Phù Hành Mạt Thế

Chương 52


"Phù chú 1 Sao, phù chú 2 Sao, phù chú 3 Sao, theo nghĩa đen, chúng có thể ngay lập tức giết quái vật có cấp Sao tương ứng." Tạ Dư Trì nói, đồng thời lấy ra Phù Tăng Tốc sơ cấp và Phù Tăng Tốc trung cấp từ trong ba lô, "Phù Tăng Tốc sơ cấp và Phù Tăng Tốc trung cấp.

Thời gian duy trì và hiệu quả tăng tốc không giống nhau, có thể tìm người thử nghiệm.

Tỷ lệ tăng tốc tính bằng phần trăm."
"50 phù chú 1 Sao, 20 phù chú 2 Sao, 10 phù chú 3 Sao, 80 Phù Tăng Tốc sơ cấp và 20 Phù Tăng Tốc trung cấp đổi lấy tinh hạch 4 Sao?" Trác Húc suy nghĩ một chút rồi hỏi.
"Trác lão nhân, ông ——"
"Không được." Tạ Dư Trì từ chối, "5 tấm phù chú 3 Sao và 5 tấm Phù Tăng Tốc trung cấp." Nàng cũng muốn giữ lại một ít hàng, cho nên không thể đưa hết cho ông.
"Vậy phù chú 1 Sao và Phù Tăng Tốc sơ cấp, mỗi thứ 100 tấm."
"Thành giao." Tạ Dư Trì đồng ý!
"Thành phố H và thành phố L sẽ được chia 8:2." Trác Húc liếc nhìn Trương Minh Hiên, "Nếu cậu muốn chiếm tiện nghi lần nữa, vậy thì tuyên chiến đi."
"...! Được, thành giao." Trương Minh Hiên nghiến răng đồng ý, mặt tối sầm.

Hắn tức giận xông ra khỏi phòng hội nghị, đóng sầm cửa lại.
Nhìn Trương Minh Hiên rời đi, Trác Húc ngồi phịch xuống ghế một lúc, sau đó lại ngồi thẳng dậy, nhìn Thuật Dung, "Không biết thành phố Z có ý định hợp tác với chúng tôi không?"
"Giao tình chúng ta cũng không tệ lắm." Thuật Dung dùng cằm cọ cọ đầu Tạ Dư Trì, thấp giọng nói: "Nhưng mà, thành phố Z tạm thời không có ý định kết liên minh với căn cứ nào."
"Dị thú càng ngày càng nhiều, lần này là 4 Sao, sau này 5 Sao thì sao? 6 Sao? Mặc dù tài nguyên của chúng tôi dồi dào nhưng tên lửa có hạn." Trác Húc rất là suy sút, "Binh lính dưới trướng tôi đều rất ưu tú, họ đã sống sót trong mạt thế, họ luôn nỗ lực để sống sót."
"Vũ khí hạt nh@n?"
"Tôi sợ nó sẽ hủy diệt nước A." Trác Húc lắc đầu, "Không thể."
"Chúng ta có thể hợp tác." Thuật Dung nói, "Hiện tại tôi không có dự định kết liên minh, thành phố Z cũng sẽ không có bất luận ràng buộc gì.


Tự do, đây là nguyên nhân chủ yếu tôi thành lập căn cứ."
"Được, vậy chúng ta hợp tác đi.

Lão phu đã già rồi, không có âm mưu gì." Trác Húc thở dài, "Cô đáng tin hơn Trương Minh Hiên nhiều."
"Cảm ơn đã khích lệ." Thuật Dung cười cười, xác định tạm thời hợp tác với thành phố H.

"Thật ra khi đến thành phố H, tôi có một vấn đề muốn thỉnh giáo."
"Nói đi."
"Làm thế nào các ông có được vũ khí sóng âm?"
"Cái này...!Là một binh lính dưới trướng tôi mang về, cậu ta nói trên đường cứu một ông lão, cho ông ta đồ ăn nước uống, ông lão đã đưa thứ đó cho cậu.

Cậu ta thấy hiếm lạ nên mang về."
"Ông lão kia đâu?!"
"Tôi không biết...!Cô biết ông ta sao? Vậy, cô chờ một chút, tôi đi gọi tiểu binh kia tới.

Cô trực tiếp hỏi cậu ta là được." Trác Húc cũng không rõ ràng lắm, nhưng Thuật Dung là nhà nghiên cứu khoa học, mà ông lão kia có vũ khí sóng âm như vậy, Thuật Dung quan tâm đ ến như vậy, suy nghĩ sâu xa thêm một chút là biết nguồn gốc của nó.

Ông đứng dậy, trực tiếp thông báo cho cấp dưới gọi tiểu binh vào phòng họp.
Xét cho cùng...! Theo tình hình hiện tại, thành phố Z có tiềm năng hơn thành phố L rất nhiều.

Thuật Dung quá mức thông tuệ và điềm tĩnh, hợp tác với cô không thể chiếm tiện nghi nhưng còn tốt hơn là hợp tác với tên tiểu tử Trương Minh Hiên kia, lần này Trác Húc chịu thiệt thòi, trực tiếp đưa thành phố L vào danh sách đen.

Thật là, có một tên 4 Sao mà suốt ngày cứ thổi phồng, còn ra mắt buổi biểu diễn đầu tiên, hoa hòe lòe loẹt, cuối cùng không phải bị đánh răng rơi đầy đất hay sao? Có giống trò đùa hay không?
Nếu biết thành phố L màu mè như vậy, ông đã trực tiếp sử dụng tên lửa, còn hợp tác làm gì? Phát sóng trực tiếp? Xấu hổ làm sao!
Tạ Dư Trì cầm trà trước đó của Thuật Dung lên và uống vài ngụm, cảm thấy nó không tệ lắm? Nàng xoay người đưa cho Thuật Dung, "Đây là trà gì vậy?" Dù sao thì nàng không thể thẩm định loại này tốt hay không, chỉ cần ngon là được.
"Trà xanh Lục An." Thuật Dung nhìn thoáng qua, hỏi lại, "Em thích nó?"
"Cũng được, mặc dù em uống không thẩm định ra được đây vị gì." Tạ Dư Trì giơ tay muốn đút Thuật Dung nhưng bị Thuật Dung ngăn lại.
"Trong căn cứ vẫn còn một ít trà xanh, quay về cho em nếm thử." Thuật Dung không hứng thú lắm với việc uống trà, cô dựa lưng vào ghế, vừa nghịch tóc của Tạ Dư Trì vừa đợi tiểu binh.
Thanh Hòa thoạt nhìn đầy bụng lời nói muốn hỏi Thuật Dung nhưng ngại với trường hợp không thể mở miệng, cô uống một tách trà vào bụng, xem đến Trác Húc nhướng mày đau lòng.
Sùng Linh ngồi ôm trường đao, không nói một lời, giống như một vệ sĩ.
"Báo cáo!"
"Vào đi." Trác Húc thấy người cuối cùng cũng tới, chỉ Thuật Dung, nói: "Vị này là căn cứ trưởng thành phố Z, cậu đừng khẩn trương, cô ấy có vài vấn đề muốn hỏi cậu."
"Vâng!" Thanh niên mặc quân trang đứng thẳng người, chào Thuật Dung theo nghi thức quân đội, sau đó cung kính nghe vấn đề của Thuật Dung.
"Ông lão đưa cho cậu vũ khí sóng âm trông như thế nào?"
"Đeo kính tròn màu trắng, tóc hơi quăn, toàn bộ đều bạc trắng, khi cười nhăn lại, thoạt nhìn rất thông minh thiện lương." Người thanh niên suy nghĩ một chút nói: "Dường như ông ấy không cô độc, chỉ là ở nơi đó đợi cộng sự, là tôi hiểu lầm, còn đi lên đưa thức ăn và nước uống cho ông ấy, hỏi ông ấy có muốn về căn cứ với tôi không, ông ấy từ chối tôi, sau đó đưa cho tôi một vũ khí sóng âm trước khi tôi rời đi..." Anh ta có chút xấu hổ nói: "Lúc đầu tôi cũng không coi trọng...!Tôi cho rằng chỉ là đồ chơi, là ý tốt của ông lão...!Tôi không nỡ từ chối, liền nhận lấy.

Ai mà biết thứ này mạnh như vậy chứ..."
"Vậy sao..." Thuật Dung mím môi, "Cộng sự sao..."
Cộng sự của tiến sĩ?
Thuật Dung cẩn thận suy nghĩ, nhưng không có bất kỳ manh mối nào.
Cô tùy tiện hỏi thêm vài câu, cảm tạ binh lính, đứng dậy cùng Trác Húc từ biệt.
"Có vẻ lần này không thể tìm được người tôi muốn tìm nhưng rất cảm ơn sự giúp đỡ của ông, hợp tác vui vẻ." Thuật Dung nắm tay Tạ Dư Trì, cảm ơn Trác Húc.

"Để bày tỏ lòng biết ơn, tôi sẽ tài trợ cho các ông thêm 20 Phù Tăng Tốc sơ cấp, nhưng cái này đừng đưa cho thành phố L." Tạ Dư Trì lấy ra 20 tấm Phù Tăng Tốc sơ cấp, nói.
"Ha ha, đó là đương nhiên, hợp tác vui vẻ!" Trác Húc nhận lấy phù chú, cười sang sảng, "Các cô nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa đi, ngày mai tôi giao dịch tinh hạch cho các cô.

Trong thành phố H còn có một ít trung tâm thương mại, giao dịch tinh hạch, các cô có thể mua một số vật tư trước khi lên đường.

Đúng rồi, gần thành phố J ở phía tây hình như có động tĩnh, các cô có thể đi xem một chút."
"Được, cảm ơn."
Hợp tác vui vẻ.
Rời khỏi phòng họp, đi dạo trên phố, cuối cùng Thanh Hòa cũng không thể nhịn được nữa mà bùng nổ.

Cô sải bước lao về phía trước, định vặn cánh tay của Thuật Dung ném cô qua vai, không ngờ Thuật Dung đã buông Tạ Dư Trì ra, xoay người một tay chặn Thanh Hòa, tay còn lại nắm lấy cổ áo của Thanh Hòa, trực tiếp ném Thanh Hòa ra ngoài.
"...!Vl ——" Thanh Hòa không bị thương, cô ấy nhảy dựng lên, rất tức giận, "Cậu và tiểu Tạ lêu lổng với nhau rồi đối xử với mình như vậy sao? Có tình mới quên tình cũ? Trọng sắc khinh bạn cũng không như cậu a! Nói đánh là đánh..." Thanh Hòa oán giận, đột nhiên phát hiện ra cúc cổ áo của mình đã bị tên Thuật Dung này quăng đứt.
Cô kéo thật chặt cổ áo, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi, "Mẹ kiếp, cậu cái tên sắc lang này!"
"Trong mắt tôi, cậu chẳng khác gì tang thi bị giải phẫu trong phòng thí nghiệm." Thuật Dung lại ôm Tạ Dư Trì, xoa xoa tiểu Tạ đang ngơ người, "Bị dọa sợ rồi?"
"A? Không có! Chỉ là, chỉ là hơi kinh ngạc một chút, em còn tưởng rằng chị đã nói cho Thanh Hòa..." Tạ Dư Trì thẹn thùng, làm sao có thể nói? Nàng cho rằng Thuật Dung sẽ nói với Thanh Hòa, nhưng nàng không ngờ rằng...
"Cậu ta không phải cha mẹ." Thuật Dung nhìn thoáng qua Thanh Hòa, cười lạnh nói: "Sùng Linh, cô đừng nhẹ tay với Thanh Hòa quá, cậu ta là thụ, cứ trói lại đánh một trận là được."
"Mẹ kiếp, Thuật Dung mặt than cậu đang nói cái gì vậy hả? Ai là thụ? Đâu phải cậu không biết người trong căn cứ trốn tránh mình!" Thanh Hòa nghiến răng nghiến lợi, hơn nữa cô ấy và Sùng Linh? Thật là một lời khó nói hết...!truyện đam mỹ
Thuật Dung nhìn thoáng qua Sùng Linh đang cầm trường đao, có lẽ Thanh Hòa không biết rằng, chỉ cần có một tên đàn ông nào đến gần cô ấy trong vòng 3 mét, Sùng Linh sẽ cầm trường đao đến "nói chuyện".

Cô đã nhận được hàng chục lời khiếu nại.
Thuật Dung mặc kệ Thanh Hòa, kéo Tạ Dư Trì về chỗ ở.
Thanh Hòa: QWQ Tình bạn nhiều năm của chúng ta lại bị xóa sạch như thế này sao!
"Chúng ta...!Tâm sự nhé?" Sùng Linh nhìn thoáng qua Thanh Hòa đang uất ức, hỏi.


Dù sao họ cũng là một phòng.
Thanh Hòa trở về phòng ngồi trên giường, ôm Barrett vào lòng, không giả vờ đau lòng nữa, lấy lại tự tin, "Tâm sự cái gì? Có cái gì mà tâm sự?"
"Muốn...!Đua rượu với tôi nữa không?"
"Cút!" Thanh Hòa cực kỳ tức giận, "Đừng tưởng rằng cô cai nghiện xong thì không phải lão m@ túy nữa, lúc trước nhất định là do cô cố ý, tránh xa tôi ra!"
Lần đó đánh cược thua thì phải chịu làm với Sùng Linh, Thanh Hòa nhận, dù sao trải nghiệm trò chơi cực kỳ tệ, cô không biết bộ dạng phụ nữ trên giường sẽ điên rồ như vậy, 800 năm rồi chưa làm hay gì? Trên giường cũng có thể đỏ mắt, thực sự không thể hiểu nổi.
"Lần đó...!Không phải em...!Rất thoải mái sao..." Sùng Linh thò lại gần, ném trường đao vào trong góc, dù sao thì Thanh Hòa cũng không thể đánh lại cô.
"Cút! Lão nương làm với ai cũng thấy thoải ——"
Sùng Linh có chút tức giận chặn miệng Thanh Hòa, "Ai dám đến gần em?...!Ai có thể đánh lại tôi?"
"Lão nương biết ngay là ngươi giở trò! Má nó! Chứ làm sao có khả năng toàn bộ người căn cứ đều sợ tôi!" Thanh Hòa tức giận, ai có thể hiểu được nỗi khổ có mấy trăm tinh hạch nhưng không thể dùng và bây giờ thì chúng đã mất giá quá nhiều.

Có đau lòng không chứ?!
Hai người xô xát trên giường, nói là xô xát, chi bằng nói Sùng Linh đơn phương áp chế.

Sùng Linh trói hai tay Thanh Hòa lên đầu, "Em có nhu cầu...!Tôi cũng có thể giải quyết."
"Cút ngay!" Thanh Hòa có tức giận đến mấy nhưng cũng không thể chống lại Sùng Linh, cô tức giận nghiến răng cắn vào vai Sùng Linh, đổ máu cũng không buông ra, hiển nhiên là vô cùng tức giận.
Sùng Linh không quan tâm đ ến vết thương, đôi mắt xanh của cô hơi đỏ lên, má cô ấy cọ má Thanh Hòa, tay kia thì c ởi quần áo của Thanh Hòa.
"Sùng Linh!"
"Hửm?"
"Cô đây là c##ng d#m!" Trên hàm răng trắng của Thanh Hòa còn mang theo tia máu, Sùng Linh có chút ý động, cúi đầu hôn lên môi Thanh Hòa.
Cô không làm động tác tiếp theo, sau đó buông Thanh Hòa ra: "Không, sẽ không."
Ngay sau khi Thanh Hòa vừa được thả ra, cô liền ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào Sùng Linh, thấy đôi mắt của người kia đã trở lại màu xanh ban đầu, cô thoáng cảm thấy nhẹ nhõm.

"Muốn làm cũng được, cô phải nằm dưới.".

Bình Luận (0)
Comment