Phù Diêu

Chương 678

Một nhà hàng ở ngoại ô Bắc Kinh có chiếc xe Land Rover đỗ ở cửa. Cửa xe mở ra, Vương Quốc Hoa từ trên vị trí điều khiển xuống.

- Nơi này không dễ tìm.

Vương Quốc Hoa cười nói như vậy, Lãnh Vũ chắp tay sau lưng đáp lại.

- Không dễ tìm ư? Cậu không phải tìm được rồi sao?

- Ngài gần đây như thế nào?

Vương Quốc Hoa cười hỏi một câu, mặc dù vẫn tôn kính nhưng cử chỉ lại thân cận và tùy ý hơn. Lãnh Vũ xua tay nói.

- Chuyện của tôi không cần cậu quan tâm, nhưng thật ra cậu đã gặp Sở Giang Thu chưa?

- Đã gặp, chuyện cần nói cũng đã nói.

Lãnh Vũ đang đi lên đột nhiên dừng lại.

- Vậy quyết định của cậu là?

Vương Quốc Hoa mỉm cười.

- Cái này tôi còn lựa chọn được sao?

Lãnh Vũ gật đầu đầy hài lòng. Y vừa đi vừa nói.

- Thật ra tôi và Sở Giang Thu vốn đều là người ngoài cuộc.

Vương Quốc Hoa tiếp lời.

- Cho nên ngài vẫn không lên tiếng?

- Có ngộ tính, chẳng qua thế cục bây giờ đã rõ ràng vì vậy …Sao, nói cảm nhận của cậu bây giờ đi.

- Nếu muốn nói tới cảm nhận sẽ là ba chữ, bất đắc dĩ.

Vương Quốc Hoa xua tay lộ ra vẻ bất đắc dĩ.

- Tôi thật ra có cái nhìn khác, cậu bị cuốn vào tuy là trùng hợp nhưng cũng là cơ hội. Anh hùng xuất thiếu niên, cậu làm ở thị xã Thiết Châu rất tốt nên tôi đủ tự tin. Bởi vì hạng mục điện phân nhôm này mà Hứa Kiến Thiết buồn bã rời đi, cũng vì hạng mục này tôi một chân tiến vào. Vì hạng mục này khiến vòng xoáy càng lúc càng lớn. Đương nhiên mặc kệ vòng xoáy lớn đến đâu thì luôn có lúc gió êm sóng lặng. Có người bị cuốn vào sẽ biến mất, có người trồi lên mặt nước …

Lãnh Vũ chỉ chỉ bàn trà đối diện.

- Như vậy kết quả của Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia chắc sắp có?

Vương Quốc Hoa đầu tiên là nhíu mày sau đó hỏi.

Lãnh Vũ gật đầu nói.

- Đã có, hơn nữa đã rình lên thủ trưởng. Nói tóm lại thị xã Thiết Châu có lẽ có vài phương diện còn thiếu nhưng tỉnh Đông Hải là tỉnh sản xuất công nghiệp truyền thống nên hạng mục rơi vào Thiết Châu là mang tính tất yếu.

- Ngài có thể nói rõ hơn không?

Vương Quốc Hoa hỏi thêm, Lãnh Vũ không khỏi mỉm cười nói.

- Rõ hơn ư? Rất đơn giản, hạng mục này đặt ở Thiết Châu thì các phía đều có thể chấp nhận .

Vương Quốc Hoa cười nói:

- Hạng mục này chủ yếu là nhờ sự lãnh đạo chính xác và giúp đỡ của tỉnh ủy, ủy ban tỉnh, cũng là do thị ủy, ủy ban thị xã Thiết Châu đoàn kết nhất trí mà đạt được.

Lãnh Vũ khinh thường nói.

- Nói tiếng người.

Vương Quốc Hoa vội vàng nói:

- Tôi quá may mắn, vốn nghĩ mình giẫm phải phân chó ai ngờ là giẫm lên mỏ vàng.

- Thô tục.

Lãnh Vũ không nhịn được cười mắng một câu, mắng xong y hừ một tiếng chỉ chỉ bên ngoài cửa sổ.

- thấy khu rừng ngoài kia không? Mấy tháng trước xanh mướt bây giờ lá rụng đầy gốc.

- Quy luật tự nhiên không thể kháng cự.

Vương Quốc Hoa nhìn theo rồi thở dài nói. Lãnh Vũ liếc nhìn hắn.

- Còn trẻ không nên cảm khái nhiều như vậy.

Vương Quốc Hoa không rõ sao Lãnh Vũ lại chọn địa điểm này, có lẽ còn có ý khác chứ? Vương Quốc Hoa nghĩ như vậy thì ngoài cửa có hai chiếc xe tới, Lãnh Vũ lập tức đứng lên xuống lầu, Vương Quốc Hoa cũng theo sát phía sau.

Tuy bước nhanh nhưng nhìn Lãnh Vũ không có gì gấp gáp. Ngoài cửa có hai người tiến vào, một là bố vợ Vương Quốc Hoa – Sở Giang Thu, người còn lại thì Vương Quốc Hoa nhận ra y, y không nhận ra Vương Quốc Hoa. Đối phương là Quách Khánh Hạo. Mặc dù đời trước Vương Quốc Hoa không quan tâm chính trị nhưng Quách Khánh Hạo là một trong chín thường vụ Bộ chính trị thì Vương Quốc Hoa vẫn biết.

- Khánh Hạo huynh, Giang Thu huynh, hai vị đến muộn.

Lãnh Vũ đi lên chắp tay mỉm cười. Quách Khánh Hạo có dáng người khá giống Sở Giang Thu.

- Vị này là con rể của Giang Thu huynh?

Quách Khánh Hạo lạnh nhạt nói, vẻ mặt không cười, nghiêm túc này không hiểu sao lại không khiến người ta bài xích.

- Tiểu tử thối này đến sớm thật đó.

Sở Giang Thu có vẻ rất khó chịu nói một câu, Vương Quốc Hoa đi lên chào.

- Bố cũng đến, bí thư Quách.

Quách Khánh Hạo có chút kinh ngạc:

- Sao, cậu nhận ra tôi?

Nói xong y lập tức nói.

- Tôi thật ra quên mất, cậu là bí thư cấp giám đốc sở, biết tôi cũng là rất bình thường.

Quách Khánh Hạo xuất hiện làm Vương Quốc Hoa thoáng kinh ngạc. Vị này mới là nhân vật thân tín của “thủ trưởng” Có vài trường hợp thủ trưởng không tiện xuất hiện, Quách Khánh Hạo là người ra mặt thay.

- Chúng ta lên lầu thôi.

Lãnh Vũ đưa tay ra mời, Quách Khánh Hạo dừng lại nhìn Sở Giang Thu.

- Mời Giang Thu huynh đi trước.

Sở Giang Thu cũng đưa tay ra mời.

- Mời Khánh Hạo huynh đi trước.

Ba vị xưng huynh gọi đệ làm Vương Quốc Hoa đau răng, lúc này hắn biết mình mà lên tiếng sẽ không có lễ phép vì thế hắn đứng im nhìn mấy người biểu diễn.

Khách khí vài câu cuối cùng là do Quách Khánh Hạo đi trước, Sở Giang Thu tiếp theo.

- Nơi này có vẻ khá được.

Quách Khánh Hạo mở miệng nói rõ y là khách quen ở đây, thậm chí mời khách ở đây chắc là ý của y.

- Đúng là rất được.

Sở Giang Thu đáp lời. Ba người không tập trung vào công việc mà nói chuyện đâu đâu với nhau.

- Đánh bài đi, lâu không đánh nên tay cũng ngứa.

Lãnh Vũ đột nhiên đề nghị, Quách Khánh Hạo nhìn Vương Quốc Hoa.

- Biết đánh bài Kiều không?

Vương Quốc Hoa gật đầu, Quách Khánh Hạo nói.

- Chúng ta cộng tác.

Vương Quốc Hoa không thể từ chối đề nghị này.

Nhân viên phục vụ lập tức chuẩn bị bài, hai cô gái ngồi bên phục vụ việc rót nước, chia bài. Ván đầu hai không, Lãnh Vũ và Sở Giang Thu gọi đến 5D. Nhà cái Sở Giang Thu thoáng suy tư rồi đưa quân bài của mình ra, Quách Khánh Hạo không hề do dự ném quân J rồi đánh bài A.

Sở Giang Thu thoáng cái rơi vào kết cuộc không có nước trốn, y rất khó chịu trừng mắt nhìn Vương Quốc Hoa.

- Tiểu tử thối, quân bài của anh xảo quyệt quá đó.

Vương Quốc Hoa cười hì hì:

- Con đánh bài không giỏi, đúng là không nghĩ ra biện pháp nào khác.

Quách Khánh Hạo không nói gì mà cười cười cầm bài mà nhân viên bên cạnh chia. Bài tiếp theo Sở Giang Thu và Lãnh Vũ cộng tác khá tốt, Quách Khánh Hạo và Vương Quốc Hoa phối ợp cũng ăn ý. Chẳng qua hai người Quách Vương có vẻ hơi đen, cầm được bài mà toàn bị động.

Hai bên đánh đến cuối cùng, Quách Khánh Hạo và Vương Quốc Hoa kém 15 điểm, Sở Giang Thu cầm bài cuối hạ quân 1D cười nói:

- Xem ra hôm nay muốn thua cũng không được.

Quách Khánh Hạo cầm bài nhíu mày một chút rồi đột nhiên đánh 4S, Lãnh Vũ do dự một chút rồi đánh 4NT, Sở Giang Thu đánh 7D rồi đắc ý nhìn quanh.

Cuối cùng đến lượt Vương Quốc Hoa, ở tình huống bình thường Vương Quốc Hoa có thể bỏ lượt nhưng lần này mặt mày hắn rất nghiêm túc nhìn chằm chằm vào lá bài trên tay.

Ngay khi mọi người nghĩ Vương Quốc Hoa bỏ lượt, Vương Quốc Hoa cắn răng cầm 7S chặn lên bàn. Sở Giang Thu ngạc nhiên nói.

- Tiểu tử, thêm gấp đôi chứ?

Vương Quốc Hoa đẩy thẻ bài tới, không khí thoáng cái thay đổi, Lãnh Vũ ngồi thẳng lưng nhìn quân bài trong tay lại nhìn vẻ mặt không chút thay đổi của Vương Quốc Hoa.

Điểm đặt cuối cùng là 7 lần, nhà cái là Quách Khánh Hạo. Lãnh Vũ thấy bài của mình rồi nói một câu chán nản.

- Thua.

Lãnh Vũ cũng cười khổ nói:

- Đúng là thua.

Nói xong y cũng bỏ bài xuống. Quách Khánh Hạo xem bài trong tay từ từ khép lại rồi nhìn Vương Quốc Hoa.

- Cậu rất có dũng khí.

Vương Quốc Hoa thản nhiên nói.

- Tôi không có gì nhiều, nếu thiếu dũng khí thì tôi không biết mình còn có thể lấy ra gì nữa.

Quách Khánh Hạo híp mắt đánh giá Vương Quốc Hoa, y đặt bài lên bàn.

- Hôm nay đến đây thôi, tôi về trước.

Lãnh Vũ đứng lên nói.

- Tôi tiễn Khánh Hạo huynh.

Sở Giang Thu cùng Vương Quốc Hoa cũng đứng lên nhưng không có ý tiễn. Sở Giang Thu chỉ chỉ vào bài trên bàn.

- Con cảm thấy bài này ở tình huống bình thường có thể đánh ra không?

Vương Quốc Hoa thản nhiên nói:

- Giải đặc biệt xổ số khó trúng như vậy mà vẫn có người trúng. Về phần bình thường hay không thì con thấy không quan trọng. Quan trọng là con đủ dũng khí đi tin vào phán đoán của mình.

Sở Giang Thu mấp máy môi rồi có chút khó chịu nói:

- Tiểu tử thối này, không nói được anh.

Nói xong Sở Giang Thu không nhịn được cười thành tiếng.

Quách Khánh Hạo đang lên xe quay đầu lại vẫy vẫy tay với Sở Giang Thu. Y nói với Lãnh Vũ.

- Ánh mắt của Lãnh huynh đúng là làm người ta khâm phục.

- Quá khen.

- Tiểu tử, con biết lai lịch của Quách Khánh Hạo không?

Lãnh Vũ cười hỏi, Vương Quốc Hoa bưng cốc trà từ tốn nói.

- Con sao phải biết chứ? Biết thì sao? Không biết thì sao? Con là con, không vì lai lịch của y mà có biến hoá.

Lãnh Vũ lúc này đã trở về, y nói xen vào.

- Tôi có phải nên chờ một chút rồi mới vào để hai người nói chuyện không?

Sở Giang Thu trừng mắt nhìn Lãnh Vũ.

- Anh được lợi còn kêu than, bỏ đi, không chấp anh, tôi đi trước.

Vừa nói Sở Giang Thu vừa đi ngay.

- Ngồi đi, có gì cần hỏi cứ hỏi.

Lãnh Vũ nâng chung trà nhẹ nhàng nhấp một ngụm.

- Tôi không cần hỏi gì, tôi biết chỉ khi mình chuẩn bị tốt thì cơ hội mới rơi vào đầu mình.
Bình Luận (0)
Comment