Phù Hiểu, Em Là Của Anh!

Chương 14

“Con cũng quen à? Thế thì tốt rồi, cô còn tưởng con ranh đó bảo một người lạ hoắc đến cho con chiêu đãi cơ.” Lúc này bà Dương mới thấy yên tâm, liền nói: “Nếu người đến đây chơi là bạn bè ở Bắc Kinh của Mật Nhi thì chúng ta cũng phải thể hiện chút chứ nhỉ, chú Dương của con đi mua thức ăn rồi, tối nay các con sang nhà chúng ta ăn cơm nhé.”

“Thế thì…” Phù Hiểu nhìn sang Đường Học Chính, cô bịt mic lại rồi hỏi, “Ba mẹ của Dương Mật bảo anh đến nhà họ ăn cơm, đi không?”

“Em quyết định đi.” Đương Học Chính nhún nhún vai vẻ thế nào cũng được.

“… Được ạ, cô Dương, bây giờ tụi con qua nha.” Phù Hiểu lườm anh với ánh mắt căm giận nhưng giọng nói lại rất dịu dàng.

Hai người đến dưới lầu khu nhà ông bà Dương ở thì xuống xe, đầu tiên, Phù Hiểu kéo Đường Học Chính vào siêu thị gần đó mua một ít hoa quả, rồi họ cùng lên lầu. Đến cửa nhà ông bà Dương, cô chỉ vào túi hoa quả trên tay anh dặn: “Anh nói là anh mua biếu họ, ứng xử cho linh hoạt vào đấy.”

Đường Học Chính thế mới giật mình, “Thế sao em còn giành trả tiền?”

“Tôi thừa tiền không được à.” Phù Hiểu nhấn chuông cửa.

Cái cô bé này thật là!

Bà Dương ra mở cửa, thấy hai người họ thì cười toe toét, “Các con đến rồi à, vào đi, mau vào đi nào.”

Hai người bước vào nhà ông bà Dương, Đường Học Chính đặt túi hoa quả lên bàn, Phù Hiểu cười, ôm bà Dương, cô nói: “Anh ấy là Đường Học Chính, là bạn tốt của Dương Mật và Tiêu Nhiên ạ, chỗ hoa quả này là anh ấy mua đến biếu cô chú đó.”

“Ây dà, đã đến đây rồi còn khách sáo thế làm gì.” Bà Dương vốn tưởng khách đến là một cô gái, không ngờ rằng lại là một chàng trai trẻ trung, tuấn lãng và phong độ, bà sửng sốt giây lát mới cười khà khà, “Mau ngồi đi.”

Đường Học Chính ngồi xuống theo lời bà.

Bà Dương trách yêu: “Con cũng thật là, ở đó còn để Tiểu Đường phải tiêu pha.”

“Aizzz, con đã bảo rồi, con nói mãi mà anh ấy vẫn cứ mua thì con đành chịu thôi, dù sao con cũng không thể bảo anh ấy là: ‘anh đừng mua nữa, cứ đưa tiền đó cho tôi’ được.”

Bà Dương cười ha hả, “Cái con bé này…”

Đường Học Chính nhìn chăm chú vào gương mặt ngoan hiền của Phù Hiểu, đáy mắt anh như lóe sáng một ý cười không tên.

Chỉ một lát sau, ông Dương đã về đến, bà Dương đón lấy túi thức ăn rồi đi luôn vào bếp, Phù Hiểu thấy thế thì theo bà vào, cô bị bà Dương đuổi ra liền, “Đi ra đi, ra xem ti vi đi, đừng ở đây quấy rầy cô.”

“Con giúp cô rửa rau nhé.”

“Con rửa không sạch đâu, cứ để đấy cho cô.”

“Sao con rửa lại không sạch chứ!”

“Được rồi, được rồi, đừng tranh mấy việc này, con đi ra với Tiểu Đường đi, cậu ấy lần đầu tiên đến nhà chúng ta, kiểu gì cũng hơi khách sáo, ở trong này cô không cần con đâu.” Bà Dương đuổi cô ra phòng khách.

Phù Hiểu tỏ vẻ bất đắc dĩ, đành nhìn bà Dương một cái rồi quay lại chỗ sô pha.

“Khà khà, Hiểu Hiểu, qua đây ngồi đi con, cứ để mình cô Dương của con nấu đi.” Ông Dương sắp qua tuổi sáu mươi, tóc ông xám trắng, ông gọi cô bằng chất giọng hiền hòa.

“Qua đây nào.” Đường Học Chính cười tươi rói, vỗ vỗ chỗ ngồi cạnh anh.

Tim Phù Hiểu bỗng đập nhanh, nhưng ngay sau đó cô lại cảm thấy: dường như mình đã nghĩ nhiều quá. Cô đi đến chỗ anh rồi ngồi xuống một cách tự nhiên, còn tiện tay cầm một quả cam lên bóc.

“Tiểu Đường, giờ cháu đang công tác ở đâu?” Ông Dương tìm đề tài, ở người thanh niên này toát ra một khí phách hiếm thấy, chắc chắn là một nhân tài.

“Cháu đang học trường quân đội, vẫn chưa tốt nghiệp ạ.” Đường Học Chính cẩn thận tìm từ.

“Sinh viên trường quân đội à, tốt, tốt, ra trường sẽ là trụ cột của nước nhà.” Ông Dương rất hài lòng khen ngợi.

“Chú Dương, chú lúc nào cũng thích bộ đội.” Phù Hiểu cười khẽ, đưa ông quả cam cô đã bóc vỏ, “Đây ạ, chú Dương, con mời chú ăn cam ạ.”

“Để Tiểu Đường ăn đi.”

“Aizzz, người đừng lo cho bề dưới.” Cô nhét cam vào tay ông, “Anh ấy tự ăn.”

Ông Dương cười khà khà đón lấy, “Tốt, tốt, Tiểu Đường, cháu cũng đừng khách sáo nhé, cứ coi như đang ở nhà mình.”

“Đúng đấy, Đường Học Chính, anh tự ăn đi nhá.” Phù Hiểu lại lấy một quả nữa, bóc vỏ, thử một múi, “Á, chua quá!” Cặp mày cô nhíu chặt.

“Chua thì đừng ăn nữa.” Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đó nhăn lại, Đường Học Chính nghiêng đầu nhìn cô, nói.

“Quá lãng phí.” Phù Hiểu đang còn băn khoăn.

“Đưa anh nếm thử nào.” Đường Hoc Chính lấy cam trong tay cô, nhét hai múi vào miệng, “Thế này mà kêu là chua?” Anh chế nhạo.

“Vậy cho anh cả đấy.” Phù Hiểu tự động bỏ qua câu chê của anh chàng, nhét cả quả cam trong tay vào tay anh.

“…” Đường Học Chính nhìn cô bằng cái nhìn đầy ẩn ý.

Cô cũng nhận ra hành vi vừa rồi của mình không được đẹp cho lắm, cô cười hì hì, “Tôi bóc quả khác ngọt cho anh ăn.”

Chỉ bằng hai ba miếng là Đường Học Chính đã giải quyết xong quả cam chua đó, “Ăn nhiều sẽ nóng trong người đấy.”

“Tôi ăn lấy vậy.”

Cái nhìn đầy vẻ nghiên cứu của ông Dương lướt từ cô sang anh rồi lại từ anh sang cô, “Hiểu Hiểu, con cũng thân với Tiểu Đường ghê?”

“Không thân lắm ạ, con biết anh ấy qua Kẹo Mật.” Phù Hiểu đáp.

“Ồ,” Ông Dương gật gù, ông quay đầu nhìn sang Đường Học Chính, “Thế Tiểu Đường à, sao cháu lại quen Mật Nhi vậy?”

“Tiêu Nhiên có một người bạn cũng là bạn cháu, tụi cháu đi chơi với nhau mấy lần thì quen nhau ạ.”

“Ha ha, ra ngoài phải năng kết bạn mới tốt, đông người còn giúp đỡ lẫn nhau.”

“Vâng.” Khó lắm mới có dịp Đường Học Chính ngoan ngoãn nghe người lớn dạy bảo như vậy, ngay cả ông cụ nhà anh cũng chưa có vinh hạnh đó đâu.

Phù Hiểu nửa cười nửa không, khi liếc thấy cái vẻ rụt rè của anh chàng, mắt cô sáng lấp lánh.

Chỉ trong thời gian xấp xỉ một giờ đồng hồ là bữa tối phong phú của bà Dương đã được bày lên, mọi người ngồi quây quần bên chiếc bàn ăn và bắt đầu dùng bữa.

“Ừm, vẫn là tay nghề của cô Dương tuyệt vời, đến bây giờ, Kẹo Mật cũng mới học được có năm phần của cô thôi ạ.” Ăn một gắp món ăn mà mình thích, Phù Hiểu cười tít mắt, khen.

“Thế mà lần nào cô kêu con sang ăn cơm con cũng chối.”

“Con lười đi đó mà.”

“Cái con bé này, con thật chả biết xấu hổ gì cả.”

“Hì hì.”

“Tiểu Đường, cứ kệ họ đi, cháu ăn nhiều vào nhé, chúng ta nhìn Hiểu Hiểu lớn khôn, con bé cũng như con gái của chúng ta vậy, con bé quen làm nũng với cô Dương của nó rồi.” Ông Dương tiếp Đường Học Chính, ông gắp một miếng thịt gà cho anh, “Đây, nếm thử món tủ của cô Dương cháu nè, Hiểu Hiểu thích ăn món này nhất đấy.”

“Cám ơn chú.”

“Ha ha, đừng khách sáo, ăn nhiều vào nhé.”

Đường Học Chính nếm thử một gắp, “Phù Hiểu, em ăn cay giỏi ghê nhỉ?”

“Con bé ấy à, nó chỉ thích cả mâm toàn món cay thôi.” Bà Dương cười nói.

“Có thấy cay lắm không? Đường thiếu.” Phù Hiểu châm chọc.

“Đường Thiếu?” Bà Dương nhắc lại vẻ kỳ quái, “Không phải Tiểu Đường tên là Đường Học Chính ư? Có phải tên là Đường Học Chính không?”

“À thì, con đùa thôi mà, giống như thỉnh thoảng cô vẫn gọi Kẹo Mật là: ‘Đại tiểu thư’ ý.”

Đường Học Chính liếc cô một cái, cô bé ngốc này cũng giỏi tùy cơ ứng biến ghê nhỉ.

“Tiểu Đường, cháu trọ ở đâu?” Ông Dương như sực nhớ đến chuyện gì, ông hỏi một cách đột ngột.

Phù Hiểu bị sặc luôn, không thể để cô chú ấy biết hai người ‘cô nam quả nữ’ ở chung một nhà, chứ không thì với sự bảo thủ của hai ông bà, hai người sẽ bị ép cưới nhau ngay lập tức, “Anh ấy ở khách sạn, ở khách sạn ạ.”

“Đã đến chỗ chúng ta rồi còn ở khách sạn làm gì, Mật Nhi cũng thật là, hôm nay mới kể với chúng ta, Tiểu Đường à, hay cháu đến ở nhà cô chú nhé.” Bà Dương liền nhiệt tình mời.

Phù Hiểu đảo mắt.

“Không quấy rầy cô chú thì hơn ạ, cháu không quen ở cùng bề trên cho lắm.”

“Sao cháu lại nói thế, một thanh niên lễ phép như Tiểu Đường cháu thì sao chúng ta có thể không hoan nghênh cơ chứ.”

Lời này làm Phù Hiểu dứt hẳn cái ý tưởng đang có trong đầu cô. Đường Học Chính rõ ràng là một cậu ấm, để anh ta ở nhà chú Dương, cô Dương thêm ngày nào là hai cô chú ấy phải hầu anh ta thêm ngày đó. Bỏ đi, mấy công việc khổ sai kiểu này thôi thì cứ để cô làm, “Khách sạn đó rất được, với lại đã trả tiền phòng rồi ạ, cô chú đừng có lo.”

“Đúng đó, cháu cũng rất hài lòng với chỗ ở hiện tại.” Đương Học Chính hùa theo.

Không hài lòng với hành vi ‘được tiện nghi còn khoe mẽ’ của anh chàng, ở dưới bàn, Phù Hiểu đá cho anh một phát.

Đường Học Chính thầm rên một tiếng.
Bình Luận (0)
Comment