Một bữa cơm kết thúc, tất cả nguyên liệu nấu ăn trên bàn đều bị ăn sạch sẽ.
Giữa chừng đồ ăn còn chưa đủ, vẫn là Bùi Nhuận phải quay lại nhà bếp cắt thêm mấy đĩa nữa.
Không biết người khác ăn thế nào, nhưng Cảnh Thái đế thì ăn rất hài lòng. Không chỉ là hài lòng, ngài còn ăn đến mức bụng hơi căng lên.
Đây thật sự là chuyện trước nay chưa từng có.
Khi còn là hoàng tử, ngài đã được dạy phải ăn no bảy phần là đủ. Bao nhiêu năm nay vẫn luôn tuân theo quy củ ấy, nào ngờ hôm nay lại phá lệ.
Cảnh Thái đế đứng trên bờ ruộng nhỏ trong vườn rau nhà 7361, lúc thì nhìn ngọn hoa dưa chuột, lúc lại lật lật mấy chiếc lá phiên thị.
Đi một vòng như thế, Cảnh Thái đế lại càng thấy tò mò, rốt cuộc vị phu lang họ Liễu kia là làm cái gì, mà khiến rau dưa có thể sinh trưởng giữa mùa đông?
"Quý ái khanh, Vận Châu còn có nhà nào có thể trồng được rau quả vào mùa đông không?" Cảnh Thái đế hỏi.
"Ách..." Quý tri phủ nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Chuyện này, chắc chắn là chưa từng thấy bao giờ.
Quý tri phủ không phải loại người không hiểu chuyện nông vụ. Chính vì hiểu, ông mới càng không biết nên mở miệng ra sao.
"Quan gia, mấy nhà khác vào mùa đông cũng có thể trồng chút tỏi non, hành hoa linh tinh thôi..." Nói tới đây, Quý tri phủ ngừng lại một chút, rồi thay 7361 giải thích tiếp, "Có điều, Liễu phu lang kia đúng như lời Bùi Nhuận nói, rất tinh thông chuyện làm ruộng. Lần này có thể phát hiện và trồng ra giống khoai tây năng suất cao, cũng là nhờ công của Liễu phu lang, không thể không nhắc đến."
"Ồ..." Cảnh Thái đế như đang suy nghĩ điều gì, ánh mắt lại dừng ở bụi đậu que đang lớn lên xanh tốt, "Nếu như lời ngươi nói là thật, Liễu phu lang này quả thực có công lớn, trẫm nên ban thưởng cậu ta thế nào mới phải?"
7361 đứng ở đằng xa, đang trừng mắt nhìn chằm chằm Hoàng đế cùng Quý tri phủ, sợ bọn họ lại âm mưu gì với rau củ của cậu:......
7361: 0_0!
Tuy rằng hai người kia đã cố đè thấp giọng, lý ra người ngoài sẽ không thể nghe thấy.
Nhưng 7361 đâu phải người thường, thính lực của cậu xưa nay vốn vượt xa người thường. Chỉ cần cậu muốn, đối thoại giữa Quý tri phủ và người kia, cậu đều nghe rõ mồn một.
Quan gia? Trẫm?
Hoàng đế!
7361: Không xong rồi!
Cậu không còn là cái người 7361 ngày xưa chẳng biết gì nữa. Thường ngày nghe Bùi Nhuận kể bao nhiêu truyện xưa giai thoại, đương nhiên biết ai mới có thể xưng là "quan gia" với "trẫm" — đó chính là người có quyền lực lớn nhất nơi này.
Không kịp tiếp tục quan sát hai người nọ, 7361 lập tức xoay người chạy đi tìm Bùi Nhuận.
Trong chính sảnh, Bùi Nhuận đang cùng Bình Sinh thu dọn bàn ghế, còn Kỷ Hồng Trác thì ngồi một bên nhàn nhã uống trà tiêu thực.
Thấy 7361 với vẻ mặt kinh hoảng chạy vào, suýt nữa bị vấp ngạch cửa té nhào, Bùi Nhuận giật mình nhảy dựng trong lòng, vội vàng ném đồ trong tay xuống, chạy ra đỡ lấy 7361.
"A Dao sao vậy? Sao lại vội vã thế?"
7361 liếc nhìn Kỷ Hồng Trác và Bình Sinh một cái, thấy hai người đều đang làm việc của mình, lúc này mới nghiêng người, ghé vào tai Bùi Nhuận, hạ giọng kể lại chuyện vừa rồi.
"... Bùi Nhuận, người đó thật sự là Hoàng đế sao?"
Nghe sao... thấy cứ kỳ kỳ.
Bùi Nhuận đưa tay xoa nhẹ sau lưng cậu để trấn an: "Nhìn dáng vẻ của Quý đại nhân thì có lẽ đúng là vậy."
7361 liếc mắt nhìn Bùi Nhuận, thấy đối phương nét mặt bình thản, hoàn toàn không hề có chút kinh ngạc nào như cậu tưởng: "Huynh sớm đã đoán ra rồi?"
Bùi Nhuận chỉ mỉm cười, không đáp.
7361 cảm khái: "Huynh thông minh thật đấy."
Nói xong lại hỏi y: "Vậy chúng ta có nên nói cho Kỷ lão sư biết không? Dù gì đó cũng là Hoàng đế mà......"
Chuyện lớn như vậy, với phẩm đức tôn trọng người già thương yêu trẻ nhỏ của cậu, chẳng phải cũng nên cho Kỷ Hồng Trác biết, để lão sư cũng được gặp qua một lần Hoàng đế ngoài đời thật hay sao.
Còn về phần Bình Sinh, 7361 cũng không dám nói gì với hắn, chỉ sợ người kia mà biết được, lại làm ầm lên mất.
"Muốn nói lén lời gì thì vào phòng mà nói, lão phu đây chưa đến mức tai điếc mắt hoa, lời ngươi vừa nói ta đều nghe hết rồi đấy." Kỷ Hồng Trác buông chén trà trong tay, nhàn nhã nói.
7361 lập tức nghiêng đầu trừng mắt: "Rõ ràng ta nói rất nhỏ tiếng mà!"
Kỷ Hồng Trác hừ một tiếng: "Ngươi, tiểu phu lang này, sao không hỏi xem vị kia tới nhà ngươi làm gì?"
7361 lập tức vỗ tay một cái: "Đúng rồi!"
Quay đầu nhìn về phía Bùi Nhuận, cậu hỏi: "Hắn đến nhà chúng ta làm gì vậy?"
"Có lẽ là nghe nói A Dao trồng rau rất giỏi, nên đến xem thử." Bùi Nhuận mỉm cười đáp.
7361 nhớ lại lúc ăn cơm Hoàng đế có hỏi mấy chuyện liên quan đến trồng trọt, cảm thấy lời Bùi Nhuận nói cũng có lý.
Lúc đó cậu trả lời thế nào nhỉ?
7361 hồi tưởng lại.
Nụ cười đắc ý ban nãy trên mặt cậu dần dần đông cứng lại...
Ngay lúc đó, rèm cửa chính sảnh bị vén lên từ bên ngoài, Quý tri phủ bước vào.
Kỷ Hồng Trác nhìn ra sau lưng ông, không thấy có ai đi theo, liền hỏi: "Quan gia trở về rồi à?"
Quý tri phủ gật đầu: "Kinh thành có cấp báo truyền đến, quan gia phải tạm thời hồi phủ xử lý."
Kỷ Hồng Trác "Ừ" một tiếng, không hỏi thêm nữa.
Quý tri phủ quay sang nhìn 7361, gương mặt nghiêm túc từ trước đến nay nay hiếm khi hiện ra ý cười: "Liễu ca nhi, nếu đã không còn chuyện gì, thì cứ an tâm ở nhà chờ, mấy hôm nữa sẽ có chuyện tốt tìm đến cửa."
"Chuyện tốt? Là chuyện tốt gì vậy?"
Quý tri phủ lại không chịu nói rõ, chỉ cười bảo: "Đến lúc đó ngươi sẽ biết."
Cũng may cái gọi là "đến lúc đó" ấy không làm 7361 phải chờ quá lâu, cách một ngày, trong sân nhỏ nhà cậu đã có bốn, năm người mặc y phục kỳ lạ kéo đến.
Người dẫn đầu là một nam nhân trắng trắng béo béo, vừa thấy 7361 đã lên tiếng: "Ngươi chính là Liễu Dao?"
7361 hơi kỳ quái liếc nhìn Bùi Nhuận bên cạnh, đợi đến khi nhận được ánh mắt trấn an của y mới gật đầu, hỏi: "Ngươi là ai? Tới mua rau à?"
Người nọ che miệng cười khẽ vài tiếng: "Mua rau? Liễu phu lang đúng là biết đùa."
"Hôm nay bọn ta đến đây là để tuyên đọc thánh chỉ của Thánh Thượng." Dứt lời, vị công công ấy liền giũ phất trần trong tay ra, nói, "Liễu Dao, quỳ xuống tiếp chỉ đi."
7361 vẫn còn do dự chưa định quỳ, nhưng đã bị Bùi Nhuận kéo quỳ xuống cùng y.
Ngay sau đó, 7361 liền nghe người kia dùng một giọng đầy nhịp điệu đọc lên một tràng dài những lời khó hiểu, trong đó có xen lẫn tên cậu, rồi nào là ban thưởng năm mươi lượng hoàng kim linh tinh...
Chờ đến khi 7361 còn đang mơ mơ hồ hồ được Bùi Nhuận kéo dậy, vị công công kia đã cười tủm tỉm cuộn quyển thánh chỉ sắc vàng trong tay lại, đưa cho cậu, cười nói: "Liễu nhũ nhân, đại hỉ."
7361 ngây ngô nhận lấy quyển trục kia, còn đang chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã thấy Bùi Nhuận vừa khách sáo trò chuyện với vị công công kia, vừa đưa túi tiền tạ lễ.
"Làm phiền công công đi một chuyến." Bùi Nhuận nói.
Công công cười nhận lấy tiền, đáp: "Quan gia còn đặc biệt dặn ta truyền lời đến Liễu phu lang: nếu Liễu phu lang chuyên tâm làm nông, thì chớ để tài năng bị uổng phí. Ngày sau nếu lại tìm ra được một loại lương thực giống như khoai tây, sẽ có trọng thưởng."
Lại nói thêm vài câu khách sáo, vị công công kia giơ tay ra hiệu cho người phía sau mang ban thưởng đặt xuống.
"Được rồi, vậy là xong. Quan gia còn đang chờ bọn ta hồi báo, nên không thể ở lại lâu..."
Nói đến đây, ông ta cười híp mắt liếc nhìn 7361: "Còn về việc Liễu phu lang vừa nhắc tới muốn bán rau, không biết nhà ta có thể mua được hay không?"
Bán thì... tuyệt đối không thể để ông ta mua được.
Đối phương tặng nhiều đồ như vậy, 7361 nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy tặng lại một ít rau làm quà đáp lễ cũng vẫn là cậu chiếm lời.
Nghĩ đến dáng vẻ hôm ấy Hoàng đế ăn cơm, 7361 rất thức thời mà thu xếp hai sọt lớn đầy rau củ, để mấy người kia mang đi.
Sau đó, 7361 liền giống như vừa được một món đồ chơi mới, hào hứng nghiên cứu cái gọi là "thánh chỉ" trong tay.
"Cái này có ý gì vậy, phong ta làm Nhũ nhân là sao?" 7361 chỉ vào hai chữ đó, hỏi Bùi Nhuận.
"Nhũ nhân là một phong hào, tương đương với chính thất phẩm." Bùi Nhuận giải thích.
"Chính thất phẩm? Là làm quan à? Vậy sau này ta sẽ giống Quý tri phủ sao?"
"Ừm... vẫn là không giống nhau. A Dao không cần đến nha môn làm việc, mỗi năm còn được triều đình cấp bổng lộc và ban thưởng."
Ban đầu Bùi Nhuận vốn nghĩ sau này sẽ dựa vào năng lực của mình để xin cho 7361 một phong hào, nào ngờ tiểu phu lang nhà y lại lợi hại đến mức khiến Hoàng đế phải phá lệ sắc phong trước.
Bùi Nhuận khẽ vuốt mái tóc mềm của 7361, nét mặt dịu dàng: "A Dao sau này là người có phẩm cấp rồi."