Phù Hành Mạt Thế

Chương 11


Dường như anh ta đã trở thành nơi phát tiết của mỗi một người bình thường ở đây, sự bất lực với mạt thế, đối mặt với cường giả, đối mặt với tang thi, đối mặt với sự đói khát của chính mình cùng với tài nguyên sinh tồn ít ỏi không có bao nhiêu, tất cả mọi thứ, áp lực cảm xúc, toàn bộ đều phát tiết thông qua anh ta.
Anh ta kêu cứu, anh ta xin tha, anh ta nói sẽ cho họ đồ ăn và cầu xin họ buông tha cho anh ta, nhưng những người ở ngoài song sắt kia chỉ mắt lạnh nhìn anh ta giãy giụa.
"Cứu cứu anh ta..." Tạ Dư Trì nói, "Anh ta là con người!"
Thanh Hòa không nhịn được cười rộ lên, "Đương nhiên, tất cả mọi người ở đây đều là người." Thanh Hòa thì thầm vào tai Tạ Dư Trì, Tạ Dư Trì nghe rất rõ, "Đây là nhân loại."
"Không không, anh ta chỉ ăn trộm thôi.

Không cần thiết phải chết! Đã mạt thế, cũng không còn bao nhiêu nhân loại..."
"Không không, loại người không có thực lực chỉ có thể sống bằng cách trộm cắp này, không có bao nhiêu giá trị trong căn cứ này, bởi vì anh ta sẽ không tạo ra giá trị, chỉ biết tiêu hao tài nguyên.

Mạt thế, tài nguyên có hạn."
Thanh Hòa vẫn đang cười, nhưng Tạ Dư Trì không ngừng lắc đầu, Thanh Hòa nói rất có đạo lý, nhưng nàng chỉ cảm thấy không đúng, không đúng a —— "Em là người...!Nhưng, nhưng..."
Cuối cùng tang thi kia cũng đến bên chân người đàn ông đó.

Nó gầm lên, dùng móng vuốt lao tới nhưng không thể bắt được anh ta, dây thừng trước ngực quấn chặt khiến nó không thể tiến thêm một bước, nó mở miệng gầm rú, gào rống, giãy giụa, người đó sợ tới mức khóc, không ngừng muốn lui về phía sau, mắt cá chân bị xích sắt trói chặt chảy máu, thậm chí da thịt còn bị cắt.
Nhưng mùi máu càng kích thích tang thi hơn, làm nó càng thêm điên cuồng tiến về phía trước.
"Lên đi! Ăn luôn hắn!"
"Xé nát hắn!"
...
"Cầu chị cứu lấy anh ta..." Tạ Dư Trì đột nhiên ôm lấy Thuật Dung, nàng ngửa đầu ôm eo Thuật Dung, "Cầu chị..."
Vốn dĩ Thuật Dung vẫn luôn mắt lạnh nhìn sân khấu, đột nhiên bị ôm lấy suýt phản xạ có điều kiện ném văng Tạ Dư Trì ra, cô mạnh mẽ nhịn xuống xúc động kia, cúi đầu.
"Cầu chị, cứu anh ta...!Em, em cho chị phù chú được không? Em vẫn còn rất nhiều thứ, nước, thức ăn và cả quần áo nữa..."
Không hiểu sao Thuật Dung lại nghĩ đến khoảnh khắc Tạ Dư Trì mặc áo ngủ thỏ con ôm chặt lấy cô xem phim ma, cô mím môi không trả lời, lại nhìn về phía giữa sân.
Dây thừng được nới lỏng một chút, tang thi đột nhiên nhào về phía trước, tiến lại gần người đàn ông thêm một bước.
"Hôm nay không chết, ngày mai cũng sẽ chết." Thuật Dung lạnh giọng, "Một lần, hai lần, em có thể cứu mấy lần?"
"Nhưng em không thể...!Không thể...!Nhìn...!Có người nào đó đang ở trước mắt em...!Chết đi...!Em...!Em sợ..." Tạ Dư Trì khóc ra cả nước mắt nước mũi, thật ra Thuật Dung có chút ghét bỏ, dù sao Tạ Dư Trì vẫn luôn ôm cô...
Thuật Dung nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy cô bé này, khi trực thăng hạ xuống, Thanh Hòa muốn chạy lại có chút chần chờ, bị cô kêu liền lên phi cơ.


Còn cô bé này thì sao? Nàng liều mạng ôm chú chó kia vào lòng.
Một con chó tang thi.
Cho dù ở lại, chó tang thi chưa chắc sẽ chết.
Khi đó Thuật Dung cảm thấy người này thật sự rất ngu ngốc, chỉ là một người bình thường, đối mặt với cái chết sẽ có loại lựa chọn này?
Cô ra lệnh cho trực thăng cất cánh, lại thấy Thanh Hòa giương súng bắn tỉa nhìn tình cảnh bên dưới qua ống ngắm.
Thanh Hòa rất ít quan tâm đến điều gì đó.
Thuật Dung hiểu Thanh Hòa, người này tùy tiện, thoạt nhìn nhiệt tình nóng bỏng nhưng trên thực tế lại cực kỳ máu lạnh.

Thanh Hòa cậu ấy, rất vô tâm.
Bởi vì hành động của Thanh Hòa, cô đã lệnh cho trực thăng tạm thời không rời đi.
Sau đó, cô thấy một cuộc giao tranh không thể tưởng tượng nhất.
Người thường muốn cầu sinh...
Cùng với, tang thi 2 Sao ngã xuống.
Thuật Dung nâng tay lên, một quả cầu giấy màu vàng vô cùng chuẩn xác trúng vào lưng tang thi kia.
Trong mắt người thường, đó là tang thi vừa tiến lên thì bất ngờ bùng cháy hóa thành một đống tro tàn.
Mọi thứ quá đột ngột, quá khó tin.
Sân khấu yên tĩnh trong nháy mắt.
Tạ Dư Trì hít hít nước mũi, có chút không phản ứng kịp.
『 Ngài ấy dùng phù chú mà ngài đã cho ngài ấy.


Tạ Dư Trì chớp chớp mắt, Thuật Dung thật sự ra tay?
"Em sẽ là một đồng đội tốt." Thuật Dung nói.
"Hả?" Tạ Dư Trì không hiểu ra sao.
Thanh Hòa phức tạp nhìn Thuật Dung, "Để mình đi nói chuyện với bọn họ? Thả người này đi?"
"Ừm." Thuật Dung lấy giấy ăn ra, đưa cho Tạ Dư Trì, "Đây."
"Cảm ơn chị!"
Thuật Dung không nói gì, cô nghe thấy tiếng chửi rủa chán nản của những người xung quanh, ánh mắt càng lúc càng lạnh.

Mạt thế, đối với những người bình thường sẽ thế nào?
Dù người thường có ở đâu, đối với họ đó đều là mạt thế.
Hơn nữa, họ sẽ tạo ra địa ngục cho những người thường yếu hơn họ.
Thuật Dung kéo tay Tạ Dư Trì, đưa nàng ra khỏi nơi này, đứng ở đầu đường, vừa vặn Thanh Hòa cũng đã làm xong chuyện, đã đi tới.
Tạ Dư Trì lấy ra 5 tấm phù chú đưa cho Thuật Dung, "Đây." Hôm nay nàng bớt thời gian để làm 10 tấm phù chú 1 Sao, nhưng nàng không dám làm 2 Sao, nàng định trước khi đi ngủ sẽ làm 1 tấm.
Nàng nhìn 18 tấm phù còn lại trong ba lô, mím môi.
"Tôi sẽ cho em 3 túi tinh hạch, được chứ?"
"Không cho cũng được...!Chị vừa mới, giúp em..." Tạ Dư Trì có chút thẹn thùng.
Thuật Dung không trả lời, nhìn về phía Thanh Hòa.
Tạ Dư Trì nhìn tiến độ đã thành: 90%, có chút tâm tắc.

"Còn chỗ nào có thể đi nữa không?"
"Đây là khu giải trí, bên trong chính là nơi cư trú, có chút loạn." Thanh Hòa không kìm được châm một điếu thuốc, nói: "Đi thôi."
"Tôi sẽ đợi hai người ở đây." Hiển nhiên Thuật Dung rất ghét bỏ nơi này.
Khu cư trú thật sự rất loạn, rác vứt bừa bãi ra đường, còn có quần áo cũ nát bẩn thỉu.
Tạ Dư Trì thấy, dưới mỗi trụ đèn đường đều có người đứng??
Còn có một ít bậc thang ngoài phòng ở, cũng có người ngồi, hình như họ đều là...!Gái làm nghề kia?
Tạ Dư Trì thấy một người đàn ông đi tới nói chuyện với một cô nương đứng dưới đèn, một lúc sau cả hai ôm nhau rời đi...
Hệ thống, nơi này...
『 Khu dân cư.

Tất nhiên, đây cũng là...!Khu đèn đỏ.


Người thường nên sinh tồn như thế nào?
Tạ Dư Trì ngẩn ra, có chút chua xót.

Nàng vốn dĩ cũng là người thường...
Thanh Hòa đưa nàng đi dạo một vòng, có một người đàn ông nhìn thấy Thanh Hòa liền chạy đến bắt chuyện: "Tôi, tôi chỉ cần một ổ bánh mì thôi!"
Thanh Hòa cũng không từ chối, cô đánh giá người đàn ông này một chút, "Em hay là?"
"Không, không cần..." Tạ Dư Trì chưa bao giờ nhìn thấy loại hình mua bán này trước đây.
"Vậy thì đi thôi." Thanh Hòa ôm chầm Tạ Dư Trì, đưa nàng đi ra ngoài.

『 Ting! Nhiệm vụ hoàn thành!
Tiến độ hoàn thành: 100%
Đang tải khen thưởng...!』
Vừa quay đầu lại, Thanh Hòa đã thấy Thuật Dung đang đá một người ở đằng xa?
Chậc, lão băng sơn này còn nói cô gây chuyện.
"Cút." Hiển nhiên Thuật Dung không muốn nói nhiều.
Người đàn ông kia sợ hãi rụt rè chạy thoát, không dám ngoảnh đầu lại.
"Hung dữ như vậy? Hắn làm sao vậy?"
"Hắn xin tôi vài ổ bánh mì." Giọng Thư Dung lạnh đến đáng sợ, "Xong rồi?"
"Xong rồi!"
"Trở về!"
"Vâng! Lão đại! Chúng ta trở về thôi!" Thanh Hòa hành lễ, hoàn toàn không dám chọc Thuật Dung hiện tại
*********
『 Hoàn thành nhiệm vụ thăm dò căn cứ!
Khen thưởng: 10 tích phân, Rương nhỏ bí ẩn × 1 』
Không có điểm kỹ năng sao?
Tạ Dư Trì tắm xong nằm trên giường cảm thấy có chút không vui.

Nàng đột nhiên nghĩ đến người đàn ông kia, sau khi được thả chạy thì anh ta làm sao để tiếp tục sinh tồn? Tạ Dư Trì không biết.
Thực, trầm trọng.
『 Không có.


Được thôi, 10 tích phân cũng không phải là một con số nhỏ.
Tạ Dư Trì nhìn số dư tích phân của mình được hiển thị là 19, có một loại cảm giác thỏa mãn không tên.


Không uổng công nàng chạy cả một ngày!
Sau đó nàng mở rương nhỏ bí ẩn với một sự chờ mong thật lớn.
『 Ting! Nhận thức ăn cho thú cưng x5 』
Cái quái gì thế?!
Tạ Dư Trì cảm thấy đau lòng.
Rõ ràng lần trước có Hướng dẫn học Phù Tăng Tốc! Tại sao lần này không phải là Hướng dẫn học Khống Phù Thuật! Thật chán ghét!
Tạ Dư Trì lại tốn 2 tích phân mở thêm một ô, nhìn số dư tích phân biến thành 17, lúc này nàng mới xem tới cái thức ăn cho thú cưng kia.
『 Tóm tắt về thức ăn cho thú cưng: Thức ăn cho thú cưng màu xanh, thơm ngon và tốt cho sức khỏe! Thích hợp cho bất kỳ loại thú cưng nào, hơn nữa có chứa năng lượng đặc biệt, có thể làm cho thú cưng trở nên mạnh hơn! 』
Trở nên mạnh hơn?!
Tạ Dư Trì nghĩ ngày mai sẽ cho Khiếu Thiên tới nhìn xem một chút, hiện tại đã quá muộn.
Nàng làm thêm một tấm phù chú 2 Sao, sau đó tiến vào mộng đẹp.
*********
"Thiển Kiến bọn họ sắp trở lại." Lúc đang ăn sáng, Thuật Dung đột nhiên mở miệng nói, "Hẳn là bọn họ đã thăng cấp lên 2 Sao thành công."
"Hai tên tiểu tử kia a..." Thanh Hòa trầm tư trong chốc lát, "Khẳng định là cậu rất khinh bỉ mình, ra ngoài làm nhiệm vụ còn phải phái trực thăng tới cứu về..."
"Suy nghĩ nhiều." Thuật Dung lạnh lùng, "Tuần sau ra ngoài nhiệm vụ, thành phố H gửi tin nhắn, mời chúng ta đến thành phố K tham dự vây quét."
"Quân đội? Vậy cũng không có gì để ham."
"Một mình đi săn thì thuộc về riêng mình, hợp tác thì chia đôi." Thuật Dung lắc đầu, "Thực lực quyết định thu nhập."
"Thành phố K có gì? 3 Sao?"
"Không biết, nhưng có dao động kịch liệt." Thuật Dung mỉm cười, "Phải đi."
Thanh Hòa nhún nhún vai, "Được thôi, dù sao thì mình cũng muốn thăng cấp lên 3 Sao."
Tạ Dư Trì: "..." Sao khi nghe đại lão nói chuyện phiếm, lại cảm thấy thăng cấp dễ như ăn cơm vậy? Đúng vậy, chắc chắn là ảo giác!
"Đi không?" Thuật Dung nhìn về phía Tạ Dư Trì.
"Đi!" Trong thời gian bảo hộ người mới phải rèn luyện nhiều hơn, vì trong thời gian này nhiệm vụ được giao khá dễ, khen thưởng cũng nhiều nữa!
"Ừ, đợi lát nữa tôi đi chuẩn bị một chút."
Vì thế người được chọn cho nhiệm vụ này đã được quyết định nhanh chóng như vậy.
Có ba người đi làm nhiệm vụ trở về, một cặp anh em sinh đôi và một người đàn ông trung niên rất khỏe mạnh.

Tạ Dư Trì thấy mỗi người trong số họ đều đeo một chiếc đồng hồ, chính là loại mà Thuật Dung đã cho nàng.
"Lão đại! Em nhớ chị!" Một người lùn hơn một chút trong cặp song sinh chạy tới ôm Thanh Hòa một cái thật chặt, Thanh Hòa cười vỗ vỗ lưng cậu, sau đó đi qua ôm chầm lấy hai người kia.
"2 Sao a, nhóc được lắm." Thanh Hòa đấm một quyền vào ngực của người lùn hơn trong cặp song sinh, cậu ho khan một chút, cười cười, "Lần này là em thăng cấp trước! Hi Văn thăng cấp sau em!"
"Được a, có bộ dáng ca ca rồi." Thanh Hòa xoa nhẹ đầu thiếu niên một phen, "Đây là ca ca Mạc Thiển Kiến, đây là đệ đệ Mạc Hi Văn, đây là Từ Duệ, đừng nhìn anh ấy trông có vẻ già, thật ra cũng chỉ mới hai mươi bảy tuổi thôi.".

Bình Luận (0)
Comment