Phụ Huynh Bất Đắc Dĩ

Chương 17


Bạch Yên vẫn luôn nói rằng Tần Phi hàng ngày bỏ bùa mê thuốc lú vào cơm của Vu Duệ, hoặc là Vu Duệ mắc chứng tự ngược đến điên rồi.
Cho dù Tần Phi là nam thần ưu tú chói loá của trường, nhưng một người đàn ông thiếu quyết đoán như vậy không đáng để Vu Duệ dây dưa suốt bốn năm trời mà không có nổi một cái danh phận rõ ràng.
Vu Duệ thừa nhận, cô từng yêu Tần Phi đến mức cuồng si.
Nhiều đêm cô cũng nằm vắt tay lên trán nghĩ ngợi, vì sao không thể dễ dàng buông tay anh ta? Chắc chắn là do sự mờ ám vừa ngọt ngào vừa chua chát đó khiến con người ta trầm mê.
Mặc dù đã sớm biết phần trăm anh ta đồng ý là cực kì nhỏ nhoi, nhưng cô vẫn cố chấp dùng đủ mọi phương pháp từ tích cực cho đến tiêu cực chỉ để có được toàn bộ trái tim của Tần Phi.
Có lẽ càng là thứ không có được, con người ta lại càng muốn chiếm lấy.
Ngày bọn họ tốt nghiệp, Vu Duệ mặc bộ đồ cử nhân rộng thùng thình, một tay cầm tấm bằng, một tay cầm máy ảnh chạy lon ton đến bên cạnh Tần Phi đòi chụp hình chung.
Anh ta thân thiết ôm Vu Duệ vào trong ngực, Bạch Yên dù rất không tình nguyện nhưng vẫn đứng sau máy ảnh miễn cưỡng hô to: “Một, hai, ba.

Cheese!”
Máy ảnh kêu “tách” một tiếng, nụ cười tươi rói của đôi nam thanh nữ tú vĩnh viễn bất tử trong tấm hình.
Lúc hai người vừa chụp xong thì một đám nữ sinh khoá dưới tay ôm hoa ríu rít chạy đến vây quanh Tần Phi.

Anh ta cũng vui vẻ nhận hoa rồi chụp chung với từng người trong số bọn họ.
Vu Duệ ghen đến đỏ mắt, tìm đại một cái cớ chuồn mất.
Rất lâu sau đó, khi đám nữ sinh đã tản đi hết, Tần Phi mới bắt đầu tìm kiếm bóng lưng của Vu Duệ giữa đám đông.
Vu Duệ vẫn nhớ câu nói cuối cùng của Tần Phi với cô trong ngày tốt nghiệp: “Tiểu Vu, em là một cô gái xinh đẹp thông minh, tính tình lương thiện.

Sau này em nhất định sẽ gặp được một người đàn ông phù hợp với em, người đó nhất định sẽ rất yêu em, mang đến hạnh phúc cả đời cho em.”
Bạch Yên từng trên dưới chục lần nói rằng cô ấy chưa từng thấy ai giả tạo và khốn nạn như Tần Phi, không muốn yêu đương nhưng lại cố ý ngọt nhạt để giữ Vu Duệ bên người tận bốn năm, coi Vu Duệ còn không bằng cái lốp dự phòng.
Vu Duệ lúc đó còn hùng hổ thay anh ta nguỵ biện rằng thì là cô cam tâm tình nguyện ngu ngốc làm cái đuôi lẽo đẽo sau lưng anh ta, anh ta không hề bắt ép cô nên không có lí gì để mà oán trách anh ta được.
Sau khi Tần Phi tốt nghiệp, anh ta thực hiện nguyện vọng của gia đình sang Mỹ tiếp tục học thạc sĩ.


Ngày anh ta ra sân bay, Vu Duệ không đi tiễn, cô nằm co ro trên giường, ôm gối gào khóc đến tê tâm liệt phế.
Một tuần tiếp theo, Vu Duệ không rời khỏi phòng ngủ lấy nửa bước, cả người chẳng khác gì một đống bùn nhão nhoét, sáng trưa chiều tối cứ ăn xong là lại ngồi ôm gối nhìn chằm chằm vào điện thoại.
Đáng buồn thay, cả hai người không ai chủ động liên lạc với ai…
Cho đến tận lúc bị bố mẹ xách tai về nhà thúc giục chuẩn bị hồ sơ xin việc, cuộc sống của cô mới dần dần trở lại quỹ đạo bình thường như trước.
Mấy năm đại học bám dính Tần Phi quá mức mãnh liệt, những đóa hoa đào của Vu Duệ cũng vì thế mà chỉ vừa chớm nở đã ngay lập tức úa tàn.

Anh ta vừa đi được mấy tháng, cây hoa đào của cô lại bất ngờ nở một đóa hoa nho nhỏ.
Trong phương diện tình cảm, sau khi bị từ chối bởi một người đàn ông ưu tú, Vu Duệ đánh mất hẳn tự tin về bản thân, cho nên cô vẫn luôn muốn yêu một người đàn ông bình thường, trải qua những ngày tháng giản đơn bình dị.
Người bạn trai này quả thực là một người đàn ông bình thường, ngoại hình bình thường, gia cảnh bình thường, học thức cũng bình thường nốt.
Ngay lúc cô đau khổ lạc lõng nhất, người bạn trai này xuất hiện.

Tình cảm của Vu Duệ đối với anh ta lúc đó nói là yêu thì hơi quá, không bằng nói là cảm kích.
Nói một cách chính xác nhất thì đó là cảm giác của một người chết đuối vớ được cọc.
Thời gian đầu, anh ta đối xử với cô rất tốt, cũng rất để ý đến cảm nhận của cô, ghi nhớ mọi thứ liên quan đến cô, cô làm sai chuyện gì anh ta cũng bao dung tha thứ.
Sinh nhật của bố mẹ cô, thậm chí sinh nhật của Bạch Yên, anh ta đều nhớ hết, còn nhắn tin hỏi thăm rồi gửi quà tặng.
Lúc đó cô còn nghĩ rằng mình đã gặp được một người đàn ông đáng để cô gửi gắm cả đời.
Thế nhưng sau khi yêu nhau được gần 3 năm, Vu Duệ dần dần nhận ra hình như không phải mình đang qua lại với một người bạn trai mà là đang nuôi một đứa con trai.
Anh ta càng lúc càng nảy sinh nhiều tật xấu, chuyện lớn nhỏ gì cũng ỷ lại vào cô, tiền bạc cũng phụ thuộc vào cô, khiến cô càng lúc càng thất vọng tràn trề.
Anh ta là một người đàn ông không có chí tiến thủ, thích hưởng thụ nhưng lại an phận thủ thường, chỉ có chuyện uống rượu xã giao và cái mồm dẻo quẹo khi lấy lòng đối tác giúp cô là không tồi.

Vì vậy Vu Duệ vẫn cố gắng duy trì mối quan hệ này dù cho bố mẹ Vu hết mực phản đối.

Bọn họ đã đi quá nửa đời người, làm sao lại không nhìn ra người đàn ông này hoàn toàn không thể chăm sóc con gái của bọn họ cả đời.
Kết quả là anh ta ngoại tình, còn dùng tiền của Vu Duệ lén lút nuôi tiểu tam phình cả bụng.
Đến bây giờ cả gia đình cô vẫn luôn không muốn nhắc đến tên người đó, mẹ Vu gọi anh ta là “thằng chết giẫm.” Còn Vu Duệ, nếu nhất định phải đặt tên cho anh ta, cô chỉ nặn ra được mấy từ “kẻ khốn kiếp.”
Sau khi chia tay mối tình 5 năm này, Vu Duệ suy sụp mất một khoảng thời gian dài.

Mỗi đêm nhắm mắt, cảnh tượng kẻ khốn kiếp ôm người phụ nữ bụng bầu vượt mặt quỳ xuống xin cô tha thứ, cảnh tượng Tần Phi quyết tuyệt quay lưng bỏ cô mà đi, từng hình ảnh đen tối đó lần lượt hiện ra, thay nhau hành hạ trái tim chằng chịt vết xước của cô.
Trong căn nhà thuê chung với kẻ khốn kiếp đó lưu lại quá nhiều hồi ức, Vu Duệ hàng ngày cứ đi làm về là lại đắm chìm trong nỗi đau bị cắm sừng, và cả nỗi đau bị bỏ rơi.
Nếu năm đó cô không ngây ngốc yêu Tần Phi mù quáng đến thế, cô sẽ không bởi vì cảm thấy cô đơn trống trải, sẽ không bởi vì muốn gấp gáp chữa lành tổn thương tinh thần, sẽ không bởi vì cần một bàn tay cứu rỗi mà vội vàng nhắm mắt đưa chân bước vào mối quan hệ yêu đương với kẻ khốn kiếp.

Không có kẻ khốn kiếp đó, cô sẽ không biến thành bộ dạng thảm thương như bây giờ.
So với kẻ khốn kiếp, nỗi hận dành cho Tần Phi còn khó tiêu tan hơn gấp vạn lần.
Cuối cùng cô quyết tâm trả lại căn nhà nhỏ đầy những kí ức đau buồn đó, dồn tiền mua một căn hộ cao cấp ở Lục Gia Chuỷ, hân hoan chào đón một khởi đầu mới.

Những năm tháng ngây ngốc dây dưa cùng với Tần Phi tựa như một giấc mộng thoáng qua.
“5 năm qua, không ngày nào là anh không hối hận, bởi vì có một ngày anh nhận ra không có người con gái nào có thể thay thế được em, không có người con gái nào yêu anh bằng trái tim đơn thuần như em.

Anh biết hôm nay chúng ta gặp nhau ở đây chính là do ông trời an bài.

Vu Duệ, trước đây anh đã từng yêu em, đến tận bây giờ vẫn còn yêu em.”
Lời yêu này, Tần Phi đã nợ cô 9 năm dài đằng đẵng.
Vu Duệ bắt đầu ngờ ngợ nhận ra lí do tại sao nhân vật nhỏ bé như cô lại được một ông chủ lớn mời đến dự bữa tiệc sinh nhật.


Cô nhịn không được cười lạnh, ha ha, quả nhiên là do “ông trời” an bài.
Nhớ tới bản thân năm xưa ngu ngốc đến mức mỗi lần nghĩ lại chỉ muốn phỉ nhổ chính mình, cô lắc đầu cười tự giễu, trầm giọng nói: “Khi đó da mặt tôi thực sự rất dày, còn không biết xấu hổ mà tỏ tình với anh hết lần này đến lần khác.

4 năm, tôi giống như một con ngốc lẽo đẽo sau lưng anh 4 năm, hàng ngày quấn lấy anh, làm phiền anh, léo nhéo bên tai anh.

Tôi của năm đó vừa đần độn vừa không có tự trọng, thật đúng là loại con gái vì yêu mà mất não!”
“Ừ, ngày đó em quả là rất ngốc, nhưng mà anh lại thấy cực kì đáng yêu.

Nếu như được quay về thời điểm 9 năm trước, em có còn ngốc nghếch thích anh như vậy nữa không?”
Đáng yêu ư?
Nực cười!
Thấy cô không trả lời, Tần Phi thấp thỏm như kiến bò trên chảo nóng, nhịn không được vội vàng tiếp lời: “Tiểu Vu, chúng ta xa cách lâu như vậy mà cả hai đều không gặp đúng người.

Vậy… em có nguyện ý viết tiếp tình cảm năm đó với anh không?”
Trong đôi mắt thâm thuý của người đàn ông chan chứa tình cảm chân thành, nhưng Vu Duệ lại chẳng thèm quan tâm.
Cô im lặng hồi lâu, cuối cùng cười nói: “Ngại quá, tôi đã từng dùng hết 4 năm thanh xuân để yêu anh, nhưng bây giờ thứ tình cảm ngu ngốc đó đã hết sạch rồi.”
Thuở thiếu thời, có ai không từng yêu một người đến chết đi sống lại?
Chỉ có điều, thời gian vô tình, con người sau khi tỉnh mộng cũng không còn tình.
Cô không đủ sức yêu đương cuồng nhiệt như con thiêu thân lao đầu vào ngọn lửa giống hồi còn trẻ nữa rồi.
Vu Duệ cảm thấy bản thân đã từ chối rất thẳng thắn, không cần phải dông dài với anh ta, tránh cho anh ta hứng lên ôn lại chuyện cũ sẽ càng làm cho cô không tự chủ mà nhớ đến những việc ngu xuẩn từng làm trong quá khứ.

Cô trầm mặc xoay người, mơ hồ nhận ra bốn phía xung quanh vẫn là khung cảnh tiệc tùng xa hoa lộng lẫy, còn bên tai là tiếng đàn piano du dương réo rắt.
Rõ ràng là một bản nhạc vui tươi, tại sao vào tai cô chẳng khác nào một bản tình ca buồn?
Quả nhiên là “người buồn cảnh có vui đâu bao giờ?”
Vu Duệ mở to mắt, ngăn dòng nước mắt đang chực trào ra, không cho phép bản thân yếu đuối trước mặt anh ta.


Sau đó cô ưỡn ngực ngẩng cao đầu, từng bước từng bước rời đi, rời xa khỏi một vùng kí ức chua ngọt lẫn lộn.
Tần Phi hẳn là e ngại nơi đông người nên không cố chấp đuổi theo sau nữa, Vu Duệ gần như kiệt sức mà rời khỏi đại sảnh, vô lực đứng dựa vào bức tường bên ngoài.
Cô cảm thấy đôi chân của mình ban nãy đi trên mặt đất chẳng khác gì giẫm trên bông, hai hốc mắt nóng lên, tầm mắt cũng trở nên mờ ảo.
Những tủi thân và đau khổ suốt nhiều năm qua chỉ để đổi lấy một câu “Anh yêu em” sao?
Nực cười, thật quá con mẹ nó nực cười!
Giờ phút này, Vu Duệ chỉ muốn khóc.
Kết quả vừa ra khỏi khách sạn, Vu Duệ đã dựa vào một thân cây rồi nôn thốc nôn tháo, nước mắt rơi xuống như mưa.
Rút cục, một người kiên cường như Vu Duệ cũng không ngăn nổi tâm trạng ê ẩm chua xót mà phải bật khóc.
Cô tự cảm thấy hổ thẹn, đáng lẽ ra bản thân không được yếu đuối như thế này.

Rõ ràng đã buông tay nhiều năm rồi, vì cớ gì bây giờ nhìn thấy người đó vẫn cảm thấy khổ sở?
Gặp lại Tần Phi sau 5 năm xa cách khiến cô thực sự rất khổ sở, không biết tại sao lại khổ sở đến mức nước mắt từng giọt từng giọt không ngừng tí tách rơi xuống.
Vu Duệ gắt gao ôm lấy khuôn mặt đẫm lệ của mình, nhưng nước mắt rơi ồ ạt không thể kìm chế được, cho dù cố lau thế nào cũng không hết.

Những giọt lệ trong suốt theo khe hở ngón tay thi nhau túa ra, ướt đẫm cả lòng bàn tay.
Cuối cùng cô khóc đến mức không nhìn rõ cả đường đi, đành phải tháo giày cao gót vứt sang một bên rồi ngồi xuống bồn hoa gần đó.
“Vu Duệ?” Giọng nói quen thuộc của một người đàn ông vang lên phía trước.
Không muốn để người khác nhìn thấy dáng vẻ khóc lóc mềm yếu của mình, Vu Duệ theo bản năng vùi mặt xuống hai chân.

Nếu giờ phút này cô biến thành một con đà điểu thì thật tốt biết bao, ít nhất còn có thể thoải mái mà vùi đầu xuống cát buông xuôi, phó mặc sự đời.
“Sao lại ngồi…”
Người tới khẽ nâng đầu Vu Duệ lên, còn chưa kịp nói hết câu đã thấy rõ bộ dạng chật vật thê thảm của cô.
Vu Duệ từ từ ngẩng đầu, liền thấy khuôn mặt anh tuấn cùng với ánh mắt đầy vẻ khó hiểu của Phó Uyên.

Bình Luận (0)
Comment