Phụ Huynh

Chương 10

Tửu lượng hai người đều tốt nhưng Việt Hành cũng không để Bạch Dương uống quá nhiều. Lúc ăn uống gần xong xuôi, chợt Bạch Dương gọi một tiếng “Anh Việt”, Việt Hành bèn đặt ly xuống và nhìn cậu.

Yết hầu của Bạch Dương khẽ chuyển động. Cậu húng hắng một tiếng, có chút ngập ngừng, “Thế anh…”

Cậu hỏi được một nửa thì lại cảm thấy xấu hổ, bèn xua tay rồi bảo không có gì.

Việt Hành nheo mắt, có lẽ đã biết ý cậu muốn hỏi, bèn bảo, “Anh thích em, muốn em trở thành “người bên cạnh”.”

Bạch Dương liếc anh, có chút cứng ngắc nhưng vẫn không kìm được nụ cười, “Em có tính hỏi cái này đâu.”

“Hửm?” Việt Hành dựa lại gần cậu, cố ý trầm giọng, “Thế em muốn hỏi cái gì?”

Bạch Dương bị anh nhìn tới mức vành tai đỏ ửng. Cậu nhóc hai mươi tuổi đầu làm sao tâm lý vững bằng người đàn ông đã ba mươi, chỉ đành ngoảnh đầu sang chỗ khác, không cho anh nhìn tiếp.

Việt Hành khẽ cười thành tiếng, “Em cũng có lúc biết ngượng sao.”

“À,” Bạch Dương đưa tay cọ mũi, cố tỏ vẻ bình tĩnh, “Sao em lại không biết chứ. Da mặt em mỏng lắm đó.”

“Thế thì vừa khéo rồi,” Việt Hành nói, “Anh thích lợi dụng người da mỏng đấy.”

Bạch Dương quay mặt qua, nhìn vào mắt anh.

Việt Hành cũng không bỡn cợt nữa, nghiêm túc hỏi, “Em có cho không?”

Bạch Dương chớp chớp mắt rồi choàng tay qua cổ Việt Hành, “Cho chứ, sao lại không cho được.”

Cậu vừa dứt lời, Việt Hành lập tức hôn lên môi cậu.

Khi nụ hôn ấy kết thúc, hai người cùng thở dốc. Việt Hành vùi đầu vào cổ cậu, khẽ cười, “Làm sao đây?”

Bạch Dương gác tay lên vai anh, “Cái gì mà làm sao cơ?”

“Quên chuốc say em rồi,” Việt Hành nói rồi hôn nhẹ lên má Bạch Dương, “Xem ra chỉ có thể lợi dụng ở mức độ thấp được thôi.”

Bạch Dương không nói gì mãi một lúc. Việt Hành còn đang cảm thấy mình đùa hơi quá trớn, tính nói thêm mấy câu bù vào thì Bạch Dương đã hành động.

Câu hơi dùng sức đẩy anh ra rồi cầm lấy chai rượu rót đầy một ly, một hơi cạn sạch.

Cậu đã làm đến mức đó rồi, sao Việt Hành có thể không hiểu.

“Anh nói này,” Việt Hành vươn tay, bóp nhẹ cổ tay cậu, nói đùa với cậu, “Sư phụ em mà biết thì không tẩn anh cũng sẽ tẩn em.”

Bạch Dương đứng dậy, mặc kệ anh rồi đi thẳng ra ngoài, “Bây giờ dù sao em cũng say rồi, anh xem nên làm thế nào thì làm.”

Việt Hành đứng dậy đi theo cậu. Hai người họ một trước một sau. Tuy Bạch Dương bảo để Việt Hành xem làm thế nào thì làm nhưng bản thân cậu lại cứ phăm phăm phóng về trước. Lúc Việt Hành thấy cậu bước ra khỏi nhà hàng, đang tính rẽ vào khách sạn thì anh vội tóm lấy cổ tay cậu, ngăn cậu lại.

“Em làm gì vậy,” Khuôn mặt Việt Hành căng cứng, “Say thật hay giả vậy?”

“Say thật hay giả thì có gì khác nhau chứ?” Có lẽ mấy ly rượu kia đã thật sự phát huy tác dụng, Bạch Dương nói năng có chút thô lỗ, “Giờ em muốn ngủ với anh.”

Việt Hành sững người, “Bậy nào.”

“Anh không chịu?” Bạch Dương bắt đầu càn quấy, thậm chí còn khịa anh, “Anh Việt à, anh đừng bảo anh không được đó nhé.”

Mặt Việt Hành tối lại, “Được hay không, em thử là biết ngay.”

“Em đây không phải đang chuẩn bị thử đó sao?” Bạch Dương duỗi tay, rút cổ tay mình ra rồi kéo tay anh, “Em có mang theo chứng minh thư.”

Nói rồi, cậu dẫn Việt Hành vào trong khách sạn. Việt Hành còn chưa kịp chuẩn bị nên bị cậu kéo đến có chút loạng choạng, nhưng rồi anh cũng không phản kháng.

Đăng ký, thuê phòng, lấy khóa, vào phòng cứ thế liền một mạch.

Sau khi vào phòng, Bạch Dương thả Việt Hành ra rồi không nói năng gì đã cởi quần áo.

Việt Hành nhìn cậu đăm đăm, mãi tới khi cậu lột xong áo thì anh mới lên tiếng, “Bạch Dương, anh nói lại một lần nữa, nếu bây giờ em nuốt lời thì vẫn còn kịp đấy.”

Bạch Dương nhìn anh một cái rồi đưa tay cởi thắt lưng, “Em cũng chỉ nói một lần thôi. Anh Việt hãy nắm chặt cơ hội nhân lúc em say không sợ sư phụ này đi.” Cậu nói tiếp, “Qua thôn này là không còn tiệm khác đâu.”

Việt Hành cuối cùng vẫn vào tiệm.

Khi mọi chuyện kết thúc, Việt Hành nằm đè nửa người trên người Bạch Dương, nhớ lại mấy lời lúc mới vào phòng của cậu thì không khỏi bật cười.

“Anh nhận ra,” Việt Hành nói, “Sư phụ em không cho làm gì là em sẽ càng làm cho bằng được.”

Bạch Dương duỗi tay đẩy anh, “Em say mà, sao quan tâm được nhiều thế.”

Việt Hành cười mãi không sao ngừng được. Bạch Dương cảm thấy mình sắp chết đến nơi mà anh vẫn còn cười thì cực kỳ mất mặt nhưng rồi cũng cười theo anh.

Hai người ôm nhau thêm một lúc thì Bạch Dương bước xuống giường, lấy từ trong túi áo một mảnh ngọc bội bằng phỉ thúy đen, tặng Việt Hành, “Chúc mừng sinh nhật anh.”

Việt Hành nhận lấy ngắm nghía. Anh cũng không hỏi xem món đồ này từ đâu ra, chỉ trực tiếp đeo lên, “Đẹp lắm.”

“Ngọc sư phụ cho em đấy.” Bạch Dương ngồi xuống bên giường. “Cho anh hết thì em không nỡ nên em giữ lại một nửa. Của chúng ta giống nhau.”

Việt Hành bật cười, cố ý bảo, “Thế này anh lỗ rồi. Những gì anh cho em thì đều của em tất.”

Bạch Dương mỉm cười, dựa lại ôm lấy cổ anh, “Anh Việt ơi, em là của anh.” Cậu nói, “Tất cả đều là của anh.”

Cậu thanh niên hai mươi tuổi đầu nói mấy lời tình tứ vừa vô tư lại vừa nồng cháy. Tim Việt Hành như nhũn ra, buột miệng bảo, “Để hôm nào anh tới gặp sư phụ em?”

Anh còn lên kế hoạch xem nên mang quà cáp như nào rất chu toàn, “Anh ấy thích đá quý nhỉ?”

Không hiểu sao nét mặt Bạch Dương lại cứng đờ, ậm ờ bảo, “Hôm khác đi.”

Cái hôm khác này kéo mãi tới hôm sinh nhật Bạch Dương. “Ông anh trai” Lộ Hướng Đông ngoài mặt khách sáo nhưng thực chất lại rất cảnh giác tiễn anh ra về rồi ngay tối đó, Bạch Dương bị nhốt lại trong nhà.

Việt Hành tới tuổi 30 cuối cùng đã được lĩnh hội.

Một người trưởng thành thích một bạn nhỏ thì gian nan nhất là cửa ải phụ huynh.

Cũng may phụ huynh đủ thấu hiểu, bạn nhỏ có đủ chính kiến, cũng dứt khoát với tình cảm cùng bạn lớn. Một lòng nghiêm túc, tình cảm chân thành.HOÀN THÀNH
Bình Luận (0)
Comment