Nghiêm Giai Ngọc biến thân thành nô tì khiến Vương Quốc Hoa cảm nhận được nếu phụ nữ thay đổi là như thế nào. Lúc hầu hạ “chủ nhân” rửa mặt, Nghiêm Giai Ngọc rất thích khiêu khích. Vương Quốc Hoa ngâm mình trong nước nóng, Nghiêm Giai Ngọc tiến vào đứng trước mặt, hai tay lướt từ trên xuống khiến cơ thể tạo thành hình chữ S, môi đỏ lúc mím lại lúc mở ra.
- Chủ nhân, ánh mắt của ngài đáng sợ quá.
Gộng nói quá ngọt, Vương Quốc Hoa phải thừa nhận thủ đoạn của Nghiêm Giai Ngọc có tiến bộ. Đồng chí Tiểu Vương đã phải giơ cờ trắng đầu hàng.
Lúc bị đặt lên bục rửa mặt, nô tì quay đầu lại ra vẻ hoảng sợ.
- Chủ nhân, ngài muốn làm gì?
Nguyên hình của Nghiêm Giai Ngọc bị lộ ra khi đối phương tiến vào, cô bắt đầu phát tiếng rên dâm đãng cùng với cử chỉ nhiệt tình đáp lại. Tư thế từ sau tiến vào luôn làm Bí thư Vương hài lòng nhất với Nghiêm Giai Ngọc. Có vẻ Nghiêm Giai Ngọc cũng thích cái này.
Cảm giác tự do phóng túng là điều dễ gây nghiện nhất. Nó có thể làm người ta giảm áp lực tinh thần, có lẽ quyền lực và sắc đẹp kết hợp với nhau luôn làm người ta được như vậy.
Vì đảm bảo có đầy đủ tinh lực để đàm phán, Nghiêm Giai Ngọc đưa ra yêu cầu Vương Quốc Hoa phải ở với mình hai ngày, cũng nói mai tới Tân Châu chơi. Yêu cầu này không quá đáng, hôm nay vừa vặn là thứ sáu, xem ra Nghiêm Giai Ngọc có mưu đồ từ trước.
Vương Quốc Hoa vừa nhận lời, Nghiêm Giai Ngọc càng thêm ra sức hầu hạ Vương Quốc Hoa đến hồn phi phách tán.
Tân Châu còn có cái tên khác là Tân Thành. Hơn 200 năm trước nơi này là một làng chài nhỏ. Đây là cảng nước sâu duy nhất của tỉnh Đông Hải.
Sau đêm buông mình khiến hai người Vương Quốc Hoa đến tận trưa mới dậy. Vương Quốc Hoa mở mắt thấy không có Ai bên cạnh liền gọi;
- Người đâu.
Đáng tiếc gọi không có ai, Vương Quốc Hoa dậy tìm một vòng không thấy Nghiêm Giai Ngọc ở trong phòng. Hắn lẩm bẩm nói.
- Đi đâu rồi đây.
Lúc này Nghiêm Giai Ngọc đang ngồi trong khách sạn ngẩn ngơ. Cô vốn chỉ muốn xuống rút chút tiền mặt không ngờ tiện tay kiểm tra tài khoản. Nghiêm Giai Ngọc biết Vương Quốc Hoa có tiền nhưng không ngờ trên chiếc thẻ kia lại là con số khó tin như vậy. Một lần nữa xác định lại, Nghiêm Giai Ngọc vốn định lấy năm ngàn liền thay đổi hẳn, có thể lấy bao nhiều thì lấy.
Lúc Nghiêm Giai Ngọc đang hồ đồ, Vương Quốc Hoa lại không biết gì.
Bỏ tiền vào ví, cẩn thận nhét thẻ vào ví, Nghiêm Giai Ngọc còn có chút lo lắng phát hiện chỉ có thể để tiền vào ví rồi bỏ vào túi nhỏ đeo trên lưng. Tiền là anh hùng, còn là chỗ dựa tinh thàn của phụ nữ. Nghiêm Giai Ngọc phát hiện mình có tiền sau giây phút ngắn ngủi sợ hãi bất an, cô rất nhanh tỏ vẻ khách thường. Lúc đi trên sảnh mà trên mặt đầy tự tin, ngực đong đưa càng tích cực hơn xưa.
Vương Quốc Hoa từ toilet đi ra, Nghiêm Giai Ngọc cũng đã về, trên mặt cô còn hiện vẻ mặt rất lạ, hơn nữa rất nhẹ nhàng ngồi trên ghế như con mèo nhìn chuột.
- Gì thế, đừng dọa người.
Vương Quốc Hoa rất cảnh giác nhìn quanh một vòng. Nghiêm Giai Ngọc đột nhiên trở nên dịu dàng, hai tay ôm cổ Vương Quốc Hoa, áp đầu vào ngực hắn.
- Cả đời em chỉ theo anh, đừng vứt em đi.
Vương Quốc Hoa thầm nghĩ có phải mình nằm mơ không? Hay là lúc quan hệ gọi tên người phụ nữ khác?
Phụ nữ có lẽ không sùng bái tiền nhưng trước mặt số lượng tiền quá nhiều thì đàn ông có thể đạt mọi mục đích. Cái này chắc áp dụng cho gần như tất cả phụ nữ.
Trước khi xuất phát, Nghiêm Giai Ngọc rất cẩn thận hỏi lễ tân khu nghỉ dưỡng là ở Tân Châu này có nơi nào hay để chơi, chỗ nào ăn ngon.
Xe đến một ngã tư đường gặp đèn đỏ, Nghiêm Giai Ngọc kịp thời dừng lại không ngờ xe có chấn động mạnh. Nghiêm Giai Ngọc kêu lên.
- Xong, bị đâm xe.
Vương Quốc Hoa ngồi bên vội vàng xuống xem tình hình. Nghiêm Giai Ngọc đi một xe Desert Prince biểm chính quyền tỉnh Đông Hải.
Phía sau bị một xe Lincoln đâm phải. Một ả phụ nữ mở cửa xuống xe, Vương Quốc Hoa còn chưa thấy rõ ràng thì ả đã lớn tiếng nói:
- Lái xe kiểu gì vậy hả?
- Ồ, đây là xe tôi bị đâm mà?
Vương Quốc Hoa không muốn tranh cái với gái nên khá khắc chế. Nghiêm Giai Ngọc lại không chấp nhận bị thua thiệt, cô cười lạnh nói:
- Hỏi hay đó, phải do tôi hỏi cô chứ. Đèn đỏ đằng trước cao như vậy, cô không thấy à?
Ả kia hừ lạnh một tiếng lấy máy điện thoại ra.
- Không nói nhảm với các người, tôi vừa mua xe, các người phải bồi thường cho tôi.
Vương Quốc Hoa quay sang nói với Nghiêm Giai Ngọc:
- Báo cảnh sát đi.
Nghiêm Giai Ngọc thở hổn hển nói:
- Đen đủi, đi chơi vui vẻ lại gặp kẻ như thế này.
Ả kia đi sang bên gọi điện, ả quay về có chút đắc ý nói.
- Báo cảnh sát hả? Báo đi, tôi cũng có ý này.
Nghiêm Giai Ngọc nghe vậy càng tức, ngực ưỡn lên. Vương Quốc Hoa vội vàng túm tay cô nói:
- giao cho cảnh sát xử lý đi.
Nghiêm Giai Ngọc mới đầu không rõ ý, Vương Quốc Hoa đưa tay chỉ biển số xe, Nghiêm Giai Ngọc mới hiểu. Cùng lắm để xe bị kéo đi, nếu xử lý không công bằng thì bảo người ủy ban tỉnh đến mà phụ trách.
Thời gian chờ cảnh sát trôi qua khá chậm. Trời nắng to nên Vương Quốc Hoa và Nghiêm Giai Ngọc trốn dưới một tán cây ven đường cho mát nhưng người cũng đổ mồ hôi. ả kia mới đầu ở trong xe nhưng không biết nghĩ như thế nào cũng xuống xe ra đứng cách Vương Quốc Hoa và Nghiêm Giai Ngọc không xa gọi điện giống như nói chuyện với bạn.
- Đen chết được, vừa mua xe đã bị đâm, đều do thằng lái xe phía trước, mới đèn vàng đã phanh, tôi tưởng hắn vượt nên định đi theo.
Ả nói làm Nghiêm Giai Ngọc càng giận. Cô quay đầu lại nhìn Vương Quốc Hoa:
- Em không nhịn được nữa.
Vương Quốc Hoa thản nhiên nói:
- Vậy đừng nhịn.
Nghiêm Giai Ngọc nghe xong không nói một câu lao tới trước mặt ả kia.
- Cô mắng ai?
Ả kia có bộ mặt khá xinh nhưng dáng người kém hơn Nghiêm Giai Ngọc đôi chút.
Ả này cao, có đôi chân dài, Nghiêm Giai Ngọc ở điểm này lại kém hơn chút, chẳng qua bù lại có ngực to, mông nở, eon nhỏ.
- Tôi mắng cô đó, sao?
Ả kia không hề sợ thừa nhận, Nghiêm Giai Ngọc giơ tay lên tát.
- Mày dám đánh tao?
Ả kia ôm mặt không dám tin nhìn Nghiêm Giai Ngọc.
- Miệng mày còn thối tao tát gãy răn.
Nghiêm Giai Ngọc hung dữ nói. Ả kia ném máy điện thoại tới, Nghiêm Giai Ngọc nhanh nhẹn tránh được, ả kia lao lên vung tay định cào.
Nghiêm Giai Ngọc mấy năm nay ở Mỹ nên hay tập thể thao, thân thể rắn chắc.
Kết quả đánh nhau rất nhanh đã có. Chỉ một hiệp là Nghiêm Giai Ngọc đè ả kia xuống mặt đất. Ả kia không dám chiến đấu nữa mà gào lên.
- Giết người, giết người.
Hai mỹ nữ đánh nhau bên đường hấp dẫn bao người nhìn. Vương Quốc Hoa không muốn gây chuyện nhưng Nghiêm Giai Ngọc đã muốn trút giận thì hắn không thể cản. Dù sao tuy đây là Tân Châu nhưng hắn vẫn tự tin không ai làm gì được mình.
Đương nhiên hắn không đồng ý việc Nghiêm Giai Ngọc dùng bạo lực giải quyết tranh chấp.
Cảnh sát rốt cục xuất hiện, một cảnh sát trẻ tuổi đầu đầy mồ hôi bất mãn nói với cảnh sát trung tuổi bên cạnh.
- Giữa trưa còn phải ra ngoài, đen quá.
Cảnh sát trung niên trừng mắt nói:
- Bớt nói một câu là chết à? Lãnh đạo dặn thì phải làm cho tốt.
Vừa nói cảnh sát đi tới nhìn ả kia ngồi bệt trên mặt đất không chịu dậy, lại nhìn Nghiêm Giai Ngọc và Vương Quốc Hoa, lại nhìn xe đâm nhau. Vẻ mặt cả hai tên cảnh sát thoáng cái thay đổi.