Phù Hiểu, Em Là Của Anh!

Chương 6

Trong mắt Tiêu Nhiên lóe lên một tia lo lắng, không lẽ Đường thiếu…

“Các cậu gọi món chưa?”

“À, chưa đâu.” Tiêu Nhiên hồi hồn, búng tay gọi bồi bàn, bồi bàn đưa thực đơn lên, Tiêu Nhiên chuyền qua cho Đường Học Chính, “Đường thiếu, cậu gọi trước đi.”

Đường Học Chính đón lấy không chút khách sáo, mở ra, sau đó hỏi: “Phù Hiểu. Em muốn ăn gì nào?”

“Em có biết món gì ở đây đâu, để Kẹo Mật gọi món giúp em đi.”

“A, cũng đúng, ưu tiên nữ sĩ.” Đường Học Chính gấp menu lại, đưa cho Dương Mật.

“Mang thêm một menu nữa lên đây.” Tiêu Nhiên vội vàng gọi bồi bàn.

Dương Mật có chút gượng gạo đón lấy menu, lòng dạ cô rối như mớ bòng bong, rốt cục có chuyện gì với hai người này? Cô biết tính Phù Hiểu, nếu vẻ mặt của nó bình thản như vậy chứng tỏ nó cảm thấy không có vấn đề gì, nhưng dường như nó thân với Đường thiếu hơn bọn họ – những người đã quen biết với anh ta hai năm, rất nhiều. Chẳng lẽ Đường thiếu…

Đến khi bữa ăn đã bắt đầu, sự nghi hoặc vẫn còn lởn vởn nhưng do không tìm được cơ hội để nói chuyện riêng nên vợ chồng Tiêu Nhiên đành bưng vẻ mặt tươi cười mà chuyện trò rôm rả với hai người kia.

Đường Học Chính nhấp một ngụm Vang trắng của Pháp, liếc sang Phù Hiểu, thấy cô loay ha loay hoay cắt bít tết, anh cười, trêu cô: “Em đang lăng trì nó đấy à?”

“Xin lỗi, tại em khỏe quá ý mà.” Phù Hiểu đáp với vẻ cam chịu, aizzz, cắt thức ăn thật mệt người.

“Đưa đây nào.” Đường Học Chính vừa nói vừa đổi đĩa của mình với cô, “Anh giúp em.”

Hớp rượu trong miệng Dương Mật xém phun ra, hóa ra Đường Thiếu là người ân cần đến vậy?

Phù Hiểu không kịp ngăn anh, đành ngượng ngập nói cám ơn.

Cả khi cắt bít tết, Đường Học Chính cũng không mất vẻ tao nhã, anh chỉ cười khẽ trước lời cám ơn của cô. Dưới ánh đèn mờ ảo, Phù Hiểu thoảng thấy đường nét mềm mại của một bên khuôn mặt anh.

Trái tim của cô bỗng đập trật nhịp.

Nguy hiểm quá, nguy hiểm quá, quả nhiên cô không có sức đề kháng trước mẫu đàn ông lịch thiệp, dịu dàng. Những người đó chỉ có thể dùng để thưởng thức, nhỡ vượt qua ngưỡng thưởng thức thì hỏng bét. Người đàn ông ngồi cạnh cô lúc này sẽ chỉ là một cảnh đẹp thoáng vụt qua đời cô mới đúng.

Lúc này, điện thoại của Đường Học Chính vang lên, anh đeo tai nghe Bluetooth, vừa cắt bít tết vừa tiếp điện thoại, “Alo? … A, là ngài sao, Hàn nữ sĩ xinh đẹp… Ha ha, có chuyện tốt gì thế?”

Nhân lúc anh mải nghe điện thoại, Dương Mật đá đá Phù Hiểu, người sau vẻ mặt mờ mịt.

“Đúng như mẹ đã biết… Có liên quan gì đến con đâu, là người lớn cả với nhau rồi, chẳng lẽ con còn phải dỗ cô ta?” Đường Học Chính cau mày, “Con của mẹ không có kiên nhẫn đó, muốn kiện cáo kệ cho cô ta kiện cáo đi, chỉ cần đừng đến phiền con là được… Được rồi, được rồi, con đang bận, đừng nổi nóng, có nếp nhăn sẽ không đẹp đâu, con cúp máy đây.”

Cất tai nghe điện thoại đi, Đường Học Chính đưa bít tết đã cắt xong cho Phù Hiểu.

“Cám ơn.” Phù Hiểu lại nói lời cám ơn.

“Thế nào rồi, Đường thiếu, Đình Đình bị cậu lạnh nhạt, đi mách với người nhà cậu à?” Tiêu Nhiên ướm hỏi.

“Không, là chia tay rồi.” Đường Học Chính đáp nhẹ bâng.

Trái tim nho nhỏ của Dương Mật run lên bần bật trong lồng ngực, tất cả các dấu hiệu đều đang thuyết minh cho một sự thật.

“Đừng lo, con gái chỉ giận mấy ngày thôi, hai ba hôm nữa là cô ấy làm hòa với anh liền.” Phù Hiểu đang nhấm nháp món thịt bò ngoài giòn trong mềm, cô cười tủm tỉm, an ủi anh.

Ba người còn lại không hẹn mà cùng nhìn sang cô với ánh mắt cực kỳ quái dị.

“Sao thế?” Phát hiện cái nhìn kỳ quặc cùa họ nên Phù Hiểu hỏi lại một cách cẩn thận.

“Anh đoán chắc là đã có rất nhiều người nói em cực kỳ chậm chạp đấy nhỉ?” Đường Học Chính nghiêng đầu ngó cô, cười như không cười hỏi.

Phù Hiểu hoang mang, nhìn về phía Dương Mật, xin bạn giúp đỡ, “Có không?”

Dương Mật húng hắng ho, “Có lẽ… cũng hơi hơi.” Con ả này có mà còn chậm hơn heo ấy!

“Phải không đó? Vậy khả năng là có một chút nhỉ. Ngại quá, câu nói vừa nãy có mang nghĩa bóng gì đó không?” Phù Hiểu vẫn vô tư lắm, cô khiêm tốn nhờ mọi người giải thích tường tận cho mình.

“Ha ha ha.” Đường Học Chính cứ như bị điểm huyệt cười, cười đến mười phần vui vẻ, “Thật là một cô nhóc thú vị.”

Phù Hiểu không hài lòng, “Năm nay ngài bao nhiêu ‘quý canh’[1] rồi?”

Đường Học Chính nhíu mày, “Anh chưa già đến mức người ta phải dùng ‘quý canh’ để hỏi tuổi đâu?”

“Em cũng không còn ở lứa tuổi bị người ta gọi là ‘cô nhóc’ nữa.”

Hai người nói ngày sinh tháng đẻ cho nhau.

Phù Hiểu bĩu môi ra vẻ không cam lòng, “Lớn hơn em có chút xíu thôi à.”

“Ha, thì ra là em Phù.”

“Chỉ hơn mấy tháng thôi mà!”

“Các cặp song sinh nhà người ta chỉ hơn mấy giây cũng là anh trai nhá.”

Hai vợ chồng Tiêu Nhiên lại một lần nữa liếc nhau, bọn họ đã bao giờ thấy Đường thiếu như thế này chưa? Tuy Đường Học Chính nhìn có vẻ dễ gần, nhưng đấy cũng chỉ là biểu hiện bề ngoài thôi, nếu không thì: đã quen anh ta hai năm, sao bọn họ còn khách sáo với anh ta như vậy. Nhưng Đường thiếu trước mặt Phù Hiểu lại không khác gì một cậu bé lớn xác bình thường, có duyên cả?

“Ngày mai mình đi đâu đây?” Đường Học Chính không trêu cô nữa, hỏi một cách nghiêm túc.

“Mai thì em đi Thiên Tân ăn bánh bao Cẩu Bất Lý[2] rồi.” Phù Hiểu luôn chỉ biết thật thà trả lời.

“Sao đột nhiên lại muốn đi Thiên Tân?”

“Em có người bạn học cùng đại học ở đấy, biết em đến Bắc Kinh, cậu ấy bảo em đến chỗ cậu ấy chơi.”

“Nam hay nữ?”

“Nữ.”

“Đi chơi mấy hôm?”

“Chắc khoảng hai ba hôm gì đó.”

“Anh đưa em đi.”

“Không phải phiền toái thế đâu, em sẽ ngồi tàu điện.”

Ê, ê, coi hai người bọn họ như người vô hình hả! Dương Mật phát hiện: lớn chuyện rồi.

Đường Học Chính ra ngoài một lát, Dương Mật vội bắt lấy thời cơ, chất vấn: “Tụi mày có chuyện gì thế!”

“Chuyện gì là chuyện gì?” Phù Hiểu chẳng hiểu gì.

“Sao tụi mày lại thân nhau thế hả?”

“À, cũng nhờ phúc của tụi mày đấy, hôm đầu tiên, hôm tao đi Địa Đàn, Đường Học Chính hình như vừa xong việc ở gần đấy và đang trên đường về. Anh ấy trông thấy tao liền đưa tao đi Địa Đàn. Sau đó, anh ấy bảo bạn của tụi mày cũng là bạn của anh ấy, vừa hay anh ấy có rảnh nên anh ấy giúp tụi mày chiêu đãi tao, có thế thôi.”

… Loại lý do này mà nó cũng tin? “Sao mày không kể với tao?”

“Ngày nào tụi mày cũng về trễ vậy, tao ngại quấy rầy tụi mày nghỉ ngơi nên mới không nói.”

“Vậy tụi mày đã hôn môi chưa?”

Phù Hiểu sẵng giọng, “Kẹo Mật, mày nói luyên thuyên gì thế?”

Dương Mật thấy cô phản ứng như vậy thì cũng hơi hơi yên tâm, Đường thiếu là tay chơi thứ thiệt, nếu anh ta thật sự chấm một cô gái, nhiều lắm là ngày thứ hai sẽ lên giường, không bao giờ có chuyện đã nhiều ngày thế rồi mà vẫn trong giai đoạn chưa để bên nữ biết, có lẽ… với anh ta, Hiểu là một người bạn khác giới hợp cạ thôi!

[1] 贵庚 (quý canh): Tuổi, dùng để hỏi tuổi một cách trang trọng, người trẻ tuổi sử dụng từ này khi hỏi người tuổi người tầm tuổi cha chú mình.

[2] Bánh bao Cẩu Bất Lý (狗不理包子) là thương hiệu bánh bao nổi tiếng của Trung Quốc, do Cao Quý Hữu (còn có biệt danh là Cẩu Tử) sáng lập năm 1858 ở Thiên Tân.
Bình Luận (0)
Comment