Phu Lang Ta Là Nam Phụ Ác Độc

Chương 128

Trịnh Sơn Từ mấy ngày nay đều bận ở Hộ Bộ. Mùa đông năm nay tuyết rơi dày, quan viên trong triều đều rụt cổ, chỉ hận không thể trốn kỹ.

Trên Kim Loan Điện, Võ Minh Đế nhắc đến việc tuyết tai, lại nói biên cương chẳng biết thế nào lại xuất hiện diện rộng binh sĩ mắc bệnh, cần người đưa dược liệu tới.

Võ Minh Đế điểm danh Trường Dương Hầu. Trịnh Sơn Từ trong lòng chấn động, ánh mắt lập tức dừng lại trên người nhạc phụ, Trường Dương Hầu tiến một bước lên tạ ơn.

...

"Năm nay mùa đông thật khắc nghiệt."

"Bên Dương Châu và Thanh Châu đều dâng sớ báo tuyết tai, lại thêm biên cương xuất hiện bệnh truyền nhiễm, không ít binh sĩ nhiễm bệnh. Bệ hạ chẳng phải phái Trường Dương Hầu đi biên cương dò xét sao? Thuận tiện còn phải áp tải lương thảo."

"Tuyền Châu còn chưa xong, giờ đến lượt Thanh Châu và Dương Châu."

Các quan sau buổi thiết triều tụ tập từng nhóm nhỏ bàn luận. Nhắc đến tuyết tai, ai nấy đều lắc đầu. Năm nay rét đến thấu xương, ai cũng chỉ muốn ngồi rúc trong nha môn, không ai muốn ra ngoài chạy việc.

Nhìn thấy Trường Dương Hầu đến Hộ Bộ, mọi người trong lòng đều thở dài. Trường Dương Hầu năm nay liên tục bị giao sai sự, đúng là chẳng được yên ổn.

Trường Dương Hầu tới Hộ Bộ, muốn kiểm kê dược liệu và lương thảo. Trịnh Sơn Từ vì tránh hiềm nghi, để Ngọc Phong đứng ra xử lý. Trường Dương Hầu vừa bước vào, có vài quan viên chào hỏi, sau đó liền có người dẫn ông đi thẳng đến kho.

Trường Dương Hầu cảm giác được quan viên Hộ Bộ đối đãi thân thiện hơn trước. Vốn xưa nay văn võ không hợp, bản thân ông cũng chẳng mấy khi đến Hộ Bộ, đều là phái thuộc hạ đến giải quyết. Đây là lần đầu tiên ông đích thân đến Hộ Bộ từ khi Trịnh Sơn Từ nhậm chức lang trung.

Ngọc Phong đón tiếp, trên tay cầm danh sách, khách khí nói: "Thỉnh hầu gia an tọa. Chúng ta căn cứ số lượng binh sĩ biên cương để kiểm kê quân nhu, ngài xem còn chỗ nào chưa đủ thì cứ nói, hạ quan sẽ cố hết sức bổ sung."

Một tiểu lại mang trà nóng lên, ánh mắt lanh lợi, đúng là khiến người thoải mái.

Trường Dương Hầu trong lòng cũng thấy thư thái, gật đầu uống một ngụm trà, sau đó xem danh sách. Cuối năm Hộ Bộ làm việc rất hiệu quả, đã tổng kết xong vật tư tồn kho cả năm. Năm nay không gặp thiên tai lớn, vật tư dự trữ vẫn dồi dào, Ngọc Phong lại có thêm vài phần linh hoạt, nên lần này quân nhu cấp cho biên cương còn dồi dào hơn thường lệ. Dưới danh nghĩa ứng phó dịch bệnh, có lý do chính đáng để cấp thêm dược liệu.

Chuyện như vậy đúng là biết nắm thời thế. Ngọc Phong suy nghĩ kín kẽ, khiến người khác khó tìm ra sai sót.

Danh sách khiến Trường Dương Hầu rất hài lòng. Căn cứ tình hình tấu lên, bệnh sốt cao ở biên cương lan rộng, Hộ Bộ cấp thêm lượng lớn hoàng cầm, kim ngân hoa, trúc diệp cùng vài loại thảo dược khác. Tuy Trường Dương Hầu không hiểu quá nhiều, nhưng về đến biên cương sẽ có đại phu xem xét, ông cảm thấy đã rất chu toàn.

"Cứ làm theo như vậy đi."

"Hầu gia tạm thời ngồi nghỉ, rất nhanh sẽ kiểm kê xong lương thảo và dược liệu." Ngọc Phong cúi đầu cung kính. Tuổi chỉ hơn hai mươi, diện mạo tuấn tú, làm việc đâu vào đấy, Trường Dương Hầu đối với hắn cũng có thiện cảm.

Lại quan trong tay cầm danh sách giống nhau, lần lượt kiểm kê, chẳng mấy chốc đã chất đầy xe. Trường Dương Hầu vốn không hay làm việc trực tiếp ở Hộ Bộ, nhưng có kinh nghiệm giao thiệp không ít. Không ngờ hôm nay xử lý công việc lại nhanh đến thế, một chén trà còn chưa cạn, mọi chuyện đã xong xuôi.

Ông lệnh cho thuộc hạ mang quân nhu xuất phát, bản thân còn phải đến Binh Bộ báo cáo. Các huân quý và lão tướng phần lớn đều ở Binh Bộ, đặc biệt như bọn họ vốn dựa vào quân công, được sắp xếp chỗ riêng.

Trường Dương Hầu vừa vào viện, đã có người lên tiếng gọi:

"Lão Ngu, bệ hạ giao việc cho ngươi, đi Hộ Bộ chưa được bao lâu đã quay về?"

Một huân quý ngang tuổi hỏi.

"Hộ Bộ làm việc lưu loát lắm. Ta còn chưa uống xong chén trà nóng, người ta đã xử lý xong. Cũng coi như không có phúc uống hết trà của Hộ Bộ."

Trường Dương Hầu cười ha hả.

"Ngươi nói vậy thì ai dám tin. Ai vào Hộ Bộ chẳng phải bị đụng đinh, dù mềm dù cứng đều là đinh. Ngươi đúng là có mặt mũi."

Trường Dương Hầu khoát tay: "Đừng tâng bốc, càng nói lại giống ta đang khoe khoang." Dứt lời liền đi vào phòng.

Đông lạnh như cắt, ông khép cửa lại, ngồi trên ghế rung đùi đắc ý.

Kia huân quý thở dài, nhìn ra đây là con cháu có bản lĩnh. Có người quen ở Hộ Bộ, về sau làm việc đều dễ hơn vài phần, bằng không đụng phải Hộ Bộ kéo dài dây dưa, trong lòng ai cũng bực. Đâu giống như hiện tại ôn hoà dễ chịu, hiệu suất lại cao. Trường Dương Hầu còn có một vị tam tế làm chức trị sự ở Đại Lý Tự, về sau nếu muốn tiến thân, ắt cũng sẽ có người chiếu cố.

Chờ tiến vào rồi, lại làm đại nhi tử ở trước mặt bệ hạ cầu chút tình, như vậy mới là một nước cờ hoàn hảo.

......

Trịnh Sơn Từ đang thẩm tra chi tiêu quan phủ tại địa phương, đem mấy khoản đáng ngờ đánh dấu, đợi giao cho Mai thị lang. Sau đó Mai thị lang sẽ chuyển xuống Hình Bộ, Hình Bộ sẽ phái người tra xét, nếu có vấn đề thì lập tức bắt quan viên liên quan đưa về kinh thành.

Ngọc Phong mang danh sách vật tư cấp cho Trường Dương Hầu đến giao cho Trịnh Sơn Từ.

"Trịnh đại nhân, đây là danh sách vật tư gửi đến biên cương."

Trịnh Sơn Từ nhận lấy, chăm chú nhìn danh mục dược liệu. Hắn từng khuyến khích bá tánh ở Tân Phụng huyện trồng thuốc, đối với các loại dược liệu cũng có phần hiểu biết, nhìn ra bảng dược liệu này đã được cân nhắc cẩn thận. Hắn hài lòng gật đầu: "Việc này ngươi làm không tệ."

Trịnh Sơn Từ lấy con dấu của mình ra đóng vào danh sách: "Ngươi lui xuống trước đi, nhớ tra lại bổng lộc các bộ, cuối năm phát lương cũng để ngươi phụ trách."

Ngọc Phong nghe vậy trong lòng phấn khởi. Cuối năm mà được giao phát lương tức là được tin tưởng, hắn vội vã đáp ứng, vui vẻ lui ra ngoài.

Xem ra lần này hắn làm việc không sai, ít nhất đã làm Trịnh đại nhân ghi nhớ trong lòng. Ngọc Phong thầm đắc ý nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ điềm tĩnh. Hắn còn nhớ Trịnh đại nhân thường đến Tàng Thư Lâu lúc trưa, có lần hắn đến đưa công văn, lại không thấy người. Có đồng liêu bảo bệ hạ thường ở Tàng Thư Lâu, đáng tiếc bọn họ không được tùy tiện tiến vào.

Ngọc Phong nghe xong, từng mạo hiểm đến viện của Trịnh đại nhân lấy cớ hồi bẩm việc gấp, kết quả phát hiện Trịnh đại nhân không ở trong viện, hắn hoảng hốt đổ mồ hôi lạnh. Việc này hắn chưa nói với ai, vẫn luôn giấu trong lòng.

Ngọc Phong quay về tiếp tục công việc.

Trịnh Sơn Từ lo liệu xong việc trong tay, buổi trưa lại đến Tàng Thư Lâu xem sách. Thấy nơi đó vẫn có không ít quan viên, trong lòng hắn thầm nhẹ nhõm, rồi tiếp tục đọc cho xong quyển sách còn dang dở.

Qua mấy ngày, rốt cuộc hắn cũng xem xong, trong lòng cảm ngộ không ít. Hắn hoàn thư lại chỗ cũ, bởi hiện đang gần cuối năm, sắp tới sẽ là kỳ nghỉ đông, phải đến năm sau mới có thể quay lại. Sau khi hoàn thư, trên đường hồi Hộ Bộ, đi được nửa chừng, hắn bắt gặp một thiếu niên đứng bên đường. Tạ Thừa dường như có cảm ứng, ngẩng đầu nhìn thấy Trịnh Sơn Từ, gọi một tiếng: "Trịnh đại nhân."

Trịnh Sơn Từ hiểu rõ, nếu Đại hoàng tử muốn tra thân phận của hắn thì vô cùng dễ dàng. Hắn cũng đã nửa tháng không tới Tàng Thư Lâu, chuyện bị điều tra cũng không nằm ngoài dự liệu.

"Thần tham kiến điện hạ." Trịnh Sơn Từ chắp tay.

Tạ Thừa vội vàng đỡ hắn đứng dậy: "Bổn điện không nhẫn được đã tra thân phận Trịnh đại nhân, việc này là bổn điện không giữ đúng ước định, mong Trịnh đại nhân thứ lỗi."

Lời Tạ Thừa mang theo thành ý. Hắn thật lòng kính trọng Trịnh Sơn Từ, sau khi biết thân thế đối phương từ quan địa phương thăng lên triều đình, càng thêm khâm phục.

Anh hùng không luận xuất thân, bất kể là tam giáp tiến sĩ hay Trạng Nguyên, chỉ cần làm tốt phận sự, trung thành vì xã tắc, đều đáng quý như nhau.

Tạ Thừa xưa nay ôn hoà lễ độ, tuổi còn nhỏ đã có phong thái hoàng tộc và trí tuệ hiếm thấy. Sau khi được Trịnh Sơn Từ chỉ điểm, hắn càng hiểu rằng, dù Trịnh Sơn Từ không bằng đại nho hay trọng thần về tư lịch, nhưng kiến giải lại chẳng hề kém ai.

"Điện hạ quá lời." Trịnh Sơn Từ đáp.

Tạ Thừa khẽ mỉm cười: "Trịnh đại nhân, nơi này có đình hóng mát, bổn điện muốn mời ngài ngồi một lát, sẽ không chiếm quá nhiều thời gian."

Đã có lời mời, Trịnh Sơn Từ cũng không từ chối.

"Trịnh đại nhân từng chỉ điểm ta vài chỗ trong bài viết, lần đó nhờ ngài mà ta hiểu thêm một tầng nghĩa. Phụ hoàng xem bài, thấy rõ đoạn đó liền nghi ngờ, ta nghĩ hẳn là bệ hạ đi Tàng Thư Lâu mới khiến ngài e dè không trở lại."

Tạ Thừa ngừng một chút rồi tiếp: "Bổn điện tính khí vụng về, với những đề mục của Tưởng chiêm sự, phụ hoàng và Ngụy đại nhân thường không lĩnh hội được hết. Mỗi lần như vậy đều làm người thất vọng. Nhờ Trịnh đại nhân chỉ dẫn, ta mới được khen một lần, càng hiểu rằng cơ hội này chính là do ngài mang đến. Hôm nay đến tìm là mong Trịnh đại nhân có thể tiếp tục giúp ta gỡ rối nghi ngờ."

Tạ Thừa nói ra "thiên tính ngu dốt" bốn chữ, phải dùng rất nhiều dũng khí. Dù là hoàng tử, hắn cũng không khỏi áp lực khi thường xuyên không theo kịp kỳ vọng của sư phó hay phụ hoàng. Hôm nay có thể nói ra lời này trước mặt Trịnh Sơn Từ, đã là chân thành vô cùng.

Trịnh Sơn Từ không khách sáo, hắn đỡ lấy tay Tạ Thừa: "Điện hạ không cần tự xem nhẹ mình. Trong mắt thần, điện hạ vẫn luôn rất thông tuệ. Một điểm liền thông, tuổi lại còn nhỏ, tiền đồ rộng mở. Như thế nào lại gọi là trời sinh ngu dốt, điện hạ chính là người cực tốt."

Tạ Thừa chóp mũi cay xè, cảm xúc tràn đầy, suýt nữa bật khóc. Là hoàng tử Đại Yến, chưa từng có ai dịu dàng nói với hắn như vậy. Nhưng hắn vẫn cố kìm nén cảm xúc, giữ lễ phép.

Khi Trịnh Sơn Từ nắm tay hắn, tay kia ấm áp và thân thiết, như có lông vũ khẽ lướt qua trái tim hắn.

Trịnh Sơn Từ mỉm cười, trong mắt đầy cổ vũ và kỳ vọng.

"Quân bất kiến, trường tùng ngọa hác vây phong sương, khởi lai sừng sững đương sân phơi. Điện hạ lại sao biết mình không thông tuệ? Dẫu không phải, chỉ cần chăm chỉ cố gắng, trời sẽ không phụ người cần mẫn. Phương hướng đúng đắn, không gì là không thể đạt được."

Trong lòng Tạ Thừa như có cơn gió lốc quét qua. Hắn như đứng giữa bãi biển đen tối, cát đá bị sóng vỗ mòn, ánh trăng chưa dâng, nước biển sâu thẳm vô cùng. Nhưng chỉ cần trăng lên, gió tan, cả bãi biển sẽ trở nên sáng bừng.

Chưa rời đáy biển thiên sơn tối, đến giữa trời vạn quốc sáng.

Tạ Thừa môi run run, hắn khom lưng chắp tay thật sâu, trong mắt là sự kính trọng sâu sắc. Hắn muốn gọi Trịnh Sơn Từ là sư phụ, nhưng vì người vẫn chưa có danh phận chính thức, hắn chỉ âm thầm ghi nhớ trong lòng.

Giữa lúc đó, một bóng người mặc triều phục vàng lướt qua bụi rậm. Phùng Đức không dám lên tiếng, nhẹ bước đi theo sau Võ Minh Đế.

Hôm nay Võ Minh Đế rảnh rỗi liền dạo một vòng quanh ngự hoa viên, kết quả bắt gặp Đại hoàng tử và Trịnh Sơn Từ đang nói chuyện trong đình. Hắn nhướng mày, ra hiệu cho mọi người đứng yên tại chỗ, chỉ mang theo Phùng Đức âm thầm bước theo. Trong lòng thầm nghĩ: nhi tử của mình lại chủ động tìm Trịnh Sơn Từ, lần này thật là vừa khéo bị trẫm bắt gặp.

Bình Luận (0)
Comment