Phu Lang Đến Từ Tinh Tế - Tát Tạp Ngư

Chương 21

Nguyên liệu nấu cơm mạch đã được chuẩn bị sẵn từ trước khi 7361 đến.

Lúa mạch mới trộn cùng gạo trắng đã ngâm nước, lại thêm thịt muối băm nhuyễn, tất cả được đặt trong xửng hấp chừng nửa canh giờ.

7361 ngồi thu lu bên bếp, hương thơm không ngừng len ra từ khe hở của xửng hấp khiến cậu không biết đã bao nhiêu lần phải nuốt nước bọt.

Bên tai chợt vang lên tiếng bánh xe lăn, ngay sau đó, một bó lúa mạch xanh chắn mất tầm nhìn của cậu. 7361 ngẩng đầu lên, liền thấy trước mặt là Bùi Nhuận.

"Cho ta sao?"

"Ừ, cơm còn phải chờ một lát, nếu đói thì có thể nướng lúa mạch xanh ăn trước."

Lẽ nào cậu lại từ chối? 7361 vui vẻ nhận lấy lúa mạch trong tay Bùi Nhuận, tách ra chừng hai mươi cọng rồi ném thẳng vào bếp lửa trước mặt.

Lá lúa bén lửa, bốc lên làn khói trắng, chẳng mấy chốc khói tan, những bông lúa mạch xanh lấp lánh trong ánh lửa nhảy múa.

Hương thơm từ lúa mạch bị nướng càng khiến khứu giác của 7361 thêm phần k.ích th.ích, bụng cậu lại không nhịn được mà réo lên.

Không đợi thêm được nữa, cậu bèn hỏi: "Ăn được chưa?"

Bùi Nhuận khẽ cười: "Được rồi."

7361 lập tức nhặt lấy cây gậy gỗ bên cạnh, nhanh tay gạt từng bông lúa ra.

Lúa mạch đã cháy xém bên ngoài, bên trong vẫn xanh non, vài tia lửa còn vương trên vỏ trấu. Nhìn thấy 7361 định đưa tay nhặt lên, Bùi Nhuận vội ngăn lại: "Khoan đã, nóng đấy."

7361 đành phải ghìm lại đôi tay đang rục rịch, lại hỏi: "Phải chờ bao lâu? Ta không sợ nóng."

Bùi Nhuận khẽ thở dài: "Dù không sợ cũng không được, sẽ bỏng mất."

"Được rồi..."

7361 rất tin tưởng Bùi Nhuận, y đã bảo chưa được, vậy thì cậu cứ đợi.

Khoảng thời gian chờ đợi lúc nào cũng khó chịu, nhất là khi thức ăn lại ở ngay trước mắt. 7361 dán chặt ánh mắt vào những bông lúa mạch trên mặt đất, tay vô thức cầm cây gậy gỗ vạch lên nền đất những nét nguệch ngoạc.

Những hình vẽ ấy đều là cảnh tượng cậu từng trông thấy vô số lần trên hoang tinh, tòa tháp tinh tú cao vút tầng mây, trạm không gian lơ lửng suốt năm dài tháng rộng... Cho đến khi vẽ đến khoang trọ nơi mình từng cư ngụ, cuối cùng cậu cũng nghe thấy giọng Bùi Nhuận.

"Được rồi."

7361 lập tức vứt gậy xuống, hào hứng nhặt lấy mấy bông lúa mạch.

Cậu làm theo ký ức của mình, dùng tay chà xát lớp vỏ cháy đen bên ngoài, sau đó khẽ thổi một hơi, vỏ trấu bay tán loạn, chỉ còn lại những hạt lúa mạch đã chín mềm trong lòng bàn tay.

Ngửa đầu, cậu đổ tất cả vào miệng, nhai đến hai má phồng lên.

"Ngon lắm." Cậu lúng búng hỏi, "Ngươi có ăn không, Bùi Nhuận?"

Bùi Nhuận nhìn khuôn mặt đã lấm lem tro bụi của cậu, mỉm cười lắc đầu.

Bên này, 7361 vừa ăn vừa chơi, thích thú không thôi, còn bên kia, ánh mắt Bùi Nhuận lặng lẽ lướt qua những nét vẽ trên mặt đất.

Ý cười thường trực trên gương mặt y dần nhạt đi. Một lát sau, y với tay lấy cây chổi treo bên cạnh, nhẹ nhàng quét đi những dấu vết ấy.

7361 dĩ nhiên không hay biết gì về hành động của Bùi Nhuận. Cậu chỉ biết rằng, đến khi đã ăn gần hết số lúa mạch nướng, Bùi Nhuận liền gọi cậu rửa tay, vào ăn cơm.

Cơm mạch nấu với thịt muối đã chín.

Khi 7361 rửa tay từ bên ngoài trở vào, Bùi Nhuận đã dọn sẵn bữa ăn.

Ngoài cơm mạch thịt muối, y còn làm thêm cà tím hấp và rau dền trộn nguội.

"Nhiều quá!" 7361 mừng rỡ, ngồi xuống trước bàn, mắt sáng rỡ nhìn mấy chén đĩa bày ngay ngắn, "Cà tím làm từ khi nào vậy?"

"Hấp cùng cơm mạch." Bùi Nhuận đẩy bát cơm đầy ắp đến trước mặt 7361.

Lập tức, cậu chẳng còn tâm trí hỏi han gì nữa. Cậu cầm lấy chiếc muỗng gỗ bên cạnh, xới một muỗng cơm, thổi nhẹ hai cái rồi vội vàng cho vào miệng.

Mới nhai hai ba cái, đôi mắt tròn xoe lập tức sáng bừng.

Hương lúa mạch hòa quyện với mùi thơm của gạo, lại thêm vị béo bùi của thịt muối, thứ mà bình thường hiếm khi được ăn, tất cả đan xen tạo thành một hương vị vừa đậm đà vừa quyến rũ. Ngon đến mức suýt nữa cậu nuốt cả lưỡi.

Lúc này, ngay cả một câu khen Bùi Nhuận cậu cũng không rảnh để nói. Chiếc muỗng gỗ múa tít, chỉ trong chớp mắt, bát cơm đã vơi đi hơn nửa.

Bùi Nhuận rót một chén nước, đặt trước mặt cậu: "Ăn từ từ thôi, còn nhiều lắm."

Miệng đầy cơm, 7361 chỉ có thể ậm ừ qua loa.

Mãi đến khi bát cơm trống trơn, cậu mới có thời gian gắp một đũa cà tím hấp.

Cà tím đã được hấp mềm rục, sốt chan lên trên chẳng biết Bùi Nhuận pha chế thế nào mà khi ăn vào vừa mặn vừa cay, lại mang theo một hương vị đặc biệt.

Tóm lại, 7361 đã ăn một bữa vô cùng thỏa mãn, trong lúc đó còn không ngừng khen Bùi Nhuận thật giỏi.

Cơm nước xong xuôi, cậu ngồi trước bàn, hai tay nâng một chiếc cốc tre, chậm rãi nhấp từng ngụm nước nhỏ.

Nước trong cốc không phải nước thường, trên mặt còn lững lờ mấy đóa cúc vàng. Ngoài vị thanh đạm hơi đắng vốn có của hoa cúc, còn thoang thoảng một chút ngọt dịu.

"Bùi Nhuận, sao chuyện gì ngươi cũng biết vậy?" 7361 nuốt xuống một ngụm trà cúc, chân thành tán thưởng, "Lợi hại thật."

"Ngươi thích là được."

Lời đến đây liền ngừng lại.

Ánh dương ngoài cửa sổ vừa vặn, bóng cây lay động theo gió. Trong phòng, hai người lặng lẽ ngồi đối diện qua chiếc bàn gỗ, chỉ có tiếng trà được nhấp thoảng vang lên đôi lúc.

7361 khẽ lim dim mắt, chỉ cảm thấy tĩnh lặng chưa từng có.

Nhà của Bùi Nhuận thật tốt, cậu thầm nghĩ, vừa có đồ ăn ngon, vừa yên tĩnh.

Không giống nhà họ Vương, lúc nào cũng huyên náo ồn ào.

Giá như cậu có thể ở đây thì tốt biết bao. Bùi Nhuận sức khỏe không tốt, nhưng cậu thì khỏe mạnh. Cậu thích ăn ngon, mà Bùi Nhuận lại nấu ăn khéo.

Nghĩ tới đây, 7361 chợt thấy trên đời không có chuyện gì hợp lý hơn chuyện này nữa.

7361 vốn là một người nghĩ sao nói vậy, nghĩ đến liền nói ngay.

Vậy nên, trong lúc Bùi Nhuận còn đang cúi mắt trầm tư, y bỗng nghe thấy một câu động trời vang lên bên tai.

"Bùi Nhuận, hay là ta dọn sang đây ở đi."

Bùi Nhuận mở mắt ra.

7361 càng nghĩ càng thấy hợp lý, nghiêm túc giải thích với y: "Ngươi xem, ta giỏi trồng trọt, ngươi giỏi nấu ăn. Sau này ta dọn qua đây, ta lo việc đồng áng, ngươi nấu cơm cho ta ăn, chẳng phải rất tốt sao?"

Trong mắt 7361, rau củ trồng ra phải được nấu nướng tử tế, mới không uổng phí một đời gian nan sinh trưởng.

Bùi Nhuận: ...

Dẫu biết rõ tính tình của người trước mặt, nhưng nghe lời ấy thốt ra, Bùi Nhuận vẫn không khỏi khó xử.

Người từng một mình biện luận với bao học tử trong châu học như y, lần đầu tiên lại á khẩu: "Chuyện này... chuyện này e là không thỏa đáng."

"Không thỏa đáng?" 7361 nghiêng đầu đầy khó hiểu.

Sao lại không thỏa đáng? Cậu thấy chẳng có gì hợp lý hơn chuyện này cả!

"Ta trồng trọt không giỏi sao?"

"Giỏi."

"Vậy cớ gì lại không thỏa đáng?"

Bùi Nhuận không biết phải giải thích thế nào, chỉ khẽ thở dài, lặp lại: "Bây giờ, không thỏa đáng."

7361 lại càng mờ mịt, lập tức truy hỏi: "Vậy phải đợi đến khi nào mới thỏa đáng?"

"......"

Thấy Bùi Nhuận im lặng, 7361 suy nghĩ một lát, chợt tỉnh ngộ: "Có phải vì ta không có bạc không?"

Cậu suýt quên mất chuyện quan trọng như vậy. Dù ở nơi nào cũng không thể có chuyện được lợi mà không bỏ ra thứ gì. Cậu có thể dùng công sức làm ruộng để đổi lấy đồ ăn Bùi Nhuận nấu, nhưng nếu muốn ở lại đây, cậu vẫn chưa có gì để trao đổi.

Phải rồi, cậu không thể ở không trong nhà Bùi Nhuận được.

Thế là, cậu liền quả quyết nói tiếp: "Ngươi cứ yên tâm, ta sẽ kiếm được bạc nhanh thôi. Đến lúc đó, ngươi cứ nói cho ta biết phải trả bao nhiêu, ta nhất định đưa đủ."

Bùi Nhuận thoáng dừng lại, rồi nhẹ nhàng đổi đề tài: "Bao giờ ngươi lên huyện?"

"Ba ngày nữa! Hoè Hoa nói ba ngày nữa trong huyện có phiên chợ."

"Ừm, ngươi định mang những loại rau gì đi bán?"

7361 đã sớm có tính toán. Trước đó, cậu đã hỏi Hoè Hoa xem dạo này trong chợ thường bán những gì. Hoẻ Hoa bảo rằng hiện tại phần lớn là các loại rau theo mùa như cải bó xôi, măng tây. Nếu muốn kiếm bạc, nhất định phải bán thứ mà người khác không có.

Vậy nên, 7361 lập tức đáp: "Dưa chuột, hẹ, cà tím, còn có cả củ cải. Trước cứ mang bấy nhiêu đi thử xem."

"Củ cải thì tạm thời đừng mang theo, còn lại thì được." Bùi Nhuận đề nghị.

Dưa chuột, cà tím có sớm hơn mùa một tháng vẫn tạm chấp nhận, nhưng củ cải lại là loại rau trái vụ, quá mức gây chú ý.

"Ừm..." 7361 suy nghĩ rồi gật đầu, "Được thôi."

Củ cải quả thực vẫn còn thiếu một chút thời gian mới có thể thu hoạch, vậy thì đành chờ thêm vậy.

Nửa tháng qua, để trồng được mớ rau này, cậu đã hao tốn không ít sức lực lẫn tinh thần.

Những việc như cuốc đất, gieo trồng vốn chẳng đáng kể, điều tốn sức nhất chính là tiêu hao tinh thần lực.

Không còn cách nào khác, rau của cậu gieo muộn hơn mùa vụ bình thường, lại muốn chóng lớn, nên gần như ngày nào 7361 cũng phải truyền vào một ít tinh thần lực.

May mà trước kia, ở căn cứ, cậu đã làm quen với việc này rồi. Chỉ là... tinh thần lực của cậu quá ít.

Bởi vậy, củ cải vẫn chưa thể lớn theo kế hoạch ban đầu.

Kích cỡ vẫn còn hơi nhỏ.

Thật không ngờ lại bị Bùi Nhuận nhìn ra, 7361 không khỏi cảm thán sự tinh tế của y.

Cảm thán xong, cậu lại hỏi: "Vậy ta phải trả bao nhiêu bạc mới có thể dọn vào ở đây?"

Bùi Nhuận: "......"

Bùi Nhuận: "Ừm... Đến lúc đó, ngươi đi huyện thành một mình sao? Có biết đường không?"

7361 lại lần nữa bị dụ chuyển đề tài: "Ta chưa từng đi, nhưng Hoè Hoa bảo  Vương thẩm ở phía tây thôn sẽ dẫn chúng ta đi."

"Vậy thì tốt."

"Vậy nên—"

"Ngươi còn bạc không?"

7361 bị cắt ngang lần nữa: "Còn, trước đó ta nhờ Vương thẩm mua hạt giống, vẫn còn thừa một ít."

Cậu lật tìm trong người, lấy ra túi tiền mà Bùi Nhuận từng đưa cho mình: "Vẫn còn 46 văn nữa."

Bùi Nhuận khẽ cười: "Cứ giữ lại đi, đến huyện thành thế nào cũng có lúc cần dùng. Ta đoán ngươi phải đi từ sáng sớm, e rằng chưa kịp ăn gì. Khi đó, ngươi có thể dùng tiền mua chút đồ ăn."

Nói xong, y lại bảo: "Ta có nghe nói trong huyện có một quán bán bánh nướng thịt dê rất ngon, mỗi ngày đều có người xếp hàng mua. Nếu ngươi hứng thú, có thể thử một chút."

7361 vốn dĩ rất có hứng thú với mỹ thực, nhưng lần này lại không vội vàng hưởng ứng. Cậu nghiêng đầu nhìn Bùi Nhuận một lát, thấy y ngồi ngay ngắn trên xe lăn, mặt mày ôn hòa mỉm cười. Không hiểu sao, 7361 lại cảm thấy nụ cười đó có chút miễn cưỡng.

"Bùi Nhuận, có phải ngươi cũng rất muốn đến huyện thành không?"

Nếu không, cớ sao cứ mãi hỏi chuyện cậu lên huyện thế này?

Bình Luận (0)
Comment