Phu Lang Đến Từ Tinh Tế - Tát Tạp Ngư

Chương 52

Tất nhiên là đưa đến rồi.

Lâm quản gia làm việc rất nhanh nhẹn. Chân trước 7361 vừa rời đi, chân sau ông đã phái người mang cà chua tới nhà Bùi Nhuận, vừa vặn đến nơi vào giữa trưa.

"Ta bảo bọn họ đặt ở nhà ta." Bùi Nhuận nói, "Ngươi bây giờ muốn đi xem không?"

7361 vừa đứng lên, nghe Bùi Nhuận nói xong lại ngồi xuống: "Thôi, chờ ta ăn xong rồi đi, ngươi thấy được là được."

Trước mắt, quan trọng nhất vẫn là ăn cơm. Vừa rồi nhắc đến cà chua chẳng qua chỉ muốn cho Bùi Nhuận biết, nếu y đã thấy qua, cậu cũng không cần gấp gáp đi xem nữa.

Trên bát canh sườn trong vắt, nổi lác đác mấy lát sơn tra đỏ thẫm. Muỗng gỗ múc xuống, kéo theo những miếng bí đao ninh đến trong suốt cùng từng khúc sườn chắc nịch.

Không biết hầm bao lâu, thịt lẽ ra phải bám chặt vào xương, nay chỉ khẽ chạm vào đã rời ra từng mảng.

7361 múc đầy một muỗng lớn bỏ vào miệng, bí đao vừa chạm liền tan, thịt sườn mềm tơi, hòa với nước canh ngọt thanh, hương vị thơm lừng như đánh thẳng vào đại não.

Không biết có phải nhờ chút sơn tra mà Bùi Nhuận thêm vào hay không, mà bát canh này chẳng hề ngấy một chút nào.

Chẳng mấy chốc, 7361 đã ăn sạch bát canh đầy ắp, ngay cả một giọt cũng không chừa lại.

Buông bát xuống, cậu còn vô thức li.ếm li.ếm môi.

"Ngon quá."

7361 không hề keo kiệt lời khen dành cho Bùi Nhuận, đôi mắt cậu sáng lấp lánh, lại thò đầu nhìn nồi lẩu bên cạnh, hiển nhiên vẫn chưa thỏa mãn, còn muốn thêm một bát nữa.

Bùi Nhuận mỉm cười ôn hòa, đẩy bát canh trước mặt mình qua: "Uống bát này đi, không ngán đâu."

"Bùi Nhuận, ngươi không ăn sao?"

Bùi Nhuận cầm một miếng điểm tâm bên cạnh, giơ lên lắc lắc trước mặt 7361: "Ta ăn cái này."

Thấy Bùi Nhuận cũng ăn, 7361 không khách khí nữa, bưng bát canh sườn ấm áp lên, tiếp tục thưởng thức.

Khi sắp ăn xong, trước mặt cậu lại xuất hiện một bát khác, bên trên đặt một khối bí đỏ lớn cỡ nắm tay.

Bên tai vang lên giọng Bùi Nhuận: "Nếm thử cái này."

7361 ngẩng đầu, miệng vẫn còn phồng căng, vừa mới cắn một miếng sườn làm gương mặt cậu tròn trĩnh, phối với đôi mắt cũng tròn xoe, khiến Bùi Nhuận bất giác liên tưởng đến con sóc nhỏ mà y từng nuôi trước đây.

"Oa, Bùi Nhuận, bí đỏ này làm đẹp quá!" 7361 vất vả nuốt xuống thức ăn trong miệng, nhìn khối bí đỏ mà Bùi Nhuận đẩy tới, không khỏi cảm thán kinh ngạc.

Ban đầu, cậu cứ tưởng Bùi Nhuận chỉ đơn giản đem bí đỏ chưng chín, nhưng bây giờ nhìn lại thì không phải.

Quả bí đỏ đã bị khoét rỗng, phần thịt vàng óng bên trong được nghiền nhuyễn, nắn thành hình đẹp đẽ đặt trở lại vỏ bí đỏ, bên trên còn phủ một lớp mật ong màu nâu nhạt.

7361 nhận lấy muỗng gỗ Bùi Nhuận đưa, xúc một muỗng lớn cho vào miệng.

"Là băng?" 7361 mở to mắt.

Bí đỏ mềm mịn hòa quyện với vị ngọt thanh của mật ong, vừa mềm vừa dẻo, một ngụm xuống bụng, hơi lạnh lan tỏa làm dịu đi cái nóng của buổi chạng vạng.

"Ngon không?"

7361 gật đầu lia lịa.

"Bùi Nhuận, sao nó lại lạnh thế? Ngươi làm bằng cách nào?"

Giữa mùa nóng như vậy, 7361 biết rõ nơi này không có tủ lạnh.

"Không có gì đâu, chỉ là sau khi làm xong, ta đặt nó xuống giếng chừng hai canh giờ."

7361 lại xúc một muỗng, lần này nếm được chút vị chua chua, tựa như sơn tra, liền tò mò hỏi: "Bùi Nhuận, trong này cũng có sơn tra sao?"

Bùi Nhuận mỉm cười gật đầu.

7361 giơ muỗng bí đỏ lên, mượn ánh sáng chiều tà cẩn thận quan sát một lúc lâu.

"Ta đâu có thấy đâu."

"Ta đã nghiền thật nhuyễn rồi mới trộn vào, đương nhiên ngươi sẽ không thấy được."

7361 suýt nữa thì muốn giơ ngón cái tán thưởng: "Ngươi thật lợi hại, Bùi Nhuận! Ngươi là người giỏi nhất ta từng gặp!"

"Chỉ là chút mẹo nhỏ thôi, ngươi thích là được."

7361 quả thực rất thích. Cho đến tận lúc ăn xong bữa cơm, cậu vẫn còn nhớ mãi không quên món bí đỏ nghiền ấy. Đến khi dẫn Bùi Nhuận đi xem cà chua, trong tay vẫn còn ôm khư khư bát sứ đựng bí đỏ nghiền.

Trong phòng của Bùi Nhuận, 7361 ngồi trên ghế đẩu, hai chân vắt lên nhau, vô thức đong đưa.

Bùi Nhuận ngồi trên xe lăn, trước mặt hai người chính là hai cây cà chua được mang về.

Giờ phút này, trên cây đã kết quả, một vài quả đã hơi ngả đỏ.

"Thêm vài ngày nữa là có thể ăn rồi." 7361 vừa xúc một muỗng bí đỏ nghiền, vừa nhìn chăm chăm vào những quả cà chua đỏ thắm kia mà nói.

Thấy cậu nhìn đến xuất thần, Bùi Nhuận không nhịn được cười hỏi: "Phiên thị... À không, cà chua ăn ngon lắm sao?"

7361 khựng lại, tay cầm muỗng hơi cứng đờ, nét mặt bỗng trở nên có chút ủ rũ: "Không biết, ta chưa từng ăn."

Bùi Nhuận hơi nhướng mày: "Vì sao?"

"Bởi vì... lệnh cấm..." Cậu chỉ là một công cụ được tạo ra để trồng cà chua, mà công cụ thì sao có thể tùy tiện ăn thức ăn dành cho những nhân vật cấp cao chứ.

Hai chữ "lệnh cấm" 7361 nói có phần lí nhí, nhưng Bùi Nhuận vẫn nghe rõ. Y cụp mắt, dường như đang suy nghĩ điều gì, nhưng rất nhanh đã khôi phục vẻ bình thản.

Bên kia, 7361 cũng nhanh chóng quẳng đi nỗi buồn bực trong lòng, lại vui vẻ nói: "Nhưng ta đảm bảo nó chắc chắn rất ngon!"

Nếu không thì sao lại được cung cấp cho tầng lớp quyền quý của Đế quốc chứ.

Cậu nhìn những quả cà chua đang lớn dần, bắt đầu nghĩ xem lúc chúng chín sẽ chia như thế nào: "Bùi Nhuận, đến lúc đó ta giữ lại cho ngươi hai quả, ta cũng hai quả... Hòe Hoa với Vương thẩm mỗi người một quả. Còn lại thì không thể ăn nữa, ta còn phải giữ hạt giống."

"Đợi khi có hạt giống, ta sẽ đem gieo trồng. Chỉ cần mấy tháng nữa thôi, ta có thể ăn thỏa thích, đến lúc đó ngươi cũng muốn ăn bao nhiêu thì ăn."

Trong đầu 7361 đã vẽ ra cảnh mình được bao quanh bởi cà chua chín mọng, khóe môi bất giác cong lên.

"Vậy ta sẽ chờ." Bùi Nhuận cũng cười.

Khi bát bí đỏ nghiền được ăn xong, trời cũng đã nhá nhem tối.

Đêm nay có trăng sáng, có ánh sao, ánh sáng nhàn nhạt phủ xuống sân nhỏ tựa như một lớp sương bạc.

7361 cùng Bùi Nhuận ngồi dưới hành lang, tay cầm một chiếc quạt hương bồ lớn, lắc lư phe phẩy hóng mát.

Thời gian ở nhà Bùi Nhuận của 7361 ngày càng dài, cậu đã quen cùng Bùi Nhuận ăn cơm, giờ lại quen luôn cả việc ở cạnh y. Vì thế, cậu không mấy thiết tha trở về nơi mình đang tạm trú.

Bởi vì trở về cũng chẳng có chuyện gì để làm, đất đai không cần chăm cả ngày, mà không trồng trọt thì thật nhàm chán.

Trước đây, khi còn ở căn cứ, cậu vẫn có một chút thú vui giải trí, ít nhất cũng có thể lên Tinh Võng xem vài thứ, nên cuộc sống cũng không quá buồn tẻ.

Chính là ở đây, không có Tinh Võng, cậu trở về cũng chỉ có thể nằm dài trên giường đất, ngơ ngác nhìn xà nhà tối om, nhàm chán đến mức đếm xem có bao nhiêu con chuột chạy qua.

Nhưng nhà Bùi Nhuận thì khác, y sẽ kể chuyện xưa cho cậu nghe.

Từ lần trước nghe Bùi Nhuận kể chuyện về hồ yêu quỷ quái, 7361 liền sinh ra hứng thú rất lớn với những câu chuyện như thế. Không có việc gì làm, cậu liền bám lấy Bùi Nhuận đòi kể chuyện.

Chuyện xưa đâu phải chỉ vài ba câu mà xong, cứ thế, thời gian trôi qua đến tận khi trăng lên giữa trời.

Hôm nay cũng không ngoại lệ, 7361 đang say sưa nghe Bùi Nhuận kể một câu chuyện về Sơn Thần đón dâu.

Câu chuyện rất đơn giản, kể về một ngôi làng nhỏ sống dựa vào núi. Đột nhiên một ngày nọ, người dân không thể tìm được thức ăn trong núi nữa. Không chỉ vậy, những ai vào núi thì tám chín phần mười đều gặp mãnh thú mà bỏ mạng.

Dân làng cho rằng họ đã khiến Sơn Thần nổi giận, bèn chọn một thiếu nữ trong thôn, tổ chức một nghi lễ đón dâu, hy vọng có thể nhận được sự tha thứ của Sơn Thần...

Trong sân nhỏ tĩnh lặng, giọng kể ôn hòa của Bùi Nhuận chậm rãi vang lên. 7361 nghe đến nhập thần, chiếc quạt hương bồ trên tay lay động ngày càng chậm, cuối cùng hoàn toàn dừng lại.

Cậu tròn xoe mắt, ánh trăng phản chiếu trong đôi con ngươi trong suốt.

"Bùi Nhuận, vậy rốt cuộc Sơn Thần là người tốt hay kẻ xấu?"

"Hắn ư?" Bùi Nhuận khẽ cười, đáp, "Không có."

7361: "?"

7361: "Ta nghe không hiểu."

"Đối với con người, hắn có lẽ là kẻ xấu. Nhưng đối với sinh linh trong núi, hắn tự nhiên là điều tốt lành. Cái gọi là thiện ác trên thế gian, đều là dựa theo góc nhìn của con người mà phán xét. Nhưng Sơn Thần không phải người, vậy làm sao có thể dùng tiêu chuẩn của con người để phán xét hắn?"

7361 nghe mà nửa hiểu nửa không: "Vậy còn cô nương bị đưa lên núi? Sơn Thần không thích con người, chẳng lẽ lại thích nàng sao?"

"Có lẽ vậy. Dân làng chỉ biết rằng cứ đưa người lên núi, cơn giận của Sơn Thần liền nguôi ngoai. Nhưng chẳng ai quan tâm đến việc cô nương ấy đang ở đâu, cũng chẳng ai biết nàng đang nghĩ gì."

7361 cúi đầu, có chút khó chịu. Cậu cảm thấy mình không thích câu chuyện này.

Trong sân lại khôi phục sự yên tĩnh.

Bùi Nhuận nhìn người trước mặt đang cúi đầu, thở dài một hơi. Y đưa tay lên, định xoa nhẹ mái tóc kia, nhưng ngay khi sắp chạm đến thì lại dừng lại.

Thế nhưng, một động tác nhỏ như vậy nào có thể qua mắt được tinh thần lực nhạy bén của 7361?

Cậu cảm nhận được bàn tay còn chưa kịp đặt xuống kia, liền tò mò ngẩng đầu lên trước khi Bùi Nhuận kịp rút tay về.

Trán cậu chạm vào một bàn tay ấm áp, vạt áo màu xanh lơ lướt qua chóp mũi, cậu thoáng ngửi thấy mùi bồ kết thoang thoảng trên y phục của Bùi Nhuận.

Qua một lớp ống tay áo, 7361 ngẩng lên nhìn thẳng vào Bùi Nhuận không chút e dè: "Bùi Nhuận?"

Động tác của Bùi Nhuận khựng lại, những ngón tay thon dài trắng nõn cũng nhẹ cuộn vào trong lòng bàn tay.

"Không có gì." Bùi Nhuận nói xong, thu tay về.

7361 khó hiểu, đưa tay sờ trán mình, sờ tới sờ lui vài lần mà chẳng thấy có gì đặc biệt.

"Bùi Nhuận, ta lại nóng lên?"

7361 nhớ rất rõ lần trước cũng như vậy, cậu không cảm nhận được mình có nóng lên hay không, nhưng Bùi Nhuận thì có thể.

"Không có, ngươi... Ngươi rất tốt."

"Vậy vì sao ngươi vừa mới chạm vào ta?"

"Chỉ là muốn xác nhận một chút."

"Xác nhận?"

"Ừm, hôm nay ngươi chẳng phải đã đưa rất nhiều rau đến Lâm phủ sao? Ta nhớ lần trước ngươi nóng lên cũng là như thế, liền lo lắng ngươi lần này cũng sẽ sinh bệnh."

Bùi Nhuận sắc mặt bình thản, nói chuyện không nhanh không chậm.

7361 tin.

Nhưng nếu cậu chịu để ý kỹ một chút, liền có thể phát hiện vành tai đối phương đã hơi ửng đỏ.

"Ta lần trước là vì..." 7361 ngừng lại, cậu đâu thể nói cho Bùi Nhuận biết lần đó là do tiêu hao quá nhiều tinh thần lực mà thành.

"Tóm lại, lần này ta không sao, ta rất ổn."

"Vậy thì tốt."

Nói đến đây, 7361 đột nhiên nhớ ra chuyện ký khế ước với Bách Duyệt Hiên.

Không trách cậu không nhớ ra, vốn dĩ định thương lượng với Bùi Nhuận, nhưng vừa về đến nhà đã có canh sườn hầm bí đao, lại có bí đỏ, trong mắt, trong lòng, trong dạ dày cậu toàn là đồ ăn, nào còn nhớ đến chuyện của Bách Duyệt Hiên.

Nghe xong lời 7361 nói, Bùi Nhuận hỏi: "Ngươi còn muốn mở rộng sinh ý việc  bán rau này sao?"

"Muốn, có điều ta tinh..." Thiếu chút nữa thì nói ra chuyện tinh thần lực, 7361 vội khựng lại, rồi mới tiếp tục, "Ta trồng không được quá nhiều, nhiều nhất cũng chỉ có thể chăm sóc hai mẫu đất."

Ai mà không muốn làm lớn mạnh hơn chứ?

Người phỏng sinh ra cũng có mộng tưởng mà!

"Nếu như mời người hỗ trợ thì sao? Có thể trồng ra những loại rau này không?"

"Không thể." 7361 chẳng cần suy nghĩ liền lắc đầu.

Việc này tựa hồ không có cách giải quyết, muốn làm lớn chuyện buôn bán rau thì phải có đủ nguồn cung, nhưng lượng rau mà 7361 có thể trồng lại có hạn, vậy thì không có khả năng mở rộng quy mô.

7361 buồn rầu, thở dài một hơi.

Bùi Nhuận trầm ngâm một lát rồi hỏi: "Là do hạt giống sao?"

"Hả?"

"Ta không rành chuyện nông canh, nhưng cũng biết thu hoạch thế nào thì một nửa nằm ở hạt giống. Ngươi vừa nói người khác trồng không ra, là vì hạt giống?"

7361 bỗng cảm thấy lời của Bùi Nhuận có ẩn ý, ý niệm này lóe lên trong đầu rồi lập tức kéo theo suy nghĩ rộng hơn.

Đúng rồi! Ngày thường cậu đều dùng tinh thần lực vào rau dưa, khi còn ở hoang tinh cũng dồn hơn phân nửa vào việc cải tạo thổ nhưỡng.

Nhưng nơi này không phải hoang tinh, nơi này đất đai phì nhiêu, vậy có nghĩa là nếu muốn trồng ra những loại rau không hợp với thời tiết nơi này, chỉ cần dồn tinh thần lực vào hạt giống là được.

Tuy chưa thử qua, nhưng cậu có linh cảm cách này khả thi!

"Ta không biết, nhưng có thể thử xem. Nếu làm được, vậy ta chỉ cần tạo hạt giống hoặc cây non cho bọn họ là xong!"

Bùi Nhuận nhìn 7361, cả người tựa hồ như đang sáng lên, y mỉm cười cổ vũ: "Vậy thì thử xem trước đi."

Nói đến đây, Bùi Nhuận lại tiếp lời: "Còn về khế ước bên phía Bách Duyệt Hiên, nếu ngươi muốn thêm điều kiện thì cũng được, chỉ là đổi sang một cách khác."

"Đổi thế nào?"

"Hiện tại ngươi bán từng phần rau củ với giá cố định, chi bằng đổi sang cách chia lợi nhuận thì sao?"

"Chia lợi nhuận?"

Bùi Nhuận kiên nhẫn giải thích cách tính chia lợi nhuận cho 7361, cuối cùng kết luận: "Dựa theo tình hình buôn bán của Bách Duyệt Hiên hiện tại, cách này đối với bọn họ và ngươi đều có lợi, ta nghĩ bọn họ cũng sẽ đồng ý."

"Còn một điều trong khế ước cần sửa lại: ngươi chỉ cần cam kết không bán rau cho các tửu lâu hay tiệm cơm khác trong huyện, còn những nơi khác, như Lâm phủ, hoặc sau này có phủ nào muốn mua, thì không bị hạn chế trong điều khoản này."

Nói xong những lời này, đôi mắt của 7361 — một người phỏng sinh thuần lương — trừng lớn đầy kinh ngạc.

Nhìn vào đôi mắt luôn mang theo ý cười của Bùi Nhuận, 7361 đột nhiên nhớ tới giám sát viên cấp trên khi trước.

Kẻ đó chuyên giao nhiệm vụ cho bọn họ, đúng giờ thu hoạch rau dưa, giám sát chặt chẽ từng hành động của họ.

Cậu lắc đầu thật nhanh, vội vàng dừng lại ý nghĩ này.

Bùi Nhuận làm sao có thể giống kẻ giám sát lạnh lùng vô tình kia được?

"Sao vậy?" Thấy 7361 lắc đầu, Bùi Nhuận hỏi, "Cảm thấy chỗ nào không ổn sao?"

"Không có, ta cảm thấy ngươi nói rất có lý."

Tuy rằng có nhiều chỗ cụ thể 7361 nghe không hiểu lắm, nhưng cậu vẫn nhận ra rằng khế ước này đối với mình trăm lợi mà không một hại.

"Vậy cứ quyết định như thế đi. Lúc ký khế ước, nếu không chắc chắn điều gì, ngươi cứ mang về đây, ta giúp ngươi xem qua một lượt."

Mọi chuyện cứ thế định đoạt, chỉ còn chờ ngày tiếp theo mang rau đến giao.

Trong lúc chờ đợi, 7361 cũng không hề rảnh rỗi. Ngoài thời gian mỗi ngày chăm sóc mảnh ruộng, cậu còn đặc biệt để tâm đến hai cây cà chua kia. Thời gian còn lại thì dồn sức vào nghiên cứu phương pháp cải tiến giống rau mà Bùi Nhuận đã nhắc đến.

Chuyện này trước nay cậu chưa từng làm, nên chẳng có kinh nghiệm gì. Mấy chục lần thử nghiệm đều thất bại.

Khi đưa tinh thần lực vào hạt giống, hoặc là hạt trực tiếp nảy mầm ngay tại chỗ, hoặc là cây con quá yếu, lá nhanh chóng khô vàng.

Nhưng 7361 lại không hề thấy chán nản, trái lại còn vô cùng hứng thú. So với mỗi ngày chỉ ngồi nhìn đàn kiến dọn ổ, việc này thú vị hơn nhiều.

Hơn nữa, cậu vốn không nghĩ rằng mình có thể thành công ngay lập tức.

Mặc dù chuyện nghiên cứu cải tiến giống vẫn chưa ra kết quả, nhưng hai cây cà chua kia lại sớm kết trái.

Dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của 7361, chúng trông đã tốt hơn hẳn so với lúc mới chuyển về. Lá cây xanh tươi đầy sức sống, những chiếc lá vàng úa khi trước cũng không còn. Mấy quả cà chua nhỏ xanh vàng ban đầu nay đã lớn hơn rất nhiều, cuối cùng, đến ngày hôm sau, từ sắc xanh dần chuyển sang đỏ.

7361 cẩn thận hái xuống hai quả cà chua chín đầu tiên, nâng niu trong lòng bàn tay. Cậu chăm chú nhìn sắc đỏ tươi của chúng hồi lâu, không hề nhúc nhích.

Thứ cậu hằng khao khát bấy lâu nay, giờ đây lại ở ngay trước mắt. Vậy mà ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu cậu lại là, không biết Bùi Nhuận có cách nào khiến cà chua trở nên ngon hơn hay không?

Ăn sống thì có vẻ hơi lãng phí.

Nhưng Bùi Nhuận chưa từng ăn qua, có lẽ cũng không biết cách nào để khiến chúng ngon hơn.

7361 thở dài, cảm thấy bản thân vẫn cần cố gắng hơn nữa. Nếu trên cây lúc này có cả trăm quả cà chua, vậy thì có thể tùy ý để Bùi Nhuận thử nghiệm, tìm ra cách chế biến hoàn hảo nhất.

Đáng tiếc, cậu chỉ có hai quả.

Hơn nữa còn phải giữ lại làm hạt giống, không thể ăn.

Cẩn thận cắt cà chua thành từng miếng nhỏ rồi thả vào chén nước sạch, 7361 nhẹ nhàng khuấy lên, sau đó chỉ cần đợi. Qua hai ngày, khi phần thịt quả phân giải, chỉ cần thay nước vài lần, hạt giống sẽ lắng xuống đáy. Đến lúc đó, đem rửa sạch, phơi khô là có thể thu được hạt giống cà chua.

Việc còn lại là ươm mầm và chăm sóc cây, nhưng những công đoạn này 7361 đã quen thuộc như lòng bàn tay.

Mải mê bận rộn với những việc ấy, thời gian trôi qua lúc nào chẳng hay.

Mấy ngày mùa vụ kết thúc, học đường ở thôn Vương Gia cũng khai giảng trở lại, vậy nên ban ngày Bùi Nhuận đều không có ở nhà.

Chỉ đến buổi tối, 7361 mới có thể nhìn thấy Bùi Nhuận ở nhà.

Giờ đây, cậu đã quen với việc ăn cơm tại nhà Bùi Nhuận. Đám nồi niêu, bát đũa trước đó mua từ tiệm tạp hóa, cậu cũng mang hết sang nhà y.

Còn số lương thực mà nhà họ Vương chia cho, 7361 cũng không lấy về nữa.

Dù vậy, không phải lúc nào cũng là Bùi Nhuận nấu ăn. Trong mười lần, ít nhất cũng có một hai lần 7361 tự xuống bếp. Chỉ là tay nghề nấu nướng của cậu còn kém xa, chỉ đạt mức có thể ăn được, chứ không thể gọi là ngon.

Ngày mai chính là ngày vào huyện, buổi tối, 7361 lại ôm một quả dưa hấu đến nhà Bùi Nhuận.

Lúc đến nơi, Bùi Nhuận cũng đang có mặt. Đồ ăn đã nấu xong, đặt sẵn trên bàn trong bếp. Còn y thì đang ngồi ở hành lang, trong tay cầm một vật gì đó giống như con dao nhỏ, khắc chạm thứ gì đó.

Thấy 7361 bước vào, y hoàn thành nốt công đoạn cuối cùng, rồi mỉm cười hỏi: "Trong nhà còn mấy quả dưa hấu?"

7361 nhanh chóng tính nhẩm trong đầu: "Còn năm quả."

Ban đầu cậu có hơn hai mươi quả, nhưng cậu rất thích ăn, bỏ ra hai quả tặng Hòe Hoa và Vương thẩm, còn lại chỉ dư hai mươi. Trước đó trời oi bức, gần như mỗi ngày cậu đều ăn một quả, giờ số còn lại cũng không nhiều nữa.

Thành thạo đặt dưa hấu xuống giếng ướp lạnh, 7361 lúc này mới quay đầu nhìn về phía Bùi Nhuận, tò mò hỏi: "Bùi Nhuận, trong tay ngươi cầm cái gì vậy?"

Dưới xe lăn vương vãi một ít mảnh vụn gỗ, rõ ràng là tàn dư sau khi chế tác đồ vật.

Thấy 7361 có vẻ rất hiếu kỳ, Bùi Nhuận cũng không giấu giếm, mà đưa thẳng món đồ trong tay qua.

"Là cái này."

Hai tấm thẻ gỗ nhỏ rơi vào tay 7361, trên bề mặt còn khắc gì đó. Cậu cúi xuống nhìn kỹ, bất giác đọc thành tiếng.

"Thịt Nướng... Bánh Cam?"

Hửm?

7361 tràn đầy nghi hoặc, có chút không chắc chắn, bèn đưa hai tấm thẻ nhỏ ra trước mặt Bùi Nhuận, khẽ lắc lắc: "Cho ta?"

Bùi Nhuận khẽ gật đầu: "Cho cái sọt tre, ngươi có thể treo chúng lên trên, như vậy sọt tre của ngươi liền khác biệt với những sọt tre khác."

7361 sững sờ đứng đó, hồi lâu không nói nên lời.

Ánh mắt Bùi Nhuận ôn hòa nhìn cậu, giọng y dịu dàng: "Sao thế, không thích à? Nếu không thích, ta có thể sửa lại."

"Không có."

7361 hoàn hồn, lại cẩn thận quan sát tấm thẻ gỗ trong tay, nhìn thế nào cũng thấy vừa ý.

Thậm chí, cậu còn muốn lập tức treo chúng lên sọt tre.

Cậu chưa từng nghĩ tới, chỉ cần gắn hai tấm thẻ gỗ này vào, cái sọt tre sẽ trở nên khác biệt đến mức nào.

Thấy bộ dạng vui vẻ không kiềm chế nổi của 7361, Bùi Nhuận khẽ thở dài.

Y siết chặt bàn tay giấu dưới ống tay áo rộng, nơi đó còn một tấm thẻ gỗ khác.

Bùi Nhuận vốn nghĩ 7361 sẽ hỏi, vì sao không có thẻ của cậu. Nhưng xem ra, đối phương hoàn toàn không để ý đến điều đó.

Nhìn 7361 xoay người định đi tìm sọt tre, Bùi Nhuận đành phải gọi cậu lại: "Đợi đã."

7361 quay đầu lại: "Hửm?"

"Ngươi muốn không?"

"Cái gì?" 7361 khó hiểu.

Bùi Nhuận lại thở dài một tiếng, rồi lấy thứ giấu trong tay áo ra, đưa đến trước mặt 7361.

Lại là một tấm thẻ gỗ nhỏ, còn tinh xảo hơn hai tấm vừa rồi.

Bùi Nhuận cầm nó, nhẹ nhàng vung lên trong không trung. Tua rua bên dưới lay động khẽ khàng, tấm thẻ gỗ đong đưa trước mắt 7361, tựa như đang chờ mong điều gì.

"Cái này, nhìn xem có thích không?"

Trên thẻ gỗ khắc hoa văn đơn giản, khi lắc nhẹ trong không trung, có thể thấy rõ mặt trên còn có chữ khắc lại.

Một mặt viết: 7361

Còn mặt kia...

7361 mở to hai mắt, nhìn chằm chằm hai chữ khắc trên đó, hồi lâu không thốt nên lời.

Mặt còn lại khắc—— Liễu Dao.

Bình Luận (0)
Comment