Vương Quốc Hoa vừa về văn phòng chưa lâu, hắn đang chuẩn bị sang khách sạn gặp hai người Lưu Linh thì Hàn Hạo xuất hiện. Sau vài câu khách khí, Hàn Hạo nói:
- Bí thư Vương, trưa có rảnh cùng ăn cơm không? Tôi có chút chuyện muốn bàn với anh.
Vương Quốc Hoa không khỏi bất ngờ. Theo Từ Diệu Quốc phân tích thì bên phía ủy ban thị xã Hác Long Quang và Hàn Hạo khá nhất trí.
Hai người này phối hợp với nhau trong công việc, coi như là ăn ý. Vương Quốc Hoa cũng không cho rằng mình có khí chất gì đặc biệt khiến Hàn Hạo thoáng cái bái phục muốn dựa vào mình.
Trong lòng có chút hoang mang, Vương Quốc Hoa không định nói chuyện với Hàn Hạo vào lúc này nên nói:
- Xin lỗi thị trưởng Hàn, tôi có hai người bạn tới nên trưa phải tiếp một chút. Mai anh tìm trưởng ban thư ký Từ bố trí.
Vương Quốc Hoa đối phó Hàn Hạo cũng đã để một tay ở đó, hắn muốn xem Từ Diệu Quốc xử lý việc này như thế nào. Hàn Hạo có chút thất vọng gật đầu nói:
- Được, tôi đi tìm trưởng ban thư ký Từ.
Quan hệ giữa Từ Diệu Quốc và Hàn Hạo rất bình thường. Tuy cùng là thường vụ thị ủy nhưng thật ra bình thường không có quan hệ cá nhân mấy, chỉ có quan hệ về mặt công việc mà thôi.
Chưa xuống lầu Hàn Hạo đã gặp được Từ Diệu Quốc đang đi lên, vì thế y vội vàng nhắc chuyện vừa rồi.
Từ Diệu Quốc ngẩn ra nói:
- Bí thư nói như vậy sao?
Hàn Hạo gật đầu.
- Đúng thế, bí thư vừa nói với tôi.
- Vậy tối tôi gọi điện cho thị trưởng Hàn.
Hàn Hạo nghe xong không nói gì, y cười cáo từ rời đi. Từ Diệu Quốc chờ hắn đi liền đi tới văn phòng Vương Quốc Hoa.
- Bí thư, đã tới giờ, xe đã chuẩn bị xong.
Từ Diệu Quốc vào cửa báo cáo với Vương Quốc Hoa đang dọn đồ.
- Vừa nãy anh có gặp Hàn Hạo không?
Từ Diệu Quốc gật đầu nói:
- Có gặp, tôi nói với y là tối sẽ gọi lại, cái này phải xem ý của bí thư.
Vương Quốc Hoa trầm ngâm một chút, Từ Diệu Quốc nói tiếp:
- Hàn Hạo ở bên ủy ban thị xã coi như là người an phận. Nói như thế nào nhỉ, so với Hác Long Quang thì Hàn Hạo là người làm nhiều công việc thực tế hơn. Lúc trước thị xã có hơn chục ngàn công nhân mất việc, trọng trách tái nghiệp không ai chịu gánh, Hàn Hạo chủ động nhận. ..
- Mai nếu không có lịch gì đặc biệt thì anh bố trí một ít thời gian, trưa hay tối dều được.
Nghe Từ Diệu Quốc giải thích, Vương Quốc Hoa cũng rất dứt khoát đưa kết luận.
Thực ra trong việc này cũng có chút vấn đề, nếu Từ Diệu Quốc không phải đến xin chỉ thị trước thì lại có kết luận khác. Mặc kệ y biểu hiện tốt đến mấy nó cũng lưu lại bóng ma trong lòng Vương Quốc Hoa.
Làm một trưởng ban thư ký đủ tư cách, Từ Diệu Quốc không cần đưa ra chủ ý cho Vương Quốc Hoa, chỉ cần nói ra điều cần nói sau đó đợi lãnh đạo quyết định.
Hai phòng tốt nhất của khách sạn bị Từ Diệu Quốc chiếm lấy để tiếp đón Lưu Linh và Hoàng Nhàn. Hai phòng nằm đối diện nhau. Hoàng Nhàn vào rửa mặt nghỉ một chút rồi sang gõ cửa phòng kia.
Lúc mở cửa, Lưu Linh khoanh tay trước ngực cười nói với Hoàng Nhàn:
- Tôi biết cô sẽ sang mà.
Hoàng Nhàn cảm thấy mình ở thế yếu nhưng vẫn rất bình tĩnh nói:
- Tôi cũng biết mình thiếu kiên nhẫn một chút nhưng hắn đối với tôi mà nói là rất quan trọng. tôi đã buộc chặt tiền đồ và vận mệnh của mình vào với hắn.
Lưu Linh cười cười đưa tay ra mời, Hoàng Nhàn vào cửa, Lưu Linh bưng trà tới rồi nói:
- Cô không cần phải để ý như vậy, tôi và cô không có xung đột về lợi ích. Trước hết chúng ta đều là người thứ ba xen vào cuộc hôn nhân của hắn, sau đó cô và tôi về bản chất là khác nhau. Tôi sẽ không ghen với cô, cô cũng không cần ghen với tôi.
Hoàng Nhàn có chút bất ngờ, Lưu Linh bình tĩnh đến mức làm cô thấy không thật, có người phụ nữ nào không ghen cơ chứ?
Lưu Linh nhìn thấu tâm tư của đối phương nên cười nói:
- Trong tay tôi chiếm một nửa tài chính của hắn, vợ hắn biết sự tồn tại của tôi, cô biết điều này có nghĩa gì chứ?
Hoàng Nhàn không còn gì để nói, Lưu Linh vô tình nói cho cô biết một sự thật mình không phải đối thủ của đối phương.
Lưu Linh thấy Hoàng Nhàn thừ ra liền cười nói:
- Được rồi, không cần phải rối rắm như vậy. Nghĩ thoáng một chút đi, thực tế mà nói tôi từng mất đi càng nhiều hơn.
Lưu Linh vẫn luôn cho rằng nếu không phải mình mềm yếu thì mình đã ở vị trí của Sở Sở. Vì thế Lưu Linh cảm thấy mình có lỗi nhiều với hắn.
Vương Quốc Hoa nếu như biết Lưu Linh nghĩ như vậy, hắn nhất định sẽ thấy xấu hổ.
Hai người phụ nữ này ngồi im như vậy một lúc, Lưu Linh là người phá vỡ sự im lặng:
- Không muốn nói gì sao?
Hoàng Nhàn nói:
- Tôi không biết nên nói cái gì, tôi bây giờ đột nhiên phát hiện lòng tự tin của mình không còn mãnh liệt như trước.
Lưu Linh cười nói:
- Ít nhất tới bây giờ tôi chưa gặp qua được người phụ nữ nào có thể chiếm được tiện nghi trước mặt hắn.
Ra khỏi trụ sở thị ủy, tâm trạng Hàn Hạo có chút sa sút, sự đề phòng của Vương Quốc Hoa là quá rõ ràng.
Thực tế Hàn Hạo cũng đã đoán được việc này, đồng thời tâm trạng của y cũng khá mâu thuẫn. Làm Phó thị trưởng thường trực, mặc dù y có quan niệm làm việc khác với Hác Long Quang nhưng Hàn Hạo vẫn thực hiện tốt trách nhiệm của một cấp phó. Có thể nói y là đồng chí biết lấy đại cuộc làm trọng.
Trên hội nghị Vương Quốc Hoa nói về phát triển kinh tế tư nhân, phát triển trên tài nguyên địa phương rất hợp suy nghĩ của Hàn Hạo. Vì thế do xúc động nên Hàn Hạo muốn nói chuyện nhiều với Vương Quốc Hoa. Khi tới văn phòng Vương Quốc Hoa, Hàn Hạo đã có chút hối hận vì thấy mình quá lỗ mãng. Nếu gọi điện tới thì có lẽ hiệu quả sẽ tốt hơn. Trực tiếp như vậy có vẻ quá chính thức khiến người ta khó có thể tiếp nhận. Đảng ủy và ủy ban tuy không phải là tế đối lập nhưng thực tế thì thị trưởng và bí thư luôn có quan hệ không quá hòa hợp.
Về văn phòng Hàn Hạo không nghĩ Cao Khiết đang chờ ở cửa. Hàn Hạo vội vàng nói:
- Sao cô lại ở đây?
Cao Khiết thản nhiên nói:
- Sang bên kia à?
Hàn Hạo gật đầu, Cao Khiết nặng nề nói:
- Quá lỗ mãng.
Hàn Hạo biết ý của đối phương, chuyện này nếu truyền vào tai Hác Long Quang thì Hàn Hạo nhất định gặp khó khăn. Cao Khiết là nữ thường vụ thị ủy duy nhất, cô có địa vị khá vi diệu ở bên ủy ban thị xã. Hai người Hàn Hạo và Cao Khiết có quan hệ khá tốt nhưng việc gặp riêng không nhiều. Hàn Hạo có chút khó hiểu khi Cao Khiết xuất hiện ở đây.
Thấy Hàn Hạo không nói gì, Cao Khiết cười khổ một tiếng:
- Bỏ đi, không nói nữa, tôi đi trước.
Biết Lưu Linh và Hoàng Nhàn ở đối diện nhau, Vương Quốc Hoa có chút do dự rồi quyết định gõ cửa phòng Lưu Linh.
Mở cửa là Hoàng Nhàn khiến Vương Quốc Hoa hơi bất ngờ.
- Sao em lại ở đây?
Hoàng Nhàn đã điều chỉnh xong tâm trạng, cô trừng mắt nói:
- Em biết anh sẽ sang đây nên sang đây chờ. Tên bất công, em có gì không bằng cô ấy.
Vương Quốc Hoa không có gì để nói, Hoàng Nhàn nhỏ giọng nói:
- Có phải em không được như …
- Được gì?
Vương Quốc Hoa không kịp có phản ứng, Hoàng Nhàn vội vàng đưa tay sờ sờ bên dưới nhỏ giọng nói:
- Giả vờ, giả vờ đi.
Vương Quốc Hoa bị cô làm thế không khỏi dở khóc dở cười.
- Linh tinh, về kỹ thuật thì em hơn cô ấy.
Vương Quốc Hoa khẳng định một câu làm Hoàng Nhàn hài lòng.
- Xem ra sau này phải rụt rè một chút mới được.
- Linh tinh, mỗi người có một kiểu.
Vương Quốc Hoa nói một câu công bằng, Lưu Linh đi ra nói:
- Trưa ăn gì? Em không muốn ra ngoài, ăn tại phòng đi.
Vương Quốc Hoa nghe xong cười nói:
- Được, anh không vấn đề gì.
Hoàng Nhàn ở bên quấy rối:
- Nhìn ra rồi, hai người định tận dụng thời gian, tôi mặc kệ, không được bỏ tôi, cùng lắm cùng lên.
Phụ nữ đã chấp nhận hạ mặt thì gì cũng dám nói. Vương Quốc Hoa cười hì hì:
- Cái này anh không làm chủ được, hai người tự bàn bạc.
- Mơ à.
Lưu Linh vừa nói vừa đưa tay định cấu Vương Quốc Hoa.