Phù Diêu

Chương 642

Ăn tối xong Vương Quốc Hoa về phòng suy nghĩ một chút về kiến thức bài Kiều. Vương Quốc Hoa quả thật nhiều năm không đánh bài này. Chơi bài phải lâu dài thì mới có thể quen được.

Máy điện thoại phòng vang lên, Vương Quốc Hoa cầm nghe, bên trong truyền tới giọng của Lục Vĩnh Hạo.

- Quốc Hoa, sao còn chưa tới, ba thiếu một đó.

Vương Quốc Hoa vội vàng cười tỏ vẻ lập tức sẽ tới.

Phòng khách sạn Đông Hải này khá tốt vì dù sao cũng là nơi thường xuyên đón tiếp lãnh đạo. Thiếu chính là không có nhiều trò giải trí nhưng đánh bài lại không thiếu. Vương Quốc Hoa tới thì bàn đã bố trí đủ thiết bị.

Lục Vĩnh Hạo có vẻ nghiện bài nặng, thấy Vương Quốc Hoa tới liền vui vẻ nói:

- Đến rồi đến rồi, người cuối cùng đã đến.

Người ngồi đánh chéo cánh với Lục Vĩnh Hạo là thư ký của y, tuổi còn lớn hơn Vương Quốc Hoa đôi chút. Đối diện với Vương Quốc Hoa là một người đàn ông trung niên. Lục Vĩnh Hạo giới thiệu:

- Quốc Hoa, hôm nay cậu chéo cánh với trưởng ban thái. Lão Thái là trưởng ban tuyên giáo tỉnh ủy, bình thường rất bận nhưng cũng nghiện bài.

Trưởng ban Thái thật ra rất bình thường sửa lại:

- Phó trưởng ban.

Lục Vĩnh Hạo cười nói với Vương Quốc Hoa:

- Lão Thái này luôn có vẻ mặt như quan tài, sau này không cần nhìn vẻ mặt của y là được. Người thật ra lại rất tốt, ha ha, chơi bài, chơi bài.

Hai người này nhất định có quan hệ không bình thường, Vương Quốc Hoa rất tự nhiên mỉm cười với trưởng ban Thái rồi ngồi xuống. Trưởng ban Thái ngồi xuống rồi nói:

- Tôi chỉ dùng chính xác…

Vương Quốc Hoa gật đầu nói:

- Không vấn đề gì.

Vương Quốc Hoa là người theo phái cấp tiến, trưởng ban Thái cũng là người như vậy, coi như hợp ý. Vương Quốc Hoa cầm bài mà trợn tròn mắt, bài này coi như khá khó khăn.

Vương Quốc Hoa cũng chỉ có thể tập trung tinh thần tự hỏi. Theo quá trình đánh bài Vương Quốc Hoa lại ăn được quân rất khó ăn.

Trưởng ban Thái không ngờ nở nụ cười:

- Được, đánh bài rất có đặc sắc.

Lục Vĩnh Hạo lại có chút khó chịu lầu bầu:

- Lão Thái này quá may mắn, tùy tiện lại bắt được cao thủ như Tiểu Vương.

Ván bài tiếp tục, Vương Quốc Hoa thấy trưởng ban Thái đánh khá cấp tiến nên vô thức khống chế tâm trạng của mình. biến hoá này lộ rõ trong mấy ván tiếp theo, trưởng ban Thái lại một lần nữa kinh ngạc nhìn Vương Quốc Hoa.

Đánh mười sáu ván bài làm mất hơn tiếng rưỡi, Vương Quốc Hoa và trưởng ban Thái cộng tác đạt toàn thắng. Vương Quốc Hoa ngồi thêm vài phút rồi lựa chọn cáo từ.

Vương Quốc Hoa đi không lâu, Lục Vĩnh Hạo liền hỏi trưởng ban Thái:

- Sao?

Trưởng ban Thái thản nhiên nói:

- Đánh bài cũng được, có thể tùy cơ ứng biến.

Lục Vĩnh Hạo cười nói:

- Tiểu tử này có lai lịch không nhỏ, cũng đừng coi thường hắn còn trẻ.

Vừa nói Lục Vĩnh Hạo vửa chỉ tay lên trời.

- Tin gì vậy?

Trưởng ban Thái lạnh nhạt nói, Lục Vĩnh Hạo hạ giọng:

- Còn nhớ bạn học ở trường Đảng trung ương – Lãnh Vũ không? Bây giờ rất được, lập tức điều lên Bắc Kinh làm cấp bộ trưởng.

Vương Quốc Hoa không hiểu sao mình lại thành người được Lục Vĩnh Hạo mời đánh bài. Là người đánh bài cùng thường vụ tỉnh ủy là chuyện nhiều người mong chờ. Vương Quốc Hoa thật ra lại có thái độ cẩn thận với việc này, có lẽ là do trùng hợp, có lẽ là do nguyên nhân khác. Bất luận từ góc độ nào thấy thì Lục Vĩnh Hạo không cần phải hạ mình tạo quan hệ với hắn. Quan trường luôn có quy củ ẩn dấu, Lục Vĩnh Hạo nhìn như người không tuân thủ quy củ. Đó có phải sự thật không? Vương Quốc Hoa cho rằng đó là hiện tượng giả. Lý do rất đơn giản, người phá vỡ quy củ sẽ không thể tồn tại trong quan trường.

Trước hội nghị Vương Quốc Hoa bất ngờ nhận được điện của Mã Dược Đông. Mã Dược Đông thản nhiên nói:

- Đồng chí Quốc Hoa, nghe nói tối qua cậu đánh bài với đồng chí Lục Vĩnh Hạo?

- Hả, có việc này, tôi gặp bí thư Lục ở trong phòng ăn, bí thư Lục hỏi tôi có biến đánh bài kiều không, tôi nói có, bí thư Lục nói thiếu một chân nên tính thêm tôi.

Vương Quốc Hoa không giấu chút nào, hắn còn vô thức hỏi lại một câu.

- Bí thư Mã cũng thích đánh bài Kiều?

- Ha ha, biết một chút, có cơ hội cùng đánh, cứ như vậy đi.

Mã Dược Đông nói xong dập máy ngay. Vương Quốc Hoa nhìn máy mà có chút buồn bực, việc này truyền nhanh thật đó. Vương Quốc Hoa rất muốn biết rõ nguyên nhân trong đó, bí thư tỉnh ủy không ngờ gọi điện tới hỏi một việc nhỏ như vậy, đây là việc nhỏ không thể nhỏ hơn, hoặc là nói sau lưng giấu việc lớn gì đó.

Mã Dược Đông không thể nào giải thích cho mình, Vương Quốc Hoa không thể làm gì khác hơn là tự mình tìm câu trả lời. Nhưng hắn nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết tìm ai để hỏi ý kiến. Đầu tiên hắn nghĩ đến Hứa Nam Hạ nhưng hắn chối bỏ ngay suy nghĩ theo thói quen này. Sau đó là Sở Giang Thu, Vương Quốc Hoa cũng bác bỏ, ông bố vợ này tránh xa một chút là tốt hơn. Cuối cùng là Lãnh Vũ, Vương Quốc Hoa do dự một chút nhưng vẫn gọi.

- Thủ trưởng.

Vương Quốc Hoa nói làm Lãnh Vũ dở khóc dở cười. Y cười nói:

- Nói linh tinh gì thế? tôi thà nghe cậu gọi tôi là lão lãnh đạo chứ không phải như vậy. Nói đi, nghĩ như thế nào mà gọi cho tôi.

Thái độ của Lãnh Vũ đối với Vương Quốc Hoa càng lúc càng thân thiết. Hôm nay đã khác trước, quan hệ hai người sau lần thay đổi đó đã càng thêm chặt chẽ. Lãnh Vũ không lấy thái độ lãnh đạo nhưng Vương Quốc Hoa vẫn duy trì thái độ thích hợp. Lãnh Vũ luôn thưởng thức cách làm của Vương Quốc Hoa.

- Có chuyện này tôi nghĩ không rõ nên muốn hỏi ý kiến của ngài.

Vương Quốc Hoa nói qua câu chuyện, cuối cùng nói:

- Sắp họp rồi, việc này để trong lòng tôi lại thấy khó chịu nên đành phải tìm ngài để hỏi.

Lãnh Vũ thoáng suy nghĩ một chút rồi nói:

- Việc này không phức tạp gì. Lục Vĩnh Hạo chắc là đúng dịp gặp cậu nên mới thế. Tháng trước tôi gặp y ở Bắc Kinh, thuận miệng nói đến cậu. Lúc còn học ở trường Đảng trung ương, tôi và y là lớp trưởng, phó lớp, y là chính, tôi là phó. Về phần bí thư tỉnh ủy Mã Dược Đông đó là lo cậu có bối cảnh rồi qua lại với Lục Vĩnh Hạo sẽ có thể ảnh hưởng đến hướng đi của chính trường tỉnh Đông Hải. Cậu nếu giải thích rõ thì Lãnh Vũ chắc là sẽ không có khúc mắc ở trong lòng.

Lãnh Vũ phân tích rất có đạo lý, Vương Quốc Hoa gật đầu nói:

- Vậy là tốt rồi, cảm ơn lão lãnh đạo đã chỉ giáo.

Dập máy Vương Quốc Hoa mới yên tâm dọn đồ đi họp. Hắn tìm vị trí vừa lúc gặp thị trưởng Hác Long Quang, tên này không ngờ không chào một tiếng. Vương Quốc Hoa thầm nghĩ mày giỏi, sớm muộn cũng làm cho mày biết chết khó coi như thế nào.

Hội nghị diễn ra cả ngày, tối Vương Quốc Hoa về khách sạn Đông Hải, Lục Vĩnh Hạo lại gọi bảo hắn đến đánh bài. Vương Quốc Hoa vốn định lấy lý do từ chối nhưng suy nghĩ một chút vẫn đành nhận lời. Chẳng qua trước khi đi hắn cũng gửi một tin nhắn vào số điện thoại của Mã Dược Đông.

Vẫn bốn người đánh bài như hôm trước, lúc đánh Vương Quốc Hoa nhận được tin “Yên tâm đánh bài đi”, Vương Quốc Hoa lúc này mới thở dài một tiếng. Ở tỉnh Đông Hải này muốn làm ra thành tích không có tỉnh ủy ủng hộ là không thể. Vương Quốc Hoa bây giờ chỉ có thể đối mặt một cách cẩn thận với cấp trên mà thôi.

Bài hôm nay có biến hoá, trong phòng thêm ba em gái trẻ đẹp làm phục vụ. Một người trong đó Vương Quốc Hoa đã xem trên đài truyền hình tỉnh, hình như là Mc của một chương trình nào đó. Ba em gái bưng trà, rót nước rất chu đóa, mà một em xinh tươi vẫn luôn mỉm cười ngồi bên trái Vương Quốc Hoa, thi thoảng chủ động nói vài câu.

Vương Quốc Hoa thủy chung vẫn duy trì thái độ rất đoan chính về cơ bản cô em hỏi một câu, hắn đáp một câu. Hơn nữa mỗi câu đều làm người ta có cảm giác như mỗi chữ là một đồng vàng khiến cô em kia thấy không thú vị, đành phải đứng dậy đi xem Tv.

Đánh hết 16 ván bài vẫn là Vương Quốc Hoa và trưởng ban Thái dành phần thắng.

- Tiểu Vương, cậu không thể nhường tôi một chút được sao?

Lục Vĩnh Hạo cười trêu, trưởng ban Thái ở bên lạnh nhạt nói:

- Trên bàn đâu có quy định này, thua là thua, lần sau anh phải mời khách.

Lục Vĩnh Hạo thuận thế cười nói:

- Mời thì mời, Tiểu Vương, tính cậu một người. thực ra hai bài này thắng là do kỹ thuật của Tiểu Vương. Về phần lão Thái còn không bằng tôi.

Vương Quốc Hoa rất bình tĩnh gật đầu nói:

- Hay là do tôi mời khách, dù như thế nào thì tôi cũng là cấp dưới mà.

Lục Vĩnh Hạo nghe vậy cười nói:

- Cậu đó, không thú vị gì cả, mọi người cùng đánh bài mà.

Vương Quốc Hoa cười cười không tiếp lời. Từ Diệu Quốc vừa vặn gọi tới, Vương Quốc Hoa nhìn số rồi nói:

- Trưởng ban thư ký thị ủy gọi điện tới, chắc là có việc, tôi nghe một chút.

Vương Quốc Hoa nghe điện xong quay về nói:

- Hai vị lãnh đạo, tôi có chút chuyện cần xử lý, tôi xin đi trước.

Vương Quốc Hoa rời đi, Lục Vĩnh Hạo nhìn trưởng ban Thái nói:

- Hắn hình như đã cảnh giác.

Trưởng ban Thái gật đầu nói:

- Rất bình thường, nếu là tôi cũng cảnh giác.

Lục Vĩnh Hạo đưa tay sờ sờ đầu nói.

- Năm nay tôi đã năm năm, còn có hơn hai năm nữa là hết khóa, nếu không thể tiến bộ thì không hy vọng gì cả.

Trưởng ban Thái nhìn ba cô em đang ngồi nói chuyện cách đó xa xa, hắn cười nói:

- Tôi cũng 53.

Lục Vĩnh Hạo không khỏi tức giận nói:

- Tiểu tử đó mới 31, quá trẻ, quá đả kích người.

Hội nghị hôm sau chỉ diễn ra nửa ngày. Sau khi hội nghị kết thúc Vương Quốc Hoa vừa đi ra lại có một người đàn ông mặc cảnh phục đi tới trước mặt. đối phương cười nói:

- Bí thư Vương, chào anh, tôi là Hà Minh Vân – Sở công an.

- Giám đốc Hà.

Vương Quốc Hoa vội vàng chủ động đưa tay ra, Hà Minh Vân cũng đi tới trước một bước.

Cảnh này Hà Minh Vân không sợ người khác thấy, y cười nói:

- Trưa nếu rảnh thì cùng ngồi ăn chứ?

Đúng lúc này máy điện thoại Vương Quốc Hoa lại vang lên. Hắn cầm nghe không ngờ là Lục Vĩnh Hạo gọi.

- Quốc Hoa, trưa tôi mời khách, cùng đến nhé.

Vương Quốc Hoa nhìn thoáng qua Hà Minh Vân rồi cười nói:

- Bí thư Lục, xin lỗi, giám đốc Hà Sở công an vừa hẹn tôi, tôi đã nhận lời.

Lục Vĩnh Hạo không ngờ Vương Quốc Hoa nghĩ như vậy, y ngẩn ra một chút rồi nói:

- Vậy để lần sau.

- bí thư Lục? Bí thư Lục – thành phố Tân Thành?

Hà Minh Vân rất nhanh có câu trả lời, thực ra không khó tìm được câu trả lời. Có thể làm Vương Quốc Hoa nghe điện với thái độ này chắc chỉ có thường vụ tỉnh ủy Lục Vĩnh Hạo.

- Đúng thế, đều ở tại khách sạn Đông Hải, lúc ăn cơm vừa vặn gặp và bị bí thư Lục kéo đi đánh bài kiều.

Vương Quốc Hoa không ngại giải thích một lần. Lai lịch của Hà Minh Vân, Vương Quốc Hoa cũng không biết gì. Bất cứ hiểu lầm nào cũng không ổn, Vương Quốc Hoa bây giờ đặt cẩn thận lên hàng đầu.

- Ha ha, bí thư Lục có sở thích này. Y có nhắc đến lịch sử huy hoàng đã đánh bài với lãnh đạo trung ương không?

Giọng điệu nói chuyện của Hà Minh Vân làm Vương Quốc Hoa có chút kinh ngạc, hình như không quá thích Lục Vĩnh Hạo.

- Ha ha, bí thư Lục không nói chuyện này với tôi. Đi thôi, đi ăn cơm.

Vương Quốc Hoa rất kịp thời nói một câu rồi đi ra. Ra ngoài hắn gọi điện cho Từ Diệu Quốc, xe đã chờ ở bên ngoài.

Xe Hà Minh Vân đi trước dẫn đường, xe Vương Quốc Hoa theo sau. Trên đường đi, Vương Quốc Hoa đột nhiên hỏi Từ Diệu Quốc.

- Giám đốc Hà Minh Vân có phải có ân oán gì với bí thư thị ủy Tân Thành – Lục Vĩnh Hạo không?

Từ Diệu Quốc suy nghĩ một chút rồi nói:

- Tôi không nghe nói qua, chẳng qua có việc tôi biết là bí thư Lục một tay che trời ở Tân Thành, Sở công an có quyền bổ nhiệm cục trưởng Cục công an các nơi nhưng Tân Thành lại là ngoại lệ. Cục trưởng ở Thần Châu cũng là do Sở công an bổ nhiệm.

Hà Minh Vân mời khách, Dư Mậu Hoa cũng xuất hiện. Lần này coi như là Hà Minh Vân ra mặt giúp Dư Mậu Hoa. Bởi vậy có thể thấy được Hà Minh Vân và chủ tịch Quan có mối quan hệ như thế nào. Ăn xong bữa này, chuyện của Dư Mậu Hoa coi như đã được xác định. Trước đó Hà Minh Vân còn có chút lo lắng Vương Quốc Hoa còn trẻ kiêu ngạo, không tiếp nhận tục lệ của tỉnh Đông Hải, làm ra chuyện giống như Tân Thành.

Trong bữa ăn Hà Minh Vân còn thử dò xét một câu:

- Bí thư Quốc Hoa, cậu trước kia có quen với bí thư Lục?

Vương Quốc Hoa cười nói:

- Không biết, hôm đó chỉ là trùng hợp gặp ở phòng ăn khách sạn. bí thư Lục chủ động bắt chuyện, thiếu người đánh bài nên gọi tôi tới đánh cùng.

Hà Minh Vân thản nhiên nói:

- Thường vụ tỉnh ủy muốn tìm người đánh bài sợ là người xếp hàng đến tận ngoại ô.

Vương Quốc Hoa cười cười không tiếp lời. Tỉnh Đông Hải dù sao cũng là nơi xa lạ đối với hắn, hắn vẫn luôn có cảm giác bất an. Hà Minh Vân không tiếp tục, chỉ tỏ vẻ ăn xong sẽ có tiết mục. Vương Quốc Hoa đành phải nói:

- Thị xã còn có chút chuyện nên tôi phải về gấp.

Hà Minh Vân không khó giải thích Vương Quốc Hoa đây là không muốn xen vào việc trên tỉnh, đó cũng là thái độ rất bình thường. Hơn nữa Vương Quốc Hoa điều từ nơi khác tới, làm việc không cần xem mặt ai, điểm này cũng là ưu thế không nhỏ.

Ăn trưa xong Vương Quốc Hoa lập tức rời đi. Khương Nghĩa Quân gọi điện tới tỏ vẻ muốn gặp, Vương Quốc Hoa suy nghĩ một chút nói:

- Muốn gặp thì trực tiếp tới thị xã Thiết Châu đi, tỉnh thành tôi ở không tiện.

Khương Nghĩa Quân nghe vậy liền nói:

- Vậy cũng được, tôi đến Thiết Châu mở chi nhánh.

Vương Quốc Hoa cười ha hả nói:

- Tùy ông, chỉ cần kinh doanh hợp pháp là tôi không có ý kiến.

Vương Quốc Hoa vừa về đến Thiết Châu thì Vu Á Lệ đã đến viếng thăm.

Vương Quốc Hoa nghe thấy thư ký vào nói Vu Á Lệ tới liền nhìn Từ Diệu Quốc. Từ Diệu Quốc nói:

- Cái này chắc là vẫn đang đợi ngài, Vu Á Lệ làm việc rất có kiên nhẫn. Lúc còn trẻ lao động ở tuyến đầu thì không có nam đồng chí nào hơn được cô ta.

- Ồ.

Vương Quốc Hoa gật đầu tỏ vẻ chấp nhận lời giải thích của Từ Diệu Quốc.

- Chủ tịch Vu đợi lâu chưa?

Thấy Vu Á Lệ, Vương Quốc Hoa nói một câu, Vu Á Lệ rất thành thật nói.

- Không quá lâu, chỉ hơn tiếng mà thôi. Tôi tính thời gian không ngờ lại đến sớm.

Vương Quốc Hoa nghe vậy mỉm cười thầm nghĩ người phụ nữ này đúng là.

- Chị đợi hơn tiếng có phải có chuyện quan trọng gì không?

Vu Á Lệ nói:

- Đối với các đồng chí ở quận mà nói thì chuyện quan trọng nhất là mời ngài xuống thị sát một chuyến.

Câu này nếu do một đồng chí lớn tuổi hơn sợ là có cảm giác như bay lên trời. Vương Quốc Hoa cũng thấy rất thoải mái, nhất là một bí thư thị ủy mới tới như hắn.

- Được, mai đi, trưởng ban thư ký bố trí, không nên bị thương lòng nhiệt tình của các đồng chí bên dưới.

Vương Quốc Hoa quay đầu lại phân phó, Từ Diệu Quốc lập tức nói:

- Ngài có chỉ thị gì không?

Vương Quốc Hoa thoáng trầm ngâm một chút rồi nói:

- Đơn giản một chút, không nên làm quá phức tạp, ba bốn người, một xe là đủ. Chúng ta đi xuống để xem một chút chứ không phải là quan gia đi tuần.

Vu Á Lệ ở đối diện nghe xong không khỏi bạo gan nói:

- Bí thư, nhiệm vụ tiếp đón ngài có chỉ thị gì không?

Vương Quốc Hoa nhìn Vu Á Lệ bằng ánh mắt khá thú vị, hắn cười nói:

- Tôi quen đơn giản, không nên nghênh đón quá phức tạp.

Vu Á Lệ cười nói:

- Tôi biết rồi, tôi cũng nên về chuẩn bị, cảm ơn bí thư đã ủng hộ công việc của quận.

Vương Quốc Hoa rất tự nhiên nói:

- Nên mà.

Vu Á Lệ hài lòng rời đi. Trạm đầu tiên của tân bí thư thị ủy là quận Đông Hợp đã nói rõ nhiều vấn đề. Không nên tỏ vẻ quan hệ mật thiết trước mặt bí thư, đó là hành vi của kẻ ngu. Quan hệ giữa cấp dưới và lãnh đạo tốt nhất là duy trì khoảng cách nhất định.

Từ Diệu Quốc chờ Vu Á Lệ đi mới nói:

- Bí thư, Vu Á Lệ này có thể dùng nhưng dã tâm không nhỏ.

Câu này rất có ý tứ, Vương Quốc Hoa ngẩng đầu nhìn thoáng qua Từ Diệu Quốc. Từ Diệu Quốc không hề né tránh ánh mắt. Vương Quốc Hoa dừng lại vài giây mới nói:

- Người do anh đề cử, tôi không sợ cô ta có dã tâm, chỉ cần có năng lực là đủ.

Trong mắt Từ Diệu Quốc hiện ra một tia vui mừng, y nói:

- Không còn sớm nữa, ngài nghỉ ngơi.

Vương Quốc Hoa gật đầu, Từ Diệu Quốc vững chắc tiến ra. Trong nháy mắt vừa rồi Từ Diệu Quốc biết mình hoàn toàn nhận được sự tín nhiệm của Vương Quốc Hoa.

Từ nội thành thị xã Thiết Châu đến quận Đông Hợp là khoảng 60km, tổng thể mà nói Hác Long Quang ngồi trên vị trí không phải là không làm gì. Xây dựng cơ sở vật chất làm khá tốt, đường từ thị xã đến quận Đông Hợp đều là đường quốc lộ cấp hai.

Trong số nhân viên đi theo Vương Quốc Hoa có trưởng ban Tổ chức cán bộ Việt Phong, trưởng ban thư ký Từ Diệu Quốc, phó trưởng ban thư ký thị ủy Lăng Hà. Việt Phong tối qua nhận được thông báo của Từ Diệu Quốc, y có chút bất ngờ. Lẽ ra đi theo với bí thư thị ủy trạm đầu tiên phải là phó bí thư Mẫn Tự Hùng mới đúng, sao lại gọi mình?

Chẳng qua Việt Phong không có lý do từ chối bởi Vương Quốc Hoa làm bí thư cần tìm hiểu năng lực cán bộ bên dưới, hắn tìm trưởng ban tổ chức cán bộ thị ủy là quá thích hợp. Mọi người ngồi trên một xe 12 chỗ khá đơn giản.

Trước đây Việt Phong không phải chưa từng cùng bí thư thị ủy đi xuống, tác phong của Vương Quốc Hoa vừa nhìn biết ngay là muốn làm việc thật. Việt Phong không có đánh giá với cái này. Bí thư thị ủy Vương Quốc Hoa và y đến bây giờ chỉ có quan hệ rất bình thường.

Xe đến địa phận quận Đông Hợp, từ xa đã thấy được bộ máy lãnh đạo quận đến nghênh đón. Vương Quốc Hoa lộ vẻ hờn giận nhìn Từ Diệu Quốc. Trưởng ban thư ký lập tức trả lời.

- Cái này tôi không rõ.

Vương Quốc Hoa ừ một tiếng rồi nói với đối phương:

- Lát nữa tôi không xuống, anh mời Hướng Cảnh Hoa và Vu Á Lệ lên, các đồng chí khác thì mời bọn họ lên xe của mình.

Từ Diệu Quốc mặt không chút thay đổi gật đầu nói:

- Được, tôi nhớ kỹ.

Cách nghênh đón bí thư thị ủy lần này, bộ máy lãnh đạo quận Đông Hợp có tranh chấp nho nhỏ. Bí thư quận ủy Hướng Cảnh Hoa chủ trương giống trống khua chiêng nghênh đón, Vu Á Lệ lại nhấn mạnh một điểm trưởng ban thư ký đã nói không nên làm lớn. Hướng Cảnh Hoa không tiếp nhận đề nghị này, quyết định toàn thể thường vụ quận ủy có mặt đông đủ, nước Pháp bên Đại hội đại biểu nhân dân và Hội nghị hiệp thương chính trị nhân dân quận cũng phải đi theo.

Hướng Cảnh Hoa đã quyết định, Vu Á Lệ không có năng lực phản kháng. Ở quận Đông Hợp, Vu Á Lệ là bên phía yếu thế. Hướng Cảnh Hoa cả về lý lịch, chức vụ đều hơn xa Vu Á Lệ.

Đương nhiên danh tiếng của Hướng Cảnh Hoa cũng khá tốt, không phải người quá bá đạo, không quá can thiệp vào công việc bên ủy ban quận. Nếu là một chủ tịch quận bình thường thì coi như hòa hợp, nhưng Vu Á Lệ lại khá bất mãn. Đúng vì như vậy Từ Diệu Quốc mới nói một câu là Vu Á Lệ có dã tâm không nhỏ.

Từ Diệu Quốc đi xuống nói chuyện, lát sau hai vị lãnh đạo quận có chút lo lắng lên xe. Hướng Cảnh Hoa đi trước ân cần chào hỏi Vương Quốc Hoa rồi đứng đó buông thõng tay. Vương Quốc Hoa lạnh nhạt nói:

- Ngồi đi, lái xe trực tiếp tới trụ sở quận ủy.

Vu Á Lệ vẫn không lên tiếng, yên tĩnh đi theo, Vương Quốc Hoa cũng không thèm để ý tới cô ta.

Lúc xe khởi động Vương Quốc Hoa mới nói:

- Chủ tịch quận Vu, ý của tôi chị có về báo cáo với đồng chí Cảnh Hoa không?

Vu Á Lệ lập tức nói:

- Tôi đã báo cáo ý của trưởng ban thư ký với bí thư Hướng.

Vương Quốc Hoa nhếch miệng cười lạnh nhìn Vu Á Lệ.

- Đồng chí Hướng Cảnh Hoa, sau này tôi xuống không cần làm như vậy. Nhớ, không có lần sau, lần sau tôi sẽ không nói ở trên xe mà nói trong hội nghị cán bộ lãnh đạo toàn quận.

Mặt Hướng Cảnh Hoa vốn trắng lập tức hơi hồng lên, y gật đầu nói:

- Tôi xin ghi nhớ.

Xe đi xa, đám người còn lại mới đuổi theo.
Bình Luận (0)
Comment