Phu Lang Đến Từ Tinh Tế - Tát Tạp Ngư

Chương 162

Từng là kẻ kiêu ngạo, ngông cuồng, vậy mà giờ đây Tuân Tùng cũng mặc áo tù như bao người khác.

Hắn trông có vẻ khá hơn Tuần Triệu rất nhiều. Tuy rằng so với hình ảnh năm xưa, lúc còn là công tử con nhà danh giá được muôn người vây quanh, thiên tài của học phủ châu thành, thì đã sa sút không ít. Thế nhưng ít ra sống lưng vẫn còn thẳng, không đến nỗi cầu xin trong thống khổ hay là chết lặng chấp nhận số phận.

Thần sắc hắn bình tĩnh, đôi mắt sâu thẳm như hồ nước lặng.

Ánh mắt lướt qua Bùi Nhuận, rồi rơi xuống túi giấy dầu trong tay 7361.

"Đa tạ." Hắn nhận lấy túi giấy dầu ấy, cúi đầu đưa cho tiểu cô nương phía sau.

"Muội muội, cảm ơn vị phu lang này nói một câu."

Tiểu cô nương cầm trong tay túi giấy dầu còn ấm, mùi thịt thơm ngào ngạt khiến đầu mũi nàng cũng dậy hương, nàng nuốt nước miếng, nhút nhát e dè nhìn 7361 nói nhỏ: "Cảm ơn ca ca."

Tuân Tùng cong khóe môi, đưa tay xoa đầu nàng.

7361 thấy tiểu cô nương như thế thì trong lòng chua xót, lại thấy người ta nhận đồ, cậu vội vàng lục lọi khắp người, muốn tìm thêm chút đồ ăn để đưa đối phương.

Cũng may cậu vốn là người thích ăn, trên người chẳng khi nào thiếu đồ ăn vặt, liền tìm được một nắm hạt quả, hai chiếc bánh quai chèo nhỏ, còn có mấy miếng mứt, 7361 đem hết thảy đưa cho tiểu cô nương.

Tiểu cô nương liếc nhìn ca ca nhà mình, thấy hắn không nói gì, liền lại hướng 7361 nói lời cảm ơn, sau đó đều cất kỹ vào người.

Bên này 7361 vừa cho đồ, bên kia Bùi Nhuận đã mở miệng: "Sau này có tính toán gì không?"

Nói ra thì cũng thật nực cười, hai người từng học chung một trường, vậy mà đến nay mới lần đầu nói chuyện một cách hòa khí thế này.

Trước kia khi còn ở châu học, cả hai đều rất kiêu ngạo, biết nhau nhưng chưa từng thật sự kết giao.

Về sau Bùi Nhuận tới phủ thành, Tuân Tùng xem y như đối thủ. Nhưng hắn vốn là người tự phụ, bá đạo, hai lần gặp mặt đều không mấy dễ chịu.

Nếu nói Bùi Nhuận chán ghét Tuân Tùng bao nhiêu, thì thật ra cũng chẳng có là bao; khi còn ở châu học, mặc kệ đối phương nghĩ thế nào, y cũng bởi vì người này mà bớt đi không ít phiền toái.

Hiện tại hỏi một câu như vậy, cũng chỉ xem như ôn lại chút chuyện xưa thời còn cùng học.

"Tính toán?" Tuân Tùng cười giễu cợt, "Ngươi cảm thấy ta còn có 'sau này'?"

Cha bị xử trảm, nương tự sát, cả Tuân gia bị lưu đày.

Nếu không có lệnh đại xá thiên hạ gì đó đặc biệt, cả đời hắn chỉ có thể sống lay lắt nơi biên cương, một kẻ như hắn, trong mắt Bùi Nhuận, lại vẫn có cái gọi là tương lai?

Bùi Nhuận không lên tiếng, vì y không thấy cần thiết phải tranh chấp với đối phương.

Tuân Tùng cũng không phải muốn nghe một câu trả lời từ Bùi Nhuận.

Hai người cứ thế mà đứng im một lúc, lập tức thu hút sự chú ý của quan sai. Một tên trong số đó quát lớn, không khách sáo lấy chuôi đao gõ vào gông sắt trên tay Tuân Tùng, thúc giục hắn mau chóng rời đi.

Bùi Nhuận tháo túi tiền bên hông, đưa cho Tuân Tùng: "Bảo trọng."

"Bùi Nhuận." Tuân Tùng bị quan sai lôi đi phía trước, bình tĩnh nhìn y, nói, "Sau này, ta chắc chắn sẽ trở về."

Đợi đoàn người lưu đày nhà họ Tuân đi khuất, 7361 nghiêng đầu hỏi Bùi Nhuận: "Lời hắn nói có ý gì? Vì sao hắn còn có thể trở về được?"

Bùi Nhuận dắt 7361 đi đến một con đường yên tĩnh bên cạnh, rồi trả lời: "Biên cương cũng không yên ổn, với võ nghệ của hắn, chắc là muốn mượn công trạng chiến trường để đổi lấy đường sống."

7361 nghe mà mơ hồ: "Vậy chẳng phải là hắn sẽ nhanh chóng được trở về sao?"

Bùi Nhuận lắc đầu: "Không dễ như vậy."

Chưa nói đến chuyện đánh trận vốn dĩ là chuyện mười phần chết chín phần, chỉ riêng thân phận lưu đày hiện tại của Tuân Tùng, dù thật sự lập được chiến công, thì công lao đó cũng chưa chắc được tính lên đầu hắn.

Chỉ là, mấy chuyện này y cũng không cần thiết nói rõ với tiểu phu lang nhà mình. Dù sao thì Tuân Tùng, với hai người họ mà nói, cũng chẳng phải người gì đáng để bận tâm.

"Đi thôi, đi mua thịt dê, lão sư bọn họ còn đang chờ."

Nghĩ đến Bình Sinh đang gào khóc đòi ăn lẩu, 7361 lập tức bị kéo về với thực tại.

"Vậy thì mau đi mua thôi."

Hai người nhanh chóng mua đủ nguyên liệu nấu lẩu, rồi cùng nhau về nhà.

Vừa mở cửa ra liền thấy được Bình Sinh đang làm vườn, đối phương ném cái cuốc xuống, từ luống rau mà 7361 trồng đứng dậy, gào lớn: "Liễu Dao, ta làm xong mấy luống rau rồi, ngươi sao giờ mới về?!"

Trời đông đất lạnh dễ đóng băng, muốn rau cỏ mọc tốt thì thỉnh thoảng phải xới đất quanh rễ cho tơi ra, sau khi 7361 mang thai, việc này liền giao cho Bình Sinh làm.

"Trên đường gặp người quen." 7361 giải thích xong, lại kiểm tra phần đất được Bình Sinh làm, khen rằng, "Làm tốt lắm, trưa nay ngươi có thể ăn thêm một đĩa thịt."

Bình Sinh gãi đầu cười ngây ngô vài tiếng, rồi như nhớ ra gì đó liền chạy đi một bên: "Vậy ta đi gọi lão gia!"

Nồi lẩu chẳng mấy chốc đã dọn lên, chỉ là lần này đông người, nhà bếp không đủ chỗ, nên đành bày ra ở chính sảnh.

Chính sảnh không có sự ấm áp như trong nhà bếp, cũng may nồi lẩu vẫn luôn đặt trên bếp than, nên cũng không quá lạnh.

Chính sảnh không lớn, trên bàn bày đầy nguyên liệu nấu ăn, nước lẩu trong nồi đã nấu sôi, ùng ục ùng ục mà bốc hơi nóng, mùi thơm lan tỏa khắp không gian.

Kỷ Hồng Trác hiển nhiên cũng là người sành ăn, chưa đợi 7361 lên tiếng đã gọi Bùi Nhuận: "Bùi Nhuận, thất thần làm gì, mau bỏ thịt dê vào đi."

Bình Sinh cũng phụ họa theo: "Bỏ nhiều một chút, nhiều một chút nha!"

Đáng tiếc, đĩa thịt dê ấy cuối cùng vẫn chưa được thả vào nồi.

Ngoài cổng viện truyền đến tiếng gõ cửa.

Bùi Nhuận đứng dậy: "Ta đi mở cửa."

Chờ Bùi Nhuận rời đi, Kỷ Hồng Trác buông đũa, bất mãn nói: "Ai mà không có mắt như vậy, giờ cơm lại đến gõ cửa."

Mới vừa theo Bùi Nhuận bước vào, người "không có mắt" ấy chính là Quý tri phủ: ......

Có điều, lần này không chỉ mình Quý tri phủ đến, còn có một nam tử đồng hành, thoạt nhìn lớn hơn Bùi Nhuận vài tuổi.

Tuy đối phương ăn mặc giản dị, không lộ rõ thân phận, nhưng khí độ trên người lại khiến người ta vừa nhìn đã biết không phải kẻ tầm thường.

Biểu tình Kỷ Hồng Trác thoáng cứng lại, hiển nhiên là nhận ra người kia. Ông vừa định đứng dậy, người thanh niên kia đã đưa tay ngăn lại: "Thái phó không cần đa lễ."

"Vậy lão phu xin đa tạ."

Kỷ Hồng Trác cũng chỉ làm bộ cho có. Năm xưa đến cả changười này, lão còn có thể chỉ tay mà giáo huấn, huống hồ nay bản thân cũng đã tuổi cao, chút đặc quyền này vẫn còn có thể dùng được.

"Cái đó... Quan, công tử, ngài xem có cần đổi sang chỗ khác không?" Quý tri phủ cẩn cẩn dực dực hỏi, không trách ông phải thế, ai bảo người này chính là đương kim Hoàng đế Đại Thịnh triều.

Vị Hoàng đế hiện tại của Đại Thịnh triều đăng cơ mới được năm năm, tuổi cũng chỉ vừa ngoài hai mươi. Trong mắt các triều thần, vị bệ hạ này thủ đoạn cứng rắn, hành sự quyết đoán, có thể xem như một minh quân.

Chỉ có một điều khiến bọn họ đau đầu, chính là vị Bệ hạ này cực kỳ thích cải trang vi hành.

Hầu như năm nào cũng phải lén ra ngoài một hai lần, mỗi lần là nửa tháng đến một tháng mới trở về.

Lần này vừa khéo đến Vận Châu, còn thuận tay xử lý luôn chuyện của Tuân gia.

Mấy ngày trước, Kỷ Hồng Trác và Quý tri phủ vẫn luôn đi cùng ngài ấy.

Về phần vì sao lại đến nơi này... Quý tri phủ lặng lẽ liếc nhìn 7361 đang mang vẻ mặt u oán vì nồi lẩu bị gián đoạn, muốn nói gì đó... lại chẳng thể mở miệng nổi.

Nghe Quý tri phủ nói vậy, Bùi Nhuận cũng đã đoán được thân phận của người đến, chỉ là tình hình trước mắt, thực sự không được thích hợp cho lắm.

Nhìn ra vẻ do dự của Quý tri phủ, Bùi Nhuận tiến lên một bước, ôn hòa nói: "Quý đại nhân, nếu vị công tử này không chê, có thể dời bước đến thư phòng tại hạ."

Không đợi Quý tri phủ lên tiếng, Hoàng đế đã đưa tay ngăn lại: "Không cần phiền toái đến vậy."

Quý tri phủ nhất thời không đoán rõ được thánh ý. Chính sảnh bề bộn như thế, không đến thư phòng, chẳng lẽ ngài định cứ ở lại đây đợi?

Ngược lại, Kỷ Hồng Trác nhìn ra tâm tư của Hoàng đế, cười ha hả hô một tiếng: "Nếu đã đến, hai vị có muốn cùng nhau ăn lẩu không?"

Bình Luận (0)
Comment