Phù Hiểu, Em Là Của Anh!

Chương 36

Sau khi rời khỏi quán bar và đi đuợc một đoạn đường, Phù Hiểu dần gạt hẳn đám Lưu Minh Đức ra khỏi đầu, cô không thích lãng phí suy nghĩ của mình vào những kẻ đâu đâu. Khi này, cô đã hoàn toàn bình tĩnh lại, cô nhìn trộm Đường Học Chính. Hôm nay đã có quá nhiều chuyện xảy ra nên cô vẫn chưa có thời gian ngồi phân tích cẩn thận vấn đề. Ánh mắt cô dừng trên một bên khuôn mặt hoàn mỹ như được điêu khắc của anh, đột nhiên, cô bỗng cảm thấy rất khó tin, hình như anh… đã là người yêu của cô rồi. Trước giờ, bên cô vẫn chưa có ai từng đảm nhiệm chức vụ ấy, nên: khi này, Phù Hiểu cảm thấy cuộc sống thật kỳ diệu. Trái tim cô như đang nhảy nhót trong lồng ngực, cô cố lấy lại lý trí: Kẹo Mật từng nói anh không phù hợp với cô, cô Dương cũng bảo anh rất không phù hợp với cô. Thật ra, cô cũng biết hai người khác nhau nhiều lắm, như hôm nay khi anh vung tiền trong quán bar chẳng hạn, cô chưa bao giờ nghĩ đến việc nửa kia của mình sẽ là người như anh vậy… anh quá nổi bật. Những suy nghĩ đó cứ xoay tròn trong đầu cô mà cô không sao hạ quyết tâm ‘tiếp tục từ chối’ anh cho được. Cô… rất luyến tiếc anh.

Chả trách từ cổ chí kim lại có nhiều thiêu thân lao mình vào ngọn lửa tình yêu đến vậy, hóa ra khi yêu, người ta sẽ không thể dùng lý trí để giải thích cho những hành động của mình.

“Sao em cứ nhìn anh suốt thế?” Đường Học Chính hỏi với giọng khàn khàn, anh vẫn rất tập trung lái xe và luôn nhìn thẳng vào con đường phía trước.

Bị anh bắt quả tang, Phù Hiểu ho khẽ một tiếng, liếc sang chỗ khác, “Không có gì, không có gì.”

“Ờ, anh còn tuởng là em bị sắc đẹp đàn ông của anh làm cho mê đắm.” Giọng điệu anh nghe như tiêng tiếc.

“Sao em có thể nông cạn vậy chứ!” Phù Hiểu cãi lý.

“Phải không đó?” Đường Học Chính nhướng mày, “Hình như trong laptop của người nào đó có lưu rất nhiều ảnh chụp trai đẹp, những bức ảnh ‘nông cạn’ nha.”

“Anh thấy chúng từ bao giờ!”

“Anh hỏi mượn em bảo anh cứ lấy dùng tự nhiên nên anh cũng tự nhiên liếc qua.”

“… Anh học khoa Văn học đấy à.” Mà lại đi soi từng từ tửng chữ một như thế.

“Hóa ra trình độ văn chương của anh cao vậy?” Được Học Chính kinh ngạc vì được khen.

“Ngài khiêm tốn quá rồi.” Xem ra anh đã mở tất cả những file không nên mở trong laptop cô ra rồi… Đợi đã, còn có một số file mà cô tuyệt đối không thể để anh xem, chắc là anh chưa thấy chúng đâu nhỉ? Nhất định là chưa đâu nhỉ! Phù Hiểu có vẻ rất thấp thỏm nhưng cô lại không dám hỏi thẳng anh nên đành giấu kín trong lòng mà hốt hoảng.

Đường Học Chính vẫn vững tay lái.

Hai người trải qua một thoáng lặng im rồi ngay khi Phù Hiểu thoáng yên tâm thì…

“Đúng rồi, về em hãy xóa đống AV[1] trong laptop đi.”

Cô muốn đập đầu vào kính chắn gió quá đi mất! Khoảnh khắc này là khoảnh khắc xấu hổ nhất trong đời của Phù Hiểu, cô úp khuôn mặt ửng hồng vào hai tay.

Mục đích của Đường Học Chính là làm cô bấn nên khi thấy bộ dạng lúng ta lúng túng này của cô thì khóe môi anh nhẹ nhàng cong lên.

“Em có lý do.” Sau nửa ngày đấu tranh tư tưởng với bản thân, cuối cùng cô quyết định tẩy trắng hình tượng khi này đã đen thùi của mình, thế nên cô lên tiếng, giọng nhỏ xíu.

“Ừm.” Anh giục cô nói tiếp.

“Công việc của em cần mấy thứ đó.”

“…”

Lẽ nào đây chính là ‘càng chùi càng lọ’ trong truyền thuyết? Hai bên má vốn hồng như ráng chiều của cô càng hồng hơn, cô lí nha lí nhí giải thích: “Công việc của em không phải loại công việc này mà là loại công việc kia cơ! Là loại công việc cần ít kinh nghiệm về ‘chuyện ấy’ ý!”

“…” Chứ không anh lại cho là tối nào ở nhà cô cũng xem chúng, đúng là cô bị hiểu lầm mà.

“Aizzz, em viết tiểu thuyết. Thời nay, tiểu thuyết nào cũng phải có mấy cảnh đó. Em lại không có kinh nghiệm nên đành kiếm AV xem.” Phù Hiểu bí quá hóa liều, đành phải khai tuốt tuồn tuột.

“Vợ, em đùa anh đấy à.” Đường Học Chính chau mày, nghiêng đầu, nhìn cô một cái.

“Gì?” Có thể nói tiếng phổ thông không vậy?

“Em đừng có nói với anh là em là tác giả viết truyện ngôn tình nha?”

“… Tuy không hoàn toàn đúng nhưng cũng gần như thế.” Cô cũng là tác giả viết thể loại truyện dành cho nữ.

“Nếu thi chậm chạp thì em sẽ dành giải nhất, thử hỏi em viết câu truyện tình yêu của những người khác kiểu gì?” Đường đại thiếu gia thật thắc mắc.

“Chưa từng ăn thịt heo thì cũng biết phải biết con heo trông thế nào chứ.” Dù sao, mỗi lần viết đoạn đó, cô cũng chỉ cần viết qua loa, mập mờ chút chút là được.

“Vậy chẳng phải là em lừa độc giả ư? Kể thử cho anh: khi viết H thì em viết những gì?” Quả nhiên là đàn ông chỉ khoái mấy chuyện này mà.

Sao cô lại đi thảo luận vấn đề này với anh cơ chứ… Aaaaaaaa, Phù Hiểu bấn quá không biết phải nói gì.

“Tả phác họa hay là tả cụ thể thế?”

“Đường Học Chính!”

“Em chép lời thoại của nhân vật nam chính và nhân vật nữ chính trong AV phải không? Tả tình yêu em đã không sáng tạo rồi, tả H kiểu tàng tàng vậy có liệu có ổn không?

“Anh có thể im đi được không?”

“Không sao cả, tụi mình có thể thực hành, có câu: sự thật mạnh hơn muôn lời hùng biện, cứ để anh hầu hạ em một lần rồi em sẽ thấy mấy video chỉ được mỗi cái mẽ ngoài đó nhạt hoét.” Chúng làm bẩn mắt cô mất.

“Xin anh đấy, anh im đi có được không?”

“Đã hạ quyết tâm thì phải làm ngay cho nóng, tối nay thì sao?”

Cuối cùng núi lửa cũng phun trào, “Tránh ra! Tránh xa tôi ra!”

Bắt nạt cô đủ rồi nên Đường Học Chính cười đến là sung sướng. Anh rẽ phải rồi cho xe vào bãi đỗ một cách thành thạo, ngay sau đó anh kéo cô lại gần, áp mạnh môi mình lên đôi môi đỏ thắm, tuyệt đẹp của cô.

Xem sau này cô còn dám ngắm gã đàn ông nào khác ngoài anh không, Nhất – Là – Những – Gã – Trần – Truồng!

Phù Hiểu đã không thể ngờ rằng: chỉ vì có có thêm một người tham gia vào mà cuộc sống của cô lại thay đổi nhiều đến vậy. Rõ là chỉ thêm một bộ bát đũa trong mỗi bữa ăn của cô, chỉ thêm một người trò chuyện với cô, chỉ thêm một đối thủ chơi cờ với cô, chỉ thêm một người bạn đường cùng cô đi chơi, chỉ thêm một người giúp cô khi gặp khó khăn… Chẳng biết từ bao giờ, Đường Học Chính đã trở thành chỗ dựa vững chắc nhất của cô, bất luận cô gặp chuyện gì anh cũng luôn giải quyết tốt giúp cô, không để cô phải động não, cách anh giải quyết mọi việc luôn là cách tốt nhất, không thể soi mói.

Thỉnh thoảng, cô nghĩ: nhất định là kiếp trước mình đã làm rất nhiều, rất nhiều việc tốt.

Tất nhiên cô sẽ không nói với anh mấy lời (biểu đạt một cách rõ ràng là cô say đắm anh) này rồi. Bởi vì: dù cái gì anh cũng tuyệt thì vẫn có những chuyện anh khiến cô rất chi là đau đầu.

Giống như bây giờ, rõ là vừa rồi họ còn đang xem Naruto, thế mà bất giác cô đã ngã vào lòng anh, bất giác hai người trao nhau nụ hôn nồng cháy, rồi bất giác tay anh đã luồn vào trong áo cô…

“Không được!” Như thể bị bỏng bởi nhiệt độ từ đầu ngón tay anh truyền đến, Phù Hiểu lập tức tỉnh táo lại, đẩy anh ra.

Cặp mày kiếm của Đường Học Chính khẽ chau lại, anh cố bình ổn lại nhịp thở nặng nhọc của mình, dục vọng tỏa ra từ mắt anh như khóa chặt lấy cô.

Dạo này, Phù Hiểu đã tích lũy được kha khá kinh nghiệm nên cô lập tức đưa cho anh một ly nước lạnh.

Đường Học Chính không muốn đón lấy ly nước, cơ thể đang rạo rực của anh gào thét đòi được thả tự do, anh lên tiếng, giọng khàn khàn, “Vợ, em còn định tra tấn anh đến bao giờ?” Cộng cả trước và sau khi chính thức làm người yêu của cô thì cũng hơn nửa năm rồi anh không chạm vào đàn bà, hồi trước khi quen cô… Ừm, chuyện này không thể nói ra… Quan trọng là: bây giờ, cô đã học lái xe xong lâu rồi mà anh vẫn chưa thể sút vào gôn?

Câu hỏi thẳng thừng của anh khiến Phù Hiểu bị sặc, cô nuốt nuốt nước miếng. Cô cũng biết: với một người đàn ông cường tráng như anh thì khoản đó nhất định cũng… Nhưng mà, hai người chính thức còn chưa được một tháng đâu nha, dù gì cũng là lần đầu tiên yêu đương, sao cô thoáng vậy được, nghe nói lần đầu tiên đau lắm…

“Cái đó thì,” Phù Hiểu đứng trước mặt anh, cúi gằm xuống không dám nhìn anh, “Em từng tưởng tượng đến việc mình sẽ thế nào khi có người yêu, định là tiếp xúc với nhau một thời gian sẽ nắm tay, khoảng hai ba tháng sau đó thì ôm ấp, thêm mấy tháng nữa thì hôn nhau, lại thêm một thời gian nữa, khi thời cơ chín muồi, hai bên sẽ thật sự bên nhau, cùng nhau…”

Giọng cô càng nói càng lý nhí, sắc mặt Đường Học Chính thì càng nghe càng đen hơn. Đến đoạn cuối, thấy cô thì thào cái gì mà: “thời cơ chín muồi” thì anh mém xỉu luôn, “Em… đùa thật đấy à?” Đừng đùa vậy chứ, theo như cô nói thì phải nửa năm nữa mới được chụt chịt (hôn môi) ư?

[1] AV: Adult video, ở Việt Nam mình thể loại phim này bị cấm lưu hành, được gọi là phim con heo, Trung Quốc cũng giống Việt Nam, nhưng ở nhiều nước trên thế giới như Nhật Bản, Thái Lan, Hà Lan, Mỹ, vv… AV là thể loại phim được lưu hành công khai (có rating 18+), coi như một sản phẩm của ngành công nghiệp giải trí – công nghiệp tình dục.
Bình Luận (0)
Comment