Chớp mắt đã đến mùng 9 tháng 8, ngày thi Hương.
Trời còn chưa sáng, 7361 đã cùng Bùi Nhuận rời nhà.
Vừa bước ra đến cửa, 7361 lại cố ý kiểm tra kỹ lưỡng đồ đạc Bùi Nhuận mang theo, ngoài giấy, mực, bút, nghiên cùng những vật lặt vặt đã chuẩn bị từ trước, cậu còn đặc biệt xem xét lại lương khô y mang theo, sau khi chắc chắn không có sơ sót gì, mới đưa y đến nơi thi Hương.
Bọn họ đi khá sớm, nhưng vẫn có người đến còn sớm hơn.
Cổng trường thi đã xếp thành một hàng dài người chờ, từ xa nhìn đến cuối hàng, lờ mờ có thể thấy quan tra soát đang cẩn thận kiểm tra từng thí sinh một, đề phòng có người lén mang theo thứ gì.
Ngoài cửa còn có một vòng binh lính đứng vây quanh, duy trì trật tự bên ngoài trường thi.
Đến nơi này rồi thì 7361 không thể vào cùng, đành phải để Bùi Nhuận tự mình đi vào. Bùi Nhuận nhận lấy đồ vật trong tay 7361, mỉm cười với cậu.
"Trở về đi A Dao, chín ngày nữa ta sẽ về nhà."
Đến khoảnh khắc này, 7361 mới cảm thấy một tia không nỡ. Chín ngày nói dài không dài, nói ngắn cũng chẳng ngắn. Cậu và Bùi Nhuận thành thân đã hơn nửa năm, vậy mà chưa từng rời nhau quá một ngày.
Cậu có nghĩ đến chuyện ôm Bùi Nhuận một cái, nhưng đối phương đang cầm quá nhiều đồ, thật sự không thể ôm nổi, 7361 chỉ có thể liếc y một cái, rầu rĩ không vui nói: "Vậy ta đợi huynh ở nhà."
Nhìn theo Bùi Nhuận theo hàng người bước vào cổng trường thi, mãi đến khi không còn thấy bóng dáng đâu nữa, 7361 mới thu hồi ánh mắt, lững thững quay về nhà.
Tiểu viện mở ra lại khép lại, đón cậu là Tiểu Hắc nhảy nhót ríu rít chạy ra, 7361 xoa đầu nó một cái, rồi uể oải lững thững đi xuyên qua khu vườn trồng đầy rau.
Yên tĩnh thật.
Trước kia 7361 chưa từng thấy viện này yên tĩnh, vậy mà giờ phút này không có Bùi Nhuận ở đây, cậu lại cảm thấy nơi này yên tĩnh đến mức có chút trống trải.
Rõ ràng mới hai ngày trước cậu còn cùng Bùi Nhuận trò chuyện, rằng chỗ nào trong viện có thể trồng trọt thì cậu đều đã gieo trồng xong, khắp sân đầy những loại rau cỏ khiến người ta nhìn mà không hiểu sao lại thấy náo nhiệt đến thế.
Thế nhưng hôm nay, cảm giác lại hoàn toàn khác biệt.
Thì ra việc Bùi Nhuận có ở đây hay không, lại tạo nên khác biệt lớn đến vậy.
Nhưng thật ra nghĩ kỹ lại, những năm tháng trước kia cậu sống ở tinh tế, vẫn luôn là như vậy.
Một mình làm việc, một mình ăn những phần dinh dưỡng khó nuốt, cuối cùng lại một mình đi ngủ.
Ngày này lặp lại ngày khác, chẳng khác gì hôm trước.
Nếu không có giám thị giả đến để yêu cầu cậu báo cáo công việc, thì có lẽ suốt một ngày cậu cũng chẳng nói ra nổi một lời.
Mỗi sáng vừa mở mắt đã phải chăm sóc mảnh đất lớn phân cho mình, giải trí duy nhất là quay về khoang nghỉ ngơi, chẳng có mục đích gì mà xem Tinh Võng.
7361 thở dài một hơi, cảm thấy mình không nên như vậy, liền xắn tay áo lên, trước tiên thu dọn rau củ ngoài vườn, sau đó dọn dẹp trong ngoài nhà cửa cho sạch sẽ, lại đến hậu viện cho Đại Hoàng ăn, cuối cùng còn đun nước nóng tắm rửa cho cả Tiểu Hắc.
Bận bịu một hồi như thế, 7361 vừa nhìn thời gian, mới chỉ giờ Thân, trời vẫn chưa tối hẳn.
Không có việc gì làm, khiến 7361 thấy vô cùng nhàm chán.
Trong thư phòng, ngay trong tầm tay cậu là một quyển thoại bản mà trước kia Bùi Nhuận đã chọn riêng cho cậu, mở ra đã hơn nửa canh giờ mà vẫn chưa lật sang trang mới.
Cậu chống cằm, ánh mắt vô định nhìn vào khoảng không, trong đầu ngổn ngang đều là hình bóng của Bùi Nhuận.
Nghĩ Bùi Nhuận đang thi ra sao, mang theo mấy món ăn kia liệu có hợp khẩu vị không...
Đang được 7361 nhớ mãi không thôi, thì bên kia, Bùi Nhuận đúng lúc đang viết văn trên tờ giấy nháp.
Trận khảo thí đầu tiên kéo dài ba ngày, nội dung là từ 《Tứ Thư》 chọn ra ba đề mục, dùng đó để viết kinh luận, so với những vòng sau thì coi như khá đơn giản.
Vận khí của Bùi Nhuận không tệ, y không bị phân đến chỗ xú hào*, gian phòng y ở nằm ở khúc quanh, binh lính tuần tra đi lại cũng ít, vô cùng yên tĩnh.
Xú hào: nhà xí hôi hám — thường ám chỉ những gian phòng thi gần nhà vệ sinh, hôi thối khó chịu.
Chờ đến khi y viết xong một thiên văn chương trên bản nháp thì trời cũng đã dần tối.
Bùi Nhuận buông bút lông, cẩn thận cất bài thi cùng bản nháp đã viết xong, sau đó đứng dậy hoạt động thân thể đã cứng đờ, rồi mới châm nến.
Xem sắc trời, chắc cũng đã vào giờ Tuất, buổi trưa vì tiện lợi, Bùi Nhuận chỉ ăn chút điểm tâm mang theo, lúc này chắc cũng đã tiêu hóa gần hết.
Hôm nay y cũng không định tiếp tục làm bài, liền lấy lò than và bình gốm ra, chuẩn bị nấu chút gì đó lót dạ.
Chờ đến khi từng bình từng bình nhỏ được lấy ra, phong kín lại cẩn thận, khóe môi Bùi Nhuận không kìm được mà khẽ cong lên, lộ ra một tia mỉm cười dịu dàng.
Tiểu phu lang của y đã chuẩn bị cho y mọi thứ vô cùng chu đáo, sợ y ăn mãi một món sẽ ngấy, chỉ riêng nước chấm cũng đã làm đến bốn loại.
Huống chi còn có từng gói từng gói nhỏ thịt khô đã làm sẵn, ngay cả mì sợi, A Dao của y cũng phơi sẵn cho.
"Không thể ăn mãi bánh bột được, ta phơi mì sợi rồi, đến lúc đó nấu lên mà ăn cũng được."
Nghĩ đến lúc ấy 7361 nói mấy lời ấy với vẻ mặt nghiêm túc kia, Bùi Nhuận không khỏi có chút thất thần.
Cũng không biết hôm nay A Dao của y ở nhà đang làm gì, có ăn uống đàng hoàng không.
...
Một nơi khác trong trường thi, Vương Tùng cũng vừa buông bút.
Viết đến giờ, đề bài vẫn chưa làm xong, nhưng bụng đã đói đến không chịu nổi, hắn đành gác bút qua một bên, định bụng ăn trước vài miếng.
Nhà hắn vốn không nghèo, dù gia tộc không có danh vọng gì trong phủ thành, nhưng ruộng tốt cũng có đến trăm mẫu, chỉ tính riêng tiền thu tô cũng đủ cho cả nhà sống no đủ.
Lần này đến tham gia thi Hương, nương hắn đã chuẩn bị cho hắn bánh bột kẹp thịt khô cùng dưa muối, lại còn mua từ tiệm điểm tâm lớn nhất trong phủ thành mấy món như bánh Định Thắng và bánh gạo hấp.
Trong đám thí sinh, vậy đã xem như cực kỳ tốt rồi.
Nhưng khi nhìn đến chiếc bánh bột khô cứng kia, Vương Tùng vẫn không khỏi ê răng.
May mà hôm nay mới là ngày đầu tiên, chưa đến mức phải nhai thứ khô cằn kia, Vương Tùng liền lấy bánh gạo hấp ra, lại lục tìm được chiếc đùi gà quay được nương hắn sáng nay bọc kỹ bằng giấy dầu riêng cho hắn, lúc này mới hài lòng trở lại chỗ ngồi.
Bánh gạo và đùi gà đã nguội từ lâu, nhưng với cái bụng đang đói cồn cào của Vương Tùng mà nói, đã chẳng còn gì đáng ngại nữa.
Hắn vừa mới cắn thêm một miếng bánh gạo, còn chưa kịp nuốt xuống, trong không khí đột nhiên thoảng qua một làn hương nức mũi.
Động tác của Vương Tùng khựng lại, một lát sau không nhịn được mà hít hít mũi.
Thơm quá!
Là loại hương vị mà hắn không sao tả nổi!
Mùi hương ấy mang theo chút thơm ngậy của thịt hòa quyện trong mùi dầu nóng, nhưng lại hoàn toàn không ngấy, khiến cho hắn lập tức nuốt ực một ngụm nước bọt.
Sao lại thế này?
Trường thi nằm ở nơi hẻo lánh, bốn phía không có tửu lâu, cũng chẳng có dân cư sinh sống, cho nên mùi thơm ấy... chỉ có thể truyền ra từ trong trường thi.
Là ai? Ai lại nấu cơm trong trường thi? Còn như thể đang hầm thịt kia kìa.
Vương Tùng sững sờ.
Hắn biết là thí sinh được phép mang theo bếp lò, chính hắn cũng mang theo một chiếc, nhưng phần lớn người ta chỉ dùng để đun nước ấm hoặc phòng lạnh về đêm.
Ai lại vác theo bếp lò để nấu ăn hẳn hoi thế này?
Chẳng phải là đảo lộn đầu đuôi rồi sao?
Dù sao thì trọng tâm vẫn là khảo thí, chẳng ai dám phí tâm tư vào chuyện ăn uống, miễn có thể lấp đầy bụng là tốt rồi.
Ngay lúc Vương Tùng còn đang ngẫm nghĩ, mùi hương kia lại càng lúc càng đậm.
Trong cơn hoảng hốt, đến cả chiếc đùi gà trong tay hắn cũng bỗng trở nên vô vị tẻ nhạt.
Không chỉ riêng gì Vương Tùng, đám thí sinh quanh đấy cũng đều như vậy. Ngay khoảnh khắc mùi thơm kia bay tới, ai nấy đều sững sờ tại chỗ, chờ đến lúc phản ứng lại được thì trong lòng đồng loạt dâng lên một loại cảm giác hoang đường không rõ là đang ở đâu nữa.
Cùng lúc đó, tất cả bọn họ đều âm thầm oán giận trong lòng, rốt cuộc là ai không chuyên tâm làm bài, lại chạy tới đây làm đầu bếp hả?
Quả thực là quá đáng giận.
"Quá đáng giận..." Bùi Nhuận vừa dứt lời, cũng vừa dùng muỗng uống hết ngụm canh cuối cùng trong bát.
Lúc còn ở nhà, y đã biết mấy món cơm canh này làm ra tiện lợi cỡ nào, nhưng đến khi thật sự tự mình đun nấu một lần mới càng thấm thía hết thảy những chỗ tốt trong đó.
Hương vị không cần phải bàn tới, tự nhiên là mỹ vị vô cùng.
Giờ đã là cuối hạ đầu thu, đêm đến khí trời có phần lành lạnh, lúc này ăn xong một bát mì nước như thế, cái lạnh quanh thân như bị xua tan, cả người từ dạ dày lan đến toàn thân đều cảm thấy ấm áp thấm thía.
Nếu nói có điều gì chưa ổn, thì cũng chỉ một điểm ấy.
Đó là mùi hương kia có hơi đậm quá.
Từ lúc y bắt đầu nhóm bếp cho đến khi ăn xong, bất quá mới trôi qua khoảng nửa khắc đồng hồ, đã có thể nghe thấy quanh mình liên tục vang lên tiếng người xì xào không ngớt.
Đối với chuyện này, Bùi Nhuận cũng chỉ khẽ lắc đầu, âm thầm nói một câu xin lỗi trong lòng.
Ban ngày y đói bụng mà chỉ dám ăn điểm tâm cũng là vì sợ ảnh hưởng người khác. Canh giờ lúc này, đa phần các thí sinh hẳn cũng đã đến giờ nghỉ ngơi, ăn uống, y mới nấu mì nước, tính ra đã là rất nể mặt người rồi.
Thu dọn xong chén bát, Bùi Nhuận dùng nước sôi đã đun sẵn pha một bình trà, súc miệng.
Lại cẩn thận kiểm tra một lần bài thi và bản nháp có được thu lại đầy đủ hay không, lúc này Bùi Nhuận mới dập lửa trong lò, trở về nằm trên chiếc giường ván gỗ phía sau, không thay y phục mà trực tiếp nhắm mắt dưỡng thần.