7361 bị mùi cơm thơm đánh thức.
Khi mở mắt nhìn thấy đỉnh giường xa lạ, cậu hơi sững người.
Bên ngoài màn trướng truyền đến chút động tĩnh, khiến 7361 không kìm được mà trở mình.
Làn da trần chạm vào lớp chăn mềm mại bóng mịn, ở nơi nào đó trên thân thể truyền đến cảm giác khó chịu mơ hồ.
7361:!
Mọi chuyện xảy ra đêm qua lập tức cuồn cuộn ùa về trong trí nhớ, cậu vùi mặt vào trong chăn, lặng lẽ trầm tư...
Bùi Nhuận đối với cậu làm những chuyện vượt khỏi phạm trù hiểu biết của cậu, rốt cuộc lúc chế tác thân thể phỏng sinh, bên chế tạo cũng không cấy ghép cho cậu tri thức tương quan.
Bùi Nhuận hình như đã cắn cậu, nhưng ngoài da chẳng hề rớm máu...
Bùi Nhuận hình như còn đánh cậu, nhưng trên thân lại không thấy đau...
7361 cẩn thận hồi tưởng.
Quả thật có chút đau, bất quá cũng chỉ là lúc ban đầu, về sau lại chẳng thấy đau nữa...... Nhưng hiện tại toàn thân vẫn có chút không được dễ chịu...
Tóm lại, những chuyện Bùi Nhuận làm với cậu tối qua đều vô cùng kỳ quái.
Nhưng dẫu là chuyện kỳ quái đi chăng nữa, Bùi Nhuận đã nói, đó là bước cuối cùng của việc thành thân, 7361 tuy không hiểu rõ, song vẫn chọn tôn trọng.
Huống chi... đó là Bùi Nhuận.
Rốt cuộc thì, chẳng có điều gì quan trọng hơn việc cậu được cùng Bùi Nhuận thành thân. Hơn thế nữa, từ nay về sau, cậu có thể đường hoàng chính chính ở bên Bùi Nhuận!
Đúng lúc 7361 đang lần nữa nghiền ngẫm chuyện xảy ra đêm qua, một khe hở nơi màn trướng kín đáo bị vén lên một chút.
Một luồng khí lạnh đầu đông khẽ luồn vào, Bùi Nhuận đứng nơi mép giường, mình vận trường bào sắc xanh đậm, ánh mắt nhìn về phía cậu dịu dàng không tả xiết.
"A Dao, tỉnh rồi sao?"
7361 ngồi bật dậy: "Bùi Nhuận, ta tỉnh rồi ~"
Thanh âm mang theo rõ ràng vẻ vui mừng và đầy sinh khí.
Cậu không biết rằng, chỉ vì một động tác vừa rồi, phần lớn làn da giấu trong chăn đã vô tình lộ ra ngoài.
Do mỗi ngày đều ăn rau do mình trồng, nên da dẻ 7361 trắng đến lóa mắt, chẳng những trắng mà còn vô cùng mịn màng, tinh tế.
Tấm chăn đỏ hiện đang chồng lại nơi eo, để lộ sống lưng tuyết trắng như ngọc, tóc đen rủ xuống, lướt qua từng vùng da thịt, nơi lộ ra đều là lấm tấm vết hồng nhàn nhạt chẳng thể giấu.
7361 chẳng hề hay biết gì, mà cho dù có biết, có lẽ cũng chẳng lấy làm để tâm.
Đáy mắt Bùi Nhuận không khỏi trầm xuống.
Y bước đến mép giường ngồi xuống, thuận tay khép lại màn trướng đang vén hờ.
"Ngủ có ngon không?"
Bùi Nhuận đưa tay vén lấy một lọn tóc dài rủ trước trán cậu, tỉ mỉ gom lại sau đầu, để gương mặt kia hiện rõ ra dưới ánh sáng.
Trên gương mặt ấy là một đôi mắt đen trắng phân minh, khi nhìn về phía Bùi Nhuận thì ánh lên niềm vui không thể che giấu.
"Rất ngon."
Tối qua được Bùi Nhuận ôm vào lòng mà ngủ, tuy là lần đầu tiên 7361 cùng người khác thân cận như thế, nhưng dù nhắm mắt hay mở ra đều là hình bóng của Bùi Nhuận, cậu chỉ thấy không gì có thể tốt hơn được nữa.
"Thân thể có chỗ nào không thoải mái không?" Bùi Nhuận lại hỏi.
"Ừm... có hơi chút." 7361 xoay nhẹ phần eo, thành thật đáp, "Hình như... eo ta có hơi nhức."
Vừa dứt lời, một bàn tay đã nhẹ nhàng men theo sống lưng cậu mà vuốt xuống. Động tác ấy nhẹ đến nỗi mang theo một loại cảm giác khiến 7361 khó hiểu, cuối cùng dừng lại nơi thắt lưng, ấn nhẹ xuống, không nặng không nhẹ.
7361 bị động tác ấy chọc cho nhột nhạt, định tránh né, nhưng sau lưng là tay của Bùi Nhuận, trước mặt cũng là người ấy, cậu chỉ còn cách nhẹ nhàng nghiêng mình, nhích lại gần trước ngực y.
"Bùi Nhuận... đừng ấn, nhột quá..."
Bùi Nhuận vươn tay dài, thuận thế đem 7361 ôm trọn vào lòng ngực, ghé sát tai cậu, thấp giọng nói: "Ấn một chút, sẽ dễ chịu hơn..."
Bị ôm như vậy, 7361 cũng không giãy giụa. Hôm qua cậu mới phát hiện, mình thật sự rất thích được ôm lấy như thế này bởi chính Bùi Nhuận.
Khẽ cọ cọ trong lồng ng.ực y, 7361 hít sâu một hơi, vây quanh là hơi thở thuộc về Bùi Nhuận, quen thuộc đến an tâm.
Lần nữa trong lòng 7361 lại dâng lên một ý niệm: Cùng Bùi Nhuận thành thân, quả nhiên là chuyện tốt lành vô cùng.
Nghĩ đến đây, cậu đưa tay ôm lấy eo Bùi Nhuận, lại rúc sâu hơn vào trong lòng y, vùi mặt vào ngực không buông.
Sáng sớm yên tĩnh, ngoài cửa sổ chỉ lác đác truyền đến đôi ba tiếng chim sẻ hót vang.
Lụa đỏ chúc mừng còn chưa được tháo xuống, khiến cả sân viện như nhuốm một tầng náo nhiệt nhẹ nhàng mà an hòa.
Trong màn trướng, bàn tay kia từ lúc nào đã đặt lên sau gáy 7361, nhè nhẹ vu.ốt ve.
Bùi Nhuận khẽ gọi: "Dao Dao."
"Ừm?"
7361 ngẩng đầu, vừa vặn đối diện cùng ánh mắt của Bùi Nhuận, hơi thở hai người giao hòa.
Bùi Nhuận cúi xuống, dành cho cậu một nụ hôn thật sâu và dịu dàng. Đợi đến khi buông ra, 7361 đã hơi thở dồn dập.
Hai má cậu nhuốm một tầng hồng nhạt, ánh mắt nhìn về phía Bùi Nhuận như phủ một tầng sương mù, bên trong là chút ngơ ngác khó hiểu, lại càng nhiều hơn là tín nhiệm từ tận tâm can.
Ánh mắt như vậy, không một nam nhân nào có thể chống đỡ nổi.
Bùi Nhuận cũng vậy.
Huống hồ hai người vừa mới thành hôn, lúc tình ý còn đang đậm đà tha thiết, phu lang của mình đang nằm trong ngực mà lộ ra vẻ mặt thế kia, dù Bùi Nhuận có là bậc quân tử, cũng khó lòng nhẫn nại.
"Dao Dao..." Giọng nói của Bùi Nhuận đã mang theo vài phần khàn đục, "Buổi sáng... có thể ăn muộn một chút không?"
Có thể... là có thể.
Tối qua đã ăn rất nhiều, giờ đây cũng chưa tính là đói, nhưng mà...
7361 nhìn về phía Bùi Nhuận, cuối cùng hỏi ra điều mà hôm qua cậu đã muốn hỏi từ lâu.
"Có thể... Nhưng mà, Bùi Nhuận, huynh... có phải đói bụng lắm không?"
Bùi Nhuận dừng tay lại, nhẹ nhàng hỏi: "Vì sao lại nói vậy?"
"Nếu không đói, thì tại sao huynh tối qua cứ cắn ta mãi? Chẳng phải vì đói bụng ư?"
Cẩn thận ngẫm lại, tối qua lúc Bùi Nhuận đưa cơm cho cậu, rõ ràng chỉ có mỗi cậu là ăn, lúc ấy cậu quá đói, cũng chẳng nghĩ hỏi y một câu, giờ nhớ lại mới thấy, đối phương tất nhiên là đói lắm rồi, mới không nhịn được mà cắn cậu.
Vừa rồi Bùi Nhuận cũng cắn cậu, lại còn ăn đầu lưỡi của cậu liên tục, nhất định là đến giờ vẫn chưa được ăn cơm!
7361 tự cho là mình đã tìm ra lời giải thích hợp lý cho hành động của Bùi Nhuận. Tuy cậu vẫn cảm thấy có điều gì đó là lạ..... Nhưng nghĩ mãi cũng không ra.
Bùi Nhuận im lặng một thoáng, rồi khẽ thở dài một tiếng. Y không đáp ngay câu hỏi của 7361, mà ngược lại lại hỏi: "Vậy... A Dao có thích ta... cắn em không?"
7361 nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng không tệ, tuy không nói rõ được là cảm giác gì, nhưng lúc bị Bùi Nhuận cắn, tâm trạng của cậu tựa như lúc chip đường ngắn chạy trơn tru, có gì đó vui vẻ, hưng phấn, lại không hoàn toàn giống như thế.
Tóm lại là... tâm tình rất tốt.
"Thích." 7361 thành thật đáp.
Bùi Nhuận mỉm cười, cố gắng dùng lời mà 7361 có thể dễ hiểu để giải thích: "Đó không phải là cắn, mà là... là chuyện chỉ có ta và A Dao mới có thể làm, là cách để ta nói rằng, ta rất thích em."
7361 hiểu hiểu lơ mơ, nhưng cậu nghe rõ được hai chữ "Rất thích".
"Ta cũng thích huynh. Vậy... ta về sau cũng có thể cắn huynh không?"
"Đương nhiên là được."
7361 chấp nhận đáp án này, sau đó lại nghiêm túc hỏi tiếp: "Vậy tối qua hình như huynh còn..."
Cậu không biết dùng từ gì để hình dung, suy nghĩ một hồi, cuối cùng nói: "Huynh hình như còn... đánh ta... Cái đó cũng là vì thích ta sao?"
Ý thức được 7361 đang nói tới điều gì, Bùi Nhuận: ...
Y khẽ ho một tiếng, nơi 7361 không nhìn thấy, vành tai y đã đỏ bừng.
Rốt cuộc vẫn là tuổi trẻ, tuy Bùi Nhuận ngày thường vốn ổn trọng trầm tĩnh, nhưng với loại chuyện này thì vẫn khó tránh khỏi có đôi phần thẹn thùng.
"Cái kia... cũng không tính là đánh..." Bùi Nhuận tận lực giữ vẻ mặt như thường, chậm rãi giải thích với 7361, "Em và ta đã kết thành phu phu, chuyện như vậy... tất nhiên cũng là chỉ có phu phu mới có thể làm được."
"Cũng là biểu hiện của thích ta sao?"
"Ừ."
Nghe được những chuyện kỳ quái tối qua đều là bởi vì "Thích", 7361 lập tức vui vẻ ra mặt.
Cậu áp sát vào Bùi Nhuận, bắt chước dáng vẻ tối qua của y, nghiêm túc "cắn" một miếng lên vai y, lại lần nữa biểu lộ: "Ta cũng thích Bùi Nhuận nhất!"
Vốn tưởng sau đó còn có thể tiếp tục "chuyện phu phu", nhưng cuối cùng vẫn không tiếp tục đi xuống. 7361 thay y phục mà Bùi Nhuận đã chuẩn bị sẵn từ sáng, xuống giường rửa mặt.
Bên kia, Bùi Nhuận đem cháo đã nấu từ sớm hâm nóng lại, chờ đến khi 7361 ngồi xuống, bát đũa cũng đã sớm chuẩn bị thỏa đáng.
Hôm nay, Bùi Nhuận nấu cháo gạo trắng cùng rau xanh thái nhỏ và một chút thịt vụn, ăn kèm hai đĩa nhỏ dưa muối tự làm, còn có một dĩa cải thìa xào mới tinh, vừa thanh đạm lại vừa ấm bụng.
Giữa tiết trời vào đông, bữa sáng như thế vừa ngon miệng, vừa ấm lòng.
Huống hồ tay nghề của Bùi Nhuận vốn là cực tốt, 7361 ăn liền hai bát cháo đầy, đĩa cải thìa kia cũng gần như bị cậu quét sạch.
Ăn no xong, 7361 liền loanh quanh một vòng trong nhà, càng xem càng vừa lòng.
Tân phòng mỗi chỗ mỗi nơi đều là do cậu nhìn Bùi Nhuận vẽ ra, sau đó lại y theo bản vẽ mà làm nên, tự nhiên vô cùng hợp ý cậu.
Trước đó tuy cậu cũng từng xem qua không ít kiểu dáng, nhưng chưa từng có lần nào khiến cậu vừa mắt như hôm nay.
Nhà bếp được xây thêm, so với ban đầu thì rộng hơn gần gấp rưỡi, sau này cậu và Bùi Nhuận cùng nhau nấu cơm, ăn cơm trong đó cũng sẽ thấy thoải mái hơn nhiều.
Kho trữ lương thực được xây theo ý của 7361, diện tích cũng rất lớn, chỉ là giờ phút này bên trong còn trống hơn phân nửa. 7361 đi một vòng, âm thầm hạ quyết tâm: Sang năm nhất định phải chất đầy nơi này.
Lại đến phòng tắm, bên ấy dẫn ống nước tre, còn đặt một bồn tắm lớn đủ hai người cùng ngâm, phía dưới bồn tắm còn đào miệng thoát nước, sau này tắm rửa tiện hơn rất nhiều, không cần mỗi lần xong lại phải tốn sức dội nước ra ngoài.
Những thứ ấy đều là 7361 lúc trước chỉ thuận miệng nhắc một câu, không ngờ lại được làm ra thật. Có điều 7361 không biết rằng, vì những điều ấy, Bùi Nhuận đã âm thầm bàn bạc với thợ thủ công không ít lần.
Phòng chứa đồ sơ lược qua không nói, nhà chính vẫn giữ cách cục như hiện tại, chỉ là thêm vào hai gian ở hai bên.
Một bên là thư phòng, một bên là phòng ngủ đêm qua bọn họ đã nghỉ lại.
Thư phòng vẫn bài trí như thường thấy, chỉ là mới đặt thêm một chiếc bàn nữa. Nếu 7361 muốn, có thể tùy thời cùng Bùi Nhuận ngồi chung, đọc sách viết chữ.
Cuối cùng chính là phòng ngủ của hai người, ngoại trừ chiếc giường Bạt Bộ phá lệ rộng rãi, còn có thêm một chiếc tủ quần áo thấp thấp.
Những thứ này, nhà nông bình thường tuyệt đối không có, tất cả đều là Bùi Nhuận đặc biệt cho làm.
7361 tùy ý mở tủ ra lật xem, lại phát hiện bên trong có không ít áo dài với nhiều màu sắc khác nhau, nhìn kích thước thì đều là may cho cậu, mà cậu hoàn toàn không biết Bùi Nhuận từ khi nào đã chuẩn bị chu đáo đến vậy.
Chỉ riêng số y phục này thôi, đủ để 7361 mỗi ngày thay một bộ mà không trùng lặp.
Cuối cùng, 7361 ngồi bệt xuống cạnh tủ quần áo, nửa người tựa lên mặt bàn thấp, yên lặng nhìn Bùi Nhuận đang bóc đậu phộng cho mình.
7361 cảm thấy, Bùi Nhuận làm cái gì cũng đều thật đẹp mắt, ngay cả việc đơn giản như bóc đậu phộng cũng khiến người ta cảm thấy ý vị sâu xa, cảnh sắc dễ chịu.
Ngón tay thon dài chỉ nhẹ dùng sức, lớp vỏ liền tách ra. Bùi Nhuận lấy hạt đậu đỏ tươi bên trong, đặt cẩn thận vào chiếc đĩa trắng bên cạnh, để cậu tiện bề ăn uống.
7361 nhìn chăm chú không chớp mắt, nhìn đến mức nhập thần, đậu phộng cũng quên cả ăn.
Bùi Nhuận thấy thế chỉ khẽ cười, lẳng lặng tiếp tục bóc vỏ, chẳng bao lâu đã chất đầy một đĩa nhỏ.
Sau khi xong, y lại thu dọn sơ qua, rót cho 7361 một chén trà nóng, cuối cùng lấy ra một chiếc tráp gỗ nhỏ, đặt trước mặt cậu.
7361 vừa bỏ một hạt đậu phộng vào miệng, liền thấy chiếc tráp gỗ quen thuộc: "Huynh lấy cái này ra làm gì vậy, Bùi Nhuận?"
Chiếc tráp này dĩ nhiên 7361 nhận ra, là thứ trước kia chính cậu đưa cho Bùi Nhuận.
Bởi vì lúc chuẩn bị xây nhà, 7361 đã đem toàn bộ tráp đựng tiền bạc giao cho Bùi Nhuận, để y tiện lựa chọn mua sắm mọi thứ.
Ban đầu Bùi Nhuận còn không chịu nhận, nhưng 7361 cứ kiên quyết đưa, cuối cùng cũng nhận lấy.
Về sau xảy ra biết bao nhiêu việc, 7361 cũng đã quên béng chuyện chiếc tráp. Hiện giờ hai người đã thành thân, tráp để đâu với cậu cũng chẳng khác nhau, dù sao hiện tại cậu cũng chẳng thiếu tiền, lại càng không biết quản lý tiền nong. Đưa cho Bùi Nhuận giữ ngược lại còn bớt lo.
Bùi Nhuận quả thật đặt chiếc tráp lên bàn thấp, dịu giọng nói: "Tất nhiên là đưa cho phu lang của ta bảo quản."
7361 thoáng khựng lại trong động tác bỏ đậu phộng, kinh ngạc "A?" một tiếng.