mặt đưa ra chỉ thị với công tác quản lý thị trường…

Viết lời này chính là ngòi bút số một của báo thị ủy, rất tự nhiên nhất mạnh tính “bình dân” của đồng chí bí thư.

Sau khi báo Ân Châu xuất bản cũng đã gửi một bản lên báo tỉnh, báo tỉnh thấy tiêu đề “Cái nhìn bình dân” cũng đưa lên. Tiêu đề này được bí thư tỉnh ủy Hứa Nam Hạ dùng bút đỏ phê duyệt: “Rất tốt, đáng để học tập”

Hứa Nam Hạ làm như vậy tự nhiên là muốn đẩy Vương Quốc Hoa lên, vì thế hôm sau báo tỉnh có bài bình luận đề tài là: “Bàn về công tác của chính quyền xuất phát từ cái nhìn của dân chúng.

Vương Quốc Hoa vậy là thêm một biệt danh “bí thư bình dân” Đương nhiên đây là cách gọi trong nhà nước, dân chúng không thèm để ý cái xưng hô này.



Sau khi hội nghị kết thúc Vương Quốc Hoa mời Vương Suất ở lại.

Đợi mọi người đi, Vương Quốc Hoa mới nói:

- Thị trưởng, tôi có đề nghị.

Vương Quốc Hoa nói với giọng thương lượng, Vương Suất cười nói:

- Mời bí thư nói.

- Là như thế này, tôi đề nghị ủy ban thị xã lập một trang web. Nguyên nhân do mạng đang phát triển rất nhanh, mấy năm nữa mạng sẽ thành một con đường tin tức quan trọng của dân chúng. Trận địa này chúng ta bây giờ không chiếm thì sau này sẽ rất bị động. Tôi có vài suy nghĩ về trang web được viết trên này.

Vương Quốc Hoa lấy bản thảo ra đưa tới, Vương Suất không hiểu mấy về mạng, y chỉ lên đó tìm chút tin tức mà thôi.

Bây giờ Vương Quốc Hoa nói ra, Vương Suất đương nhiên sẽ coi trọng. Cầm bản thảo, Vương Suất trầm ngâm một chút:

- Tôi sẽ về đọc kỹ, đọc xong sẽ có câu trả lời với bí thư.

Vương Quốc Hoa gật đầu đứng dậy về. ủy ban thị xã chưa lập trang web gần đây Vương Quốc Hoa mới chú ý.

Bên cục quản lý thị trường lần này có động tác rất nhanh, chỉ trong vòng ba ngày đã đưa ra phương án. Nó lại chứng minh một định lý chuyện lãnh đạo quan tâm luôn được hoàn thành một cách nhanh nhất.

Lúc phương án trình lên cho Vương Quốc Hoa, Vương Suất đã phê duyệt. Vương Quốc Hoa nhìn qua một chút cũng phê vào. Trong vòng một tuần, cứ sáng sớm là Vương Quốc Hoa đến gần chợ ăn sáng, thái độ của nhân viên quản lý thị trường đối với các tiểu thương đã tốt hơn nhiều. Gần khu chợ có một khu đất trống để cho các quán hàng rong vào đó kinh doanh.

Vương Quốc Hoa vừa mua bánh vừa hỏi:

- Ông chủ, bán ở đây không bị quản lý thị trường bắt à?

Chủ quán vừa làm việc vừa cười nói:

- Không bắt, nghe nói là do lãnh đạo thị xã lên tiếng, mấy quán hàng nhỏ chúng tôi về sau không phải luôn đề phòng lo lắng nữa. Quản lý thị trường còn nói sau này ở đây sẽ san nền, lợp mái tôn, mọi người chỉ phải trả tiền phí quản lý tượng trưng là có thể vào kinh doanh.

Vương Quốc Hoa cười cười cầm bánh rời đi, phía sau có người lên tiếng.

- Người vừa nãy hình như là bí thư thị ủy, tôi thấy trên báo rồi.

- Linh tinh, bí thư ăn sáng sao lại tới đây? Bí thư muốn ăn còn cần tự mình ra ngoài sao?

Vương Quốc Hoa không khỏi lắc đầu. Chuyện vốn không khó làm, quan trọng là do nó quan hệ đến lợi ích của cấp dưới, hoặc là nói lãnh đạo không chú ý tới. Chẳng qua mục đích của Vương Quốc Hoa đã đạt được, vậy là đủ rồi.

Một tháng thời gian qua rất nhanh, tập đoàn điện tử Ân Châu đã tiến hành cải tổ xong hoàn toàn. Loại thay đổi này đạt thành công hay không bây giờ còn chưa nhìn ra, còn cần thời gian kiểm chứng.

Theo thời gian, vị trí bí thư thị ủy của Vương Quốc Hoa càng lúc càng ổn, sau vài động tác lúc mới nhận chức, Vương Quốc Hoa cũng không có động gì nhiều tới vấn đề nhân sự nữa.

Vương Quốc Hoa “nhàn” đi thì Vương Suất lại bận lên. Do Vương Quốc Hoa nhường cho nhiều quyền lợi, hơn nữa tiến hành điều chỉnh một vài cục khiến quyền lực của Trịnh Kiệt giảm sút nghiêm trọng. Thị trưởng có quyền phân công, điểm này nếu không có bí thư thị ủy ủng hộ thì Trịnh Kiệt không có biện pháp gì, chỉ có thể để cho đối phương xâm lược vào địa bàn của mình.

Trong thời gian này cuộc sống của Trịnh Kiệt không quá tốt. Vụ án ở cục Giao thông còn chưa có kết quả cuối cùng nên Trịnh Kiệt cũng không có tâm tư mà tranh quyền đoạt lợi. Chẳng qua y đã vài lần tới văn phòng Vương Quốc Hoa ngồi nói chuyện, y cũng muốn lên thuyền của Vương Quốc Hoa.

Vương Quốc Hoa không đưa ra thái độ rõ ràng với Trịnh Kiệt.

Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Triệu Lực nghỉ bệnh hơn tháng liền. Một lần lên tỉnh họp, Vương Quốc Hoa cũng thay mặt thị ủy đến bệnh viện tỉnh thăm Triệu Lực.

Triệu Lực nằm trên giường trông khá tiều tụy. bác sĩ nói Triệu Lực bị bệnh khó tiểu, cái này Vương Quốc Hoa không hiểu. Theo lời bác sĩ nói đó là do bệnh nhân có trạng thái tinh thần lo lắng, đây là tâm bệnh.

Nguyên nhân tâm bệnh của Triệu Lực xuất phát từ đâu thì Vương Quốc Hoa cũng không quá rõ. Sau khi gặp bác sĩ hắn cũng vào phòng bệnh hỏi thăm Triệu Lực vài câu, tỏ vẻ công việc của Ủy ban kỷ luật gần đây rất nặng nề, hy vọng Triệu Lực sớm ngày khỏe mạnh trở lại vị trí công tác.

Vương Quốc Hoa nói khá khách khí, Triệu Lực vẫn chú ý ánh mắt của Vương Quốc Hoa, phát hiện Vương Quốc Hoa nói khá thật lòng. Sau khi Vương Quốc Hoa đi, Triệu Lực rời giường cầm ngay máy gọi điện:

- Lão lãnh đạo, tôi là Tiểu Triệu.

Ra khỏi bệnh viện, Vương Quốc Hoa không về nhà ngay, về nhà lúc này cũng không có ai, chỉ có mỗi bảo mẫu. Vì thế Vương Quốc Hoa lúc này quyết định đến khách sạn ở. Hứa Nam Hạ thật ra có nhà, Vương Quốc Hoa gọi nói muốn tới làm ông khá vui vẻ.

Mở cửa cho hắn không ngờ lại là Hứa Phỉ Phỉ, Vương Quốc Hoa có chút bất ngờ. Hứa Phỉ Phỉ lúc này đã thiếu đi nhiều vẻ ngây ngô.

- Em được nghỉ à?

Vương Quốc Hoa thuận miệng nói nhưng đổi lại là câu nói hờn dỗi:

- Người ta sớm được nghỉ rồi, anh mãi không đến nhà thăm em.

Câu này không tiện trả lời, Vương Quốc Hoa quyết định giả câm điếc.

Vào trong phòng khách, Hứa Nam Hạ rất vui vẻ nói:

- Bí thư bình dân của chúng ta tới, cháu nếu không tới thì Du di cũng gọi cháu đến chơi.
Bình Luận (0)
Comment