Phụ Huynh Bất Đắc Dĩ

Chương 2


Vu Duệ thường hay hãnh diện nói với mọi người rằng: “Tại sao phụ nữ cứ nhất thiết phải tìm đàn ông để nương tựa? Tôi cảm thấy cuộc sống độc thân giàu có rất tốt mà, yêu đương chơi bời sẽ làm phí phạm thời gian kiếm tiền của tôi, tiêu diệt neuron thần kinh của tôi, giảm chất lượng đời sống tinh thần của tôi.

Cô nói gì? Tình yêu? Ha ha, bây giờ mà cô vẫn còn tin vào tình yêu sao? Ôi, cô suy nghĩ thực tế chút đi, đừng tin vào cái thứ được sách vở và phim ảnh ca tụng đó, nó có độc đấy.”
Thấy mấy cô cậu sinh viên làm thêm trong nhà hàng của mình thường xuyên mơ mộng viển vông vào một câu chuyện tình yêu hoành tráng, Vu Duệ vẫn luôn chê cười bọn họ trẻ con.

Có một loại người trời sinh không hợp với chuyện yêu đương như Vu Duệ, yêu lần nào thất bại lần đó.
Thời còn trẻ, cô cũng từng tin tưởng vào tình yêu lãng mạn, cũng từng nghĩ đến tương lai kết hôn rồi sinh con như bao người phụ nữ bình thường khác, nhưng hiện thực tàn khốc liên tục vả chan chát vào mặt khiến cô không tài nào ngẩng đầu lên được, càng lúc càng không khỏi hoài nghi về nhân sinh.
Người cô yêu suốt bốn năm ròng rã lại không yêu cô, còn mang theo những năm tháng thanh xuân tươi đẹp nhất của cô bay qua biên giới, đến xứ cờ hoa xinh đẹp.
Còn người yêu cô, cứ ngỡ là chân ái, hoá ra lại là một thằng đểu.
Bao năm qua không có nổi một người đàn ông yêu thương thật lòng, thực sự là nhân sinh thất bại.
Vu Duệ của năm 18 tuổi cười rạng rỡ: “Tình yêu nhất định sẽ đến một cách oanh oanh liệt liệt.

Tôi luôn ngóng trông một chàng trai vì mình mà đỏ mặt tía tai, hai đôi mắt mỗi khi bắt gặp nhau trong không trung sẽ phóng điện xẹt xẹt.”
Vu Duệ của năm 22 tuổi cười mỉm: “Trải qua một lần đau khổ vì mối tình đơn phương suốt những năm đại học, đối với cái gọi là tình yêu, trong lòng tôi vẫn luôn cố chấp giãy giụa, vẫn còn tồn tại một tia ảo mộng.”
Vu Duệ của năm 28 tuổi ôm một trái tim đã chằng chịt vết cắt cười nhếch mép: “Tình yêu ư? Không, tôi không cần, trái tim tôi đã sớm nguội lạnh trước nó rồi.

Tôi nghĩ việc cô độc sống quãng đời còn lại cũng chẳng có gì đáng sợ.”
Phấn đấu kiếm thật nhiều tiền, phụng dưỡng bố mẹ, nếu muốn trong nhà có tiếng cười của trẻ thơ thì nhận con nuôi, sau khi về già đăng kí một phòng trong viện dưỡng lão.
Thế là quá đủ cho một kiếp nhân sinh ngắn ngủi rồi.
Có điều lủi thủi một mình lâu ngày, đôi khi vẫn cảm thấy cô đơn tịch mịch.

Cuộc sống hàng ngày gặp phải rất nhiều chuyện buồn phiền, trong lòng ngổn ngang trăm mối lo toan nhưng không phải lúc nào cũng tâm sự được với bạn bè, lại càng chẳng thể mở miệng giãi bày với bố mẹ.

Ngày trước Vu Duệ còn có bạn trai để nhỏ to thủ thỉ rù rì, bây giờ không còn cách nào khác là nuốt hết ấm ức vào trong bụng, bước ra khỏi nhà lại đeo mặt nạ nữ cường nhân mạnh mẽ.
Bạn bè đều đã kết hôn sinh con, không thì cũng bận yêu đương, chỉ còn mình cô là người độc thân duy nhất còn sót lại.

Những ngày lễ Tết, nhất là lễ tình nhân, nội tâm Vu Duệ lại sinh ra một loại cảm giác thê lương không nói nên lời.
Nhìn các cặp đôi trên phố nắm tay nhau rồi ôm hôn tình tứ, cô mới cảm nhận được sâu sắc cái gọi là sự đáng thương của một tên cẩu độc thân, nhưng buồn bã tủi hờn đến mấy cũng chẳng dám đánh rơi dù chỉ một giọt nước mắt.
Nói thật, từng này tuổi rồi, khóc cũng là một chuyện xa xỉ, lại còn lãng phí một đống mỹ phẩm đắt tiền trên mặt.
Vu Duệ đã quen với việc che giấu cảm xúc, không ai có thể nhìn thấu lớp nguỵ trang bên ngoài của cô.

Cô cũng sẽ không bao giờ nói ra những lời thổn thức từ tận đáy lòng này, bởi vì không muốn người khác nhìn mình bằng ánh mắt thương hại.
Có một vài vết thương chỉ nên liếm láp một mình, có một vài nỗi đau trong quá khứ chỉ nên gặm nhấm nơi góc tối, để người khác trông thấy chỉ càng thêm chật vật và mất thể diện mà thôi.
Gần 30 tuổi rồi, không học cách kiên cường đối mặt với cuộc sống thì mềm yếu cho ai xem?
Nhưng dẫu cho cố gắng tỏ ra kiên cường đến mấy thì vẫn không tránh khỏi việc thỉnh thoảng gặp ác mộng lúc nửa đêm, khi tỉnh lại mới phát hiện sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi, cũng chỉ đành ôm gối thở dài thườn thượt.
Rõ ràng có nhan sắc, có sự nghiệp, cũng có nhà có xe đàng hoàng, thậm chí còn có thể vỗ ngực chứng minh với bố mẹ rằng con sống một mình vẫn rất ổn, nhưng cuối cùng Vu Duệ vẫn chẳng thể có được hạnh phúc trọn vẹn.

Cuối tuần, mẹ Vu gọi điện cho Vu Duệ, bảo cô đưa Vi Nam về nhà bên Hồng Khẩu ăn cơm.
Bà vừa gắp một miếng đùi gà vào bát Vi Nam vừa liếc mắt nhìn Vu Duệ.

“Nghe mấy người trên mạng kháo nhau, thương hiệu lẩu cay của mày dạo này làm ăn rất khá.”
Vu Duệ một tay cầm điện thoại nhắn tin, một tay lùa cơm vào miệng, đến đầu cũng không thèm ngẩng lên.

“Cũng được ạ, có nhiều người tìm con đề nghị nhượng quyền thương hiệu, nhưng con vẫn còn đang suy nghĩ.


Con sợ bọn họ không tuân thủ hợp đồng, tự ý thêm bớt nguyên liệu trong công thức…”
“Dừng dừng dừng! Mày làm như mẹ thèm quản chuyện làm ăn của mày ấy, mẹ chỉ quan tâm đến chuyện yêu đương của mày thôi.

Sắp 30 đến nơi rồi, mày định nửa đời sau ôm chặt mấy cái nhà hàng xuống mồ một thể à?” Mẹ Vu khoát khoát đôi đũa trên tay, trực tiếp ngắt lời.
Hồi Vu Duệ mới chia tay, bố Vu mẹ Vu sợ xát muối vào vết thương lòng của con gái, nửa chữ cũng không dám hé răng.

Nhưng đã hơn một năm trôi qua, con gái đến nửa nhánh hoa đào cũng không có, sáng đi làm tối về ngủ, cả tuần tất bật vùi mặt vào mấy nhà hàng lẩu cay, hai ông bà bắt đầu nóng ruột rồi.
“Mẹ, chưa 30 chưa phải là già, để sau này hãy tính.” Vu Duệ ngậm một miệng cơm, lúng ba lúng búng nói.
Mẹ Vu im lặng trong chốc lát, ngay sau đó giọng điệu thay đổi 180 độ tựa như hung thần ác sát: “Mẹ đẻ ra mày chắc chắn là kiếp trước mắc nợ mày! Mày tối ngày lêu lổng đi đây đi đó tiệc tùng xã giao mà không có nổi một mống đàn ông theo đuổi à?”
“Không có, tiệc xã giao toàn các ông chủ lớn, bọn họ căn bản không thích kiểu phụ nữ quá coi trọng sự nghiệp như con.” Vu Duệ nuốt hết miếng cơm vào bụng, bình tĩnh trả lời.
“Vậy còn không mau đi xem mắt đi? Không phải bọn họ không thích kiểu phụ nữ coi trọng sự nghiệp như mày, mà là bọn họ không thích gái già như mày.

28 tuổi rồi, còn đòi trẻ trung với ai?”
Vu Duệ mất hứng đặt đũa xuống, thở dài nói: “Mẹ, con còn chưa vội, mẹ vội cái gì chứ? Chẳng lẽ nhà mình phá sản sắp phải bán nhà, không còn chỗ dung thân cho con nữa, nên mẹ mới muốn đuổi con đi cho nhẹ nợ đúng không?”
Mẹ Vu tức giận cầm muôi xới cơm định đánh con gái một cái, nhưng Vu Duệ nhanh tay nhanh mắt tránh được một chiêu.
Bà chống nạnh, thở phì phì mắng ầm lên: “Phỉ phui cái mồm mày! Con ranh, nói chuyện càng ngày càng khó nghe, không có một chút cốt cách phụ nữ nào cả.

Mày năm nay 28 tuổi rồi đấy, không phải 18 tuổi nữa đâu mà nhởn nhơ.

Con gái có mấy năm thanh xuân tươi đẹp nhất thì mày lại phung phí hết vào một thằng chết giẫm, bố mẹ tốn hết cả nước bọt để ngăn cản mày cũng đâu chịu nghe, kết quả thế nào? Vu Duệ, mày đừng bướng bỉnh nữa, thử nghe lời mẹ một lần đi được không? Bây giờ 28 29 thì tuổi tác vẫn ở đầu 2, mày còn có thể tranh thủ lựa chọn người này người kia, một khi sang đầu 3 mà vẫn chưa có mối nào là mày sẽ biến thành mặt hàng giảm giá vứt đầy trên kệ cho người ta nhặt lên ném xuống.


Đấy là mày, còn mẹ đây cũng sắp 60 đến nơi rồi, mày mà còn lề mề không chịu lấy chồng, sau này mẹ mắt mờ chân chậm, làm sao đủ sức ôm con cho mày nữa.”
Không ai hiểu tính tình con cái bằng cha mẹ, bà biết mình phải làm căng với đứa con gái ưa phản nghịch này một lần.
Vu Duệ nhìn sang bố Vu cầu cứu, nhưng trước uy quyền cao sừng sững như núi Thái Sơn của vợ, ông chỉ nhún vai tỏ vẻ không quan tâm, mắt điếc tai ngơ cúi đầu xuống tiếp tục ăn cơm.
Trong tai lùng bà lùng bùng những lời nhẹ cũng có mà nặng cũng không thiếu của mẹ, Vu Duệ dù muốn lắm nhưng chẳng dám bịt tai, chỉ có thể đau khổ quằn quại như Tôn Ngộ Không nghe Đường Tăng niệm chú.
Nhắm mắt lại cô cũng có thể đọc làu làu từng câu từng chữ của mẹ như đọc bảng cửu chương.

Tuần nào bà cũng gọi điện đều đặn, lần nào cũng nhai đi nhai lại cùng một nội dung, thực sự là không muốn thuộc lòng cũng khó.
Thấy mẹ già vẫn đang say sưa giảng đạo, Vu Duệ thấp giọng lẩm bẩm, một dao chém đứt bài giảng của bà.

“Mẹ đừng nói nữa, con không lấy chồng đâu.”
“Mày vừa nói gì? Mày không lấy chồng? Mày muốn chọc mẹ tức chết rồi vỗ tay cười ha hả trước linh vị của mẹ phải không? Vu Duệ, con nha đầu thiếu đòn này, coi chừng mẹ về bóp cổ chết mày!” Mẹ Vu nhìn chằm chằm con gái, hai mắt như toé lửa.
“Con lấy chồng rồi ly hôn mới là chọc mẹ tức chết đấy.

Có phải mẹ chưa từng chứng kiến quá khứ yêu đương thất bại thảm hại của con đâu.”
Một câu này như nói trúng tim đen của mẹ Vu, bà đang hùng hùng hổ hổ như mafia, cả người bỗng lập tức xìu xuống như quả bóng bị chọc xì hơi.
Vu Duệ vươn tay định gắp cánh gà vào bát, mẹ Vu liền chộp lấy cái đĩa kéo lại, hậm hực nói: “Không cho gái ế ăn thịt.”
Cô chép miệng cảm thán, nếu cứ hai ngày ba bữa lại bị thúc giục như thế này, thực sự sắp phát điên đến nơi rồi.

Bụng bảo dạ, thôi thì đi xem mắt một lần cho mẹ già bớt lời vậy.
Thấy mẹ cứ giận dỗi xụ mặt xuống chẳng khác nào một đứa trẻ con, Vu Duệ cười hì hì cầu hoà: “Thôi được rồi, mẹ nói nhiều như thế chứng tỏ là đang có mặt hàng tốt muốn giới thiệu cho áo bông nhỏ đúng không?”
“Đối tượng tên là Trần Khải, 31 tuổi, người Thượng Hải, tốt nghiệp đại học công lập, là công chức nhà nước, có nhà có xe.

Cao 1m75, nặng 70 kg, không có tật xấu, không hút thuốc, không rượu bia, không có bệnh di truyền.

Nhà hàng Nadaman, tầng 1 khách sạn Shangri-La Phố Đông, 7 giờ tối mai, mày qua đó gặp mặt người ta, ăn với nhau một bữa cơm xem sao.” Mẹ Vu liến thoắng một hơi không ngừng nghỉ, bà nói cả một câu dài ngoằng mà không hề vấp chữ nào, y như cầm giấy đọc diễn văn, hiển nhiên là đã có chuẩn bị từ trước rồi.
“7 giờ tối mai ở Nadaman phải không? Con sẽ đến đúng giờ.”

“Dễ bảo thế có phải mẹ mày đỡ tốn nước bọt không? Ngày mai cố gắng ăn diện với trang điểm đẹp một chút nhé, đối tượng này là cháu bác Trần bạn của mẹ, ngoại hình ổn, điều kiện lẫn tính cách cũng không tệ đâu.

Người ta chọn địa điểm ăn cơm ngay gần nhà mày, rõ ràng là người biết ý, mẹ đặt một ngôi sao hi vọng cho mày đấy.” Mẹ Vu không quên dặn dò con gái
“Được rồi được rồi, con nhớ rồi.

Tối mai con sẽ đến gặp anh Trần, mẹ yên tâm ngồi nhà chờ tin của con đi.”
“Nam Nam, cháu giám sát đứa gái ế kia giúp bà.

Nếu nó trở mặt không chịu đi, cháu cứ gọi điện mách bà, bà sẽ xách roi đến đánh chết nó.” Mẹ Vu quay sang hạ lệnh cho Vi Nam.
“Vâng ạ.” Cậu bé nghe xong, miệng nở một nụ cười giả trân.
“Ha ha, mẹ không thèm tám nhảm với mày nữa, mẹ đi gọi điện báo tin cho bác Trần đây.

Mày về nghỉ sớm đi, ngày mai còn phải đi xem mắt đấy.” Mẹ Vu hí hửng cầm điện thoại đi vào trong nhà.

“Ông Vu, ông rửa bát nhé.”
“Bố về phòng nghỉ ngơi đi, cứ để đấy cho con.” Mặc dù bố già rất không nghĩa hiệp mà bỏ mặc cô tự sinh tự diệt, nhưng Vu Duệ sao có thể không biết xấu hổ để ông xắn tay vào rửa bát cơ chứ.

Chịu đựng mẹ thân yêu cằn nhằn suốt nửa ngày trời, cuối cùng Vu Duệ cũng mang theo Vi Nam sống sót trở về Lục Gia Chuỷ, dĩ nhiên là nhờ việc thỏa hiệp đi xem mắt với cháu trai của một người bạn trong hội mạt chược của mẹ Vu.
Là một bà chủ, Vu Duệ bận tối tăm mặt mũi, chỉ có mấy tiếng buổi tối để nghỉ ngơi giải trí, vậy mà còn phải đi gặp đối tượng xem mắt.

Một phần là sợ mẹ xách roi đến tận nhà kết liễu, một phần cũng muốn tôn trọng đối phương, Vu Duệ chọn một cái váy dài tối màu, dáng dấp bảo thủ như cô dâu mới về nhà chồng, còn cất công trang điểm làm tóc tỉ mỉ.
Lúc trang điểm, Vu Duệ nhìn chằm chằm mình trong gương, thấy trên mặt đã bắt đầu xuất hiện dấu hiệu của tuổi tác là một vài nếp nhăn nơi khoé mắt.
Dẫu biết lão hoá vốn là điều không thể tránh khỏi đối với con người, nhưng trong lòng vẫn không tự chủ mà sinh ra cảm giác buồn bực.
Vu Duệ tự khích lệ bản thân bằng cách cười lên một cái, trong gương lập tức phản chiếu một bông hồng nhung xinh đẹp nhưng toàn thân đầy gai nhọn.

Bình Luận (0)
Comment