Phu Lang Đến Từ Tinh Tế - Tát Tạp Ngư

Chương 124

Ngày Hoa Thần vừa qua, 7361 và Bùi Nhuận liền thu dọn hành lý trở về huyện Dương Sơn.

Lúc đi, trong xe cũng đã để không ít đồ đạc, nhưng lúc về thì càng nhiều hơn, suýt nữa chất đầy cả chiếc xe bò vốn không lớn mấy.

Ngoài lễ vật chuẩn bị cho nhà Hòe Hoa và những người khác, phần còn lại đều là đồ cậu mua cho bản thân: nào là chút thức ăn, vài món đồ chơi nho nhỏ, lại còn gom góp thêm đủ loại hạt giống đem về.

Hai người men theo đại lộ, đi suốt ba ngày, trước tiên ghé vào nhà họ Cao trong huyện. Ngoài việc đưa lễ vật đến, họ còn phải đón Tiểu Hắc đã gửi nhờ ở đó.

Đến nhà họ Cao, tất nhiên được chào đón nồng nhiệt.

Tiểu Hắc càng khỏi phải nói, vừa nhìn thấy hai người liền gầm gừ như sắp khóc tới nơi, nếu không phải Cao Trì giữ lại, sợ rằng nó đã nhào ra ngã bổ nhào lên người họ rồi.

Đỗ thị thì lại cực kỳ thương yêu 7361, lần nào gặp mặt cũng "A Dao ngoan của ta", "tâm can của bá mẫu" mà gọi mãi không dứt.

Thấy 7361 còn mang quà tặng cho mình, bà lại càng vui không tả nổi.

"Đứa nhỏ A Dao này, mang chút đồ ăn thôi là được rồi, sao còn mua cả trâm bạc quý như vậy chứ?"

Tuy miệng thì nói thế, nhưng Đỗ thị lại quý món quà vô cùng, nâng niu cây trâm bạc mỏng chạm hình hải đường, vừa ướm thử lên búi tóc vừa không ngừng ngắm nghía.

"Cháu chỉ cảm thấy bá mẫu đeo lên sẽ đẹp."

7361 nói lời này không chút khách sáo, là thật lòng thật dạ nghĩ như vậy.

Đỗ thị nghe xong, lòng như hoa nở rộ, không nhịn được đưa tay nhéo má 7361 một cái: "Vẫn là A Dao của ta là tri kỷ, chẳng như bá phụ với huynh trưởng của cháu, ngần ấy năm cũng chẳng tặng ta được thứ gì ra hồn."

Nghe vậy, Cao Lãm trầm mặc một lát rồi thấp giọng: "Bổng lộc nha môn phát đều đưa cho bà, ta đây có dư đồng nào đâu..."

Cao Trì thì vội biện bạch cho mình: "Con cũng từng mua mà, là người bảo xấu đó chứ."

Đỗ thị bèn liếc mắt một cái, ánh nhìn đầy vẻ ghét bỏ, tỏ rõ khinh thường hai người họ.

Bữa trưa hôm ấy dùng tại Cao gia, bởi hơi gấp, cho nên Cao Trì liền trực tiếp từ Bách Duyệt Hiên gói vài món mang về.

Cũng chỉ có Cao Trì mới không cần xếp hàng, có thể ung dung lấy được đồ ăn từ nơi ấy.

"Ta thấy sinh ý nhà ông ta cũng không tệ, tháng này tiền chia chắc ngươi cũng lấy được kha khá." Cao Trì nói với 7361.

Lúc ấy 7361 đang uống canh sườn bí đao, trong lòng còn âm thầm cảm thấy mùi vị này kém xa tay nghề của Bùi Nhuận, nghe Cao Trì nói vậy, cậu cũng chỉ gật đầu.

Cậu vốn không quá để tâm mấy chuyện đó, dù sao mỗi tháng đều có thể lĩnh được một khoản kha khá, đủ để cậu và Bùi Nhuận sống những ngày thật tốt lành.

Sau bữa cơm, Bùi Nhuận cùng cha con nhà họ Cao bàn chuyện trong phủ thành, Đỗ thị nghe được một lúc, quay sang thấy 7361 đang tròn mắt ngồi ngẩn ra, liền dứt khoát kéo cậu đi chỗ khác, hai người trò chuyện riêng một lúc.

Ban đầu, Đỗ thị hỏi thăm mấy thứ linh tinh, rồi lại hỏi gần đây cậu và Bùi Nhuận sống chung thế nào.

7361 đều ngoan ngoãn trả lời từng chuyện một.

Đợi nói xong những điều ấy, giọng điệu của Đỗ thị chợt chuyển, thấp giọng hỏi: "Cháu cùng A Nhuận thành thân cũng đã hơn nửa năm, trong bụng còn chưa có động tĩnh gì sao?"

"Bụng có động tĩnh?" 7361 ngơ ngác, "Bụng phải có động tĩnh gì?"

Cậu nhớ lúc đói bụng thì bụng quả thực sẽ kêu, nhưng gần đây ăn ngon uống tốt, ngày thường còn luôn mang theo đủ loại đồ ăn vặt, cái bụng kia đã lâu chẳng còn réo rắt gì nữa.

Nghĩ vậy, cậu liền lắc đầu.

Đỗ thị thấy thế lại tưởng cậu xấu hổ, bèn tiếp lời: "Tuổi hai đứa cũng không còn nhỏ, nên cố gắng một chút. Nhớ năm ta bằng tuổi cháu, tên tiểu tử hỗn láo Cao Trì kia đã có thể trèo cây rồi đấy."

7361 nghe xong lại càng hồ đồ hơn.

Tuổi không còn nhỏ thì liên quan gì đến chuyện cố gắng? Mà sao lại đột nhiên nhắc đến chuyện Cao Trì trèo cây?

Nghĩ tới nghĩ lui, 7361 chỉ có thể thử khen một câu: "Cao Trì rất lợi hại."

Đỗ thị trừng 7361 một cái, giận dỗi nói: "Nó lợi hại cái gì chứ, từ nhỏ đến lớn chỉ biết gây họa. Nếu cháu với A Nhuận sinh được một đứa nhỏ, ta cũng không dám mong nó ngoan ngoãn cho lắm."

7361 đờ người.

Cậu... cùng Bùi Nhuận? Sinh một đứa nhỏ?!

Cậu với Bùi Nhuận cùng nhau tạo ra một nhân loại mới?

7361 lập tức như bị sét đánh ngang tai, miệng há hốc đầy kinh ngạc.

Những lời phía sau của Đỗ thị, 7361 không nghe lọt được lấy nửa câu, cả người chỉ chìm đắm trong chuyện "Cùng Bùi Nhuận sinh một đứa nhỏ".

Cho đến lúc về tới nhà vẫn chưa hoàn hồn.

Bùi Nhuận tất nhiên nhận ra 7361 có tâm sự, trên đường về cũng hỏi han, chỉ là 7361 lần đầu tiên lại ấp úng không trả lời, thậm chí mỗi lần nhìn y lại mang theo ánh mắt dò xét, kinh ngạc, không thể tin nổi.

Bùi Nhuận chưa từng thấy trên mặt 7361 hiện ra thần sắc phức tạp đến vậy.

Có điều, nếu đối phương không nói, Bùi Nhuận cũng sẽ không ép.

Y nghĩ, 7361 nếu thật sự có điều muốn nói, nhất định sẽ chủ động.

7361 cứ thế mang theo cú sốc từ buổi chiều đến tận tối, mãi đến khi hai người rửa mặt xong, nằm trên giường đã lâu.

Trong phòng tĩnh lặng, chỉ còn nghe tiếng hô hấp khẽ khàng bên cạnh, 7361 rúc trong chăn mềm cọ cọ vài cái, rồi lặng lẽ ngồi dậy, lặng yên không tiếng động mà nhìn sang Bùi Nhuận bên cạnh đang nhắm mắt.

Cậu biết, ở thế giới này, nam giới có thể sinh con.

Không chỉ riêng nơi đây, khi còn sống trong thời đại tinh tế, giữa nam giới với nhau cũng có thể nuôi dưỡng một đứa trẻ, chỉ là hình thức sinh sản ấy phải dựa vào tử cung nhân tạo bên ngoài cơ thể.

Thế nhưng cậu chưa từng nghĩ tới, cậu và Bùi Nhuận... cũng có thể sinh ra một đứa trẻ.

7361 hoàn toàn không cách nào hình dung được cảm xúc lúc này của bản thân.

Cậu làm người phỏng sinh đã lâu, nhưng làm "Người" chân chính, tính ra cũng chỉ mới hơn một năm ngắn ngủi.

Tâm thái từ trước tới giờ đều là sống trong khoảnh khắc, ăn ngon một chút, cùng người mình thích ở bên nhau.

Còn như nghĩ về tương lai, cũng chỉ là được ăn ngon hơn một chút, và có thể mãi mãi ở cạnh Bùi Nhuận.

Ngoài những điều đó ra... thì không còn gì nữa.

Cậu vẫn luôn nghĩ, cứ thế mà sống hết đời, đã là hạnh phúc lớn lao.

Nhưng hôm nay lời của Đỗ thị khiến cậu bất giác nhận ra, dường như tương lai ấy, ngoài những điều đó, còn có thể có thêm thứ khác.

Tỷ như...... Một đứa trẻ mang huyết mạch của cậu và Bùi Nhuận.

Chuyện này...... chuyện này thật sự quá đỗi điên rồ.

Dù sao người phỏng sinh chưa từng nghĩ tới chuyện ấy, mà có nghĩ thì cũng sẽ chẳng bao giờ có được một đứa trẻ thuộc về chính mình.

Giờ đây 7361 chỉ cần tưởng tượng thôi, trong đầu đã cảm thấy sắp loạn thành một nồi cháo.

Ánh đèn mờ mờ, trong lòng xao động, 7361 rúc sát lại gần Bùi Nhuận, giống như một chú cún nhỏ cọ cọ vào mặt y.

Bùi Nhuận vốn nhắm mắt giả bộ ngủ, đến lúc này cũng không nhịn được nữa.

Y mở mắt ra, trong bóng tối ánh mắt giao nhau với 7361: "Sao vậy, A Dao?"

7361 lại rướn người sát đến trước mặt Bùi Nhuận, gần như cả người đều bò lên người y.

"Bùi Nhuận..." Cậu khẽ gọi, giọng nói mang theo một chút run rẩy.

"Ta đây."

Bùi Nhuận đưa tay xoa nhẹ lưng 7361, dịu dàng vỗ vỗ, hạ giọng hỏi: "Là gặp ác mộng sao?"

7361 lắc đầu: "Không phải... Thật ra là ta có chuyện muốn hỏi huynh..."

"Em nói đi, ta đang nghe."

Lần đầu tiên trong đời, 7361 cảm nhận được một loại cảm xúc gọi là khẩn trương, cậu không tự chủ được mà siết chặt vạt áo trong màu trắng trước ngực Bùi Nhuận, đôi mắt chớp chớp không ngừng, hồi lâu sau mới khẽ giọng mở miệng.

"Huynh... có từng nghĩ tới... sẽ cùng ta sinh một đứa nhỏ không?"

Bình Luận (0)
Comment