Phụ Huynh Bất Đắc Dĩ

Chương 65


Buổi tối không có lịch trình, ăn cơm xong là hoạt động tự do, ai thích thì đi dạo phố, cũng có thể quay về khách sạn nghỉ ngơi.
Ở Vô Tích cũng có các trung tâm thương mại và các con phố đi bộ, phố ăn vặt nổi tiếng, ví dụ như phố Nam Trường, phố Trung Sơn,…
Vu Duệ nghe nói phố Nam Trường rất đông vui tấp nập nên muốn dạo bộ một chút, hoàn toàn không nghĩ tới Phó Uyên cũng đi theo.
“Anh tính bám đuôi tôi đến khi nào?” Cô dừng lại, khoanh tay hỏi.
“Ai nói anh bám theo em? Chẳng lẽ đường này do em mở, chỉ có mình em mới được đi còn anh đi thì phải xin phép à?” Phó Uyên vác theo người không, trên tay chỉ cầm duy nhất chiếc điện thoại.
Vu Duệ bĩu môi không thèm để ý đến anh nữa, tiếp tục rảo bước về phía trước, gia nhập vào đoàn người trên phố.
Phố đi bộ Nam Trường là một con phố buôn bán nhộn nhịp với đủ các cửa hiệu thời trang, nhà hàng ăn uống, các gian hàng bán đặc sản địa phương và quà lưu niệm dọc hai bên đường.

Bên này là tiếng nhạc quảng cáo và tiếng loa điện tử rao bán ồn ã, bên kia là tiếng du khách vừa nói chuyện phiếm vừa trả giá với người bán, bên nọ là tiếng đồ ăn chiên xèo xèo trên chảo cùng với tiếng la hét gọi nhân viên của chủ quán.

Thực sự là vô cùng náo nhiệt!
Hương thơm hấp dẫn toả ra từ những hàng ăn hai bên đường rất biết cách khơi gợi cơn thèm ăn của con người ta, Vu Duệ hít một hơi thật sâu, tự nhiên cảm thấy hơi đói bụng.
Con phố càng đi càng như kéo dài tít tắp, Vu Duệ nhìn trái ngắm phải, nhìn đến hoa cả mắt mà vẫn chưa biết nên mua gì.
Cô đã đi được nửa đường rồi mà người sau lưng dường như vẫn không hề có ý định rẽ sang hướng khác.

Mãi đến khi gặp một đám người chen chúc vòng trong vòng ngoài, cô bị cảnh tượng này thu hút nên dừng bước, lúc này Phó Uyên cũng mới dừng lại theo.
Vu Duệ tò mò kiễng chân lên xem thử, hoá ra là cửa hiệu Lão Nhai Du Tán Tẩu chuyên bán quẩy xoắn, món ăn vặt đặc sản nổi tiếng nơi đây.

Vu Duệ từng nghe nói đến món ăn này nhưng chưa được ăn bao giờ, hôm nay có dịp ghé thăm rất muốn nếm thử, nhưng đời này cô sợ nhất là xếp hàng, nhìn tình cảnh chen lấn lộn xộn trước mặt, cô chần chừ trong giây lát rồi kiên quyết quay đầu đi thẳng.
Đi thêm một đoạn mấy chục mét, Vu Duệ chợt phát hiện ra không còn tiếng bước chân của Phó Uyên phía sau nữa, quay đầu nhìn lại thì thấy anh đã biến mất trong đám đông rồi.
Trước mặt, sau lưng, xung quanh cô bây giờ chỉ toàn là các cặp đôi nam nữ hoặc các nhóm bạn bè, gia đình.

Đặc biệt là đôi tình nhân trẻ tuổi vẫn luôn đi phía trước cô, suốt dọc đường cứ ôm ôm ấp ấp anh một câu em một câu, thỉnh thoảng lại hôn chụt lên môi nhau một cái ngọt ngào.
Vu Duệ thấy thế không khỏi tặc lưỡi cảm thán, tuổi trẻ thật tốt, không ngần ngại thể hiện tình yêu giữa chốn đông người.
Đi dạo phố mà không cầm đồ ăn vặt trên tay nhâm nhi thì lại quá có lỗi với bản thân, Vu Duệ bèn dừng lại mua một cây kem ốc quế ven đường.


Thế nhưng cô còn chưa kịp quét mã thanh toán trên điện thoại thì đã có một bàn tay cầm tờ tiền giấy giơ lên chắn trước mặt cô.
Bàn tay của người đàn ông thon dài với những đầu ngón tay cắt ngắn sạch sẽ, điều đáng nói là chủ nhân của nó vừa mới trả tiền thay Vu Duệ.

Nhân viên bán hàng tự ý suy đoán mối quan hệ giữa hai vị khách, lúc trả lại tiền thừa cứ thế đưa thẳng cho cô.
Vu Duệ không thể làm gì khác hơn là nói câu cảm ơn rồi nhận lấy.

Ra khỏi cửa hàng kem tươi, cô định đưa trả tiền thừa cho Phó Uyên, kết quả người kia nhét một cái túi to đùng vào tay cô, động tác cực kì nhanh nhẹn, hoàn toàn không cho cô cơ hội mở miệng.
Ánh mắt Vu Duệ dừng lại ở cái túi trên tay mình, cô hé mắt nhìn vào bên trong, hoá ra là mấy gói quẩy xoắn.
Sau đó, cô nghe thấy tiếng hít thở có phần hỗn loạn của anh.
“Một, hai, ba… sáu gói! Anh muốn biến tôi thành heo à?” Vu Duệ lẩm nhẩm đếm, đếm xong liền nhíu mày hỏi.
“Anh biết em thường ngày thích ăn vị rong biển, nhưng không biết liệu hôm nay em có muốn thử vị khác hay không, cho nên anh mua tất.

Ở đây có đủ cả sáu vị: nguyên bản, rong biển, hành, đường phèn, đậu phộng và muối tiêu.

Em ăn trước một gói đi, thừa bao nhiêu mang về.”
Vu Duệ lẳng lặng chớp mắt nhìn anh, thấy lồ ng ngực anh vẫn đang phập phồng lên xuống không ngừng.
Tại sao Phó Uyên lại biết cô thích đồ ăn vặt vị rong biển nhỉ?
“Ai nói tôi thích vị rong biển, hơn nữa nếu muốn ăn tôi sẽ tự mua, lần sau anh đừng chen vào làm gì cho mệt.” Vu Duệ đích thực là đang khẩu thị tâm phi, cô vòng qua người anh muốn đi, lại bị anh giữ chặt cổ tay.
Phố ăn vặt càng về đêm càng đông người, đám người ồn ào huyên náo vẫn đang tới lui tấp nập xung quanh, thậm chí có những đoạn đường hơi dồn ứ lại vì người tụ tập mua bán quá đông, làm con đường bỗng trở nên chật chột.

Chỉ riêng hai người bọn họ là vẫn đứng yên tại chỗ.
Tin được không, người như Phó đại gia lại có thể đến phố ăn vặt bình dân, đứng chen chúc giữa đám người đông nghịt, kiên nhẫn xếp hàng chờ đến lượt mua món ăn vặt một gói 10 mấy đồng rẻ tiền, chỉ để thỏa mãn cơn thèm của cô.
“Anh phải bịa chuyện là vợ mang thai ở nhà bị nghén nặng, cứ miệng ra là khóc lóc đòi ăn quẩy xoắn, người ta mới tội nghiệp nhường chỗ cho lên đầu hàng đấy.”
Nghén cái rắm nhà anh! Vu Duệ lập tức thu hồi tâm tình xúc động vừa rối rắm vừa phức tạp ban nãy.
Khóe miệng cô hơi giật giật, cố tình hung dữ trừng mắt với Phó Uyên.


Nhưng mà trong mắt anh, có nhìn cô thế nào cũng chỉ giống như đang giận dỗi làm nũng mà thôi.
Bên kia đường bỗng có xe đẩy bán bóng bay đi ngang qua, cái thứ đồ chơi dành cho trẻ con này thế mà lại làm Vu Duệ nhịn không được lén nhìn mấy lần.
“Thích à? Mua cho em một quả nhé?”
“Không thèm, quá ấu trĩ.” Vu Duệ lập tức quay ngoắt đi.
Phó Uyên chỉ chỉ vào mấy quả bóng bay đủ màu sắc đủ hình dạng, cười hỏi: “Thích hình nào?”
Vu Duệ dùng khoé mắt liếc nhanh một cái, lúc đầu còn chê nhưng về sau lại thành thành thật thật trả lời: “Heo Peppa.”
Cầm bóng bay heo Peppa màu hồng trong tay, đôi mắt Vu Duệ có chút sáng rỡ.

Phó Uyên thấy dáng vẻ trẻ con của cô liền mím môi cười cười, ánh mắt ôn nhu mang theo vài phần chiều chuộng.
Vu Duệ buộc dây cầm vào quai túi xách, người đi đằng trước, bóng bay lơ lửng theo sau, thu hút rất nhiều ánh mắt thèm muốn của các mầm non đất nước được bố mẹ dắt tay trên đường.
Đi thêm một đoạn thì bắt gặp một cửa hàng trang sức lưu niệm treo biển vừa to vừa hoành tráng, cô thuận tiện ghé vào xem thử.

Mục tiêu “công lược” tiếp theo xuất hiện rất nhanh, đó là một chiếc vòng tay thạch anh tóc vàng, nhìn dưới ánh đèn có cảm giác nó đang phát sáng lấp lánh.
Vu Duệ dùng ngón trỏ gõ gõ vào mặt kính, cười hỏi: “Bà chủ, lấy cái này cho tôi xem được không?”
Bà chủ thấy vậy thì mở tủ kính đưa vòng cho cô, cười híp mắt: “Mỹ nữ, con mắt của cô tinh tường thật đấy, đây là thạch anh tóc vàng hàng thật giá thật, có cả giấy kiểm định nếu cô yêu cầu.

Tôi cảm thấy màu này rất hợp với người da trắng như cô, cô cứ đeo thử thoải mái đi.”
Vu Duệ cầm lên trước mặt ngắm nghía, những viên thạch anh tròn có màu vàng nhạt chứa các khoáng vật rutile màu đồng có hình dạng giống các sợi tóc li ti lan toả khắp viên đá.

Chất đá trong suốt và rất sáng, nhìn xuyên qua có thể thấy được cả lòng bàn tay với các đường chỉ tay một cách rõ ràng.
Cô thử đeo vào cổ tay, màu vàng nhạt làm cánh tay thon dài nhỏ nhắn của cô trông càng trắng hơn. 
Đối với người quen sử dụng trang sức nhãn hiệu xa xỉ như Vu Duệ mà nói, đồ trang sức đơn giản kiểu này khá là độc đáo, giống như một người ngày nào cũng được ăn thịt cá ê hề, thỉnh thoảng ăn rau dưa lại thấy ngon miệng.
Cô lật qua lật lại cổ tay, thật lâu sau mới hỏi: “Bà chủ, cái này bác bán bao nhiêu?”
Bà chủ giơ năm ngón tay, cười đon đả: “Rẻ lắm, 500 thôi.”

Vu Duệ không hề cảm thấy ngạc nhiên trước con số này, cười cười tháo vòng tay ra trả lại cho bà ta.
“Chê đắt à? Vậy cô thử nói xem cô trả được bao nhiêu.” Bà chủ thấy cô có vẻ muốn đi thì giữ lại hỏi.
“150 bác bán không?” Vu Duệ bắt đầu mặc cả.
Bà chủ vừa nghe lập tức lắc đầu xua tay.

“Không bán không bán! Thạch anh tóc bình thường đã khó gia công, thường có vết rạn do không thể làm mịn cả thạch anh lẫn khoáng chất bên trong cùng mức độ như nhau.

Cô nhìn vòng thạch anh của tôi đi, vừa mịn vừa tinh xảo như thế này cơ mà, bởi vì nó là hàng chế tác hoàn toàn thủ công.

Riêng chi phí sản xuất cũng đã hơn cái giá cô đưa ra rồi.

Nếu cô thực sự muốn mua thì tôi để giá 300, không thể thấp hơn.”
Vu Duệ vốn cũng không quá hứng thú, không muốn nói thêm nữa quay đầu đi thẳng, mặc kệ bà chủ cửa hàng ra sức gọi với theo.

Lúc quay lại khách sạn, Vu Duệ bất ngờ bắt gặp Vi Nam và Phó Hân cũng vừa đi đâu về, còn kèm theo giọng nói quen thuộc: “Dì đi chơi về rồi à?”
Vu Duệ chỉ “Ừ” một tiếng.
Vi Nam dè dặt liếc nhìn người đàn ông đứng bên cạnh cô.

“Dì ơi, sao dì lại về cùng chú Phó? Hai người đi hẹn hò à?”
Thực ra vấn đề cậu muốn hỏi nhất bây giờ là hai người làm lành rồi à.
Vu Duệ mặt không đổi sắc nói: “Linh tinh, tình cờ gặp trên đường về thôi.”
Lần này Vi Nam quay hẳn sang hỏi Phó Uyên: “Chú Phó, chú đưa dì cháu về à?”
Phó Uyên mỉm cười gật đầu.

“Đúng vậy.”
Tuy bọn họ nói dối qua loa nhưng trẻ con bây giờ đều trưởng thành sớm cả rồi, không cần nói cũng hiểu mấy chuyện tình cảm này nọ của người lớn.

Chưa kể khi Vu Duệ và Phó Uyên sóng vai nhau trở về, dù rằng cả hai không hề có những hành động thân mật như các đôi tình nhân đang trong thời kì yêu đương nồng cháy, nhưng lại có phần giống giai đoạn thả thính mập mờ ái muội.

Rõ ràng là hai người đều thích đối phương nhưng không ai chịu mở lời, cả hai đương sự này chỉ biết làm mình làm mẩy đợi người kia chủ động trước mà thôi.


Hoạt động cả một ngày trời, Vu Duệ bị giày vò có chút mệt mỏi, về đến phòng lập tức đi tắm nước nóng, vừa ra khỏi phòng tắm thì có tiếng chuông.
Cô vơ lấy khăn tắm quấn quanh người, nhìn qua mắt mèo trên cửa thì thấy Phó Uyên đứng bên ngoài.

Cô không cố kị cũng không trốn tránh gì, lập tức mở cửa.
Phó Uyên nhìn thấy Vu Duệ cả người chỉ quấn một chiếc khăn tắm, lộ ra bờ vai trắng mịn và đôi chân thon thả nuột nà, mái tóc dài vẫn còn ẩm ướt.

Anh chỉ cần cúi đầu xuống là có thể ngắm trọn vẹn đường cong uốn lượn phập phồng trước ngực cô.
Vu Duệ đưa tay lên vuốt tóc, cười hỏi: “Giờ này anh còn qua tìm tôi có việc gì?”
Phó Uyên chìa tay ra, trên tay anh là chiếc vòng tay thạch anh mà cô đã thử qua lúc nãy.
“Có thứ này muốn đưa cho em.” Anh nói.
“Anh đúng là đồ dở hơi.” Vu Duệ mắng anh một câu, chuẩn bị đóng cửa, cổ tay lại bị anh bắt được.
Cô dùng lực hất ra nhưng vô ích.
Phó Uyên nắm chặt tay cô, nhíu mày nói: “Tại sao không nhận?”
“Anh nghĩ tôi sẽ thích một cái vòng tay vớ vẩn giá mấy trăm tệ thôi hả? Tôi rẻ mạt đến thế sao?” Vu Duệ tự nhiên nổi hứng trêu chọc Phó Uyên, một tay khoanh trước ngực, tay kia chọc chọc vào bả vai anh.
Lời nói của cô sắc bén như một con dao cứa thẳng vào trái tim người nghe, Phó Uyên bất giác nhìn cô chăm chú, giọng nói trầm hẳn xuống: “Anh thấy em đeo lên tay ngắm nghía hồi lâu, cứ tưởng là em thích…” Sau đó, anh từ từ buông lỏng tay ra, chân cũng lùi về sau một bước.
Vu Duệ bỗng cười toe toét, giơ tay giật nhẹ lấy chiếc vòng: “Ngốc, thạch anh này là đồ giả.

Bố mẹ bạn thân của tôi mở một cửa hiệu trang sức to nhất nhì Phố Đông, mấy thứ ngọc ngà châu báu đá quý gì gì đó có cái nào tôi chưa từng nhìn qua đâu.

Anh bị người ta lừa mua phải đồ giả rồi.”
Khóe môi Phó Uyên khẽ nâng lên, chưa đợi cô kịp phản ứng đã kéo cô lại gần, hai người cứ như vậy kề sát nhau, anh cúi xuống nói bên tai cô: “Vòng tay là giả, nhưng tấm lòng là thật.”
“Anh…” Chưa nói hết câu Vu Duệ đã im bặt, vì miệng đã bị anh chặn lại.
Nhớ đến cái miệng nói nói cười cười với người đàn ông khác của người trong ngực, Phó Uyên hận không thể hung hăng cắn đứt.

Nhưng anh lại không nỡ, chỉ đành nhấm nháp hai cánh môi của cô, sau đó duỗi lưỡi cạy mở hàm răng cô, quấn lấy đầu lưỡi cô trêu chọc, khuấy đảo khắp mọi ngóc ngách, đồng thời đẩy cô vào trong phòng.
“Cạch” một tiếng, cánh cửa gỗ ngay lập tức bị đóng lại sau lưng.
Hành động của anh rất nhanh, dường như không để cho Vu Duệ có thời gian nói chuyện, khăn tắm của cô đã bị lột s@ch, cả người tr@n trụi nằm gọn trong ngực anh..

Bình Luận (0)
Comment