Phù Diêu

Chương 801

Rượu uống trong đêm mùa đông đúng là làm người ta thấy ấm áp, thoải mái.

Vừa uống rượu vừa nói chuyện, đề tài nhanh chóng được đưa về sự phát triển của Nam Sơn mà Vương Quốc Hoa quan tâm. Mấy năm nay Nam Sơn phát triển cũng không quá tốt.

- thực ra cũng nghĩ nhiều biện pháp nhưng hiệu quả thu được không cao. Thị xã vẫn chú ý đến Nam Sơn, Quốc Hoa nếu có ý tưởng gì có thể cung cấp một chút.

Hồng Tồn Minh có chút xấu hổ nói vì y dù sao đã từng làm lãnh đạo của Nam Sơn.

Vương Quốc Hoa thoáng suy nghĩ một chút mới nói.

- Thực ra không riêng gì Nam Sơn, cả thị xã Lưỡng Thủy mấy năm nay có tốc độ phát triển kinh tế rất chậm. tôi không phải là phê bình Lưỡng Thủy. Nội thành vì trụ sở sản xuất linh kiện ô tô nên hình thành hiệu ứng quy mô, thoạt nhìn biến hoá rất nhanh. Nhưng thực tế tôi đi dạo một vòng thấy phát triển nhanh đều là ngành giải trí. Tôi không cho rằng phát triển ngành giải trí là không tốt, nó phát triển có thể khiến một khu vực tiêu dùng nhiều hơn. Nhưng nếu không có kinh tế thực thể làm chỗ dựa thì nó phát triển xa được sao? Từ biểu hiện mà nói kinh tế khu vực khá trì trệ, công tác thu hút đầu tư khó khăn. Nếu Lưỡng Thủy thật sự phát huy được ưu thế tài nguyên cùng với việc chỉnh hợp hữu hiệu thì nó sẽ có hiệu quả làm kinh tế phát triển nhanh gấp bội. Xa không nói, ví dụ như Nam Sơn. Nam Sơn núi nhiều đất ít, phát triển sản xuất nông nghiệp truyền thống không mang lại bao lợi ích. Tài nguyên có hạn bị một bộ phận nhỏ người lung đoạn. Khoáng sản, chè, tài nguyên rừng chui vào tay một nhóm người có quyền lực. Vậy các cơ quan nhà nước làm gì chứ?

Vương Quốc Hoa nói một tràng dài, Hồng Tồn Minh không biết có phải do uống rượu không mà mặt hơi hồng lên. Ninh Vĩ Cương cũng không dám tiếp lời, y đang thầm suy nghĩ lời nói của Vương Quốc Hoa.

- Có không ít cán bộ lãnh đạo của chúng ta không hiểu rõ tình hình cơ sở. Nhiều hạng mục được đưa ra lúc đầu thì tuyên truyền rầm rộ nhưng làm lại có kết quả không tốt là sao? Quyết sách sai lầm mang lại hậu quả rất nặng nề, trách nhiệm này ai gánh chịu? Thị xã Lưỡng Thủy mấy năm trước phổ biến chính sách tín nhiệm, nhưng anh nói đã có mấy người bị xử lý. Năm ngoái đê phía tây Nam Sơn bị vỡ đến nay vẫn không có cách nói rõ ràng. Bí thư, chủ tịch quận cũng vậy, vị trí dưới mông vẫn ổn định như thế. tôi không phải đối việc lãnh đạo dùng người nhà nhưng điều kiện là phải đảm bảo chất lượng công trình.

Hồng Tồn Minh không dám tiếp tục nghe nữa. Vương Quốc Hoa mấy năm qua ít về nhưng vẫn hiểu các vấn đề tồn tại ở thị xã.

- Muộn rồi, Quốc Hoa nghỉ sớm đi.

Hồng Tồn Minh nói sang việc khác, Vương Quốc Hoa hiểu nỗi khó xử của đối phương. Hắn gật đầu nói:

- Mọi người cũng về đi.

Hồng Tồn Minh cùng Ninh Vĩ Cương đi ra, Ninh Vĩ Cương đột nhiên nói:

- Tôi còn tưởng chủ tịch Vương là người rất ôn hòa nhưng đoạn lời nói vừa nãy lại đầy sát khí.

Hồng Tồn Minh thở dài một tiếng:

- Lão Ninh, anh không biết chủ tịch Vương đi lên như thế nào đâu. Hắn đi đến đâu đều có thể làm kinh tế địa phương đó phát triển mấy bậc. người này rất khó lường, đừng nhìn hắn nhẹ tay với việc hôm nay, thực tế hắn là người đặt giới hạn rõ ràng, ai mà chạm vào giới hạn đó thì hắn dám đốt cả trời. Theo tôi thấy thị xã nếu không có hành vi gì với Nam Sơn thì có lẽ sẽ có chuyện. Chuyện hôm nay anh nghe nhưng không được nói với ai khác.

Ninh Vĩ Cương gật đầu, y đột nhiên vỗ đầu nói.

- Chết rồi, tôi quên mất.

Vừa nói trong tay y có thêm một phongg bao, Hồng Tồn Minh nhìn thoáng qua rồi thản nhiên nói.

- Cất đi, ai mà mang tiền đến đều có kết quả không tốt với chủ tịch Vương.

Trời tờ mờ sáng Vương Quốc Hoa đã dậy. Hắn không dậy sớm không được, lát nữa nhất định có lãnh đạo thị xã đến. Chẳng qua nhìn ra ngoài trời thấy toàn mưa tuyết, hắn đành buông tha ý lái xe rời đi. Hắn không hy vọng về thăm nhà rồi xảy ra chuyện.

Nếu đã dậy hắn cũng không muốn nằm lại. Hắn định vào toilet lấy nước nóng ngâm mình nhưng lại không có. Vương Quốc Hoa khá bất ngờ nhưng không so đo việc này. khách sạn này đến 7h mới có đồ ăn sáng, Vương Quốc Hoa đành phải mặc quần áo ra ngoài.

Sương mù dày đặc đập vào mặt, Vương Quốc Hoa khẽ run lên, đã lâu hắn không dậy sớm ra ngoài như thế này. Cách khách sạn không xa là bến xe đường dài, gần đó có một quán ăn sáng trông khá sạch sẽ.

Vương Quốc Hoa đẩy cửa đi vào gọi bát mì, ăn xong cũng mới là sáu rưỡi nên về ngủ tiếp. Lúc dậy mặt trời đã lên, sương mù cũng tan đi. Vương Quốc Hoa dậy lấy hành lý ra sảnh trả phòng lại có người gọi.

- Chủ tịch Vương.

Vương Quốc Hoa quay đầu lại thấy là thư ký của Lý Thanh.

- Chào cô, có việc gì à?

Vương Quốc Hoa cười nói, nữ thư ký đáp:

- Bí thư Lý bảo tôi đợi ở đây xem ngài có gì cần phục vụ không?

Vương Quốc Hoa lắc đầu nói:

- Không cần, tôi tự lái xe về là được, cô đi làm việc của mình đi.

Hắn nói xong ra lấy xe, xe ra đến cửa lại có người gọi.

- Vương Quốc Hoa.

Chung Tiểu Nhã sợ hãi không dám nhìn thẳng vào Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa mặc dù có chút không vui nhưng ngay cả Ninh Hoàng hắn còn có thể bỏ qua thì sao chấp một người phụ nữ.

- Sao thế?

- Chuyện tối qua Đảng ủy khách sạn họp nghiên cứu quyết định đuổi tôi.

Chung Tiểu Nhã nói chuyện khá khó khăn, Vương Quốc Hoa ngẩn ra:

- Sao có việc này được? Để tôi đi tìm lãnh đạo khách sạn.

- Thôi, tôi vốn không muốn làm ở đây cả đời. Mấy năm nay ở trên thị xã tôi cũng không vui vẻ gì, còn ly hôn một lần.

Chung Tiểu Nhã vừa nói vừa xoay người định đi, Vương Quốc Hoa thấy ả kéo theo vali nên hỏi.

- Cô đi đâu? Tôi đưa đi.

Chung Tiểu Nhã quay đầu lại:

- Tôi về nhà, anh có thuận đường không?

Vương Quốc Hoa hơi nghẹn một chút nhưng không nhịn được nở nụ cười.

- Cô vẫn thích chiếm chút lợi nhỏ như trước, nếu đã có ý đợi ở đây thì chúng ta cùng về Nam Sơn.

Lên xe Chung Tiểu Nhã xoa xoa tay có chút đắc ý.

- Tôi coi như được giải thoát, thuận tiện dọa đám lãnh đạo khách sạn chết tiệt kia. Mấy năm qua tôi coi như thấy rõ không có ai tốt cả. Tôi làm việc vất vả ở khách sạn, mặc kệ làm tốt đến đâu mà không có quà cho lãnh đạo thì cả đời cứ làm nhân viên phục vụ.

Vương Quốc Hoa không tiếp câu, với xuất thân của Chung Tiểu Nhã mà có thể làm tới quản lý sảnh cũng sẽ có không ít việc khó nói ra.

Xe lăn bánh ra khỏi khách sạn, Chung Tiểu Nhã cố ý hạ cửa sổ, bảo vệ cửa gật đầu cúi chào thấy Chung Tiểu Nhã ngồi trên xe Vương Quốc Hoa mà mặt tái đi.

Vương Quốc Hoa lái xe lên đường cười nói.

- Cô có thù với tên bảo vệ kia à?

- Con cóc mà đòi ăn thịt thiên nga. Lúc tôi mới đến hắn còn ám chỉ này kia, hôm qua nghe tin tôi bị đuổi hắn cũng tới châm chọc.

Chung Tiểu Nhã đầy tức tối nói ra.

Đường từ thị xã về Nam Sơn coi như khá tốt, về cơ bản không có tuyết đọng. Vương Quốc Hoa đi cũng không nhanh.

Hắn đi được một đoạn lại thấy phía trước có xe bị tai nạn nên tắc đường. Xảy ra xảy ra tai nạn là hai xe, hai lái xe còn đang cãi cọ nhau trên đường.

- Ôi, sao mới ra khỏi nội thành đã có chuyện thế này, cảnh sát giao thông lúc nào đến được đây?

Vương Quốc Hoa lẩm bẩm nói, lái xe

- Cứ còn cãi nhau thế này không biết tắt tới bao giờ nữa.

Chung Tiểu Nhã thở dài một tiếng nhưng vẻ mặt lại khá vui.

Vương Quốc Hoa khá quen với gương mặt nhìn như hả hê này, trước đây mình cũng thường xuyên thấy khi mình gặp chuyện.

Máy điện thoại của Chung Tiểu Nhã vang lên, y nghe xong rồi vô thức nhìn thoáng qua Vương Quốc Hoa, sau đó nói:

- Cảm ơn lãnh đạo đã khẳng định, công việc của tôi không làm tốt nên gây phiền phức cho lãnh đạo. Còn về làm lại thì thôi.

Nói xong ả dập máy ngay, Vương Quốc Hoa có chút giật mình, hắn vốn nghĩ cô ả sẽ đặt điều kiện ai ngờ…

- Chủ tịch khách sạn bảo tôi về làm, tôi vốn muốn mượn xu thế của anh mà phát tiết vài câu nhưng nghĩ đến cách làm của anh với Ninh Hoàng, tôi lại cảm thấy mình quá ngây thơ.
Bình Luận (0)
Comment