Phu Lang Đến Từ Tinh Tế - Tát Tạp Ngư

Chương 90

Khi 7361 đến nhà Vương thẩm, bà vừa từ trong phòng bước ra.

Con trai Vương thẩm đang chẻ củi trong sân, hai đứa trẻ nhỏ ríu rít chạy quanh, đùa nghịch vui vẻ.

"Ngươi hiếm khi ghé qua, hôm nay có chuyện gì sao?" Vương thẩm thu lại chiếc khay đan trong tay, cười hỏi 7361.

7361 lấy ra một tấm thiệp đỏ, đưa lên trước mặt bà, nói rõ ý định đến đây.

"Cái gì? Thành thân?" Vương thẩm như thể không tin vào tai mình, lại hỏi lần nữa, "Ai thành thân? Thành thân với ai?"

"Ta, cùng Bùi Nhuận." 7361 chậm rãi đáp.

Vương thẩm kinh ngạc đến mức gần như không nói nên lời.

Cũng khó trách bà lại sửng sốt như vậy. Tuy rằng bà và 7361 có giao tình không tệ, nhưng dù sao cũng có sự chênh lệch tuổi tác. Vương thẩm chẳng thể giống như Hòe Hoa, thường xuyên qua lại chơi đùa với cậu.

Bà vốn đã có gia đình riêng, ngày ngày bận rộn chăm lo nhà cửa, xử lý việc trong nhà, chỉ khi nào nghe nói 7361 có chuyện cần giúp đỡ, bà mới ra tay hỗ trợ.

Nhưng lần này, bà hoàn toàn không hay biết gì về mối quan hệ giữa 7361 và Bùi Nhuận.

Trong mắt bà, hai người ấy chẳng hề có chút liên quan gì đến nhau. Vậy mà bây giờ, đột nhiên lại bảo rằng sắp thành thân? Chuyện này làm sao không khiến bà kinh ngạc được?

Vương thẩm lật xem tấm thiệp trong tay, nhìn thoáng qua những chữ viết bên trên, tuy không quen mặt chữ, nhưng vẫn có thể đoán ra đây là gì.

7361 thấy thế, liền chỉ vào ngày tháng được ghi trên thiệp: "Ngày 28 tháng này, chúng ta thành thân. Đến lúc đó, thẩm nhớ dẫn cả nhà cùng đến."

"Cháu... cháu..." Vương thẩm lắp bắp, không biết phải nói gì.

Mãi đến khi xác định 7361 không hề nói đùa, bà mới bật cười.

"Ngươi thật đúng là... Lặng lẽ làm đại sự. Tú tài công... Cũng được, đúng là xứng đôi."

7361 kiêu ngạo đáp: "Tất nhiên."

"Được rồi, đến ngày đó ta nhất định sẽ đến. Vừa hay dạo này cũng không quá bận rộn, bên ngươi nếu có gì cần giúp, cứ việc nói với ta."

Chuyện đã xong, 7361 cũng không tiện nán lại lâu. Trước khi cậu rời đi, Vương thẩm còn lấy một bát lớn giá đỗ vừa mới nhú đem tặng.

"Hôm nay vừa hay có mẻ mới, mang về làm thêm món ăn đi." Vương thẩm cười ha hả nói.

7361 không từ chối, thuần thục nhận lấy: "Cảm ơn, khi nào rảnh ta sẽ mang bát trả lại thẩm."

Tiễn 7361 đến cửa, Vương thẩm bỗng nhiên gọi cậu lại: "Chờ một chút, chuyện này..."

Nói đến đây, bà lại ngập ngừng, vốn định nhắc nhở cậu về những lời đồn trong thôn. Nhưng suy nghĩ một chút, mấy chuyện ấy có đáng để bận lòng? Dù có thế nào, cuộc sống vẫn là của mình, chẳng phải để sống trong miệng kẻ khác.

Huống hồ, đối phương sắp tới là chuyện vui, nhắc đến mấy điều không hay chẳng phải lại làm mất hứng?

7361 chờ một lát, không nghe bà nói tiếp, lấy làm lạ hỏi: "Sao vậy?"

Vương thẩm cười cười: "Không có gì, thẩm chỉ thấy vui mừng thay cháu."

Bát giá đỗ ấy, 7361 đưa cho Bùi Nhuận. Y đơn giản xào sơ một chút, giòn ngon thanh mát, ăn rất hợp miệng.

Dù rằng suốt mùa đông 7361 chưa từng thiếu rau xanh, nhưng lại cảm thấy mẻ  giá đỗ này đặc biệt ngon.

Cũng chẳng trách được, một quả phụ như Vương thẩm có thể một tay nuôi lớn hai đứa con trai, lại còn cưới tức phụ cho chúng, tất cả đều nhờ vào tay nghề này.

Ngay cả Bùi Nhuận cũng tấm tắc khen: "Giá đỗ này tươi mới, giòn ngon thật."

"Vậy ngày mai ta đem chút rau xanh biếu Vương thẩm."

Có đi có lại, quan hệ mới có thể bền lâu.

Đây cũng tương tự như nguyên tắc công bằng mà cậu từng kiên trì ngay từ đầu, nhưng giờ đây, cậu đã hiểu được nó không chỉ đơn giản như vậy.

Chỉ là, đến ngày hôm sau, số rau xanh kia vẫn chưa kịp mang sang.

Đỗ thị tới.

Bà ngồi xe ngựa đến, trên xe chất đầy bao nhiêu là đồ đạc.

Vừa vào đến sân nhỏ của 7361, Đỗ thị đã nắm lấy tay cậu, cười nói: "Sớm đã biết A Dao nhà chúng ta giỏi giang, chỉ là không ngờ lại giỏi đến mức này. Nhìn sân rau này đi, vào đông rồi mà vẫn tươi tốt như thế, ta chưa từng thấy cảnh này đâu..."

Nếu đổi lại là người khác, hẳn đã kinh ngạc không thôi khi nhìn thấy cả một sân rau xanh tốt giữa mùa đông.

Nhưng Đỗ thị chỉ buông một câu rồi bỏ qua, có lẽ trước đó Bùi Nhuận đã nói với bà điều gì rồi.

7361 cũng rất vui, cậu đặc biệt thích vị bá mẫu này của Bùi Nhuận, đối phương luôn thân thiện, nhiệt tình, lại thường mang cho cậu bao nhiêu món ngon.

"Bá mẫu thích thì khi về cứ mang theo." 7361 lập tức nói.

Đỗ thị cười đến mức đôi mắt cong như trăng khuyết: "Vậy ta không khách khí nữa, ta nghe A Nhuận nói, mấy thứ này ở Bách Duyệt Hiên chính là đắt đỏ mà khó cầu."

7361 chỉ cười, không nói gì.

Hôm nay Đỗ thị đến là để đưa lễ đính hôn cho cậu.

Vốn dĩ nhà nông không quá chú trọng mấy nghi thức này, nhưng từ lúc biết hai người đã định ngày thành thân, bà liền nghĩ hôn kỳ phải được chuẩn bị tươm tất, náo nhiệt một chút, thế là tự mình lo liệu hết thảy.

Lá trà đóng gói tinh mỹ, dây xích long nhãn cùng bốn loại quả khô, lại thêm bốn hộp điểm tâm thượng hạng, tất cả được sắp xếp gọn gàng trong phòng 7361.

Cậu mơ hồ hiểu được đôi chút, nhưng biết rằng đây là một phần của lễ thành thân. Hơn nữa, những thứ mang đến đều là đồ ăn, đương nhiên cậu không thể nào không vui.

"Chuyện này vốn là do trưởng bối trong nhà thay các cháu chuẩn bị..." Đỗ thị nói đến đây thì dừng lại, cảm thấy trong ngày vui không nên nhắc đến những chuyện thương cảm, bèn cười tiếp lời, "Ta là trưởng bối của A Nhuận, tất nhiên cũng là trưởng bối của cháu, cùng nhau giúp đỡ lo liệu cũng là chuyện nên làm."

Dứt lời, bà lại nói: "Nếu hai đứa đều ở trong huyện thì tốt rồi, hẳn là còn có thể tổ chức náo nhiệt hơn một chút."

7361 sờ nhẹ lên lớp lụa đỏ thẫm bọc trên hộp quà, chỉ cảm thấy tất cả đều mới mẻ lạ lẫm.

"Cảm ơn bá mẫu." Cậu ngoan ngoãn nói.

Đỗ thị thấy bộ dáng ngoan ngoãn của cậu, trong lòng vui mừng không thôi, lại nắm lấy tay cậu, liên tục khen ngợi: "Tâm can của ta, A Dao à!"

Nhưng lần này Đỗ thị không chỉ đơn thuần mang đến lễ đính hôn, bà còn mang theo cả đệm chăn sắc màu tươi sáng, cùng vô số vật dụng lớn nhỏ để trang hoàng nhà cửa.

Sau một hồi bận rộn, căn nhà đơn sơ của 7361 bỗng chốc trở nên rực rỡ, ấm áp hẳn lên.

Thế nhưng, Đỗ thị dường như vẫn chưa hài lòng, nhìn quanh thấy vài chỗ còn trống, liền bảo: "Đợi vài hôm nữa ta lại mang thêm ít đồ qua."

Cuối cùng, bà lấy ra một tay nải lớn, cười vẫy tay với 7361, gọi: "A Dao ngoan của ta, mau đến xem đây là gì nào!"

7361 gần như hoa cả mắt, nhưng vẫn ngoan ngoãn bước tới. Bây giờ cậu cảm thấy bất kể Đỗ thị lấy ra thứ gì, e rằng bản thân cũng sẽ không còn kinh ngạc nữa.

Thế nhưng, khi Đỗ thị mở chiếc tay nải màu sẫm, cẩn thận lấy ra bộ y phục bên trong, 7361 vẫn không khỏi há hốc miệng.

Đó là một bộ hỉ phục đỏ thẫm, thêu hoa văn tinh xảo.

"Đây là vải từ phủ thành, A Nhuận đặc biệt nhờ người mang về. Mau mặc thử xem có vừa không, nếu không thì còn kịp mang đi sửa."

Vừa nói, Đỗ thị vừa giơ bộ hỉ phục lên ướm thử trước người 7361.

Cậu nhận lấy, cảm giác vải mịn màng trơn bóng, dưới ánh sáng ngoài cửa sổ lại thêm phần rực rỡ lung linh.

Dù 7361 trước nay luôn xem trọng sự thực dụng hơn là vẻ ngoài, nhưng cũng có thể nhìn ra bộ hỉ phục này vô cùng đẹp đẽ.

Sau một lát, 7361 thay hỉ phục.

Trong phòng không có gương, cậu vốn không để tâm đến dung mạo của mình, tóc tai thường ngày chỉ tùy tiện buộc gọn một túm sau đầu. Vì vậy, cậu hoàn toàn không biết bản thân mặc lên trông thế nào.

Nhưng bên kia, Đỗ thị đã không ngớt lời tán thưởng: "Ôi chao, đẹp quá, thật sự quá đẹp! Màu sắc đẹp, kiểu dáng cũng đẹp, nhưng mà ta thấy vẫn là người mặc đẹp nhất!"

7361: ...

Cậu trước nay chưa từng để ý đến ngoại hình của mình, nhưng lúc này lại hiếm khi cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Đỗ thị đi quanh cậu một vòng, hết nhìn trái lại bóp phải, cuối cùng gật đầu hài lòng: "Vừa vặn, quá vừa vặn! Ta thấy không cần sửa gì cả, tú nương may y phục này thật sự không tồi."

7361 chớp mắt, chỉ đáp gọn: "Ồ."

Ngừng một lát, cậu sờ sờ chóp mũi: "Vậy là tốt rồi."

Đồ đạc đã đưa đến, hỉ phục cũng vừa vặn, Đỗ thị xem như đã xong việc, chuẩn bị ra về.

"Vẫn còn nhiều việc phải làm, nếu không bá mẫu thật muốn ở lại lâu thêm một chút."

Dứt lời, bà vội vàng rời đi.

Bộ áo cưới đỏ thẫm được 7361 thay ra, gấp gọn cẩn thận rồi đặt vào trong ngăn tủ.

Ngày hôm nay quả thực náo nhiệt.

Nhìn quanh căn phòng đã được bố trí lại một lượt, lúc này 7361 mới dần dần thực sự ý thức được—

Hóa ra cậu sắp thành thân với Bùi Nhuận.

Tính lại ngày, còn nửa tháng nữa.

Dài thật.

Hơn nữa, trước khi rời đi, Đỗ thị còn không quên dặn dò đi dặn dò lại 7361 rằng trong vòng nửa tháng tới, cậu và Bùi Nhuận không được gặp mặt.

"Đã đính hôn rồi, sao có thể cứ như vậy mà chẳng kiêng chẳng kỵ? Nghe bá mẫu đi, vì cuộc sống sau này hòa thuận, trước ngày thành thân hai đứa không được gặp nhau, biết không?"

7361: ...

Bình Luận (0)
Comment