Phù Diêu

Chương 664

Vương Quốc Hoa lên Thần Châu không phải là để báo cáo, bởi vì mỗi ngày hắn đều gọi điện báo cáo. Bên phía bí thư tỉnh ủy và chủ tịch tỉnh đều do Từ Diệu Quốc phụ trách báo cáo thành tích liên quan. Bên phía phó chủ tịch thường trực quản lý công nghiệp cũng được Hàn Hạo thay mặt ủy ban thị xã báo cáo. Tóm lại báo cáo hắn không cần phải lên tỉnh thành. Như vậy Vương Quốc Hoa lúc này lên tỉnh chỉ có thể giải thích là có việc gấp.

Vậy việc gấp của hắn là gì?

Thực ra cũng không tính việc gấp, chẳng qua là Sở Sở dẫn theo con của hai người đến mà thôi. Do Vương Quốc Hoa kiên trì nên đứa bé cuối cùng lấy tên là Vương Sở Hằng, hơn nữa viết trên hộ khẩu.

Trước khi hết giờ làm Vương Quốc Hoa nhận được tin nhắn, Sở Sở nói sáng mai mình bay từ Bắc Kinh tới, vì thế Vương Quốc Hoa phải lên tỉnh từ tối. Ngủ đêm ở tỉnh mà Vương Quốc Hoa ngủ không quá ngon. Thật ra đây là do trong đầu hắn đang có nhiều suy nghĩ.

Vương Quốc Hoa biết Sở Sở cũng rất khó xử, cho nên hắn không nói gì ở vấn đề lập trường cả. Từ lâu dài mà nói Vương Quốc Hoa biết mình nhất định sẽ đi trên con đường ngược với lợi ích của Sở Giang Thu. Tập đoàn lợi ích kia là quần thể khổng lồ, thực lực của bọn họ rất mạnh. Điểm này Vương Quốc Hoa từ tiến trình lịch sử có thể thấy rõ. Lúc rõ ràng cần đẩy nhanh tiến trình ccai thì thực tế trong tương lai nhiều năm tới cải cách vẫn rất chậm. Vì thế nhiều năm sau lãnh đạo Đảng và quốc gia không ngừng kêu gào phải cải cách chính trị, thể chế.

Vương Quốc Hoa đi con đường riêng của mình, con đường này rất khó đi nhưng nh không muốn dựa vào ai.

Đêm khuya Vương Quốc Hoa nằm trên giường suy nghĩ rất nhiều, hết từ việc này sang việc khi đến tận lúc mệt mới ngủ thiếp đi.

Vương Quốc Hoa dậy lái xe lên đường, hắn ra khỏi khách sạn chưa lâu đã bị xe chặn lại. Đám cảnh sát lập chốt kiểm tra.

- Xuống xe, xuất trình giấy tờ.

Ba cảnh sát hai nam một nữ, nam cảnh sát cầm súng, nữ cảnh sát mặc áo chống đạn. Vương Quốc Hoa xuống như thấy nữ cảnh sát kia nhìn mình với ý không tốt nên vội vàng lấy ví móc thẻ chứng minh ra.

Nữ cảnh sát như người cầm đầu. Tên nam cảnh sát cầm lấy xen, một tên cảnh sát nhìn Vương Quốc Hoa.. Vương Quốc Hoa rất nhanh phát hiện một vấn đề đó là người khác lúc bị kiểm tra thì không cần phải xuống xe.

- Xin hỏi một chút sao tôi lại phải xuống xe?

Vương Quốc Hoa bất mãn hỏi một câu.

- Bởi vì anh đi xe Audi.

Nữ cảnh sát đáp lại sau đó trả chứng minh.

- Được đó, Vương Quốc Hoa, đi xe Audi cơ đấy.

Ừ, Vương Quốc Hoa ngẩn ra tập trung nhìn nhưng không nhận ra được đối phương là ai. Nữ cảnh sát chép miệng rất bất mãn nói:

- Tôi biết ngay anh không nhận ra tôi, trước đó anh đã ăn không ít cơm hộp ở nhà tôi.

Vương Quốc Hoa nghe vậy vỗ đầu chỉ vào nữ cảnh sát.

- Lộ Á Nam, sao cô lại làm ngành này? Sao lại ở đây?

Lộ Á Nam bây giờ trông khác hẳn ngày xưa, cô ả trước đeo cặp đầy sách đi đứng vội vàng không giống gì bây giờ?

- Gì mà sao tôi lại ở đây chứ? Quê tôi vốn là nơi này mà. Nhưng thật ra là anh nếu không nhìn chứng minh thì tôi không dám coi là anh. Anh được đó, năm đó bố tôi nói anh nhất định có tiền đồ, bây giờ xem ra ánh mắt của ông rất chuẩn.

Lộ Á Nam mỉm cười xua tay, hai cảnh sát kia tiếp tục làm việc, kiểm tra xe khác.

Vương Quốc Hoa nhìn đồng hồ rồi lấy một tấm thiếp trong ví đưa tới.

- Đây là số điện thoại của tôi, cô cho tôi. Sau tôi sẽ tới thăm thầy Lộ, bây giờ tôi phải tới sân bay, cô cũng đang bận mà.

Lộ Á Nam cầm thiếp, cô lấy một tờ giấy nhỏ viết số điện thoại đưa cho Vương Quốc Hoa. Chờ Vương Quốc Hoa cầm lấy liền cười nói:

- Lên xe đi, mau đi đừng có mà làm tắc đường.

Vương Quốc Hoa lên xe nói.

- Vì sao xe Audi cần đặc biệt kiểm tra?

Lộ Á Nam cười nói:

- Hôm qua xảy ra vụ cướp ngân hàng, đám cướp đi xe Audi.

Vẫy vẫy tay Vương Quốc Hoa lái xe rời đi. Lộ Á Nam đứng đó mỉm cười vẫy tay, xe đi xa liền tiếp tục làm việc. Một tên nam cảnh sát cười nói:

- Lộ tỷ, tình nhân của chị à?

Lộ Á Nam không hề do dự vung chân đá.

- Tình nhân của mày đó, lát để lão Tiếu nhà chị biết thì không biết lão nghĩ như thế nào nữa.

- Như vậy cũng đúng, ai không biết Tiếu ca là người ghen nhất đất Thần Châu này.

Xe tới sân bay vẫn còn chút thời gian. Vương Quốc Hoa dừng xe tìm chỗ hút thuốc nhìn đoàn người đi qua.

Thời gian dần trôi về phía trước, cuối cùng Vương Quốc Hoa có cảm giác mắt sáng lên.

Vương Quốc Hoa mỉm cười đi lên đón, còn cách ba bước hắn dừng lại. Sở Sở cũng dừng cúi đầu nhìn con nói.

- Con, bố con đến đón chúng ta kìa.

Thằng bé đảo đảo mắt. theo cách nói của Thủy Trung Lăng thì còn nhỏ mà đã đảo mắt như vậy sau này tán gái nhất định giỏi hơn bố nó.

Vương Quốc Hoa tiến lên đưa tay ra.

- Để anh bế con.

Sở Sở đưa tới, không ngờ thằng bé há miệng kêu to rất khó chịu nhìn chằm chằm Vương Quốc Hoa. Sở Sở cười nói;

- Con, bố con đó.

Một thời gian không gặp nên thằng bé có cảm giác lạ lạ.

- Sao không có hành lý?

Vương Quốc Hoa cười hỏi một câu, Sở Sở quay đầu lại nói:

- Sợ anh chờ nên em bảo bảo mẫu đi lấy rồi.

Một câu đơn giản lại làm trong lòng Vương Quốc Hoa ấm lên.

Hôn mạnh lên mặt thằng bé, Vương Quốc Hoa thấy thằng bé chỉ nhíu mày chứ không khóc dù bị râu của mình chạm vào, hắn cười nói:

- Con, người nhà ta đoàn tụ rồi.

Lát sau bảo mẫu kéo hành lý đi ra, Sở Sở tiến lên giúp, chia sẻ một vali. Vương Quốc Hoa bế con đoàn người đi ra. Sở Sở vừa đi vừa nói.

- Em được chọn vào top 10 thanh niên xuất sắc tỉnh Nam Thiên, hình như hôm nay trao thưởng thì phải.

Vương Quốc Hoa cười ha hả nói:

- Vậy ư? Vậy thì tiếc quá.

- Hừ.

Sở Sở ai oán hừ một tiếng từ mũi, cô dùng một tay kéo vali, một tay khoác tay Vương Quốc Hoa.

Vương Quốc Hoa nghĩ rất nhiều về cuộc gặp mặt này nhưng không nghĩ nó diễn ra bình thản như vậy. giữa hai vợ chồng chỉ bằng một ánh mắt, một câu nói rất bình thường là có thể biết trong lòng đang nghĩ gì. Sự ăn ý kỳ diệu đó làm Vương Quốc Hoa cảm động.

Thấy Vương Quốc Hoa đi một mình không mang theo lái xe, Sở Sở cười nói:

- Anh xem ra không muốn quá phô trương.

Vương Quốc Hoa đóng cửa quay đầu lại:

- Nói chuyện có thể không mang theo dao kiếm như vậy không em?

Trong mắt Sở Sở hiện ra một đắc ý.

- Em đang khen anh mà, nghe nói anh làm ở thị xã Thiết Châu khá tốt.

Vương Quốc Hoa đưa tay ra mời Sở Sở lên xe, hành lý cũng được bảo mẫu bỏ vào cốp. Lúc khởi động xe, Vương Quốc Hoa cười nói:

- Chuyện của anh em đều biết ư?

Sở Sở nghe xong cười cười không nói, Vương Quốc Hoa đưa mặt về phía thằng bé.

- Con, lại đây yêu bố một cái.

Bốp, thằng bé đưa tay khẽ tát vào mặt Vương Quốc Hoa đồng thời đẩy mạnh ra. Vương Quốc Hoa kêu gào như rất đau.

- A, như vậy không được, con không nhận ra anh.

- Anh còn biết nghĩ đến cái này hả?

Sở Sở trừng mắt nói, Vương Quốc Hoa không có phản kháng. Lát sau Sở Sở cúi đầu nhỏ giọng nói với con.

- Em đã gửi đơn xin từ chức với Sở Xây dựng, có lẽ mấy hôm nữa là được duyệt.

Vương Quốc Hoa nhìn như chuyên tâm lái xe.

- Anh biết.

Sở Sở cười cười tiếp tục trêu con, thằng bé không ngừng cười vui. Sở Sở đột nhiên nói.

- Trực tiếp về thị xã Thiết Châu chứ anh?

Vương Quốc Hoa gật đầu, Sở Sở nói.

- Về luôn đi, em không mệt.

- Được.

Vương Quốc Hoa trả lời rất đơn giản, Sở Sở nhướng mắt nói.

- Đừng cảm động quá, em lo anh giấu phụ nữ ở thị xã Thiết Châu.

Bảo mẫu phía sau không nhịn được cười thành tiếng, Vương Quốc Hoa nhún vai tỏ vẻ bất đắc dĩ, vẻ mặt cũng dễ dàng hơn nhiều.

Bình Luận (0)
Comment