Phù Hành Mạt Thế

Chương 36


Quả nhiên, sau hai giờ nghỉ ngơi ăn trưa, lại trở lại sân thi đấu lần nữa, sau khi đánh bại mấy người khiêu chiến, Vũ Đình đã chĩa đại đao về phía khán phòng.
"Căn cứ Z, không có người khiêu chiến sao?" Vũ Đình nhìn chằm chằm Tạ Dư Trì, thấp giọng nói, "Trong cuộc săn 2 Sao, chúng tôi đã bất lực trước tang thi có kỹ năng tàng hình.

Phù Chú Sư của quý căn cứ vừa ra tay đã hạ gục tang thi 2 Sao khiến Vũ Đình ấn tượng sâu sắc, không biết hôm nay có thể chỉ giáo hay không?"
Tạ Dư Trì:???
Cái tên này không thể cảm nhận được nàng vẫn là 2 Sao hay sao?
"Phù Chú Sư cận chiến yếu, không thể một chọi một, hơn nữa Tạ Dư Trì chỉ là 2 Sao, sao anh có thể mở miệng xin chỉ giáo?" Thanh Hòa không khỏi cười nhạo một tiếng, "Vũ Đình, lúc trước anh 3 Sao không thể đối phó với tang thi 2 Sao, ngược lại để cho Tạ Dư Trì 1 Sao lập tức giết tang thi 2 Sao, như thế nào? Hiện giờ vẫn còn ghi hận trong lòng?"
Vũ Đình giật giật khóe miệng, "Tôi chỉ là rất có hứng thú với Phù Chú Sư từ quý căn cứ mà thôi." Hắn cầm đao lên, "Vậy, phó căn cứ trưởng Thanh Hòa có thể chỉ giáo cho tôi không?"
Thanh Hòa nhướng mày, định đứng dậy nhưng ai đó đã nhanh hơn cô.
Họ đang ngồi ở hàng đầu tiên, vì vậy có một lan can phía trước và có chút cao.

Nhưng Sùng Linh đứng dậy dùng một tay đỡ lan can, sau đó nhảy xuống tiếp đất một cách an toàn.
"Thỉnh...!Chỉ giáo..." Sùng Linh nhấc trường đao lên, vén mái tóc vàng ra sau tai, lười nhác nhìn Vũ Đình.
Vũ Đình bị thái độ của cô chọc tức, hắn vốn đã có ấn tượng xấu với căn cứ Z, giờ lại càng tức giận hơn, hắn mời Tạ Dư Trì, Thanh Hòa dỗi hắn, hắn mời Thanh Hòa, kết quả người phụ nữ này lại trực tiếp nhảy xuống? Rốt cuộc là có ý gì?! Hắn thậm chí còn không biết người phụ nữ này là ai, là người mới đến căn cứ Z? Thật là đáng chết!
Đại đao hợp kim được nâng lên, sát khí lóe lên trong mắt Vũ Đình.
Cảm nhận được sát khí, Sùng Linh khẽ cười, nhìn Vũ Đình nâng đao lao về phía mình, tốc độ rất nhanh...
"Keng"
Tiếng kim loại va chạm vang lên, song phương đều dùng sức, cho đến khi lại có một tiếng va chạm nữa vang lên, lui về phía sau hai bước mới ổn định thân hình, thế mà là Vũ Đình.
Trên khán phòng đầy tiếng xì xào.
"A, a, có chút...!Thú vị..." Cơ thể Sùng Linh khẽ rung lên, cô ngẩng đầu lên, đôi mắt màu xanh thẳm đã bị màu đỏ tươi nuốt chửng.
Dường như trường đao cảm nhận được điều đó, quanh thân nổi lên một làn sương đỏ nhàn nhạt.
Sau đó, Sùng Linh lao ra ngoài, hầu như chỉ để lại tàn ảnh, sau đó chính là tiếng kim loại va chạm cực kỳ dày đặc.

Vũ Đình tiếp được đòn tấn công của Sùng Linh, trở tay hạ đao xuống nhưng lại bị Sùng Ling nâng ngang thân đao cản lại, hắn mượn lực bay lên không trung, một chân đá vào bụng Sùng Linh.
"Khụ ——"
Sùng Linh bị đá bay ra ngoài cách đó khoảng bốn, năm mét, cô hơi lung lay đứng dậy, đại đao của Vũ Định lại quét qua.
Trường đao chặn đòn tấn công, cơ thể Sùng Linh có vẻ hơi bất ổn, cô thấp giọng không biết đang nói gì đó, Vũ Đình không nghe rõ, hắn cắn răng dùng sức, lại thấy Sùng Linh đột nhiên ngẩng đầu, con ngươi màu đỏ tươi vọng thẳng vào mắt.
"Hô ——"
Đầu óc Vũ Đình xuất thần trong chốc lát, cũng chính là lúc này, hắn bị Sùng Linh đánh bay, chật vật quỳ rạp trên mặt đất.
"Phốc, khụ, khụ ——" Vũ Đình thở hổn hển, trên trán chảy ra mồ hôi lạnh, cái gì, vừa rồi là cái gì...
"Vũ Đình! ——"
Vũ Đình đột nhiên tỉnh táo lại, hắn lăn người tránh thoát thanh đao mang màu đỏ không biết từ nơi nào phát ra, hắn tập trung tinh thần, lúc này mới ý thức được trường đao của người phụ nữ đối diện không hề đơn giản.
Hắn nghe thấy giọng nói của thủ lĩnh thành phố L mang theo phẫn nộ, siết chặt đại đao của mình, hít một hơi thật sâu.

Hắn là 4 Sao, người phụ nữ này là 3 Sao, cho dù trang bị binh khí cũng tuyệt đối không đánh bại được hắn.
Không, không thể đánh bại hắn được.
Khí thế của Vũ Đình liên tục tăng lên, hắn tránh thoát được trường đao vài lần, đại đao hung hăng chém vào trường đao của Sùng Linh.
Đột nhiên tách ra, đột nhiên xuất kích.
Trên sân chỉ còn lại những dư ảnh và âm thanh "choang" "keng".
"Khụ..." Sùng Linh bị sống đao quét trúng, phản ứng chậm một nhịp, lực tác động mạnh khiến cô không thể không ho ra máu, nhưng đôi mắt đỏ tươi của cô lại tràn đầy sự phấn khích và cuồng nhiệt, cô thậm chí không lau vết máu trên khóe miệng, cầm trường đao lao vào chiến đấu với Vũ Đình.
Vũ Đình làm sao cũng không thể tưởng tượng được người phụ nữ này vậy mà càng đánh càng hăng, như thể có sức mạnh vô tận, trận đấu đã kéo dài hơn 1 giờ nhưng sự điên cuồng của người phụ nữ này vẫn không giảm bớt chút nào?!
Một màn sương đỏ như máu dần dần nổi lên xung quanh cơ thể Sùng Linh, tốc độ của cô ngày càng nhanh hơn, hầu như chỉ để lại một dư ảnh màu đỏ.
"Ăn, tinh hạch...!Rác rưởi...!Ha..."
Vũ Đình chống đỡ càng ngày càng mất sức, tốc độ và sức mạnh 4 Sao của hắn dần dần không thể áp đảo được người phụ nữ này, chuyện này thật khiến hắn sợ hãi.


Sao lại thế này, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra!
Rõ ràng là 3 Sao bình thường sẽ giảm sức chiến đấu rất nhiều sau khi dính một đòn của hắn, nhưng người phụ nữ này, người phụ nữ này đã bị đánh bay, hộc máu, nhưng cô ta càng trở nên phấn khích hơn, tốc độ và sức mạnh của cô ta đang không ngừng tăng lên?!
"Vũ Đình thua." Thuật Dung nhìn sân thi đấu, thấp giọng nói, "Sùng Linh cô ấy, cũng là người điên."
Tận hưởng chiến đấu, tận hưởng máu me, tận hưởng sự giết chóc.
Thưởng thức hương vị và nhiệt độ của máu...
Giống như, cô ấy thích dùng tay không đập vỡ đầu tang thi lấy tinh hạch ra.
Tạ Dư Trì hầu như không thể nhìn rõ họ chiến đấu như thế nào, đều nhờ hệ thống sử dụng chức năng ghi hình từ xa, phóng to cho nàng, làm chậm toàn bộ trận đấu.
Trong 2 giờ này, trạng thái của Tạ Dư Trì gần như là dại ra.
Biểu tình của Thanh Hòa rất phức tạp, hiếm khi cô không phát ra một tiếng.
Lợi thế và bất lợi trong sân dần trở nên rõ ràng, khán giả hô cố lên như được tiêm máu gà.
Sắc mặt thủ lĩnh thành phố L vô cùng khó coi nhưng hắn vẫn cố gắng hết sức để giữ nụ cười.

Hắn cau mày nhìn chằm chằm vào Vũ Đình, trận đấu này...
Hoàn toàn rối tung lên.
Ban đầu nó được dự định để tạo thế cho hội nghị thủ lĩnh vào ngày mai, thu hút mọi người từ các căn cứ khác đầu hàng thành phố L bọn họ, nhưng bây giờ nó đã hoàn toàn thay đổi.
Cuối cùng lại bị người phụ nữ tên Thuật Dung kia chiếm hết tiện nghi ——
Phù Chú Sư cũng vậy, người phụ nữ đột nhiên xuất hiện hôm nay cũng vậy...
Hàn ý trong mắt Trương Minh Hiên kéo dài rất lâu không tiêu tan.
Không thể thua, không thể, không thể...
Vũ Đình đã nói đi nói lại với bản thân rằng hắn không thể thua, không thể thất bại lần nữa.
Nhiều tinh hạch như vậy, cường độ huấn luyện cao như vậy, tất cả đều vì ngày hôm nay, tất cả vì danh hiệu Chiến Thần, tất cả vì ——
Vì cái gì...

Vũ Đình kìm máu trong cổ họng, cố gắng nuốt xuống, đồng thời chống đỡ trường đao của Sùng Linh, "Loảng xoảng."
A, đao của hắn, không thể cầm được nữa.
Vũ Đình nghiến răng nhìn Sùng Linh, lại thấy người phụ nữ này đột nhiên cười.
"Tinh hạch...!Phế vật...!Quỳ xuống, xin lỗi..." Sùng Linh nói, thản nhiên ném trường đao của mình xuống, tay không đấm Vũ Đình.
Vũ Đình chặn cú đấm này, hắn cận chiến cũng không tệ, miễng cưỡng vực dậy tinh thần, nhưng những đòn đánh của hắn không thể đánh trúng Sùng Linh.
Người phụ nữ này nhanh quá...
Rốt cuộc cô ta...!Sương đỏ bên cạnh cô ta...
"Phụt ——"
Phun ra một ngụm máu tươi, Vũ Đình bị cổ áo xốc lên, tư thế này thập phần nhục nhã, nhưng hắn thật sự không còn sức...
"Quỳ xuống, xin lỗi...!Tất cả...!Thành phố Z..." Sùng Linh đặt tay còn lại lên đầu, hơi dùng sức, "Nếu...!Không muốn chết..."
"Dừng tay! Chúng tôi thua rồi! Buông Vũ Đình ra!" Thủ lĩnh thành phố L rốt cuộc không nhịn được nữa, "Nhận thua!"
"Ồ?" Sùng Linh cười nhẹ, "Cậu có muốn...!Nhận thua không...!4 Sao...!Tinh hạch...!Phế vật..."
Vũ Đình nhắm mắt lại, răng cắn môi, máu từng chút một chảy ra.
"Vậy, thủ lĩnh, thành phố L..." Sùng Linh tùy ý thả Vũ Đình xuống, từng bước đi đến trước mặt Trương Minh Hiên, "Mời...!Xin lỗi vì cấp dưới của ông...!Có lời nói không thích đáng..."
Nhân viên công tác của thành phố L lao tới bao vây Sùng Linh.
Sắc mặt Trương Minh Hiên nhất thời tối sầm lại, hắn lạnh lùng liếc Vũ Đình không biết sống chết, sau đó dùng đôi mắt đỏ tươi quỷ dị nhìn người phụ nữ xa lạ này, cảm nhận được mùi máu tươi cùng sát ý trên cô, cuối cùng hắn cũng cầm micrô lên.
"Thủ lĩnh!" Tên đàn ông bên cạnh hắn kêu lên.
Giọng nói của Trương Minh Hiên vang lên, "Tôi thay mặt Vũ Đình, tôi xin lỗi tất cả các vị khách quý của căn cứ Z vì những lời nói không phù hợp của cậu ta."
Sùng Linh cười khẽ, cũng không để ý đến các nhân viên công tác xung quanh, màn sương đỏ xung quanh cô dần tan biến, cô cầm lấy trường đao quay trở lại khán phòng.
Cô trực tiếp mượn lực lan can, nhảy lên khán phòng, gần như vừa tiếp đất, màu đỏ trong mắt cô hoàn toàn biến mất, cô lười nhác ngã vào lòng Thanh Hòa.
Thanh Hòa vừa muốn nói chuyện, sắc mặt đột nhiên biến đổi, "Cô..."
Sùng Linh cười nhẹ, "Suỵt, đỡ tôi...!Rời đi..."
Tạ Dư Trì thoáng nhìn thấy một mảng máu lớn trên quần áo của Thanh Hòa, lại bị Thuật Dung nắm cổ tay.

Nàng chịu đựng, nhìn Thanh Hòa ôm Sùng Linh vào lòng rời khỏi nơi này.
"Tôi cho Thanh Hòa một ít thuốc rồi." Thuật Dung thấp giọng giải thích.

『 Sau trận chiến này, cho dù là căn cứ Z hay là Sùng Linh đều sẽ trở nên nổi tiếng.

Sẽ thu hút rất nhiều sự thèm muốn, tốt hơn hết là đừng để người khác biết mức độ bị thương của Sùng Linh.

』 Hệ thống tận chức tận trách phổ cập khoa học cho Tạ Dư Trì đang hoang mang.
Mạc Thiển Kiến và Mạc Hi Văn cảm khái sự cường đại của Sùng Linh, và cả sắc mặt của Trương Minh Hiên và Vũ Đình vừa rồi buồn cười đến cỡ nào.
Trương Minh Hiên qua loa tuyên bố người chiến thắng lần này, sau đó hứa hẹn sẽ phân phát tất cả các giải thưởng trước buổi tối.

Vũ Đình được nhân viên y tế khiêng đi, Trương Minh Hiên cũng phủi tay rời đi.
Khán phòng dần giải tán.
Nhưng mà có một nơi...
"Thủ lĩnh, người vừa rồi là Sùng Linh phải không?"
Sắc mặt Tống Dự âm trầm, "Ừ."
"Cô ta thế mà đào tẩu đến thành phố Z! Chẳng phải người phụ nữ này không thể tách rời Heroin sao!"
"Đúng vậy! Quả nhiên là phó căn cứ trưởng của thành phố Z..."
"Chết tiệt, không ngờ Sùng Linh lại đào tẩu dễ dàng như vậy..."
"Nếu biết cô ta lợi hại như vậy, chúng ta đã đáp ứng yêu cầu của cô ta!"
"Nhưng mà, căn cứ trưởng anh không nên khó chịu ra mặt với cô ta."
Cấp dưới ríu rít, Tống Dự đột nhiên đứng dậy.

Quay người rời đi.
"Căn cứ trưởng nổi giận rồi, đừng nói nữa!"
"Giận thì cứ giận, vốn là người từ căn cứ của chúng ta, 3 Sao đánh bại 4 Sao! Vinh hạnh bao nhiêu! Chắp tay nhường cho thành phố Z!"
"Cũng đúng...!Thành phố Z chủ động hợp tác với chúng ta, không ngờ lại đoạt đi át chủ bài của chúng ta!".

Bình Luận (0)
Comment