7361 vẫn là nhân vật phong vân của thôn Vương gia như cũ.
Từ trước đến nay, mỗi lần cậu xuất hiện đều khiến thôn dân một phen chấn động.
Thần bí, biết đánh nhau, quanh thân lại mơ hồ có chút yêu tà khó nói rõ.
Hình tượng phu lang trầm mặc đáng thương ngày trước đã sớm phai nhạt trong lòng mọi người. Giờ khi nhìn thấy 7361, phản ứng đầu tiên luôn là e dè, sau khi e dè lại không nhịn được muốn len lén liếc nhìn.
Đặc biệt lần này, là lần đầu tiên cậu và Bùi Nhuận xuất hiện công khai trước thôn dân sau khi thành thân.
Nhìn thấy 7361 mềm nhũn như không có xương dựa vào người Tú tài kia, không ít người trong lòng lại lặng lẽ nhắc đi nhắc lại một câu—
Quả nhiên là hồ ly tinh.
Mặt dày như vậy.
Ai đời phu lang nhà lành nào lại giữa ban ngày ban mặt, dưới bao nhiêu ánh mắt, còn quấn lấy trượng phu mình như thế? Chẳng phải khiến người ta cười chê hay sao?
Chỉ là, những lời đó bọn họ cũng chỉ dám nghĩ trong lòng, không ai dám nói thẳng với Bùi Nhuận.
Chắc bởi vì trước đây hình tượng của Bùi Nhuận trong thôn quá mức chính trực, lại còn là Tú tài được làng trên xóm dưới tôn trọng, người đọc sách chẳng phải luôn biết lễ nghĩa nhất sao?
Giờ lại để mặc bị một kẻ như 7361 mê hoặc tâm trí, thật khiến người ta tiếc thay.
7361 vẫn cứ "không biết xấu hổ" mà khoác tay Bùi Nhuận, đang nhỏ giọng trò chuyện với y.
Vừa nhìn thấy Lý đại thúc đang đánh xe phía trước, còn chủ động chào hỏi.
Trước khi mua xe bò, 7361 thường hay ngồi xe của Lý đại thúc, cũng coi như là một trong số ít người trong thôn mà cậu có thể nói chuyện vài câu.
"Lý đại thúc." 7361 lễ phép nói.
Lý đại thúc đáp lại một tiếng, lại liếc nhìn Đại Hoàng phía trước xe của 7361, nói: "Con bò này ngươi nuôi không tồi, ta nhìn ra rất chắc khỏe."
Ông vốn cũng nuôi bò, lại là người thương súc vật, vừa thấy Đại Hoàng của 7361 béo khỏe vạm vỡ như thế, lại còn đang giữa mùa đông, trong lòng không khỏi tán thưởng. Bò mà nuôi được đến tầm này, ắt là người bỏ nhiều tâm sức.
Nghe Lý đại thúc khen Đại Hoàng, 7361 vui ra mặt: "Đại Hoàng rất dễ nuôi."
Sau vài câu hàn huyên đơn giản, Lý đại thúc liền nói phải đi trước. Trên xe ông còn chở theo vài người trong thôn, không thể chậm trễ.
Chờ khoảng cách hai chiếc xe bò kéo giãn ra, 7361 từ xa đã nghe được có thôn dân trên xe của Lý đại thúc nói nhỏ: "Ông còn dám nói chuyện với cậu ta, cẩn thận cậu ta..."
Tiếp theo là giọng của Lý đại thúc: "...Nói cái gì, cái gì yêu quái, ta thấy là ngươi hồ đồ rồi..."
Mấy lời này giọng không lớn, người khác không nghe thấy được. Nhưng 7361 thì khác, tinh thần lực của cậu rất tốt, tự nhiên nghe rõ rành rọt.
Trước đây, cậu cũng từng nghe từ miệng người khác những lời tương tự như thế, cậu là yêu quái.
Cũng đúng thôi, đối với những người nơi này mà nói, cậu có lẽ thật sự chẳng khác gì yêu quái.
Nhưng... không biết Bùi Nhuận có từng nghe thấy những lời như vậy chưa? Nếu nghe rồi, y sẽ nghĩ gì?
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của cậu, Bùi Nhuận nghiêng đầu nhìn sang: "Sao vậy?"
7361 không nhịn được siết chặt tay đang khoác lên cánh tay y, do dự một chút rồi hỏi: "Bùi Nhuận, huynh nói... trong truyện ký, thư sinh với hồ yêu... thư sinh sẽ sợ hồ yêu sao?"
Vừa hỏi xong, 7361 liền cảm thấy bản thân thật là thông minh, hỏi như vậy vừa không bị lộ, lại còn biết được suy nghĩ của Bùi Nhuận.
Cậu cảm thấy mình đã dần gần hơn với nhân loại, thậm chí có chút đắc ý nghĩ rằng bản thân có khi còn sắp vượt qua được cả loài người.
Nhưng 7361 không biết, mấy tiểu tâm tư ấy của cậu, chỉ kém mỗi việc trực tiếp viết lên mặt: "Nếu ta là yêu quái, huynh sẽ sợ ta sao?"
Bùi Nhuận thì tất nhiên là không sợ.
Thậm chí y còn cảm thấy... cực kỳ đáng yêu.
Duỗi tay giúp 7361 sửa lại mái tóc lòa xòa trước trán, Bùi Nhuận mỉm cười nói: "Thư sinh trong sách ta không biết, nhưng nếu là ta, đương nhiên là sẽ không sợ."
Câu trả lời này còn tốt hơn cả trong dự đoán, 7361 âm thầm thở phào một hơi, cảm thấy lo lắng vừa rồi của cậu quả thật là dư thừa.
Hiện tại cậu và Bùi Nhuận mỗi ngày đều sống rất vui vẻ, có ăn có uống, còn có thể không có việc gì thì ôm ôm hôn hôn, nằm giường đánh nhau một trận.
Cuộc sống như vậy, e rằng có khi còn hơn cả những quý tộc đế quốc kia cũng chưa chắc đã có.
Ném cái đoạn nhạc nhỏ này ra sau đầu, 7361 cực kỳ hứng khởi cùng Bùi Nhuận giục Đại Hoàng chạy nhanh về phía huyện.
—
Trong huyện hôm nay quả nhiên náo nhiệt hơn thường ngày nhiều lần.
Hai bên phố, trước cửa tiệm nào cũng treo đủ các loại đèn lồng, trên đường tiểu sạp chen chúc, bán gì cũng có.
Khác hẳn với sự nhộn nhịp của năm trước, khi ấy bá tánh ra đường đa phần đều là để gấp gáp mua đồ Tết, ai cũng vội vội vàng vàng.
Nhưng hôm nay thì khác.
Tuy người trên đường cũng đông đúc vai kề vai, nhưng ai nấy đều có vẻ thong thả, đều là dáng vẻ dạo chơi du ngoạn.
Tầm mắt toàn là gương mặt tuổi trẻ, đoán chừng là vì năm trước đã thay quần áo mới, ai cũng quần áo sáng sủa nổi bật.
Hai người 7361 dừng xe trước cửa Cao gia, buộc xe bò ổn thỏa. Giờ này trong huyện, mấy chỗ chuyên giữ xe đều đã chật ních, muốn vào cũng không vào nổi.
Huống hồ, Đỗ thị đã dặn từ trước, hôm nay nhất định phải ghé nhà một chuyến.
Đỗ thị vừa thấy 7361 mặc bộ quần áo bà làm, đầu tiên là không ngớt lời khen đẹp, sau đó lập tức kéo cậu sang một bên hỏi nhỏ sáng nay Bùi Nhuận thấy cậu thì phản ứng thế nào.
"Bá mẫu, người thật lợi hại, Bùi Nhuận quả nhiên ngây người luôn." 7361 nâng cao giọng, thể hiện sự kinh ngạc trước khả năng liệu sự như thần của Đỗ thị.
Đỗ thị vừa nghe thấy liền vui ra mặt, cười híp mắt: "Ta đã bảo cháu rồi, nghe bá mẫu không sai đâu. Các cháu là phu phu son tình cảm tốt thế này, tranh thủ sớm sinh cho ta một đứa nhỏ, đến lúc đó càng thêm náo nhiệt."
7361 trừng to mắt nhìn.
Sinh đứa nhỏ?
Cậu chưa từng nghĩ tới khả năng đó.
Ai sinh? Là cậu sao?
Chưa kịp hỏi rõ ràng, Đỗ thị đã đưa tay đẩy cậu ra cửa: "Đi đi, tranh thủ lúc náo nhiệt, đi dạo nhiều một chút. Một năm chỉ có một lần như thế này thôi đấy."
Nói xong, Đỗ thị lại lẩm bẩm như oán trách: "Cũng không biết đại ca của cháu có biết cố gắng không, hôm nay có hẹn được tiểu ca nhi nhà người ta ra ngoài không nữa."
—
Từ biệt Đỗ thị, 7361 và Bùi Nhuận sóng vai đi trên phố.
Mới đi được một đoạn, số người trên đường tựa như lại càng đông hơn.
Bùi Nhuận nắm chặt tay 7361, cúi đầu ghé sát tai cậu hỏi nhỏ: "A Dao muốn đi xem gì trước?"
Ngày hội Thượng Nguyên náo nhiệt thế này, tất nhiên có nhiều tiết mục cố định như múa rồng, múa lân, đi cà kheo, xiếc ảo thuật, hát hí khúc. Đến tối, các nhà phú hộ trong huyện còn bắn pháo hoa, bên hồ dưới cầu lại thả hoa đăng nữa.
Những thứ đó, trước kia Bùi Nhuận cũng đã kể tỉ mỉ cho cậu nghe rồi.
Tiết mục chính đều vào ban đêm, hiện tại còn sớm, 7361 nghĩ một lúc rồi nói: "Trước cứ đi dạo chơi một vòng đi."
"Được."
Hôm nay trên phố có nhiều trò chơi nhỏ mà xưa nay 7361 chưa từng thấy qua, đặc biệt là mấy gian sạp chơi ném vòng vào bình rượu, trúng thì được phần thưởng.
Quanh các sạp có rất nhiều người vây xem, thường phát ra những tiếng kinh ngạc hoặc xuýt xoa.
7361 vừa thấy liền kéo Bùi Nhuận lại gần, muốn thử một phen.
Bùi Nhuận đương nhiên không ngăn cản.
Hai văn tiền một chiếc vòng tre, Bùi Nhuận mua liền hai mươi cái. 7361 nhận vòng, nhìn mớ đồ chơi nhỏ bày ở phía xa, quay sang hỏi: "Bùi Nhuận, huynh thích cái nào? Ta ném giúp huynh."
Bùi Nhuận nhìn một vòng rồi chỉ vào món đồ trang trí hình hồ ly, cỡ bằng bàn tay đặt giữa sân: "Cái kia thế nào?"
7361 nhìn theo rồi gật đầu: "Ta thấy rất được."
"Vậy thì lấy cái đó đi."
...
Một lúc sau, tay 7361 đầy những món đồ chơi nhỏ, từ đồ trang sức, chong chóng, đến cả món hồ ly kia cũng nằm gọn trong đống chiến lợi phẩm.
Phía sau là lão bản sạp hàng sắc mặt đã trắng bệch, còn 7361 thì vui đến mức không giấu nổi: "Bùi Nhuận, ta có lợi hại không?"
"Lợi hại." Bùi Nhuận nhìn cậu, ánh mắt ôn nhu như nước, "A Dao lợi hại nhất."
7361 mừng rỡ, đem hết toàn bộ đống đồ chơi nhét vào ngực Bùi Nhuận: "Cho huynh hết, đều là ném cho huynh đấy."
Bùi Nhuận bật cười, tiếp nhận từng món: "Đa tạ A Dao."
_
Cách đó không xa cũng là mấy sạp trò chơi tương tự, thấy cái nào 7361 cũng muốn thử, đội mũ đầu hổ, bắn cung, kéo cá gỗ... Mỗi lần đều chơi đến vui quên trời đất.
Đến cuối cùng, tay hai người đều không cầm nổi thêm được gì nữa, 7361 lúc này mới tạm tha.
Chơi chừng ấy lâu, trời cũng đã sập tối hẳn.
Trên tay ôm theo bao nhiêu thứ, lại thêm sợ Bùi Nhuận đi lâu mỏi chân, hai người liền quyết định tìm một quán trà nghỉ ngơi.
Ban đầu định vào Bách Duyệt Hiên, nhưng lúc đi ngang qua thì thấy bên trong chen chúc ba tầng người, e là có vào cũng khó mà kiếm được chỗ.
Tuy nói với quan hệ của hai người và Bách Duyệt Hiên thì kiểu gì cũng không đến mức phải chờ đợi, nhưng nghĩ tới cũng phiền, thôi thì tránh cho xong.
May mắn thay, vừa bước vào một quán trà khác thì có người đúng lúc rời đi, hai người liền chiếm được ngay một chỗ cạnh cửa sổ.
Đoàn múa lân múa rồng vừa đi qua, kéo theo một đám lớn bá tánh chen nhau chạy theo xem, đoạn đường quanh quán trà nhờ vậy mà tạm thời yên tĩnh hơn đôi chút.
Trên đường, hoa đăng đã được thắp sáng, đủ mọi hình dáng lớn nhỏ toả ra ánh sáng vàng cam dìu dịu, lấm tấm như sao sa, gom lại như một dòng sông sáng lấp lánh giữa đêm xuân.
Mà lúc này, không biết từ ngõ nào, có nhà nào trong huyện đã phóng lên chùm pháo hoa đầu tiên.
Từng đoàn pháo hoa bung nở trên không trung, toả ra muôn vàn màu sắc, rực rỡ đến mức như muốn đốt cháy cả trời đêm.
"Thật xinh đẹp." 7361 thốt lên không giấu nổi cảm thán.
Lúc ấy, trên mặt cậu còn đang đeo một chiếc mặt nạ hồ ly, đôi mắt lấp lánh phía sau lớp mặt nạ, hắt ánh sáng từ đèn hoa đăng khiến người nhìn cũng phải ngẩn ngơ.
"Ừ, đúng là rất đẹp." Bùi Nhuận nhẹ giọng đáp, mắt nhìn cậu không rời.
7361 bật cười, nâng chiếc hoa đăng đang cầm trong tay lên khoe: "Nhưng ta cảm thấy cái này đẹp nhất."
Chiếc đèn ấy là phần thưởng mà Bùi Nhuận giành được khi đoán đúng câu đố trong hội đèn. Đó cũng là chiếc đèn to nhất, đẹp nhất ở sạp hôm đó.
"A Dao thích là tốt rồi." Bùi Nhuận cười, giọng cưng chiều.
"Đương nhiên là thích rồi." 7361 vui vẻ đặt đèn hoa lên bàn, xoay nhẹ phần thân đèn để nhìn rõ từng góc, "Đây là huynh vượt qua bao nhiêu người mới thắng được đó, ta mà không thích thì là không có mắt!"
7361 đã nghĩ xong cả rồi, chờ về nhà sẽ treo chiếc hoa đăng này trong phòng của cậu và Bùi Nhuận, như vậy mỗi ngày đều có thể nhìn thấy nó, nhớ về hôm nay.
"Ừ, lát nữa ăn chút gì đó rồi chúng ta ra hồ thả hoa đăng nhé?"
"Được."
Vừa dứt lời, bên ngoài trà lâu liền vang lên tiếng rao của một người đẩy xe bán rượu nếp viên nóng.
7361 lập tức bị thu hút, ánh mắt dính chặt vào sạp nhỏ kia.
Tất nhiên là Bùi Nhuận cũng thấy được: "Muốn ăn?"
7361 không chần chừ gật đầu lia lịa.
7361 đặc biệt yêu thích những món ăn mềm ngọt như thế này, từ bánh trôi, bánh gạo, món nào cũng khiến cậu ăn mãi không chán.
Bùi Nhuận đứng dậy, khẽ nói: "A Dao chờ ta ở đây, ta đi rồi sẽ quay lại ngay."
Bùi Nhuận rời đi, 7361 ngồi yên trước bàn, tiện tay tháo chiếc mặt nạ hồ ly đang đeo, vắt qua một bên. Cậu vừa ung dung nhón tay bóc mấy hạt dưa điểm tâm của trà lâu vừa thong thả nhấm nháp, vừa dõi mắt theo bóng lưng Bùi Nhuận.
Nhìn thấy Bùi Nhuận đang trả tiền, lại từ tay người bán rượu nếp viên nóng đón lấy một chén, 7361 bất giác cảm thấy bụng mình như cũng reo lên, càng lúc càng đói.
Cậu đang định vẫy tay gọi người kia mau mau trở lại, thì phía đối diện đột nhiên có người ngồi xuống.
Người nọ không chỉ động tác lộ liễu, còn tỏ ra cố ý gây chú ý, như sợ 7361 không nhìn thấy mình.
7361 quay đầu, liền thấy một nam nhân xa lạ ngồi thẳng vào vị trí của Bùi Nhuận.
Sắc mặt cậu lập tức tối lại, nụ cười trên môi cũng biến mất không dấu vết. Cậu nhìn thẳng người kia và mấy tên tùy tùng phía sau, lạnh nhạt nói: "Chỗ này có người rồi, mời đi cho."
Người nọ hoàn toàn không có ý định rời đi, ánh mắt ngang ngược cứ như có thể xé rách mặt người khác mà dán lên mặt 7361, giọng điệu ngả ngớn đầy trêu chọc: "Vị tiểu ca nhi này, có thể làm quen một chút không?"