Phu Lang Ta Là Nam Phụ Ác Độc

Chương 145

Người hầu sợ đến ngây người, trong tai như vẫn còn ong ong vang lên.

Trịnh Sơn Từ là người đầu tiên bình tĩnh lại, hắn vỗ vai người hầu, người nọ chỉ thấy miệng Trịnh Sơn Từ mở ra khép vào mà không nghe được tiếng gì.

Qua một lúc, cuối cùng cũng nghe rõ tiếng Trịnh Sơn Từ: "Ngươi có bị gì không?"

"Đại nhân, ta không sao." Người hầu còn run rẩy, rồi tiếp tục dẫn Trịnh Sơn Từ đi tìm Ngu Lan Ý.

"May có đại nhân hô một tiếng, bằng không tiểu nhân đã bị vùi dưới rồi." Người hầu cảm kích nói.

"Khu vực này của kinh thành đã thế, không biết những nơi khác thế nào." Trịnh Sơn Từ nghĩ thầm, cũng may người thân bạn bè đều ở trong kinh, trước mắt xem như còn ổn.

Dọc đường, hắn theo người hầu đến sân khấu bỏ hoang, nơi đây người đông nghịt, phải chen lấn mới tìm được Ngu Lan Ý.

Ngu Lan Ý vừa thấy hắn liền chạy tới ôm lấy: "Ngươi không sao là được rồi, ta lo đến tim treo ngược, sợ ngươi có chuyện gì thì ta đành thủ tiết luôn."

Trịnh Sơn Từ cười khẽ, vỗ nhẹ lưng hắn, hai tay ôm lại: "Ta không sao. Vừa cảm thấy mặt đất rung là chạy ra ngoài ngay."

Thấy người nhà đều ở đây, Ngu Lan Ý hơi ngượng, buông hắn ra: "Lần sau gặp chuyện thì phải chạy trước."
Trịnh Sơn Từ nhìn thấy Trịnh phụ, Trịnh phu lang, đại ca đại tẩu đều bình yên, khóe môi mang theo ý cười. Gặp thiên tai mà người thân bình an, chẳng còn gì quý hơn.

Trường Dương Hầu và Ngu Trường Hành chưa trở về, Trịnh Sơn Từ nói với Ngu phu lang: "Trong cung có cung điện sụp, đại ca là cấm quân, phải bảo vệ bệ hạ.

Nhạc phụ ở Binh Bộ, cũng đang trong cung."
An ca nhi nói: "Chỉ cần phụ thân và tướng công không sao, những chuyện khác đều không đáng kể."

Ngu phu lang gật đầu đồng ý.

"Hiện giờ không rõ còn dư chấn hay không, nhà cửa có còn an toàn không, cứ ở đây đợi thêm chút nữa."

Ngu phu lang sai người về xem xét nhà cửa, phủ Trường Dương Hầu chưa sụp, nhưng giờ cũng không dám vào ở.

Giờ người hiểu rõ kết cấu nhà nhất là nhóm Công Bộ, nếu có thể mời bọn họ đến xem, mới biết nhà còn ở được không. Nhưng Công Bộ đang bận trong cung, còn phải đợi lệnh Võ Minh Đế.

Mai Hoài là lang trung Công Bộ, dẫn theo thợ thủ công rời cung đi kiểm tra nhà cửa các quan viên.

Bên Đại Lý Tự và Kinh Triệu Phủ Doãn cũng huy động nha dịch cứu người.

Kinh Triệu Phủ Doãn mang theo người cầm cuốc xẻng đi đào đất, cả người mặt xám mày tro. Mới được điều về chưa lâu, giờ gặp phải chuyện này, đúng là xui xẻo.

Một số bá tánh chạy được ra ngoài, số còn lại bị chôn. Mỗi lần dọn được đống đá là thêm hy vọng cứu được người.

Ngu phu lang nghe thấy tiếng khóc khắp nơi liền nói: "Giữ lại bốn người bảo vệ người nhà, còn lại thân vệ đi cứu người."

"Dạ, phu lang."

Phủ Trường Dương Hầu có hơn ba mươi thân vệ, đều là người có võ, sức lực lớn, cứu người sẽ nhanh hơn. Tình huống này, chỉ cần nhanh một chút là có thể cứu thêm một mạng.

Phủ Ngụy cũng bắt đầu hành động, Ngụy phu lang dẫn người hầu đi cứu người. Hắn là phu lang thủ phụ, làm gương cho quan gia. Dù có người luyến tiếc không muốn cho hạ nhân rời đi, nhưng thấy gương Ngụy phu lang, cuối cùng cũng ra lệnh hỗ trợ.

Phủ đệ các quan viên lớn nhỏ đều có người, phủ võ quan càng nhiều người có võ công. Thấy Ngu phu lang hành động, các phủ cũng làm theo.

Tiếng khóc vang dội khắp nơi, khiến người không đành lòng nhìn thẳng.

Có nơi đào lên chỉ được một cánh tay đứt rời, thi thể có lẽ vẫn bị vùi dưới. Với khối đá nặng như vậy, khả năng sống sót là rất thấp.

Trịnh Sơn Từ thầm nghĩ, chắc Lôi thượng thư đang tính toán vật tư cứu tế, còn Công Bộ phụ trách dựng lại nhà cửa.

Hiện tại, việc cứu tế do Kinh Triệu Phủ Doãn và Đại Lý Tự gánh vác, tổ chức nha dịch cứu nạn.

Trường Dương Hầu trong cung nhận lệnh, điều binh từ vùng ngoại thành vào kinh cứu tế. Quân Tây doanh thì không thể động.

Võ Minh Đế bất chấp lời khuyên, quyết định điều động quân Đông doanh vào nội đô, thái độ kiên quyết.

Trường Dương Hầu dẫn quân Đông doanh vào kinh, nhờ đó tốc độ cứu tế được đẩy nhanh. Dù sao cũng là dưới chân thiên tử, được ưu tiên cứu viện.

Đã có người dựng sạp cháo, còn mang cả lồng hấp bánh bao đến phát cho dân.

Võ Minh Đế xem tấu chương Ngụy thủ phụ trình, gật đầu: "Cứ làm như ái khanh đề nghị. Còn Hộ Bộ không gánh nổi nhiều việc, chuẩn bị thánh chỉ, sáng mai tuyên Trịnh Sơn Từ nhậm Hộ Bộ thị lang. Lôi ái khanh vào nội các giữ chức Đại học sĩ, Mai ái khanh làm Hộ Bộ thượng thư."

Phùng Đức vâng mệnh lui xuống.

Tối đó, Mai Hoài dẫn người Công Bộ đi kiểm tra tòa nhà các quan viên. Nhà Trịnh Sơn Từ không bị sập, mọi người có thể về.

Ngu Lan Ý có ba cửa hàng bị sập, phải chờ sau mới sửa lại được. Hiện giờ, nhóm thợ đều đang dồn sức cứu người, chuyện sửa nhà gác lại.

Kinh Triệu Phủ Doãn phát lều cho dân mất nhà, mỗi lều chứa hai mươi mấy người. Một số dân có bạn bè người thân không bị nạn thì được đến tá túc tạm.

Nhà Thôi Tử Kỳ bị sập hoàn toàn, hơn mười người hầu bị chôn, không ai cứu được. Họ đành sang nhà thân thích tá túc.

Bên phủ có mời phủ y đến bắt mạch cho Trịnh phụ và Trịnh phu lang.

"Lão gia và phu lang không bị thương, chỉ tim đập nhanh, kê mấy thang thuốc an thần là được." Phủ y viết đơn thuốc.

Trịnh phụ và Trịnh phu lang bị doạ không nhẹ. Đây là lần đầu gặp cảnh tượng như vậy, đất rung núi chuyển, còn khủng khiếp hơn lở núi. Nhà cao kiên cố thế mà cũng sụp đổ, chạy còn không kịp.

Người hầu cầm đơn thuốc đi sắc, Lâm ca nhi hiện đang mang thai, đã ru Trịnh Đồng Sơ ngủ mới đi ra chính đường.

"May mà phủ có người hầu hiểu biết, không thì chúng ta còn chẳng biết chuyện gì xảy ra." Lâm ca nhi vẫn còn sợ.
"Ta đã thưởng tiền cho bọn họ, còn tặng vài cuộn vải." Trịnh Sơn Thành nói.

Ở kinh thành đã lâu, hắn cũng quen việc xử thế, hiểu được đạo lý thưởng phạt phân minh.

Trịnh phu lang thấy việc xử trí thỏa đáng liền không hỏi nhiều, quay sang hỏi thăm sức khỏe Lâm ca nhi, bảo phủ y xem lại một lần nữa. Phủ y này là do Ngu Lan Ý mời đến, là một người có tay nghề vững, để hắn xem qua cũng yên tâm hơn.

Phủ y bắt mạch cho Lâm ca nhi: "Chủ yếu là kinh hãi mà ra, uống vài thang an thần là được."

Nói cách khác, uống thuốc xong là ngủ.

...

Buổi tối chẳng làm được việc gì, ban ngày lại vừa trải qua hoảng loạn, tâm thần mệt mỏi, cơ thể cũng uể oải.

Nhà Trịnh Sơn Từ cũng có vài gian bị sập, đành để người hầu tạm nghỉ ngơi một chút, vá víu mà ngủ qua đêm. Phòng hạ nhân vốn là bốn người một gian, giờ chen chúc sáu người một gian cũng không tính là quá chật.

Việc đầu tiên là để trẻ nhỏ ngủ trước, Tiểu Bình An được dỗ ngủ yên ổn.

Trịnh Sơn Từ và Ngu Lan Ý rửa mặt xong, nằm trên giường mà vẫn chưa ngủ được. Ngu Lan Ý ôm lấy hắn, trong lòng vẫn còn lo lắng, tim như đánh trống. May mà thầy cô trong thư viện có hiểu biết, mới khiến đám trẻ bình an, nếu không thì không biết sẽ ra sao.

"Phu tử của Bình An nói, mấy ngày này không đến thư viện, cứ ở nhà nghỉ ngơi."

Trịnh Sơn Từ: "Vừa bị động đất, trẻ con ra ngoài khiến người lớn khó yên tâm. Ở nhà vẫn hơn."

"Ngươi ngày mai vẫn lên triều sao?"

"Trong cung không có tin gì khác, vẫn nên đi."

Ngu Lan Ý chỉ dặn hắn cẩn thận: "Nếu như ngươi có chuyện, ta với Bình An biết sống sao đây?"

Trịnh Sơn Từ dịu dàng nói một tiếng "được rồi." Trong lòng có vướng bận, hắn tự biết sẽ không làm chuyện liều lĩnh.

Đêm ấy, trong kinh thành vẫn có rất nhiều người không ngủ. Có người vì nhà sập, có người thì người thân đã mất, nằm trong lều trại mà không sao ngủ được, nhớ đến người đã khuất, trong lòng chỉ thấy u uất.

"Ban ngày rõ ràng nắng ráo, lại ngay giữa kinh thành, sao địa long lại xoay mình dữ dội đến thế?" Một phụ nhân vừa khóc vừa than.

Nhà nàng vốn là gia đình giàu có, giờ thì nhà sập, chồng đi bàn chuyện làm ăn ở tửu lâu cũng không thoát, để lại mẹ goá con côi.

Hai gian cửa hàng, một gian đổ sập, một gian còn lại cũng sập một nửa, không dám quay lại ở. Chuyện xảy ra, trách ai bây giờ? Trách trời, tự trách mình, cũng không thay đổi được gì.

Giờ chỉ còn trông chờ triều đình ra tay cứu trợ.

Bách tính ngủ không được, quan lại cũng chẳng khá hơn.

Nhà Đỗ Nhạc không hề hấn gì, chứng tỏ nhà được xây rất vững. Mảnh đất này là Đỗ phụ mua làm tân phòng cho hắn. Đỗ Nhạc lúc đó không hài lòng, tự tháo xuống, đích thân xây lại. Dùng nguyên vật liệu thật, không dối gian một chút nào.

Xây nhà suốt một năm, Đỗ phu nhân lúc mới cưới còn giận, giờ gặp động đất xong, trong lòng chẳng còn oán hận gì.

"Nhà chúng ta kiên cố được như vậy đều nhờ chàng." Đỗ phu nhân tán dương.

Đỗ Nhạc cười đáp: "Làm thượng thư Công Bộ, chẳng lẽ lại không biết xây nhà chắc chắn."

"Lần này bệ hạ giao cho ta xây lại cung điện trước, dân cư giao cho thị lang xử lý. Cũng may mấy năm trước Trịnh đại nhân dâng phương pháp làm xi măng, trước lát nền bằng gạch, xây tường xong trát một lớp xi măng, vững chắc tuyệt đối."

Đỗ Nhạc suy tính kỹ càng, lần này Công Bộ có thể xin Hộ Bộ cấp không ít ngân lượng. Bệ hạ đã hạ chỉ, Hộ Bộ cũng không thể thoái thác.

Sáng hôm sau, Trịnh Sơn Từ nhận thánh chỉ nhậm chức Hộ Bộ thị lang, Tề tự khanh vỗ vai hắn, mỉm cười nói: "Giờ ngươi và ta đều là chính tam phẩm quan, chúc mừng."

Trịnh Sơn Từ khiêm tốn đáp: "Tề tự khanh từng khuyên ta rất nhiều, ta vẫn luôn ghi nhớ trong lòng."

Tề tự khanh cười gật đầu.

Trịnh Sơn Từ trước tiên đến Lại Bộ báo tin, các tiểu lại sẽ tự thu xếp đồ đạc giúp hắn.

Lại Bộ trao quan ấn và quan bào của Hộ Bộ thị lang cho Trịnh Sơn Từ. Nhìn bộ quan phục màu đỏ thẫm có thêu hình chim bay, hắn hít sâu một hơi, sờ lên vải áo, trong lòng cảm thấy phấn chấn.

Mấy năm nay, hắn đặt trọng tâm vào hai vị hoàng tử, điều này đều được Võ Minh Đế nhìn thấy. Đối với cải cách thuế khóa, hắn cũng từng dâng tấu.

Trịnh Sơn Từ từng nghĩ đến việc sẽ thăng chức, chỉ không ngờ là vào đúng thời điểm này.

Hôm qua còn nghĩ Hộ Bộ bận bịu, hôm nay đã là người của Hộ Bộ.

Vừa đến Hộ Bộ, gặp lại Ngọc Phong vẫn là viên ngoại lang, hắn mừng rỡ: "Trịnh đại nhân, chúc mừng ngài thăng chức!"

"Không cần đa lễ, ta đến gặp Lôi đại nhân trước."

Ngọc Phong vội nói: "Trịnh đại nhân, Lôi đại nhân đã nhập nội các, giờ là Mai đại nhân làm thượng thư."

Trịnh Sơn Từ trong lòng chấn động, khẽ gật đầu nhận lời Ngọc Phong.

Hắn đến cửa phòng Mai thượng thư, tiểu lại vào bẩm báo rồi dẫn hắn vào trong.

Mai thượng thư thấy hắn, mỉm cười: "Mau đứng dậy.

Giờ đúng lúc then chốt, bệ hạ lại để chúng ta thăng chức, lần này phải làm việc cho thật ổn. Nghe nói ngươi là tân thị lang, trong lòng ta cũng nhẹ nhõm phần nào, dù sao chúng ta quen biết đã lâu. Trịnh đại nhân, chúc mừng ngươi trở lại."

Trịnh Sơn Từ nghe vậy xúc động. Hắn còn nhớ lần trước đến Hộ Bộ xin ngân khoản, Mai thị lang đã đứng ra giúp đỡ, lại còn khai thông hướng đi cho hắn.

"Có thể làm việc cùng Mai đại nhân, hạ quan thật sự rất mừng."

Mai thượng thư nay đã hơn bốn mươi tuổi, được thăng lên chức Thượng thư cũng được coi là trẻ so với tuổi.

"Chuyện khác để lúc khác nói, bây giờ lo chuyện vật tư đã. Tối qua có châu phủ gửi gấp tám trăm dặm khẩn cấp báo về, có ba châu cũng xảy ra động đất. Kinh thành thì không cần lo, bệ hạ và Ngụy đại nhân tự mình trấn giữ, Hộ Bộ có sẵn vật tư, cứu tế vẫn trong trật tự."

"Còn lại Dĩnh Châu và Kinh Châu cần cử người đến cứu tế."

Trịnh Sơn Từ trong lòng khẽ động. Mai thượng thư tiếp lời: "Hôm qua nội các đã bàn và trình lên bệ hạ sáng nay. Người được cử là ngươi và Thôi Tử Kỳ."

"Ngươi đi Dĩnh Châu, Thôi Tử Kỳ đi Kinh Châu. Kinh Châu phức tạp hơn, Thôi Tử Kỳ từng làm ở Hình Bộ, kinh nghiệm xử lý pháp vụ rất ổn. Ngươi từng theo đoàn cứu tế Thanh Châu, lần này đi Dĩnh Châu là thích hợp nhất."

Diệp Vân Sơ tuy kinh nghiệm phong phú nhưng hiện giữ chức Đại Lý Tự khanh, cần ở lại kinh thành trấn thủ. Trong kinh cũng có không ít người lợi dụng tình hình gây loạn, không thể thiếu người như hắn.

Trịnh Sơn Từ đã được nghe tin từ Mai thượng thư trước đó, nay nhận thánh chỉ cũng không lấy làm bất ngờ.

"Thần tiếp chỉ, tạ ơn."

Từ lúc trở về từ Thanh Châu đến nay, hắn ở lại kinh thành nhậm chức thiếu chiêm sự, cũng đã lâu không đi công tác ngoại thành.

Thôi Tử Kỳ ở Đô Sát Viện nhận lệnh đến Kinh Châu. Nhà hắn bị sập hoàn toàn, cha mẹ đang ở nhờ nhà thân thích. Thôi gia vẫn còn vài phòng, nhưng tạm thời không dám ở, phải chờ vài hôm nữa mới tính tiếp.

Hắn muốn làm nhiệm vụ lần này thật xuất sắc, mong được bệ hạ ban cho một ngôi nhà mới.

Thôi Tử Kỳ rất phấn chấn khi nhận nhiệm vụ cứu tế, người trong Đô Sát Viện đều ngưỡng mộ.

Làm cứu tế giỏi thì lập được công thật sự, nhưng nếu làm không xong, nhẹ thì bị giáng chức, nặng có thể mất đầu.

Trịnh Sơn Từ và Thôi Tử Kỳ đều còn trẻ, nay Ngụy thủ phụ đứng đầu nội các, cũng sẵn lòng trao cơ hội cho người trẻ.

Thôi Tử Kỳ đến Hộ Bộ kiểm tra vật tư, vừa vặn gặp Trịnh Sơn Từ.

Hai người trò chuyện đôi câu, Thôi Tử Kỳ dùng vai huých Trịnh Sơn Từ: "Ngươi cũng đi cứu tế à?"

Trịnh Sơn Từ gật đầu: "Ta đi Dĩnh Châu."

Trịnh Sơn Từ đến Hộ Bộ, không làm khó Hạng lang trung, mà trước hết nói rõ công việc sắp tới cho Hạng lang trung và Ngọc Phong nghe: "Ta phải đi cứu tế, việc trong bộ sẽ giao cho các ngươi phối hợp xử lý."

"Trịnh đại nhân cứ yên tâm."

Nghe nói Công Bộ thượng thư muốn dùng xi măng để gia cố nhà cửa, Trịnh Sơn Từ thấy nhẹ nhõm.
Hắn đến Công Bộ tìm Đỗ Nhạc, nhân tiện nói về khái niệm bê tông cốt thép.

Đỗ Nhạc hỏi: "Ý ngươi là dùng sắt để dựng nhà?"

Sắt là tài nguyên nhà nước quản lý, triều đình nắm giữ. Trịnh Sơn Từ ở Công Bộ cả ngày, cùng Đỗ Nhạc bàn bạc kỹ về bê tông cốt thép.

"Thép là từ sắt mà ra, nhưng sắt dễ gỉ, lại quá mềm, không thích hợp làm khung nhà. Chúng ta có thể luyện thép - bình thường sẽ dùng lò cao nấu chảy sắt, thêm đá vôi để loại tạp chất, kiểm soát nhiệt độ để thu được gang có hàm lượng carbon cao, đó là thép."

Đỗ Nhạc nghe xong, liền dẫn hắn đến phòng luyện lò của Công Bộ.

Bọn họ thử nghiệm trước, chế tạo sắt thép. Đỗ Nhạc nghe Trịnh Sơn Từ trình bày, liên tục gật đầu.

"Ngươi nói có lý, nhưng bây giờ thời gian gấp rút, loại sắt thép này chỉ có thể dùng cho hoàng cung. Dân cư thì dùng xi măng, còn sau này biết đâu có thể dùng được bê tông cốt thép."

Trịnh Sơn Từ cười: "Như vậy cũng đáng mừng rồi."

Khi về đến nhà, Trịnh Sơn Từ kể chuyện cứu tế cho Ngu Lan Ý.

"Cứ đi đi, lần này không biết đã có bao nhiêu người thiệt mạng." Ngu Lan Ý nhớ đến tiếng khóc ở kinh thành, trong lòng cũng thấy thương cảm. Trịnh Sơn Từ có thể cứu được ai, thì nên đi cứu.

Sinh mệnh là quý giá nhất, bất kể thân phận ra sao, mỗi người đều có thân nhân và người mình yêu quý. Một khi mất đi rồi, không còn đường cứu vãn.

Ngu Lan Ý nhẹ giọng: "Ta và Bình An sẽ ở kinh thành chờ ngươi trở về, mong ngươi bình an đi, bình an trở lại."

Trịnh Sơn Từ nghe xong ôm chầm lấy Ngu Lan Ý. Người lão bà của hắn ngày càng biết nghĩ cho người khác, cũng hiểu được nỗi khổ của bách tính. Trong lòng hắn mềm nhũn, cúi xuống hôn lên khuôn mặt xinh đẹp của y.

Nhiều năm qua đi, Ngu Lan Ý vẫn xinh như một tiểu thiếu gia, nhưng Trịnh Sơn Từ biết người trước mặt đã trưởng thành, là một thiếu gia có lòng trắc ẩn.

"Để ta thu dọn tay nải cho ngươi."

Ngu Lan Ý đẩy Trịnh Sơn Từ ra, bắt hắn thu dọn sáu cái tay nải lớn.

Ngu Lan Ý thực ra vẫn không nỡ để Trịnh Sơn Từ rời đi. Kinh thành vừa mới xảy ra chuyện lớn như vậy, hắn phải ở lại chăm sóc cha và a cha, còn có Tiểu Bình An nữa. Nếu không phải vì những người ấy, hắn thật sự đã muốn đi theo Trịnh Sơn Từ ra ngoài cứu tế.

"Ta nhất định sẽ bình an trở về." Trịnh Sơn Từ nói, "Sau đó sẽ giúp ngươi tranh một cái cáo mệnh."

Tối hôm đó, Trịnh Sơn Từ xoa đầu Tiểu Bình An. Sáng sớm hôm sau, hắn thức dậy từ lúc trời còn chưa sáng, khoác vào quan bào, xách tay nải lên. Tay nải nặng đến mức suýt nữa rơi khỏi tay, nếu không phải mấy năm nay hắn rèn luyện đều đặn, e là không đủ sức xách nổi - ba cái tay nải này cộng lại nặng chẳng kém gì ba Tiểu Bình An.

Trước khi đi, Trịnh Sơn Từ hôn lên trán Ngu Lan Ý, mang theo Vượng Phúc rời phủ.

"Đại nhân, đây là bánh bao với sữa đậu nành, mời ngài dùng lót dạ."

Trịnh Sơn Từ gật đầu, cúi xuống ăn hết.

Lần này hắn không đi cùng quan viên nào, chỉ có một mình dẫn theo rất nhiều tiểu lại, áp giải lương thực cùng xi măng. Xe ngựa lăn bánh rời khỏi kinh thành, lại là một hành trình tới chốn xa lạ.

Nửa tháng sau, Trịnh Sơn Từ đến Dĩnh Châu.

Thái thú Dĩnh Châu ra đón.

"Trịnh đại nhân, ngài tới đúng lúc. Dĩnh Châu giờ tình hình vô cùng tồi tệ. Nhà cửa người dân xây dựng qua loa, hai phần ba đã sụp xuống. Khi ta gửi tấu chương lên triều đình là sau đợt địa long đầu tiên, chúng ta tưởng không còn chấn động nữa, ai ngờ ba ngày sau vào ban đêm lại xảy ra một đợt nữa. Lần đầu đã có rất nhiều người thiệt mạng, lần thứ hai vào ban đêm, số người chết càng nhiều hơn."

Trịnh Sơn Từ im lặng lắng nghe.

Thái thú Dĩnh Châu là người đàn ông hơn năm mươi tuổi, nói đến đây mang theo vài phần nghẹn ngào.

Trịnh Sơn Từ đến xem khu vực lều trại, đa số bá tánh đều mất người thân, ánh mắt trống rỗng, không còn cảm xúc.

Thái thú nói nếu đoàn cứu tế không đến, chỉ năm ngày nữa toàn phủ sẽ cạn lương thực.

"Có người phụ trách ký túc xá không? Ta muốn cùng họ thương lượng trước."

Thái thú cho gọi người phụ trách ký túc xá tới.

Trịnh Sơn Từ vừa đi vừa nói chuyện với điển sử, quan sát cách họ xây tường, thấy đều dùng gạch đặc, bèn dặn phải trát xi măng lên toàn bộ bề mặt.

Buổi trưa, trong thành lập thêm vài cháo quán. Có người nhận ra triều đình phái người đến cứu tế liền bật khóc chửi rủa: "Giờ mới mò tới, sớm hơn một chút thì người nhà của ta đâu đến nỗi mất mạng!"

Vừa mắng, vừa òa khóc.

"Không kịp nữa rồi, đợi được các ngươi cũng muộn rồi..."

Có người chỉ lặng lẽ ăn xong bát cháo, rồi ngồi thu mình trong một góc. Trên tay họ đầy vết thương, máu khô vẫn bám lại.

Ngay khi đất bắt đầu rung chuyển, họ không nghĩ đến gì khác ngoài dùng tay không đào đất cứu người. Có người còn thoi thóp, nhưng đa phần khi được đào lên đã tắt thở. Họ liều chết giữ lấy hy vọng, nhưng hy vọng lại đứt đoạn khi kịp nhìn thấy người thân lần cuối.

Không còn mẹ, không còn cha, không còn con cái - đến khi mọi thứ mất rồi mới thấm thía cái gọi là nhớ nhung.
Trong khu vực thiên tai là tiếng khóc vang khắp nơi.
Còn lại là những người đã hoàn toàn tê liệt cảm xúc.

Những gia đình may mắn còn nguyên vẹn thì càng thêm trân trọng giây phút bên nhau.

"Cho ta xem sổ hộ tịch." Trịnh Sơn Từ nói.

"Ở phủ nha, Trịnh đại nhân mời theo ta."

Thái thú dẫn họ về nha phủ. Người phụ trách ký túc xá được Trịnh Sơn Từ lệnh phối hợp xây dựng lại nhà cửa cho dân.

Trịnh Sơn Từ nhận sổ hộ tịch, lật xem vài trang rồi hỏi tiếp: "Đưa ta bản thống kê tử vong đợt này."

Người phụ trách lập tức giao sổ cho hắn.

"Lần này địa long xoay mình khiến tổng cộng mười hai vạn người thiệt mạng. Có người không tìm được thi thể, nhưng gia đình xác nhận đã chết. Trong tình cảnh như vậy, gần như không ai có thể sống sót."

Trịnh Sơn Từ lặng lẽ đón lấy quyển sổ. Ngón tay khựng lại một lúc mới tiếp tục lật.

Ôn dịch, tuyết tai còn có thể đoán trước, còn địa long thì không.

Những căn nhà từng là nơi an toàn giờ lại thành nơi chôn thân. Không hề có dấu hiệu gì, đột ngột đổ sập - không kịp chạy, không kịp hét.

"Trước hết hãy tổ chức lễ tế cho người đã khuất. Trong thành còn trẻ nhỏ sống sót, có thể đưa các bé đến bên mộ phần người thân, để bọn nhỏ có cảm giác người thân vẫn ở bên cạnh."

Thái thú khó hiểu: "Trịnh đại nhân, ngài tới để cứu tế, sao lại làm mấy việc này?"

Trịnh Sơn Từ: "Bọn họ không bị bệnh ngoài da, mà là tâm bệnh."

Mọi người nghe vậy đều sửng sốt.

...

Kinh thành

Trịnh Sơn Từ thừa dịp trời còn chưa sáng đã rời đi. Kỳ thật Ngu Lan Ý biết, chỉ là giả vờ đang ngủ. Đến khi trời sáng rõ, hắn cũng không dám để Tiểu Bình An ở nhà một mình, liền đưa bé ra chỗ trống trải gần đó chơi, bảo Kim Vân ở lại trông nom.

Trên đường phố, nha dịch cùng người của Hình Bộ, Đại Lý Tự đều đang dùng công cụ đào bới trong đống đổ nát. Họ đào đến kiệt sức thì nằm nghỉ ngay trên mặt đất, lấy hơi một lúc lại tiếp tục.

Họ có thể ngửi thấy mùi hôi thối từ xác chết, mùi máu tanh nồng nặc khiến ai cũng buồn nôn. Những gì được đào lên phần lớn là chân tay không còn nguyên vẹn.

Diệp Vân Sơ cũng quần áo lấm lem, tự mình làm gương, cùng mọi người xuống tay đào bới. Thêm một người là thêm một tia hy vọng.

Toàn bộ đại phu trong thành đều đã được triều đình điều động.

Thậm chí có cả giang hồ hiệp khách tới hỗ trợ. Bình thường kinh thành không cho những người đó xuất hiện, sợ gây rối trật tự, nhưng lần này Kinh Triệu Phủ Doãn coi như mắt mù.

Ngu Lan Ý mở một quán cháo phát chẩn.

"Có người! Thế tử, dưới tảng đá phiến này có người!"

Một quan viên Đại Lý Tự la lớn.

Nghe vậy, đám người lập tức ùa tới. Dưới phiến đá kia dường như còn sót lại một khoảng không nhỏ.

"Đào, mau đào!" Diệp Vân Sơ lúc này chẳng màng hình tượng gì nữa, hét lớn một tiếng.

Toàn thân hắn đều lấm đầy bùn đất, gương mặt cũng chẳng còn sạch sẽ, tay cầm dụng cụ đào bới không ngơi nghỉ. Ngu Lan Ý nghe thấy liền chạy tới cầm lấy một chiếc xẻng, cùng đào.

Diệp Vân Sơ nhìn thấy Ngu Lan Ý, không nói gì cả.

Những người dân vừa được cứu nghe tin vẫn còn người sống sót, cũng cầm công cụ tới giúp sức.

Sống sót dưới đống đổ nát là chuyện vô cùng hiếm.

"Đừng sợ, chúng ta sẽ cứu các ngươi ra ngoài ngay!"
Diệp Vân Sơ vừa đào vừa nói.

Họ đào suốt nửa canh giờ không dừng tay một khắc. Chỉ còn lại một phiến đá cuối cùng.

Mọi người biết không thể tùy tiện động đến nó, vì rất có thể sẽ khiến toàn bộ chỗ đó sụp xuống lần nữa. Mai Hoài - khi đó là lang trung Công Bộ - ra lệnh cho vài người thăm dò, sau đó chỉ huy gia cố bốn góc phiến đá thật chắc.

"Giờ có thể chậm rãi dỡ phiến đá ra rồi."

Diệp Vân Sơ cúi người, từ từ dỡ phiến đá ra. Tim hắn đập thình thịch, đầu cũng choáng váng vì đã ngồi xổm quá lâu.

Dưới phiến đá ấy là bốn đứa trẻ, còn có một người mẹ đang bất tỉnh.

"Mừng quá rồi!" Một quan viên vui mừng nói.

Đúng vậy, mừng thật sự.

Ngu Lan Ý khẽ mỉm cười.

Bình Luận (0)
Comment