Phu Lang Đến Từ Tinh Tế - Tát Tạp Ngư

Chương 81

Dù nương con Hoè Hoa nói vậy, nhưng 7361 vẫn mang đến ít đồ, ngoài một số thứ Vương thẩm từng tặng, cậu còn tự chuẩn bị thêm, lặt vặt gom góp đủ hai sọt lớn.

Không chỉ vậy, cậu còn xách theo một bao lương thực.

Lúc đến nhà Hoè Hoa, đúng lúc gặp Vương thẩm, bà vừa thấy chiếc sọt trên lưng 7361 liền cười chào: "A Dao cũng tới à?"

"Vâng."

Cỏ dại trong sân đã được dọn một nửa, chất thành đống ở góc sân.

Hoè Hoa đang dẫn hai đệ đệ tiếp tục nhổ cỏ, nhìn thấy đồ trên tay 7361 và Vương thẩm, vừa vui mừng lại vừa cảm động: "A Dao, thẩm..."

Vương thẩm vẫn thẳng thắn như mọi khi, bà đặt đồ xuống đất rồi hỏi ngay: "Nương con đâu? Thân thể đã khá hơn chưa?"

Vừa dứt lời, nương Hoè Hoa cũng từ trong nhà bước ra, trên đầu quấn khăn, tay cầm chổi, hiển nhiên vừa mới dọn dẹp nhà cửa.

"Tỷ tỷ sao lại tới? Nhà vẫn còn bề bộn lắm..."

Vương thẩm nhìn vết bầm tím chưa tan hết trên mặt nương Hoè Hoa, vốn định bảo bà nghỉ ngơi, nhưng lại thấy tình trạng căn nhà thế này, hiển nhiên không dọn dẹp thì không thể ở được.

"Muội như vậy, ta đương nhiên phải đến rồi." Vương thẩm giật lấy cây chổi trong tay nương Hoè Hoa, nói: "Muội nghỉ ngơi đi, chút việc quét dọn này, ta làm được."

"Vân Nương..." Mẹ Hoè Hoa gọi nhũ danh của Vương thẩm, im lặng một lát rồi khẽ nói, "Cảm ơn tỷ."

Hai người vốn đã quen biết từ trước, cũng nhờ vậy mà Vương thẩm mới thường xuyên quan tâm đến Hoè Hoa. Lúc này nghe nương Hoè Hoa nói vậy, bà không khỏi nghĩ đến những gì bà ấy đã trải qua trong quãng thời gian vừa rồi, trong lòng có chút chua xót.

Nhưng dẫu sao mọi chuyện cũng đã qua, bà bèn giả vờ tức giận: "Cảm ơn cái gì mà cảm ơn? Chúng ta với nhau, nói mấy lời này ta không thích nghe đâu."

Trong nhà, nương Hoè Hoa và Vương thẩm vừa quét dọn vừa trò chuyện, ngoài sân, 7361 và Hoè Hoa ngồi cạnh nhau, vừa nhổ cỏ vừa thì thầm to nhỏ.

Tất nhiên, phần lớn là Hoè Hoa thì thầm, còn 7361 chỉ nghe.

"...A Dao, ta không thể mang rau đi được."

Giọng điệu của Hoè Hoa đầy tiếc nuối, không chỉ vì số rau đó là công sức nàng vun trồng, mà quan trọng hơn, đó là hạt giống quý do 7361 tặng, có thể đổi lấy tiền bạc.

Nghe Hoè Hoa nhắc tới chuyện này, 7361 cũng cảm thấy đáng tiếc. Cậu không muốn để lại số rau đó cho nhà họ Triệu chút nào, thế nên bèn nói: "Vậy thì chúng ta đi đào về."

Hoè Hoa trợn tròn mắt: "Có... có thể sao?"

7361 suy nghĩ một chút. Cậu từng thấy mảnh vườn nhỏ của Hoè Hoa, trồng cà tím, dưa chuột và hẹ, đều đã lớn cả rồi. Nếu thực sự muốn đào về, sẽ là một việc mất công mà không mấy lợi lộc.

Nhưng cậu vẫn gật đầu: "Có thể."

"Nhưng tiểu gia gia ta sẽ không cho đâu." Hoè Hoa nói.

Huống hồ, sau chuyện hòa ly, tiểu gia gia và cha nàng đã hận nàng đến thấu xương.

Hoè Hoa có chút sợ hãi, nàng sợ lại bị đánh.

"Thôi bỏ đi A Dao, phiền phức lắm..." Hoè Hoa kéo nhẹ tay áo 7361, nàng không muốn gây thêm rắc rối cho cậu.

"Không sao, nếu ngươi sợ thì không cần đi, ta đi là được." 7361 tiện tay vứt bỏ nắm cỏ vừa nhổ, thản nhiên nói, "Bọn họ không dám làm gì ta đâu."

Hoè Hoa đã từng chứng kiến bản lĩnh của 7361, biết cậu nói không phải lời khoác lác.

Nhưng sau tất cả những chuyện đã trải qua, Hoè Hoa hiểu rằng, có nhiều việc không thể cứ muốn là làm, luôn phải để ý đến người khác.

"Thôi bỏ đi."

7361 không đáp lời, nhưng trong lòng đã quyết.

Cậu vốn là người muốn làm gì thì nhất định phải làm cho bằng được. Đã nói phải đào về, thì nhất định sẽ đào về. Rau của cậu, tuyệt đối không để lại cho kẻ như Triệu Đại Hổ.

Thế nên, sau khi rời khỏi nhà Hoè Hoa, cậu quay về chỗ ở lấy dụng cụ và sọt tre, rồi một mạch đến thẳng nhà họ Triệu.

Lúc này trời đã xế chiều, sân nhà họ Triệu vắng tanh không một bóng người, nhưng từ trong nhà vẫn vọng ra tiếng của tiểu gia gia Hoè Hoa đang nói chuyện với Triệu Đại Hổ.

Không biết lão ta đang nói gì, giọng sụt sịt khóc lóc, còn Triệu Đại Hổ thì nghe rõ vẻ bực bội.

"...Cha nhỏ à, người đưa con ít bạc đi, đợi con gỡ lại vốn là sẽ có tất cả..."

7361 lặng lẽ bước vào sân, đi thẳng ra sau vườn, nơi Hoè Hoa trồng rau.

Chỉ mấy ngày không gặp, đám rau trông đã có phần héo rũ, hiển nhiên là chẳng ai thèm ngó ngàng chăm sóc.

7361 chọn một góc thích hợp, vung cuốc một nhát, bới cả một mảng hẹ lên cùng với rễ...

Lúc Triệu Bình An về đến nhà, cha và tiểu gia gia của gã vẫn còn đang cãi vã.

Gã đứng lại nghe đôi câu, rồi cảm thấy phiền lòng muốn quay người bỏ đi.

Dạo gần đây Triệu Bình An vô cùng bực bội. Trước là ca nhi mà gã để mắt đến bị gả cho người khác vì nhà gã không lo nổi sính lễ, sau lại đến chuyện trong nhà rối ren vì việc này.

Giờ thì hay rồi, nương gã lại còn dám hòa ly với cha.

Triệu Bình An nghĩ mãi mà không hiểu, ngày ngày trôi qua cũng chẳng đến nỗi nào, sao nương cứ nhất quyết phải hòa ly? Chẳng qua là bị đánh mấy cái thôi mà?

Trước kia chẳng phải cũng bị đánh đấy thôi, rốt cuộc có chết đâu.

Giờ thì tốt rồi, trong nhà vắng vẻ lạnh lẽo, đến bữa tối mà cha với tiểu gia gia vẫn cứ cãi nhau.

Gã muốn vào bếp tìm chút gì đó ăn, nhưng lục soát một lượt cũng không thấy gì, ngay cả tro trên bếp cũng lạnh ngắt.

Bụng đói cồn cào, Triệu Bình An càng thêm bực bội, nỗi oán hận đối với nương lại càng sâu thêm một tầng.

Càng nghĩ càng khó chịu, gã quyết định ra vườn sau, xem có kiếm được chút rau ăn đỡ, hoặc thử vào ổ gà nhặt trứng.

Vừa mới bước vào vườn sau, gã liền nghe thấy một tiếng động khe khẽ.

Triệu Bình An theo hướng âm thanh nhìn qua, chỉ thấy một bóng dáng khoác áo xanh đang đứng giữa vườn, hai tay ôm mấy cây rau còn nguyên cả rễ, bỏ vào sọt tre bên cạnh.

Dưới chân người ấy, đất đen đã bị lật tung, để lại một khoảng trống hoác.

Triệu Bình An trợn mắt há hốc mồm.

Gã không ngờ giữa ban ngày ban mặt mà lại có kẻ dám ngang nhiên vào nhà gã trộm rau.

Cơn bực bội lập tức hóa thành giận dữ, gã lớn tiếng quát: "Tên trộm nào to gan dám đến nhà ta—"

Nhưng câu nói còn chưa kịp dứt, đã nghẹn lại nơi cổ họng.

7361 quay đầu, nhìn về phía gã.

Triệu Bình An chỉ cảm thấy làn da của đối phương dưới ánh mặt trời trắng đến mức như phát sáng, đôi mắt tròn xoe như chứa nước, khảm trên gương mặt hơi bầu bĩnh, trông vô tội lại đáng thương.

Triệu Bình An từng gặp nguyên chủ, dù gì cũng là bạn tốt của Hoè Hoa, nhưng số lần gặp chẳng quá một hai bận. Huống hồ khi đó nguyên chủ bị nhà họ Vương hành hạ đủ đường, cơm cũng không được ăn no, gầy trơ xương, dù có đẹp cũng khó mà nhận ra.

Nay 7361 mỗi ngày đều được Bùi Nhuận nghĩ cách làm cho đủ loại đồ ăn, hơn nữa toàn là rau tự mình trồng, thân thể dưỡng đến khoẻ mạnh, trắng trẻo mũm mĩm, tự nhiên đã khác hẳn trước đây.

Trước đó 7361 từng đến nhà họ Triệu hai lần, nhưng cả hai lần Triệu Bình An đều không có mặt, thành ra gã hoàn toàn không biết thân phận của cậu.

Lúc này đột nhiên nhìn thấy, Triệu Bình An chỉ cảm thấy chưa từng gặp qua ca nhi nào xinh đẹp đến vậy, so với ca nhi mà gã từng để mắt tới trước đây còn đẹp hơn gấp trăm lần.

Gã nhất thời chấn động đến mức cứng lưỡi, đầu óc cũng có chút choáng váng...

Thành ra những lời tiếp theo lại biến thành: "Ngươi đừng sợ... Ta chỉ muốn hỏi một chút, ngươi là ai? Là ca nhi nhà ai vậy?"

Giọng điệu là gã tự cho là hoà nhã.

7361 phủi sạch bùn đất trên tay, nhìn người xa lạ trước mặt với tư thái có chút rụt rè, liền dứt khoát xách lên sọt tre đựng rau.

Cậu chưa từng gặp người này, nhưng vừa rồi nghe đối phương nói, lại nhìn tuổi tác của gã, cũng có thể đoán được đây chính là đại ca trong miệng Hoè Hoa.

Đại ca của Hoè Hoa, trong mắt 7361, cũng chẳng khác gì Triệu Đại Hổ, đều không phải người tốt.

Nếu đối phương dám cản đường cậu, 7361 cũng không ngại cho gã một trận.

Triệu Bình An đợi mãi không thấy ca nhi trong mộng của mình hồi đáp, lòng nóng như lửa đốt, bèn bước lên một bước, lại thấy 7361 siết chặt cán cuốc trong tay.

Gã chỉ nghĩ đối phương bị mình doạ sợ, vội vàng nói: "Ngươi, ngươi đừng sợ, ta không đánh ngươi... Ta chỉ là... chỉ là muốn làm quen một chút thôi."

7361: -_-

7361 mặt không cảm xúc, trong lòng đánh giá đại ca của Hoè Hoa một câu: Kẻ xấu đầu óc không được minh mẫn.

"Ta là Triệu Bình An, không biết nhà ngươi ở đâu? Tới nhà ta làm gì... Ấy, ngươi đừng đi... Ta không bắt ngươi, chẳng phải chỉ là ít rau thôi sao? Nếu ngươi thích, ruộng nhà ta còn nhiều lắm, ta dẫn ngươi đi—ỌE!"

Triệu Bình An ôm bụng, khổ sở ngã xuống đất.

7361 mặt lạnh thu chân về, cảm thấy cuối cùng cũng được yên tĩnh.

Cậu thậm chí chẳng thèm liếc mắt nhìn Triệu Bình An một cái, cứ thế xách theo sọt tre rời khỏi nhà họ Triệu.

Hoè Hoa nhìn 7361 quay lại, lại nhìn rau trong sọt tre của cậu, nhất thời kinh ngạc đến mức không biết nói gì.

7361 tìm một khoảng đất trống trong sân nhà Hoè Hoa, cẩn thận lấy từng cây rau non trong giỏ ra.

"Trồng ở đây đi." 7361 nhìn mấy cây mầm có chút ủ rũ, nói, "Dạo này sáng tối tưới thêm ít nước, chắc vẫn sống được."

Hoè Hoa không dám tin: "A Dao, đây là ngươi đào từ nhà ta về?"

"Ừm."

Nói xong, 7361 bổ sung một câu: "Không chạm mặt Triệu Đại Hổ và tiểu gia gia củq ngươi."

Gặp phải Triệu Bình An, nhưng đối phương không nhận ra cậu, nên cũng chẳng sao.

Hoè Hoa nhất thời không biết nói gì, thấy 7361 đem những cây rau non trồng xuống đất, cũng vội vàng tới giúp.

Hai người cùng nhau làm, rau cũng không nhiều, rất nhanh đã xong xuôi.

Ở nơi Hoè Hoa không nhìn thấy, 7361 lặng lẽ dùng một ít tinh lực để đảm bảo mấy cây rau non này không chết.

Đợi thu dọn đâu vào đấy, 7361 mới nói với Hoè Hoa về kế hoạch đã nghĩ sẵn từ trước.

Cậu hy vọng Hoè Hoa có thể giúp mình trồng rau.

Giống như đã bàn bạc lúc trước, cậu cung cấp hạt giống, Hoè Hoa chịu trách nhiệm trồng, cậu sẽ trả tiền thu mua.

Như vậy cậu có thể tiết kiệm sức lực, Hoè Hoa cũng có thể kiếm thêm tiền, đôi bên cùng có lợi.

"Ngày mai ta mang mấy cây cà chua con đến cho ngươi, lúc đó ngươi trồng vào, ta sẽ dạy ngươi cách chăm sóc."

Hoè Hoa cảm động đến mức không biết nói gì, chỉ có thể ra sức gật đầu, tỏ ý nhất định sẽ làm thật tốt.

7361 khẽ cười: "Vậy cứ quyết định thế đi."

Nói rồi, cậu xoay người rời đi.

Hoè Hoa đang định đem chuyện tốt lành này kể cho nương mình nghe, vừa quay đầu đã thấy bà với vẻ mặt phức tạp bước ra.

"Hoè Hoa, bao lương thực kia có phải A Dao mang đến không?"

Vừa rồi Tiểu Bảo dẫn Tiểu Thạch đi chơi, vô tình nhìn thấy chiếc bao tải trong góc, mở ra xem liền vội vàng gọi nương tới.

Hoè Hoa theo nương vào phòng, quả nhiên nhìn thấy chiếc bao tải nằm trong góc, hai đệ đệ của nàng đang đứng trước bao tải, bộ dạng muốn chạm vào nhưng lại không dám.

"Tỷ, là lương thực đó." Tiểu Bảo nói.

Hoè Hoa bước tới, mở rộng miệng bao tải đã bị hé một chút, lập tức bị ánh trắng loá bên trong làm cho ngây ngẩn cả người.

Nàng chết sững.

Đó là gạo trắng, không phải gạo lứt, không phải tạp cốc hay đậu hạt.

Mà là gạo trắng tinh tươm.

Chuyện này đã không thể dùng từ quý giá để hình dung nữa.

Dựa theo tính cách trước nay của nương nàng, ắt hẳn sẽ muốn trả lại. Nhưng bây giờ, cả nhà mấy miệng ăn, thiếu thốn nhất chính là lương thực.

Nếu mang bao gạo này lên huyện đổi lấy tạp cốc, thì ít nhất có thể cầm cự đến mùa xuân sang năm.

Nương Hoè Hoa run rẩy v.uốt ve bao gạo, nước mắt lã chã rơi xuống, trong lòng vừa cay đắng vừa cảm thấy may mắn. Cuối cùng, bà nắm lấy tay mấy đứa con, nghẹn ngào nói: "Nhà chúng ta... nhà chúng ta nhất định phải ghi nhớ đại ân của đứa trẻ ấy, sau này có thế nào cũng phải báo đáp..."

Mà 7361, người không hề ý thức được mình vừa làm một việc đại thiện kinh thiên động địa, lúc này đã đi tới cửa nhà Bùi Nhuận.

Mọi chuyện bên nhà Hoè Hoa đã thu xếp xong xuôi, cậu chỉ cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm vô cùng, hơn nữa điều này đồng nghĩa với việc cậu lại có thể đến nhà Bùi Nhuận ăn cơm mỗi ngày rồi!

Đẩy cánh cửa gỗ quen thuộc ra, 7361 bước vào với tâm trạng phấn khởi, cao giọng gọi: "Bùi Nhuận!" rồi lao thẳng vào trong nhà.

Cậu lao vào quá nhanh, thậm chí không nghe thấy giọng nói ngăn cản từ trong phòng vọng ra.

"A Dao, chờ đã—"

7361 đứng sững tại chỗ, nhìn cảnh tượng trước mắt, trong thoáng chốc có chút ngẩn ngơ.

Trên tấm bình phong gỗ che chắn một phần gian phòng, mấy bộ y phục treo lơ lửng, bên cạnh, Bùi Nhuận đang vịn vào xe lăn mà đứng, nửa thân trên trần trụi, mái tóc ướt sũng xõa trên lưng, bên cạnh là thùng tắm cao đến nửa người vẫn còn phả ra làn hơi nóng mỏng manh.

Rõ ràng là vừa mới tắm xong.

Bình Luận (0)
Comment