Phù Diêu

Chương 645

- Cái này tạm thời phải giữ bí mật.

Cao Khiết cười trêu, lẽ ra quan hệ giữa hai vị phó thị trưởng không thể tốt nhưng tính cách Hàn Hạo tốt, không tranh với người nên không có xung đột gì với Cao Khiết.

- Đừng mà, chị nhất định phải nói với tôi, tối tôi mời chị dùng cơm là được chứ gì?

Tính Hàn Hạo là như vậy, tình hình công ăn việc làm của thị xã không lý tưởng, đó như tảng đá đặt nặng trong đầu ông, không ném ra ngoài thì khó có thể tiêu hóa được.

Cao Khiết suy nghĩ một chút, do dự một chút mới nói:

- Được, vậy cùng ăn rồi từ từ nói chuyện.

Đổi thành người khác, Cao Khiết sẽ không vội vàng nhận lời như vậy. Cao Khiết có ấn tượng tốt về Hàn Hạo, cho nên không quá đề phòng. Hơn nữa một khi chuyện cải tạo hồ Hóa tử thành công sẽ có lợi cho công việc của cả hai. Cao Khiết cũng không lo Hàn Hạo sẽ phản đối. mặc dù không có cùng cái nhìn nhưng cũng không nghe theo lời Hác Long Quang. Càng chủ yếu là Cao Khiết hy vọng có thể đạt thành nhất trí với Hàn Hạo.

Lối suy nghĩ của Cao Khiết xuất phát từ lợi ích bản thân. Một chiêu của Vương Quốc Hoa bởi vì tâm trạng của Cao Khiết biến hoá nhưng đã ảnh hưởng đến hai vị thường vụ thị ủy bên ủy ban thị xã.

Trên bàn ăn Cao Khiết nói đến kế hoạch khổng lồ cải tạo hồ Hóa tử trong ba năm, Hàn Hạo còn tưởng rằng mình nghe lầm. Y vội vàng hỏi lại:

- Đây không phải nói đùa chứ? Ai chịu bỏ tiền ra vứt xuống hồ nước bẩn đó chứ?

Cao Khiết cười nói:

- Lão Hàn, đây là do ánh mắt của tôi và anh khá hạn hẹp. Trong mắt chúng ta thấy là lãng phí tiền bạc nhưng trong mắt nhà kinh doanh khôn khéo thì đó là cơ hội hiếm có kiếm tiền. Tư bản hám lợi, điểm này tôi đã nhận ra trong lần tiếp xúc đầu tiên với nhà đầu tư. Yêu cầu bọn họ đưa ra khá ngặt nghèo, tôi cho rằng bọn họ không phải đến để chơi mà là để kiếm tiền. Duy nhất làm người ta thấy do dự chính là nhà đầu tư do Bí thư Vương tìm tới. Nhưng khó hiểu chính là Vương Quốc Hoa lại làm cho tôi phải tranh thủ hết mức có thể trên bàn đàm phán.

Cao Khiết nhắc tới Vương Quốc Hoa Hàn Hạo cũng rõ ràng ngẩn ra một chút. Lần trước y xúc động muốn nói chuyện với Vương Quốc Hoa, chuyện cứ như vậy kéo dài đến bây giờ mà Vương Quốc Hoa cũng không có ý này. không ngờ bên phía Cao Khiết, Vương Quốc Hoa lại chủ động. Tại sao? Cao Khiết cũng không thiếu trí tuệ chính trị, chẳng qua sự công lợi hơi kém một chút mà thôi.

- Bí thư Vương không nói yêu cầu đặc biệt gì sao?

Câu nói của Hàn Hạo đã đánh trúng trọng tâm vấn đề, Cao Khiết lắc đầu cười khổ nói:

- Lúc đầu tôi cũng nghĩ như vậy nhưng Bí thư Vương lại không nói gì cả.

Hàn Hạo lắc đầu nói:

- Chị sai rồi, thực tế khi chị quyết định khởi động hạng mục này cũng đã là đáp ứng điều kiện của y.

Cao Khiết ngẩn ra rồi lập tức gật đầu. Cô trầm giọng nói:

- Anh nói rất đúng nhưng tôi không thể khống chế việc mình muốn lưu lại chuyện gì đó để người sau ở thị xã Thiết Châu này nhớ tới mình.

Hàn Hạo nói.

- Làm một quan chức nhà nước, có người không làm gì cũng không muốn làm gì, ít làm ít sai, không làm không sai. Nhưng nghĩ đến toàn thị xã còn nhiều người dày vò vì tìm việc như vậy, tối tôi lại không thể ngủ yên. Những người này đều là sức lao động chính trong nhà, người một nhà đều giơ miệng chờ ăn.

Hàn Hạo cũng động tâm. Công trình khổng lồ đó một khi khởi động sẽ cần đến rất rất nhiều nhân lực. Cao Khiết thuận thế cười nói.

- Như vậy thì làm, không cần suy nghĩ nhiều làm gì, muốn làm gì cứ làm thôi.

Hàn Hạo gật đầu nói:

- Được, trên hội nghị chị nhắc tới, tôi ủng hộ.

Cao Khiết cần chính là câu này của Hàn Hạo.

- Vậy anh giúp tôi một việc, nghĩ xem lúc đàm phán chúng ta nên tranh thủ gì?

Ngày thứ hai sau khi đi thị sát về, Vương Quốc Hoa chủ trì hội nghị thường vụ. Hội nghị lần này Hác Long Quang không vắng mặt, cũng không cố ý đến muộn, tất cả thoạt nhìn rất bình thường. Hội nghị bình thường chỉ là thông báo xem gần đây nên làm gì mà thôi.

Điều không bình thường xảy ra khi Mẫn Tự Hùng lên tiếng. Y đột nhiên rất bình tĩnh nói một câu:

- Bí thư Vương đi quận Đông Hợp thị sát nhất định cũng biết chức phó bí thư đảng ủy quận Đông Hợp chưa có ai đảm nhiệm. Thị ủy có phải nên trao đổi vấn đề này không, dù sao cũng không thể nào kéo dài mà.

Hội nghị lần này vốn không định thảo luận vấn đề nhân sự nhưng Mẫn Tự Hùng lại đưa ra điều nằm nội dung dự định.

Ở tình huống bình thường Mẫn Tự Hùng cần phải thông báo trao đổi trước với Vương Quốc Hoa, sau đó mới đưa ra trên hội nghị. Vì vậy Vương Quốc Hoa rất rõ ràng tỏ vẻ chần chờ. Hắn nhìn thoáng qua Mẫn Tự Hùng rồi nói:

- Chuyện này sao trước đó phó bí thư Mẫn không nói chuyện với tôi?

Câu này là có ý trách chẳng khác nào hỏi anh là bí thư thị ủy hay là tôi?

Câu hỏi rất sắc bén làm Mẫn Tự Hùng hơi do dự, y bưng cốc trà giảm nhịp độ rồi mới nói:

- Chuyện này trước đã thảo luận nhiều trong hội nghị thường vụ, vốn nhanh xác định nhưng do bí thư Lao bị bệnh lui nên kéo dài tới bây giờ.

Mẫn Tự Hùng vừa nói vừa không ngừng dùng ánh mắt nhìn qua Hác Long Quang, hy vọng đối phương lên tiếng. Hác Long Quang không phụ kỳ vọng của đối phương, bỏ bút xuống rồi cười ha hả nói:

- Tôi thấy cái này không có gì. Hội nghị thường vụ chủ trương tập trung dân chủ, chuyện gì cũng có thể thương lượng mà.

Hai người kẻ xướng người họa phối hợp rất tốt. Các thường vụ đang chờ phản ứng của Vương Quốc Hoa thì trưởng ban thư ký Từ Diệu Quốc đã đột nhiên cười lạnh nói:

- Tập trung dân chủ là đúng nhưng không thể không tuân theo trình tự tổ chức chứ? Chuyện gì cũng có thể nói nhưng quan hệ đến chuyện một phó bí thư quận ủy thì trước đó Bí thư Vương là lãnh đạo sao không biết. Cái này nói như thế nào? Tôi đề nghị hôm nay không thảo luận việc này.

Từ Diệu Quốc quyết định xông lên trước, hắn nếu không nói gì mới là có vấn đề.

- Tôi thấy chuyện này để lần sau rồi nói chuyện.

Bí thư đảng ủy công an Trịnh Minh cũng mở miệng nói.

- Tôi giữ lại ý kiến.

Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Xa Hướng Tiền trong hội nghị lần trước không lên tiếng, hội nghị lần này đã có ý kiến.

Sự khác lạ thứ hai xuất hiện ở chỗ trưởng ban tổ chức cán bộ Việt Phong, y nói một câu:

- Tôi giữ lại ý kiến.

Đây như quả bom nổ trên trời cao. Sao có thể như vậy? Việt Phong không phải vẫn cùng ý kiến với Mẫn Tự Hùng sao? Sao lại xảy ra chuyện này? Cái này làm Mẫn Tự Hùng trở nên bối rối, mắt nhìn chằm chằm vào cốc trà trong tay, trong lòng nghĩ vấn đề xảy ra ở đâu. Hác Long Quang lại rất tức giận, hắn nhìn thật sâu Việt Phong mặt đang rất bình thường, trong lòng nghĩ vấn đề có phải xảy ra khi Vương Quốc Hoa cùng Việt Phong đi khảo sát quận Đông Hợp không?

Khác lạ thứ ba lập tức xảy ra, lần này là Cao Khiết mặt không chút thay đổi nói:

- Tôi giữ lại ý kiến.

Rắc, Hác Long Quang không ngừng khống chế tâm trạng của mình đã vô thức bẻ gãy bút máy. Nhưng hiện tượng này cũng không ngăn được sự khác lạ xảy ra tiếp theo. Phó thị trưởng thường trực Hàn Hạo cũng mở miệng

- Tôi giữ lại ý kiến.

Người cần nói đều đã nói, trưởng ban tuyên giáo Ngả Thanh Sơn bình thường không quá tích cực bây giờ đang có chút tê dại. Y không ngừng nhìn bên này, nhìn bên kia. Hầu hết các lúc Ngả Thanh Sơn có khuynh hướng về phía Hác Long Quang nhưng hôm nay thấy không khí không đúng, Ngả Thanh Sơn khẽ cắn môi mở miệng nói:

- Tôi giữ lại ý kiến.

Đề nghị của Mẫn Tự Hùng thành trò cười, hầu hết thường vụ thị ủy không muốn thảo luận đề tài này. Vương Quốc Hoa còn chưa mở miệng, hắn còn chờ chính ủy quân khu –- Lão Phương.

- Tôi phục tùng quyết định của thị ủy.

Lão Phương nhấc tay nói cũng là một động tĩnh lớn. Bình thường lão Phương đều là đi theo ý kiến của hầu hết mọi người, sau bây giờ lại phục tùng quyết định của thị ủy? Lời này có ý gì? Ở đây ai đại biểu thị ủy? Muốn nói thì mọi người đều là đại biểu nhưng chính thức có thể đại biểu cho thị ủy chỉ có bí thư Vương Quốc Hoa.

Bịch, cốc trà rơi xuống bàn rất giòn, nhìn theo âm thanh đó là phó bí thư Mẫn Tự Hùng. Ừ, tay không cầm ổn, hội nghị hôm nay làm một ai đó mặt đầy bụi bặm.

- Chuyện này chắc để lần sau, còn có chuyện gì khác cần nói không? Nếu không thì tan họp.

Vương Quốc Hoa cuối cùng tổng kết, hội nghị lần trước Vương Quốc Hoa coi như ứng phó thích đáng xảo diệt hòa hoãn tình thế xấu của mình. Hội nghị lần này đã có biến hoá về chất, Bí thư Vương đột nhiên bị tập kích nhưng nhẹ nhàng chặn lại được.

- Tôi có một chuyện muốn nói.

Cao Khiết đột nhiên giơ tay, Vương Quốc Hoa liếc nhìn rồi thản nhiên nói:

- Mời phó thị trưởng Cao nói.

- Tôi đề nghị khởi động công trình cải tạo hồ Hóa tử. Vấn đề tài chính có thể lấy việc kêu gọi đầu tư bên ngoài kết hợp với vay vốn ngân hàng để xử lý. Tôi có một bản quy hoạch cụ thể mời mọi người xem.

Cao Khiết đứng lên phát quy hoạch, người nhận đầu tiên đương nhiên là Vương Quốc Hoa, được một báo đáp yếu ớt. Người thứ hai là Hác Long Quang, Hác Long Quang mặt âm trầm oán độc nhìn Cao Khiết. Cao Khiết biểu hiện rất bình thường, bỏ bản quy hoạch rồi tiếp tục phát.

- Hừ.

Phản ứng của Mẫn Tự Hùng là hừ lạnh một tiếng, Cao Khiết coi như không nghe thấy, tiếp tục công việc của mình. Cao Khiết vừa ngồi xuống ghế thì Hàn Hạo đã mở miệng nói.

- bản quy hoạch này trước đó tôi đã xem, tôi thấy rất được. Hiện nay tỉ lệ thất nghiệp của thị xã Thiết Châu chúng ta tăng không giảm, vấn đề này nếu không xử lý tốt nhất định sẽ là nhân tố gây mất ổn định xã hội. Công trình cải tạo hồ Hóa tử một khi được khởi động thì tỉ lệ thất nghiệp sẽ giảm không ít, cho nên tôi tán thành quy hoạch này của thị trưởng Cao. Có một chút xin mời mọi người chú ý là một khi khởi động công trình cải tạo hồ Hóa tử thì không chỉ có lợi giảm tỉ lệ thất nghiệp, đồng thời còn tạo ra ảnh hưởng đến các sản nghiệp xung quanh, đẩy mạnh kinh tế thị xã chúng ta phát triển.

Hai phó thị trưởng liên thủ biểu diễn là điều hiếm thấy ở hội nghị thường vụ.

- Tôi cho rằng vấn đề này đầu tiên phải trao đổi trong hội nghị thường trực ủy ban.

Hác Long Quang có chút không khống chế được, cảm giác mình bị bán đứng càng lúc càng rõ ràng.

- Nếu tôi nhớ không lầm quy hoạch này trước kia thị trưởng Cao đã đưa ra hội nghị thường vụ. Chẳng qua lúc ấy bí thư Lao gác lại nhưng không bác bỏ.

Trịnh Minh trước sau vẫn đối đầu với lão Trịnh nên hôm nay biểu hiện khá tích cực.

- Việc này quan hệ đến phúc lợi của hơn 500 ngàn dân thị xã, là bí thư thị ủy tôi rất phụ trách nói một câu đó là tôi không tìm được bất cứ lý do nào để bác bỏ hoặc trì hoãn khởi động công trình này. Chẳng qua có một vấn đề tôi muốn mời đồng chí Cao Khiết giải thích rõ. Tài chính thị xã bây giờ thật sự rất khó khăn, chị định xử lý vấn đề này như thế nào?

Vương Quốc Hoa vừa mở miệng đã nói là phúc lợi của 500 ngàn dân, lò lửa này đưa ra nếu ai mà phản bác thì kẻ đó không có trách nhiệm với dân chúng toàn thị xã.

Cao Khiết thầm khinh bỉ vị bí thư thị ủy trẻ tuổi này mặt dày việc này rõ ràng do hắn một tay đặt ra mà. Chẳng qua Cao Khiết vẫn phải phối hợp diễn trò với Vương Quốc Hoa. Vì thế Cao Khiết rất nghiêm túc tỏ thái độ.

- Bí thư Vương, thị trưởng Hác, các đồng chí, trong bản quy hoạch tôi đã viết rõ ý của mình. Ở đây tôi đọc lại một lần để mọi người so sánh xem bản quy hoạch và lời nói của tôi có vấn đề gì không?

Cao Khiết nói quanh một vòng, đầu tiên nói đến nguyên nhân lịch sử, sau đó nói đến khó khăn thực tế, tiếp theo là nói chuyện mình tìm mọi cách liên lạc nhà đầu tư.

- Chuyện này từ lần trước đưa ra rồi bị gác lại vì vấn đề tài chính, nó như tảng đá đặt trong lòng tôi. Công trình cải tạo hồ Hóa tử một ngày không được khởi động, tôi làm phó thị trưởng một ngày cũng không thể yên tâm. Hết nhiệm kỳ tôi có thể rời khỏi thị xã Thiết Châu nhưng vẫn hy vọng mình không thẹn với toàn bộ 500 ngàn dân chúng, có thể yên tâm rời đi.

Bốp bốp bốp, Vương Quốc Hoa dẫn đầu vỗ tay, sau đó Từ Diệu Quốc, Trịnh Minh, Hàn Hạo vỗ theo, người khác cũng bị động vỗ, cuối cùng Hác Long Quang và Mẫn Tự Hùng cũng phải miễn cưỡng vỗ tay.

- Nói rất đúng, có đồng chí như đồng chí Cao Khiết thì công việc của thị xã Thiết Châu này không lo làm không tốt. Tôi thấy việc này cứ quyết định đi. Đồng chí Cao Khiết nhất định phải nhanh chóng đạt thành thỏa thuận với nhà đầu tư. Đương nhiên điều kiện đó là thị ủy, ủy ban thị xã phải đạt được đủ lợi ích. Lợi ích của chính quyền không phải nhà đầu tư muốn chiếm là chiếm.

Vương Quốc Hoa coi như quyết định việc này, đương nhiên cũng có thể có người phản đối nhưng kẻ nào phản đối bây giờ sẽ không khác gì kẻ ngu.

Hội nghị diễn ra quá bất ngờ, đến cuối cùng nó hoàn toàn thành sân khấu biểu diễn của Vương Quốc Hoa.

Rất nhiều người không hiểu nổi. Nếu như Vương Quốc Hoa và Cao Khiết thương lượng tốt như vậy sao đề nghị trước đó của Mẫn Tự Hùng thì Cao Khiết lại giữ lại ý kiến. Đây là tác phong làm việc, Vương Quốc Hoa đúng là đủ mạnh nhưng sẽ không mạnh mẽ yêu cầu người hợp tác phải luôn ủng hộ mình.

Nói cách khác Vương Quốc Hoa biết giữ chừng mực, làm người hợp tác thấy thoải mái. Không bởi vì hợp tác mà có cảm giác mình phụ thuộc người. Cùng là hợp tác nhưng Hác Long Quang luôn nhấn mạnh địa vị lãnh đạo của mình trước đối tác, đây là sự khác biệt giữa hắn và Vương Quốc Hoa.

Hội nghị buổi sáng vừa kết thúc, chiều đã truyền khắp nơi. Ở trong nhà nước bất cứ thứ gì đều không thể giữ bí mật. Vương Quốc Hoa cũng không ngại việc này truyền ra, hắn còn cố ý để thư ký Thang Tân Hoa nói chuyện này với Tiết Mỹ Liên lúc ăn trưa.

Có thể nói ảnh hưởng của chuyện này quá kinh người. Bên ủy ban thị xã không ngờ có hai thường vụ thị ủy có dấu hiệu dựa vào bí thư thị ủy, thật sự làm mọi người trợn mắt há mồm. Bên ủy ban thị xã vốn cứng như tường đồng vách sắt, bên thị ủy thì Mẫn Tự Hùng và Việt Phong có khuynh hướng rõ ràng, Vương Quốc Hoa có thể nói ở tình thế rất xấu. Bây giờ nhìn chuyện lại trái ngược hoàn toàn. Thái độ của Việt Phong mập mờ không nói. Cao Khiết và Hàn Hạo trong hội nghị lại không cùng bước tiến với thị trưởng Hác Long Quang.

Là thị trưởng, Hác Long Quang có thể dùng phòng Tài chính điều chỉnh phân công công việc để trả thù hai vị phó thị trưởng. Nhưng chuyện này bây giờ đánh chết Hác Long Quang cũng sẽ không làm. Nếu thật sự làm như vậy thì có khác gì đẩy hai vị phó thị trưởng về phía Vương Quốc Hoa.

Điều duy nhất Hác Long Quang có thể làm chính là làm rõ nguyên nhân, hơn nữa vãn hồi ảnh hưởng của việc này. Chẳng qua chuyện này không dễ vãn hồi, nhiều chuyện một khi xảy ra sẽ mang lại ảnh hưởng rất nghiêm trọng.

Quá trình hội nghị và kết quả nằm ngoài dự đoán của rất nhiều người. Mặc dù là một vài người trong thường vụ thị ủy cũng không hiểu tại sao chuyện lại thành ra như vậy. Mấy hôm trước Hác Long Quang không phải vẫn nắm đại cục sao? Vương Quốc Hoa sao thoáng cái đảo lộn hoàn toàn vậy?

Tối về nhà vợ hỏi, Việt Phong nói một câu hoặc là có thể chú thích nguyên nhân xảy ra chuyện này.

- Vương Quốc Hoa là người rộng lượng.

Bởi vì sự rộng lượng của Vương Quốc Hoa nên Việt Phong mới bảo lưu ý kiến của mình. Bởi vì Vương Quốc Hoa rộng lượng nên Cao Khiết làm thành chuyện nghĩ không thể làm được. Bởi vì Vương Quốc Hoa rộng lượng nên Hàn Hạo bị quy hoạch của Cao Khiết đánh động, hai phó thị trưởng liền nhất trí hành động.

Trưởng ban thư ký Từ Diệu Quốc cũng ở nhà nói chuyện với vợ việc này. Trưởng ban thư ký đầy tôn kính nói:

- Hác Long Quang sao có thể so với Bí thư Vương. Một tên tiểu nhân đắc chí, một người có chí lớn mà mọi việc đều khiêm nhường.

Di chứng của hội nghị thường vụ đến hôm sau đã thể hiện ra. mấy lãnh đạo quận, huyện đều đến văn phòng bí thư thị ủy, đại biểu quần chúng nhân dân toàn quận, huyện mời Bí thư Vương đến thị sát công việc. Từ giọng điệu nói chuyện của bọn họ thì không thể mời được Bí thư Vương đến có lẽ dân chúng toàn địa phương sẽ lột da bọn họ vậy.

Vương Quốc Hoa vẫn rất ôn hòa, duy trì nụ cười với từng cấp dưới đến gặp, đáp ứng lời mời của từng người.

Lại một việc quái lạ xảy ra nhưng lần này phát sinh ở chỗ Vương Quốc Hoa. Ngày thứ hai sau khi hội nghị thường vụ kết thúc, Vương Quốc Hoa hết giờ làm chuẩn bị về nghỉ thì ngoài cửa xuất hiện hai người.

Thấy hai người Vương Quốc Hoa không khỏi cảm động. Nỗ lực ban đầu hôm nay coi như được báo đáp. Loại báo đáp này không chỉ thể hiện qua lợi ích, càng quan trọng hơn chính là tình cảm.

Vương Quốc Hoa mở rộng hai tay ra, hai tên kia đều nở nụ cười ôm nhau vỗ vai, tất cả các khúc mắc sau cái ôm này đều hóa thành phù vân. Thời gian là thứ có thể khảo nghiệm tất cả, cũng có thể kiểm chứng tất cả. Lúc Vương Quốc Hoa cần giúp đỡ nhất, Du Phi Dương và Vương Quốc Duy đều xuất hiện khác hẳn người bình thường.

Nguyên nhân rất đơn giản, bối cảnh gia đình của hai vị ở đó. Bố Vương Quốc Duy còn đỡ một chút, ông bố dù sao đã lui. Du Phi Dương ở trình độ rất lớn đại biểu thái độ của Hứa Nam Hạ. Theo người ngoài thấy không hiểu quan hệ giữa Hứa Nam Hạ và Vương Quốc Hoa nhưng Du Phi Dương biết rõ nên hắn tới. Đầu tiên hắn không muốn mất một ân huệ, tiếp theo là không cho rằng Vương Quốc Hoa nợ gì nhà mình, cuối cùng là không muốn nhiều năm sau sẽ thấy áy náy và nuối tiếc.

- Chào mừng hai người anh em.

Lời chào của Vương Quốc Hoa đã nói rõ tất cả, những lời khác đều là vô nghĩa. Hai chữ “anh em” chính là định vị chính xác nhất vào lúc này. Vương Quốc Hoa một mình xuống phía bắc có thể thấy anh em của mình đến chống đỡ giúp mình, trong lòng hắn không chỉ đơn giản chỉ có cảm động.

- Không sai, chúng ta là anh em.

Du Phi Dương cũng nói một câu, hắn vỗ mạnh vào vai Vương Quốc Hoa, không sợ làm Vương Quốc Hoa bị đau. Ba người tách ra nhìn nhau cười, tất cả đều ở trong nụ cười này.
Bình Luận (0)
Comment