Phù Hành Mạt Thế

Chương 62


Kìm nén hơi thở, Sùng Linh vung trường đao một cách thô bạo, ngay khi lưỡi đao đỏ vừa xuất hiện, bọ ngựa đã cảm nhận được nhưng con thằn lằn vẫn đang chế trụ nó, bọ ngựa phát lực vung lưỡi hái hất thằn lằn ra, sau lưng bị gai nhọn đâm vào, chất lỏng màu xanh lục chảy ra, nó hét lên cố gắng hết sức né tránh nhưng một cái râu nhỏ vẫn bị đao cắt đứt.
Con ngươi đen như hạt đậu đảo một vòng, nghi hoặc nhìn xung quanh, cuối cùng khóa chặt vào Sùng Linh.
"Sliz! ——"
Thằn lằn lao tới, há miệng cắn mạnh vào chi trước của bọ ngựa, cái đầu đầy sẹo của nó đặc biệt đáng sợ.

Bọ ngựa không hề tỏ ra yếu thế, lưỡi hái chém vào thằn lằn, khi máu b ắn ra thằn lằn cũng không buông miệng, chất lỏng có tính ăn mòn cực mạnh không ngừng rót vào tứ chi của bọ ngựa, đồng thời, chiếc đuôi của nó liều mạng đâm xuyên vào cơ thể bọ ngựa...
"Bùm" một tiếng, một cảnh tượng khó tin đã xảy ra, mũi nhọn đâm vào cơ thể bọ ngựa đột nhiên phát nổ! Chất lỏng màu xanh lục b ắn ra, bao gồm cả lớp vỏ cứng màu xanh lục của bọ ngựa! Máu tí tách b ắn ra, cảnh tượng vô cùng đẫm máu.
Bọ ngựa bị thương nặng, liều mạng giãy giụa, phát ra tiếng rít gào thảm thiết, nó trực tiếp bẻ gãy chân trước, tách ra khỏi thằn lằn, cấp tốc rút lui, lưu lại trên mặt đất một vệt máu xanh...
"Nó muốn chạy." Tạ Dư Trì tăng tốc lao về phía trước, khống chế phù chú dán lên đầu bọ ngựa, phù chú nhanh chóng bốc cháy phát ra tiếng tách tách, thằn lằn lao về phía trước định cắn đầu con bọ ngựa, nhưng bị một vệt hồng mang đột ngột ngăn lại, đôi mắt vốn đã đỏ ngầu của nó bắt gặp một đôi đồng tử cũng đỏ không kém, sau đó, tên nhân loại tầm thường đó cầm một thanh trường đao lao về phía nó ——
Thằn lằn khịt mũi khinh thường, gai nhọn trên đuôi nhắm ngay Sùng Linh.
Nhưng nó còn chưa tiến hành bước tiếp theo đã bị cảm giác đông lạnh khiến toàn thân run rẩy, Thuật Dung bóp mạnh lọ thuốc rồi đập mạnh vào lưng thằn lằn một cách không thương tiếc, cô dùng dao găm đâm vào da thịt thằn lằn, linh hoạt bò lên người nó.
Tạ Dư Trì trèo lên người con bọ ngựa đang hấp hối, những ngón tay của nàng đã bị bóng đen bao phủ, nàng trực tiếp xuyên thẳng vào da thịt của bọ ngựa, nàng trèo lên từng chút một, sau đó giữ đầu bọ ngựa, tóm lấy nó đập một cách tàn nhẫn.
Ảnh phó "Hồn" xâm nhập vào đầu bọ ngựa, ảnh phó "Vật" khoan đầu bọ ngựa từng chút một, bọ ngựa vùng vẫy liên tục nhưng vô ích, cho đến khi ngón tay Tạ Dư Trì chạm vào tinh hạch trong hộp sọ, lôi từng chút ra, sau khi kéo nó ra, bọ ngựa cuối cùng cũng ngừng cử động.
Ầm ầm ngã xuống đất.
Sùng Linh bên kia đã phối hợp với Thuật Dung thành công lấy tinh hạch của thằn lằn.

『 Ting! Phần thưởng: 80 tích phân, 4 điểm kỹ năng, rương kho báu nhỏ bí ẩn ×2 』
Tích phân tới tay quá dễ dàng khiến Tạ Dư Trì vẫn còn có chút chưa phản ứng kịp, nàng cầm tinh hạch trong tay nhảy khỏi xác bọ ngựa, nhìn Thuật Dung đổ đầy nước bọt màu tím của thằn lằn vào chiếc lọ nhỏ.
Hai con dị thú này đã từng đánh nhau một lần, từ vết sẹo trên người thằn lằn có thể thấy lần này các nàng quá may mắn, ngồi ngư ông đắc lợi.

Hơn nữa từ đây có thể thấy được, mặc dù dị thú, tang thi và những sinh vật mạt thế khác sau khi tăng cấp Sao đều có trí tuệ nhất định, nhưng so với nữ tang thi còn giữ nguyên ý thức của con người thì không đáng nhắc đến.
Sức mạnh và trí tuệ, một thứ cũng không thể thiếu.
Tạ Dư Trì bỏ ra 16 tích phân luyện hóa tinh hạch 4 Sao, đưa cho Thuật Dung một viên, sau đó giữ lại một viên cho mình, "Em muốn ăn cái này, em cảm thấy mình có thể thăng cấp."
Đôi mắt Tạ Dư Trì sáng lên, nàng khao khát sức mạnh, khao khát trở nên mạnh mẽ.

Cho dù là ảnh phó hay tàng hình thì đều có thời gian hạn chế, tuy rằng đều là một bộ phận sức mạnh của nàng nhưng nàng muốn có được thực lực có thể kề vai sát cánh với Thuật Dung.
Thuật Dung nhìn thoáng qua Thanh Hòa và Sùng Linh, lần trước Thanh Hòa đã dùng một viên tinh hạch 4 Sao, lần này cô ấy không định cùng, mặc dù Sùng Linh rất có hứng thú với tinh hạch tinh khiết, nhưng cũng chỉ là hứng thú mà thôi.
Cho nên, viên tinh hạch này cuối cùng vẫn vào tay Thuật Dung.
Tạ Dư Trì:...
Sau khi vội vàng thu dọn chiến trường, Thuật Dung lấy đi một số thứ mà cô thấy hứng thú, chẳng hạn như lưỡi hái của bọ ngựa hay gai của thằn lằn.

Sau đó, các nàng nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Đi sâu vào nước C, cuối cùng các nàng cũng thấy một hình dáng của thành phố bình thường, các nàng ngẫu nhiên tìm một góc phố và dừng lại, sau khi đổ đầy xăng cho xe bọc thép, Tạ Dư Trì cất xe bọc thép đi, lấy trực thăng ra rồi đổ đầy xăng như trước đó.

Sau khi chuẩn bị xong đồ, các nàng bước vào một khách sạn nhỏ đổ nát, Sùng Linh đi phía trước, mỗi khi có tang thi xông tới, cô sẽ dùng một tay vặn đầu tang thi, đào tinh hạch ra, một đường thuận lợi lên tầng hai của khách sạn.
Tìm thấy một căn phòng đóng chặt, Sùng Linh dùng hết sức vặn tay nắm và ổ khóa, dùng sức mở cửa ra.
Không có nước và điện nhưng có phòng và giường sạch sẽ.
Giường đôi.
Thuật Dung dùng dao găm chèn vào khe cửa, trực tiếp cắt ra.
Sắt nóng chảy nhỏ giọt trên mặt đất, rất nhanh liền đông lại, Tạ Dư Trì nhìn chằm chằm dao găm Thuật Dung đang cầm, đột nhiên cảm thấy vật phẩm hệ thống đưa cho người mới thật là lợi hại.

—— Cũng đúng, đó là một con dao găm có thể trực tiếp cạo vảy của một con cá sấu khổng lồ 4 Sao.
"Bẩn quá..." Mặc dù không có dấu vết đánh nhau nhưng trong phòng đầy bụi, không thể nghỉ ngơi thoải mái.
Thuật Dung vén ga trải giường ném sang một bên, sau đó kéo Tạ Dư Trì ngồi ở trên giường, "Hấp thụ tinh hạch."
Tạ Dư Trì lấy tinh hạch đã luyện hóa ra, do dự hỏi: "Thăng cấp lên 4 Sao có đau không?" Sự khác biệt giữa 3 Sao và 4 Sao không phải là nhỏ, lúc trước khi Tạ Dư Trì từ người thường biến thành 1 Sao thiếu chút nữa đã bất tỉnh.
"Không đau đâu." Thuật Dung nhẹ giọng nói, "Hấp thu xong rồi tắm rửa đi ngủ."
"Tắm? Nước đâu ra? —— Chị có mang nước theo sao?" Tạ Dư Trì nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào đồng hồ của Thuật Dung, chẳng lẽ người phụ nữ này đã bỏ nước vào...!Trong này?

Thuật Dung không trả lời, Tạ Dư Trì ngồi xếp bằng trên giường một cách có quy củ, nhéo nhéo tinh hạch, nhịn không được liếc nhìn Thuật Dung lần nữa, khuôn mặt vẫn băng sơn, điều này khiến Tạ Dư Trì không nhịn được li3m môi dưới, xoay người đưa lưng về phía Thuật Dung, nuốt t1nh hạch vào.
Tinh hạch hóa thành một luồng hơi nóng từ cổ họng truyền đến tứ chi, Tạ Dư Trì không khỏi r3n rỉ từng hồi, nàng cắn đầu lưỡi để kìm nén tiếng động, chuyên tâm cảm nhận năng lượng biến hóa trong cơ thể.
"Mở miệng."
Tạ Dư Trì nghe theo bản năng, ngay khi đầu lưỡi chạm vào tinh hạch, một làn sóng năng lượng khác ập vào cơ thể nàng, hai luồng năng lượng không xung đột nhưng Tạ Dư Trì cảm thấy cơ bắp, xương và mạch máu mà năng lượng truyền qua đều sưng đến phát đau, cơn đau còn kèm theo nóng, tê tê, dại dại.
Giây tiếp theo, cả người Tạ Dư Trì cứng đờ, không thể điều khiển cơ thể, không thể di chuyển chút nào, nàng có chút hoảng loạn, cảm thấy một luồng nhiệt từ ngực truyền đến, nóng đến mức gần như làm nàng bị phỏng, trong lúc hoảng hốt, nàng thấy bóng đen dung nhập vào cơ thể nàng, cũng không biết qua bao lâu, mãi đến khi bóng đen hoàn toàn dung hợp với nàng, Tạ Dư Trì mới đột nhiên khôi phục quyền khống chế thân thể, khớp xương mơ hồ nóng lên, cả người tràn đầy năng lượng, gần như nổ tung ——
Tạ Dư Trì làm 3 tấm phù chú 3 Sao, cảm giác tràn đầy kia mới có chút giảm bớt, bóng đen trên người dần dần tiêu tan, Tạ Dư Trì đứng dậy trên giường, giẫm lên ga trải giường nhìn Thuật Dung, "Em thăng cấp rồi."
Đôi mắt Tạ Dư Trì sáng lấp lánh, vừa nhìn là có thể nhìn ra vẻ vui sướng, khóe miệng Thuật Dung cong lên, kéo Tạ Dư Trì ngồi xuống, "Tắm rửa?"
"Tắm!"
Bị kéo vào phòng tắm, Tạ Dư Trì bị dội một xô nước lạnh đến rùng mình, lúc này nàng mới ý thức được việc Thuật Dung nói có nước là có ý gì...
Mặc dù người phụ nữ này đã dự trữ nước, nhưng mà là lạnh a! Hơn nữa còn là từng thùng từng thùng???
Quần áo bị xô nước của Thuật Dung làm ướt hết, Tạ Dư Trì hắt hơi một cái, hai tay ôm ngực nhìn chằm chằm Thuật Dung, "Em sẽ bị cảm đó."
"Chị có mang thuốc theo." Thuật Dung một tay cởi cúc áo sơ mi trắng của mình, từng nút từng nút một, đốt ngón tay nhanh nhẹn cởi cúc cổ áo, sau đó một đường đi xuống.
Mặt Tạ Dư Trì nóng lên, "Chị làm gì đó?!"
"Tắm cùng em." Mặt Thuật Dung vẫn là vẻ mặt than, nhưng trong mắt mang theo ý cười, cô đến gần Tạ Dư Trì, tùy ý ném quần áo xuống, động tác không chậm c ởi quần áo của Tạ Dư Trì.

"Em sẽ bị cảm lạnh nếu mặc đồ ướt đấy."
"...! Không phải chị có thuốc sao!" Mặc kệ Tạ Dư Trì có đần độn như thế nào thì nàng cũng biết Thuật Dung muốn làm cái gì, cũng không có khó chịu, nghĩ đến câu trả lời vừa rồi của Thuật Dung, nàng trực tiếp dỗi nguyên văn lại.


Kết quả là nàng bị Thuật Dung tát vào mông.
Tạ Dư Trì:??!
Thuật Dung cúi đầu hôn nhẹ lên vành tai Tạ Dư Trì, "Ngoan nào, chị giúp em tắm..."
Tạ Dư Trì vẫn muốn kháng nghị, nhưng Thuật Dung đã ép nàng vào tường phòng tắm cường hôn, một bụng kháng nghị đều bị làm cho nghẹn trở về.
Tạ Dư Trì một bên hòa theo nụ hôn của Thuật Dung, một bên không hiểu sao lại nghĩ đến câu "Ba mươi như sói, bốn mươi như hổ".
Vậy, Thuật Dung bao nhiêu tuổi rồi?
"Shh ——" Da thịt mềm mại trước ngực bị nhẹ nhàng cắn một cái, đau đớn xen lẫn ngứa ngáy, Tạ Dư Trì nhịn không được ưỡn ưỡn người, cảm nhận được đầu lưỡi mềm mại của người phía trên chạm vào đầu nh* của mình, tê dại đến thiếu chút nữa nàng đã hóa thành một bãi nước trong vòng tay Thuật Dung.
"Nhìn chị, đừng phân tâm." Giọng nói của Thuật Dung thanh lãnh đến mức làm cho người ta có cảm giác cấm dục, nhưng người phụ nữ này lại đang dán sát vào người Tạ Dư Trì, cùng Tạ Dư Trì thân cận da thịt, làm những việc thân mật như vậy.
Nước lạnh từ đỉnh đầu dội xuống, nhưng đầu ngón tay hơi lạnh của Thuật Dung lại nóng, từ xương cổ của Tạ Dư Trì trượt xuống, xoay tròn trên lưng.
Phòng tắm không lớn, là phòng tắm nhỏ của một khách sạn bình thường, trong không gian hơi chật hẹp, Tạ Dư Trì bất lực bám vào vai Thuật Dung, bị người phụ nữ này ấn vào tường, nàng mở miệng định nói gì đó, lại bị một xô nước lạnh dội thẳng xuống.
Thuật Dung một tay ôm eo Tạ Dư Trì, tay còn lại tiếp tục trượt xuống lưng Tạ Dư Trì, cho đến khi chạm đến chất lỏng nhờn dính có kết cấu khác với nước lạnh, "Em muốn làm ở đây không?"
"Không..."
Thuật Dung nghiêng đầu lại ngậm lấy vành tai Tạ Dư Trì, bé con mềm nhũn ra ngay lập tức, nhưng với vẻ mặt vô cùng tức giận, mở miệng cắn bả vai của cô, đôi mắt ngập nước —— Không đau chút nào.
"Muốn làm ở đây không?" Thuật Dung lại hỏi, Tạ Dư Trì ngẩng đầu đối diện với đôi mắt của Thuật Dung, trong đôi mắt màu đen sâu không đáy hiện ra một tia cười nhạt cùng d*c vọng mãnh liệt.
Tạ Dư Trì không trả lời.
Người phụ nữ này vốn đã quyết định xong rồi, còn cố ý hỏi nàng.
Đồ hư hỏng..

Bình Luận (0)
Comment