Nhưng cậu cũng không im lặng được lâu.
Bùi Nhuận cầm lấy tờ giấy, đặt trước mặt, cẩn thận quan sát một hồi, rồi chỉ vào con số đầu tiên, hỏi: "Cái này đọc là 'thích' sao?"
7361 gật đầu.
"Vậy... nó có ý nghĩa gì?"
"...... Chính là số 7, con số 7 trong dãy 1, 2, 3, 4, 5, 6, 7."
"Số đếm?"
Bùi Nhuận lại chỉ vào ba chữ phía sau, hỏi tiếp: "Còn những chữ này cũng là con số sao?"
"Ừm."
"Thất, tam, lục, nhất."
Bùi Nhuận đọc từng chữ một.
Dãy số vốn lạnh lẽo, nay qua giọng đọc của người khác, lại có một chút hơi ấm.
Chưa từng có ai gọi cậu như vậy.
Ở căn cứ hoang tinh, cũng không ai cố ý gọi tên một công cụ như cậu.
7361 không kìm được mà nở nụ cười. Cậu nhìn Bùi Nhuận, dùng sức gật đầu: "Đúng vậy, là 7361."
Ánh chiều tà xuyên qua cửa sổ, phủ lên đôi mắt mang ý cười của Bùi Nhuận một tầng sắc vàng ấm áp.
Y ngồi đối diện 7361 qua chiếc án thư, giọng nói ôn hòa nhưng lại nghiêm túc: "Đây là một cái tên rất hay. Ta nhớ kỹ rồi."
Gió đêm thổi qua mang theo chút se lạnh.
Trên mảnh đất cằn cỗi, thôn dân sau một ngày lao động vất vả đã thu hoạch được kha khá lúa mạch. Nhưng giờ phút này, họ vẫn chưa được nghỉ ngơi.
Những người nông dân siêng năng vẫn đang tất bật trên sân phơi, tiếp tục tuốt hạt từ những bó lúa mạch đã được phơi khô mấy ngày trước.
Tiếng người huyên náo vang vọng khắp sân phơi lúa.
Dưới ánh trăng đêm nay, những hán tử dùng sức kéo những phiến đá nặng hàng trăm cân, lăn từng vòng nghiền nát hạt lúa mạch.
Phu lang và tức phụ trong thôn thì cầm xẻng, không ngừng xới lên những lớp bột lúa mạch vừa mới nghiền xong.
Tương phản với sự náo nhiệt nơi sân phơi, tiểu viện rào tre ở rìa thôn lại yên tĩnh lạ thường.
Ngoài tiếng côn trùng kêu rả rích trong đêm, thỉnh thoảng mới có đôi ba câu nói truyền ra.
"...... Là như thế này sao?"
7361 một tay cầm muỗng gỗ, một tay giữ chặt chậu gốm.
Bên trong chậu là đậu xanh vừa mới hấp chín không bao lâu, vẫn còn bốc lên làn hơi nóng mỏng manh.
Cậu dùng muỗng ấn xuống lớp đậu mềm, rồi ngẩng đầu dò hỏi Bùi Nhuận: "Phải dùng bao nhiêu sức? Nghiền đến mức nào thì được?"
Nghĩ đến sức lực của 7361, Bùi Nhuận đáp: "Không cần dùng quá nhiều sức, chỉ cần nghiền nát là được."
7361 "À" một tiếng, liền cầm muỗng gỗ ấn xuống.
Hạt đậu xanh đã được ngâm suốt mấy canh giờ, lại còn được hấp chín mềm, nên chỉ cần một chút lực là đã tán nhuyễn thành một lớp đậu mịn màng.
Ngửi thấy hương thơm của đậu xanh lan tỏa, 7361 không khỏi hỏi: "Như vậy đã được chưa?"
"Được rồi."
"Vậy bây giờ có thể ăn chưa?"
Bùi Nhuận bật cười, lắc đầu: "Vẫn còn thiếu một chút."
7361 lén lút dùng ngón tay quệt một chút đậu xanh mịn trên muỗng gỗ, bỏ vào miệng.
Vị mềm mịn như cát mịn tan trên đầu lưỡi, còn mang theo một hương thanh nhã.
Đang định nếm thêm một miếng nữa, Bùi Nhuận đã nhẹ nhàng lấy chậu gốm khỏi tay cậu.
7361 có chút tiếc nuối, nhưng lại nghe y nói: "Đợi thêm một lát nữa thôi, rất nhanh sẽ xong."
Quả nhiên, Bùi Nhuận không để cậu phải chờ lâu.
Trên bếp, chiếc chảo sắt đã được lau sạch bóng, Bùi Nhuận rót vào một ít dầu, sau đó đổ đậu mịn trong chậu gốm vào, dùng muỗng gỗ đảo đều.
"Để ta làm." 7361 nhanh chóng xung phong nhận việc.
Bùi Nhuận không từ chối, đưa muỗng gỗ cho cậu.
Khuấy đảo đậu mịn không quá vất vả, một lúc sau, Bùi Nhuận lại rắc thêm một ít đường.
Đường tan dần trong hỗn hợp, kết dính phần đậu mịn rời rạc lại, tạo thành một lớp bột mịn sánh.
Chờ đường hoàn toàn hòa tan, nhân đậu xanh cũng đã hoàn thành.
Trong lúc đợi nhân nguội bớt, Bùi Nhuận mở tủ gỗ bên cạnh, lấy ra hai khuôn gỗ nhỏ.
"Không có khuôn chuyên dụng, dùng cái này thay thế đi."
7361 nhận một cái từ tay Bùi Nhuận, nhìn vào bên trong thấy hoa văn chạm trổ tinh xảo phức tạp, liền ngạc nhiên hỏi: "Đây là gì?"
"Khuôn làm bánh trung thu."
"Bánh trung thu?"
"Ừ, là điểm tâm ăn vào Tết Trung Thu."
Nghe đến đã thấy ngon miệng, 7361 liền hỏi ngay: "Vậy ngươi biết làm không?"
Bùi Nhuận khẽ cười: "Biết, đến Trung Thu năm nay, ta làm cho ngươi ăn."
7361 lập tức gật đầu.
Còn chưa kịp hỏi bánh trung thu rốt cuộc có ngon không, cậu đã thấy Bùi Nhuận vo tròn một viên nhân đậu xanh trong lòng bàn tay.
Bỏ bột đậu vào khuôn đúc ấn bình, cuối cùng chỉ khẽ nhấn nhẹ trên thớt, liền tạo thành một chiếc bánh đậu xanh tinh xảo đẹp mắt.
"Oa!" 7361 cảm thấy thực kỳ diệu, bèn học theo dáng vẻ của Bùi Nhuận, bỏ bột đậu vào khuôn, chẳng mấy chốc cũng làm ra được một chiếc bánh đậu xanh.
"Thật đẹp." 7361 cẩn thận quan sát hai chiếc bánh, phát hiện hoa văn trên bề mặt chúng hoàn toàn khác nhau. Chính diện dường như còn khắc chữ gì đó, chỉ là cậu không nhận ra được.
Như thể nhìn thấu sự nghi hoặc trong mắt 7361, Bùi Nhuận đẩy hai chiếc bánh tới trước mặt cậu: "Chiếc này khắc chữ 'Bình An', còn chiếc này là 'Hỷ Lạc'... Nếm thử xem, có ngon không?"
Ngon, đương nhiên là ngon. So với lúc trước lén nếm thử bột đậu, lần này hương vị càng mềm mại, thanh thuần lại thêm chút ngọt ngào.
"Ừm, ngon lắm."
7361 cảm thấy hết sức thần kỳ. Trong ký ức của cậu, chưa từng có món ăn nào như thế này. Sao Bùi Nhuận lại biết nhiều như vậy?
Nghĩ vậy, cậu không khỏi mở miệng hỏi: "Bùi Nhuận, những thứ này ngươi học từ đâu vậy?"
Động tác của Bùi Nhuận thoáng khựng lại, trong mắt lóe lên một tia cảm xúc khó đoán, nhưng rồi rất nhanh đã tan biến.
Âm thanh va chạm giữa thớt gỗ và dao mộc vang lên đều đều. 7361 nghe thấy y khẽ đáp: "Đều là học từ nương ta."
"Nương?" Khái niệm này đối với 7361 thật quá mức xa lạ.
Người phỏng sinh vốn không có cha mẹ, nên cậu không thể hình dung được Bùi Nhuận có nương thì sẽ ra sao.
Huống hồ, từ khi cậu quen biết Bùi Nhuận, đối phương cũng giống như cậu, lẻ loi đơn độc một mình.
"Vậy... nương ngươi đi đâu rồi?"
"Nàng không còn nữa."
"À."
Không khí chợt trở nên trầm mặc. 7361 thực ra vẫn muốn hỏi "Không còn nữa" nghĩa là sao, nhưng nhìn Bùi Nhuận rũ mắt im lặng, cậu bỗng có cảm giác không nên tiếp tục truy vấn.
7361 lặng lẽ làm thêm mấy chiếc bánh đậu xanh. Bên tai bỗng vang lên tiếng cười khẽ của Bùi Nhuận: "Sao không nói gì?"
"Ừm... Ta cảm thấy ngươi dường như có chút khổ sở. Ngươi khổ sở, ta không biết nên nói gì." 7361 thành thật đáp.
"Ta không sao, chỉ là chợt nhớ đến một vài chuyện cũ mà thôi..." Giọng Bùi Nhuận dịu đi, như thể đang chìm vào hồi ức xa xăm.
"Nương ta là một nữ tử rất giỏi nữ công, ngoài chăm sóc ta và cha, điều bà ấy thích nhất chính là nghiên cứu các món ăn. Dù là nguyên liệu gì, chỉ cần vào tay bà, nhất định có thể biến hóa thành hương vị độc nhất vô nhị. Ta... ta cũng chỉ học được một phần nhỏ từ bà thôi."
"Một phần nhỏ?" 7361 cảm thán, "Ngươi chỉ học có một chút mà đã lợi hại thế này, vậy nương ngươi nấu ăn ngon đến mức nào chứ?"
"Với ta mà nói, là ngon nhất."
7361 chưa từng được nếm thử món ăn do nương của Bùi Nhuận nấu, nhưng cậu cảm thấy đồ ăn Bùi Nhuận làm đã là ngon nhất.
Vì thế, cậu chân thành nói: "Bùi Nhuận, ngươi cũng rất giỏi. Ở chỗ ta, ngươi là lợi hại nhất, ta thích nhất."
Lời này vừa thốt ra, 7361 bỗng cảm giác ánh mắt Bùi Nhuận chợt dừng lại trên người mình.
7361: ?
Bùi Nhuận không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn cậu, ánh mắt ấy dường như ẩn chứa thứ gì đó mà 7361 không sao hiểu được.
7361 chớp mắt, cảm thấy có lẽ mình nhìn lầm. Chắc chỉ là ánh nến bên cạnh lay động vì cơn gió lùa qua cửa sổ mà thôi.
Nhưng ánh mắt kia vẫn khiến 7361 có chút khó hiểu. Cậu vừa định hỏi Bùi Nhuận đang nhìn cái gì, liền nghe đối phương khẽ cất lời: "Tốt nhất... thích nhất..." Bùi Nhuận thấp giọng lặp lại, sau đó ngẩng đầu nhìn thẳng vào 7361.
"Lời này, ngươi có giữ lời không?"
"Đương nhiên."
Bùi Nhuận lại mỉm cười lần nữa: "Được, ta nhớ kỹ."
Bánh đậu xanh rất ngon.
Nhưng khi 7361 nằm trên giường, trong đầu cậu lại không phải nghĩ đến hương vị của bánh đậu xanh tối nay.
Canh ba đã qua, ngay cả tiếng cú kêu trong đêm cậu cũng đã nghe đến không biết bao nhiêu lần, vậy mà vẫn không hề buồn ngủ.
Cậu mất ngủ rồi.
Đối với một người phỏng sinh mà nói, đây quả thực là chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Dù mở mắt hay nhắm mắt, cậu vẫn luôn nhớ đến câu "Ta nhớ kỹ" của Bùi Nhuận, còn cả nụ cười dịu dàng ẩn hiện nơi khóe môi y khi nói ra những lời ấy.
Đối với một người trong đầu chỉ toàn nghĩ đến chuyện ăn uống và làm ruộng như cậu mà nói, chuyện này thật sự khó mà lý giải.
Lần đầu tiên Bùi Nhuận nói "Nhớ kỹ" là khi y ghi nhớ dãy số của cậu. Nhưng lần này, câu nói ấy lại mang ý nghĩa gì đây?
7361 trằn trọc mãi vẫn không tìm ra đáp án.
Lăn qua lộn lại trên giường hồi lâu, vẫn chưa nghĩ ra được điều gì, bỗng ngoài cửa sổ vang lên một tiếng sấm rền.
Cuồng phong mang theo hơi nước tràn đến, một cơn mưa lớn bất ngờ ập xuống.