"Ngu Lan Ý như vậy mà cũng có thể làm cáo mệnh phu lang?" Một vị phu lang nhà quan trợn tròn mắt, nghe tin liền thấy khó tin.
Mọi người cũng bắt đầu bàn tán rôm rả.
Bọn họ không hiểu vì sao Ngu Lan Ý lại được phong cáo mệnh, hơn nữa còn là chính tam phẩm thục nhân. Người bên dưới liền cảm thấy không thể tin nổi, cho rằng bệ hạ hẳn là bị Ngu Lan Ý làm mê muội tâm trí mới ban cho hắn cáo mệnh.
Cáo mệnh vốn để phong cho những người hiền lương thục đức, là vinh dự dành cho nội quyến của quan viên. Mà Ngu Lan Ý thì có liên quan gì đến hai chữ "thục đức"? Trong kinh thành, bất kỳ ca nhi hay nữ tử nào cũng có thể hơn Ngu Lan Ý ở điểm hiền lương, phẩm hạnh, vậy mà lại đi phong cho một người ngạo mạn ương ngạnh như hắn làm cáo mệnh phu lang.
"Còn là chính tam phẩm, sau này gặp Ngu Lan Ý còn phải hành lễ?" Một ca nhi chua chát nói.
Trịnh Sơn Từ mới vừa qua tuổi nhược quán đã trở thành Hộ Bộ thị lang, đây quả là hiếm thấy. Cố tình phu lang lại là một người bá đạo như Ngu Lan Ý, người này rõ ràng chẳng có chút nào ôn nhu, săn sóc.
"Sau này, ai không có cáo mệnh, hoặc phẩm giai thấp hơn Ngu Lan Ý đều phải chào hắn trước." Có người nói.
Dân chúng nghe thế liền dặn ca nhi và tỷ nhi trong nhà: "Thấy chưa, gả chồng không thể chỉ nhìn gia thế, còn phải xem nhân phẩm, xem tiềm lực. Trịnh đại nhân khi xưa chỉ là một huyện lệnh thất phẩm, giờ đã là Hộ Bộ thị lang, còn giúp phụ thân và phu lang cùng được phong cáo mệnh. Vậy nên nhìn người phải nhìn cho chuẩn."
Nghĩ đến trước đây còn có người chê cười Ngu Lan Ý, nói đường đường là ca nhi Hầu phủ mà đi gả cho một chân đất, hiện tại chỉ biết im lặng. Nếu chân đất nào cũng như Trịnh đại nhân, thì ai cũng nguyện ý gả.
Trẻ trung tuấn tú, ôn nhu, địa vị cao, quyền hành lớn-người người chỉ thấy hâm mộ đến phát cuồng. Ngu Lan Ý như vậy mà cũng có thể làm cáo mệnh phu lang, vậy thì những người không được chồng phong cáo mệnh phải nghĩ lại chính mình.
Có ca nhi cắn răng: "Chỉ có một người, lại làm cáo mệnh phu lang. Trịnh đại nhân nhiều năm như vậy không có một người thiếp, đây chẳng phải là sai phạm thất xuất sao?"
"Ngươi quên rồi à, Ngu Lan Ý khi gả cho Trịnh đại nhân là thấp gả. Có lời đồn, Trịnh đại nhân từng hứa: trước tuổi ba mươi nếu chưa có con thì mới nạp thiếp. Giờ Trịnh đại nhân đã có hài tử, thì không thể nạp thiếp được."
Lời vừa dứt, càng làm người ta ghen ghét đến nghiến răng.
Hận không thể hoán đổi thân phận.
Ngụy phu lang biết chuyện Trịnh Sơn Từ cầu cáo mệnh cho Ngu Lan Ý, chỉ mỉm cười: "Ta nói rồi, trong kinh thành này, ca nhi và tỷ nhi lại phải rơi lệ thêm một lần. Nghe nói là đổi bằng công lao cứu tế, đủ thấy Trịnh đại nhân đối với Ngu Lan Ý là thật tâm."
Hắn từng gặp Ngu Lan Ý và Trịnh Sơn Từ, có ấn tượng không tệ, nay nghe nói Ngu Lan Ý thành cáo mệnh phu lang, trong lòng lại càng sẵn lòng thân cận.
Trước đây hắn cũng giống các tiểu ca nhi mới thành thân khác, chỉ có thể ngồi ở chiếu dưới. Nay có thể ngồi ngang hàng trò chuyện, Bùi phu nhân cũng dành cho hắn không ít thiện cảm.
Làm thượng thư hay thị lang đều là một bộ môn cùng cấp phó lãnh đạo, không ai biết bao giờ sẽ được thăng vào các. Trịnh Sơn Từ lại còn có ưu thế hơn người: một là tuổi trẻ, hai là đang làm thiếu phó của Thái tử. Sau này Thái tử nếu đăng cơ, chắc chắn sẽ trọng dụng Trịnh Sơn Từ.
Ngụy phu lang ngoài việc quý mến tính cách của Ngu Lan Ý, kết giao bạn bè vẫn chú trọng thế lực và hậu trường. Nếu đối phương xuất thân hèn kém, căn bản không có cơ hội tiến đến gần hắn.
Người vui mừng nhất ngoài Ngu Lan Ý, còn có Ngu phu lang.
Đứa nhỏ này thật có bản lĩnh, làm đến mức được phong cáo mệnh. Con rể là thị lang nắm thực quyền, điều này còn hơn cả gả vào dòng dõi quyền quý. Trịnh Sơn Từ tuy phất lên nhanh, nhưng lại không sinh tâm kiêu ngạo, nghĩ đến liền thấy nhân phẩm thật đáng quý.
"Lan Ý hẳn là vui lắm, hắn là người đầu tiên trong lứa tuổi ấy có được cáo mệnh." Ngu phu lang cười nói.
"Đợi hai đứa nghỉ xong mấy ngày, bảo chúng về ăn bữa cơm. Ta nhớ có người biếu mấy cân tôm hùm, vừa vặn đem ra dùng." Tào ma ma đáp lời.
Người trong phủ đều nhìn Ngu Trường Hành và Ngu Lan Ý lớn lên, giờ thiếu gia có nơi nương tựa vững vàng, lại được phong cáo mệnh, ai cũng vui mừng.
Tính tình ca nhi có chút ngạo mạn, nhưng thật ra không phải kiểu ăn chơi trác táng, chỉ là miệng lưỡi bén nhọn.
Ngu phu lang trong lòng nhẹ nhõm. Làm chính quân của dòng họ hầu môn, được phong cáo mệnh vốn dễ hơn một chút, nhưng là phu lang của quan viên, muốn được phong thì phải có cơ hội và vận khí. Sơn Từ dùng công lao cứu tế đổi lấy cáo mệnh cho Lan Ý, chứng tỏ hắn có lòng.
Hắn vui vì tiểu nhi tử có cáo mệnh, càng vui hơn vì con rể đối đãi chân thành.
Chiếu thư truyền đến Trịnh phủ, người thân thì vui mừng, kẻ không thân lại ganh ghét. Nếu bảo họ đi gả cho một người xuất thân từ sơn thôn, e rằng không ai chịu. Người ta chỉ thấy phong quang hiện tại, nào thấy được hiểm nguy trước mắt.
Chuyến đi Tân Phụng huyện ấy gặp ngay ôn dịch, không chắc giữ được mạng, có khi chết ở nơi đất khách quê người.
Trong kinh thành, ca nhi và tỷ nhi bắt đầu cân nhắc lại. Trưởng bối cũng để tâm, sau này chọn con rể phải xem cả nhân phẩm lẫn hậu vận, không thể chỉ nhìn gia thế. Tốt nhất là có cả hai.
Nhà có kiều tiểu thư, nhiều phú thương thích gả con cho thư sinh nghèo, nhưng phần lớn đều không có kết cục tốt, ngược lại còn khổ cả gia đình.
Lúc chưa thành thân thì một kiểu, thành thân rồi thì lại đổi khác.
Riêng Trịnh Sơn Từ, lại được người người ca tụng là thiên hạ lang quân.
Ngu Lan Ý cũng là người khiến ai nấy hâm mộ không thôi.
......
Trịnh Sơn Từ ở Hộ Bộ bận rộn, không hề biết những chuyện bên ngoài. Hiện tại đang là vụ thu, cần xử lý chuyện thu hoạch, đây là việc lớn.
Năm nay ba châu gặp nạn, thuế thu về Hộ Bộ giảm mạnh, không sao bù đắp được. Hơn nữa còn phải chi cho cứu tế, tổng cộng đã chi 200 vạn lượng bạc. Xây dựng nhà cửa, phục hồi ruộng đất, tu sửa đường sá... nơi nào cũng cần tiền.
Việc thu hoạch vụ thu này cần phải tính toán thật cẩn thận, từng li từng tí.
Vượng Phúc mang đến một ấm trà hoa cúc cẩu kỷ pha với bã đậu xanh, cẩn thận đặt lên bàn.
Trịnh Sơn Từ biết dưỡng sinh, không cầu trà quý, chỉ cầu thanh khí dưỡng thần.
Hắn lật xem từng quyển sổ sách về thu chi các phủ thành quanh kinh đô.
Việc nào khẩn cấp, việc nào có thể hoãn, hắn là Hộ Bộ thị lang, chỉ cần xử lý các hạng mục chính yếu, những chuyện còn lại có thể phân giao cho hạ cấp làm.
Buổi trưa, Trịnh Sơn Từ đến thiện đường tụ họp với nhóm bạn thân.
Đỗ Ninh hỏi Trịnh Sơn Từ và Thôi Tử Kỳ đã xin bệ hạ ban thưởng điều gì.
Thôi Tử Kỳ cảm thấy mình rất thông minh: "Ta xin bệ hạ một tòa nhà mới, bệ hạ thấy ta thành khẩn, còn thuận tay thăng chức cho ta, hiện giờ đã là quan tam phẩm."
Đỗ Ninh nhìn Thôi Tử Kỳ như nhìn một tên ngốc.
Tiêu Cao Dương ho nhẹ một tiếng, không tiện nói ra lời.
Mai Hoài đưa tay đỡ trán, Khương Lan Lễ thì không nín được cười.
Thôi Tử Kỳ: "...... Các ngươi sao lại không nói gì?"
"Trịnh huynh, huynh xin bệ hạ ban thưởng cái gì?" Đỗ Ninh bỏ qua Thôi Tử Kỳ, quay sang hỏi Trịnh Sơn Từ.
Trịnh Sơn Từ mỉm cười: "Ta xin cáo mệnh cho Lan Ý."
Thôi Tử Kỳ nghe vậy lập tức sinh lòng hối hận: "Sớm biết ta cũng nên xin cáo mệnh cho phu lang."
Tiêu Cao Dương như có điều suy nghĩ. Hắn và Thời ca nhi đã có một đứa con trai hai tuổi, hiện tại còn đang mang thai, vô cùng vất vả. Nếu sau này có cơ hội, hắn cũng muốn cầu cáo mệnh cho Thời ca nhi.
Hôn sự của Đỗ Ninh cuối cùng đã được định, đối tượng là tiểu thư Đường gia - một đại tộc địa phương, dịu dàng dễ gần, tính tình lại hợp. Mai Hoài thì bị Mai thượng thư thúc giục không ngừng, phải cưới biểu đệ của mình, càng thêm thân tình. Biểu đệ kia vốn đã có hôn ước, kết quả bị vị hôn phu từ hôn để trèo cao, gia đình lại chẳng có bối cảnh gì, chỉ là phú hộ địa phương. May mà dòng họ của họ đều có tướng mạo đẹp đẽ. Mai Hoài vốn không hứng thú với chuyện thành thân, nhưng sau khi thấy biểu đệ bị từ hôn, lại bị người khác sỉ nhục, mới quyết định ra tay.
Trịnh Sơn Từ và Thôi Tử Kỳ vừa đi cứu tế trở về, bạn bè thân thiết đều chuẩn bị thành thân.
"Chúc mừng Đỗ huynh và Mai huynh."
Đỗ Ninh: "Gặp được người hợp ý thì nên quyết đoán, Trịnh huynh nhớ tới dự tiệc cưới."
"Ta thấy là muốn chuẩn bị tiền mừng cưới thì có." Tiêu Cao Dương hiếm khi nói đùa.
Đỗ Ninh bật cười.
Buổi chiều Hộ Bộ bận rộn một trận, ngày mai Trịnh Sơn Từ còn phải dạy Thái tử. Ngày mai cũng khá thong thả, hắn định lấy đề khảo sát về địa long xoay mình hôm nọ ra để cho Tạ Thừa viết một bài văn.
Trịnh Sơn Từ tan ca về nhà, Tiểu Bình An đã tan học, đang chơi đùa trong sân, còn dẫn thêm mấy bạn học tới. Trong sân toàn là trẻ con, Trịnh Sơn Từ cũng hơi khó phân biệt từng người. Trong thư viện không có đồng phục, hôm nay Tiểu Bình An mặc áo ngắn màu xanh biển, thấy Trịnh Sơn Từ thì chạy tới chào ngoan ngoãn một tiếng: "Cha!"
"Đi chơi đi, cha đi thay áo choàng." Trịnh Sơn Từ xoa đầu hắn.
Tiểu Bình An gật đầu ngoan ngoãn, Trịnh Sơn Từ chỉ nhìn mấy đứa nhỏ chơi đùa thôi, trong lòng đã mềm hẳn.
Trên bàn đá bày không ít đồ ăn, có cả món vặt Trịnh Gia Thực, đám trẻ tham ăn lại ham chơi, tụ với nhau thì tinh lực dồi dào không chịu nổi.
Hắn vào thay quan bào, thấy trong tủ có thêm một bộ y phục mới, kiểu dáng đoan chính, khí chất trang nhã, được treo cạnh bộ quan bào của mình. Trịnh Sơn Từ nhìn mà không nhịn được cười.
Hắn đi ra hỏi người hầu: "Lan Ý đâu rồi?"
"Công tử mang theo mấy vị công tử quen biết tới phủ chơi, buổi tối cũng dùng bữa ở đây luôn. Thiếu gia hôm nay tâm trạng vui, còn cùng đầu bếp ra chợ mua đồ ăn, định chọn mấy món ngon để đãi khách."
Người hầu kia cũng là người lanh lợi.
Trịnh Sơn Từ nghe vậy, tâm trạng cũng thoải mái: "Nếu Lan Ý đã về, ngươi bảo hắn ta đến thư phòng."
"Vâng, đại nhân."
Bọn trẻ tụ lại chơi đùa, người lớn ở bên ngược lại không tiện chen vào. Có người hầu trông nom, cũng chẳng có gì phải lo. Trịnh Sơn Từ để sân lại cho bọn trẻ, tự mình đến thư phòng xử lý công vụ.
Hiện tại thăng chức làm thị lang, những chuyện vặt vãnh trên đầu đã giảm bớt, có thể giao cho cấp dưới lo. Nhưng trong tay lại nắm giữ quyền định đoạt, so với việc vặt thì càng khó hơn nhiều. Hơn nữa chỉ một quyết sách của hắn cũng có thể ảnh hưởng đến bao nhiêu người, Trịnh Sơn Từ lại càng cảm thấy trọng trách nặng nề.
Ngu Lan Ý thì theo đầu bếp đi dạo chợ với tâm trạng vui vẻ, hắn thật ra cũng không rành thức ăn, chỉ biết ăn là chính. Hắn tùy tiện gọi vài món, đầu bếp liền tận tình giải thích.
Cuối cùng vẫn nên mua vài món thật ngon đem về.
Hắn về đến nhà, thấy trên bàn đá các món ăn vặt đã gần hết, liền bảo người dưới thêm quả khô, còn lại thì không để ai thêm gì nữa. Bụng đã lửng rồi, lát nữa còn phải ăn cơm tối.
"Trịnh Sơn Từ trở về chưa?" Ngu Lan Ý vui vẻ hỏi.
"Đại nhân có dặn, nếu thiếu gia hỏi thì nói ngài ở thư phòng."
Câu này rõ ràng là bảo Ngu Lan Ý tự đi tìm hắn.
Ngu Lan Ý mày mắt đều mang ý cười, không vội đến thư phòng mà trước tiên về phòng, ngồi trước bàn trang điểm tỉ mỉ chỉnh lại dung nhan, rồi thay một bộ y phục mới.
Xong xuôi, hắn giả vờ như không có chuyện gì, đi thẳng đến thư phòng tìm Trịnh Sơn Từ.
Tới trước cửa, hắn vẫn gõ cửa trước.
Nghe thấy Trịnh Sơn Từ trong phòng nói vào, hắn mới nhẹ chân nhẹ tay bước vào.
Thư phòng là nơi trọng yếu, lúc ở Hầu phủ, ngay cả Trường Dương Hầu cũng không để người tự tiện ra vào thư phòng, cửa thường xuyên có người hầu canh giữ, bình thường không dùng thì luôn khóa lại.
Ngu Lan Ý cười tươi nhào vào lòng Trịnh Sơn Từ.
Trịnh Sơn Từ theo phản xạ ôm lấy hắn, Ngu Lan Ý liền ngồi lên đùi y.
"Ta nhận được thánh chỉ rồi, nói phong ta là chính tam phẩm thục nhân, còn khen ta là tấm gương phu lang mẫu mực, lời văn trong chiếu thư toàn là từ ngữ đẹp đẽ. Ngươi vì ta mà xin thánh chỉ, ta đã lấy một cái hộp gỗ thật tốt để cất, giấu dưới đáy giường." Ngu Lan Ý trân trọng vô cùng, dùng hộp gỗ đẹp nhất để cất giữ, giấu dưới gầm giường.
Tiền bạc hắn cũng hay để dưới gầm giường, may mà Trịnh Sơn Từ chưa phát hiện.
Trịnh Sơn Từ cười hỏi: "Ngươi thích là được. Việc đã hứa với ngươi, ta đều nhớ kỹ."
Ngu Lan Ý nhẹ nhàng đẩy ngực Trịnh Sơn Từ một cái ra vẻ làm nũng: "Ta nói nhiều như vậy, ngươi hứa nhiều như vậy đều còn nhớ sao? Hay chỉ nói mấy câu lấy lòng ta thôi?"
Lực tay ấy nhẹ mà dễ chịu, Trịnh Sơn Từ rất hưởng thụ, chỉ càng ôm Ngu Lan Ý chặt hơn, cười nhẹ bên tai: "Ngươi suốt ngày ở bên tai nhắc mãi, ta sao mà quên được."
"Hay quá ha, ý ngươi là nói ta hay nhắc đi nhắc lại, cả ngày lải nhải bên tai ngươi. Ngươi đúng là giảo hoạt, ta không để ý chút là bị ngươi gài bẫy rồi." Ngu Lan Ý nói rồi còn đưa tay quấn lấy cổ Trịnh Sơn Từ, mắt xếch lên, nhìn giống như đang đòi hôn.
Trịnh Sơn Từ không nhịn được, liền cúi xuống bịt miệng hắn lại, hôn đến mức hắn không thở nổi, eo cũng mềm nhũn, cả người từ một thiếu gia hầu phủ ngạo nghễ biến thành mềm như nhũn ra, tay vẫn còn vòng qua cổ Trịnh Sơn Từ.
"Ngươi đừng hôn nữa." Ngu Lan Ý lật người xuống khỏi người y, sợ Trịnh Sơn Từ quá trớn làm ra chuyện không tiện thể diện. Hắn tuy nói là ham thân thể Trịnh Sơn Từ, nhưng thư phòng là nơi đọc sách, không tiện để thân mật, nếu không thì thật là bất kính với thánh nhân.
Hắn không thích đọc sách, nhưng cũng biết một chút đạo lý.
Thư sinh đa phần đều không đứng đắn, đem tâm tư dùng hết vào những chuyện này.
Trịnh Sơn Từ thu tâm lại, rót cho Ngu Lan Ý một chén trà.
Ngu Lan Ý cúi người, kéo vạt áo y lại, hôn lên cổ yết hầu.
Trịnh Sơn Từ trong lòng hừng hực lửa, nóng đến khó chịu, nhưng vẫn cố nhẫn nhịn. Bữa tối hôm nay phong phú, lũ nhỏ ăn xong đều được người hầu đưa về.
Tiểu Bình An chơi cả buổi chiều đã hơi buồn ngủ, chào hai người rồi về phòng trước.
Ban đầu hắn còn định tối nay ngủ cùng cha và a cha, nhưng mệt quá không chịu nổi, đành đi ngủ trước.
Tiểu Bình An đi nghỉ rồi, buổi tối Trịnh Sơn Từ và Ngu Lan Ý cùng nhau ra ngoài dạo chơi.
Ban ngày đã dẫn đám trẻ đi chơi, buổi tối tất nhiên là đến lượt hai người họ.
Tối nay có biểu diễn pháo hoa và làm nghề nguội, Ngu Lan Ý xem đến mê mẩn. Hắn quay đầu nhìn Trịnh Sơn Từ, dưới ánh sáng pháo hoa loé lên, mặt Trịnh Sơn Từ hiện lên ánh sáng điểm vàng, Ngu Lan Ý mỉm cười, kéo tay Trịnh Sơn Từ, tựa đầu vào vai y, hơn nửa người đều dựa vào.
Chỗ này người đông đúc, pháo hoa rực rỡ, các tiểu thương rao hàng không ngớt, rất nhiều cặp phu thê và phu phu trẻ tuổi đi dạo chơi.
"Trịnh Sơn Từ, có ngươi bầu bạn thật là tốt." Ngu Lan Ý nhẹ nhàng nói.
Dù nơi đây ồn ào, Ngu Lan Ý chỉ muốn nói ra, Trịnh Sơn Từ nghe được thì nghe, không nghe cũng chẳng sao, hắn chỉ muốn nói cho nhẹ lòng.
Pháo hoa bừng nở trên trời, Trịnh Sơn Từ ghé sát bên tai hắn cười nói: "Lan Ý, có ngươi bầu bạn thật là tốt."
Nguyên lai Trịnh Sơn Từ nghe thấy được.
Ngu Lan Ý tim đập thình thịch, không biết vì sao, vốn nên nhân cơ hội chọc Trịnh Sơn Từ vài câu, hắn lại lập tức cúi đầu đỏ mặt.
Hai người đi qua khu chợ đêm, đến đoạn đường người thưa thớt, Ngu Lan Ý vươn tay nói: "Trịnh Sơn Từ, ngươi cõng ta được không?"
Trịnh Sơn Từ vui vẻ cúi người cõng hắn lên lưng.
"Chờ ngươi về sau tuổi lớn liền không thể cõng ta." Ngu Lan Ý lười biếng cọ cọ trên lưng Trịnh Sơn Từ, sống lưng dày rộng ấy giống như chắn tất cả gió sương trước mặt hắn, khiến lòng hắn yên ổn.
"Nếu sau này tuổi lớn rồi cõng không nổi, ta sẽ bảo Công Bộ làm cho một cái xe đẩy, đẩy ngươi đi dạo chợ đêm." Trịnh Sơn Từ lập tức nghĩ ra cách giải quyết.
Ngu Lan Ý không thể tin nổi: "Chẳng lẽ ta già rồi liền không thể là một lão nhân khỏe mạnh xinh đẹp sao?"
Trịnh Sơn Từ: "......"
"Ta còn khỏe hơn ngươi, ta thường xuyên cưỡi ngựa ra ngoại ô, ngươi thì chỉ ngồi trong cung." Ngu Lan Ý bĩu môi, "Lần này nghỉ xong, chúng ta cùng nhau đi cưỡi ngựa."
"Được." Trịnh Sơn Từ gật đầu. Tuy hắn cưỡi ngựa chẳng nhanh được bao nhiêu, nhưng vẫn có thể đi theo Ngu Lan Ý.
Thật ra Trịnh Sơn Từ cũng có chút buồn bực, hắn đi cứu tế cũng toàn là đi đường dài, trên người cũng có tám múi cơ bụng, vậy mà so với một đám quan viên khác vẫn không được khen vóc dáng. Xem ra còn phải âm thầm rèn luyện thêm.
Đường ban đêm vẫn có người qua lại, Trịnh Sơn Từ không thấy xấu hổ, cứ cõng Ngu Lan Ý về nhà.
Tới một đoạn đường rẽ, người đã vắng hơn, Ngu Lan Ý buông tay ra đón gió.
Trịnh Sơn Từ cảm giác được động tác của hắn, khóe môi nhếch lên cười.
Về đến phủ, Ngu Lan Ý liền từ trên lưng Trịnh Sơn Từ nhảy xuống.
"Dạo chợ đêm mệt quá, nên ngủ thôi." Ngu Lan Ý kéo tay Trịnh Sơn Từ đi vào.
Hai người rửa mặt xong, Ngu Lan Ý vì quá phấn khích mà chưa ngủ được, Trịnh Sơn Từ cũng vậy.
"Trịnh Sơn Từ, ngươi ngủ chưa?" Ngu Lan Ý khẽ hỏi.
Trịnh Sơn Từ: "......"
Y nhắm mắt lại, nghe xong chỉ thấy buồn cười.
"Ta còn chưa ngủ đâu."
"Vậy chúng ta ra mái nhà ngắm sao đi." Ngu Lan Ý nghĩ gì là muốn làm ngay.
Hiện giờ đã qua canh ba. Trịnh Sơn Từ mở mắt nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, trăng treo lơ lửng như một bức họa khung kính. Cây liễu theo gió lay động, Trịnh Sơn Từ khoác áo ngoài, không gọi hạ nhân mà tự mình đi lấy thang.
Hai người cùng leo lên mái hiên ngắm sao. Trịnh Sơn Từ đứng trên mái còn có chút choáng váng. Dẫm lên mái ngói, thấy không bằng phẳng, có đoạn còn gồ ghề, giẫm lên một tấm thì mép bên kia liền nhô lên, thật khiến người ta hoảng hốt.
Trịnh Sơn Từ có chút lo sợ.
Ngu Lan Ý lại thoải mái nằm xuống mái hiên, còn vỗ tay gọi: "Mau tới đây ngồi."
Trịnh Sơn Từ cẩn thận ngồi xuống bên cạnh hắn.
Y vốn muốn giữ hình tượng, không để lộ vẻ sợ độ cao trước mặt Ngu Lan Ý, nhưng trong lòng vẫn hơi lúng túng.
Ngồi sát lại, Ngu Lan Ý kéo áo y, làm y nằm xuống. Trịnh Sơn Từ nằm thật cẩn thận, lưng chạm vào mái ngói hơi cứng, phải điều chỉnh một chút mới nằm ổn.
Ngẩng đầu lên là thấy trăng sao giăng khắp trời.
Lúc nằm trên giường, trăng treo nơi cửa sổ; khi bò lên mái nhà, trăng lại treo chếch phía trên kinh thành, vĩnh viễn là thứ không thể với tới, nhưng ánh trăng ấy lại không khác gì, tưới ánh sáng xuống người bọn họ.
Ngu Lan Ý nằm trên mái hiên thoải mái, nhìn trăng nhìn sao, trong lòng vô cùng vui vẻ. Trước đây ở Hầu phủ, nửa đêm muốn ra mái nhà ngắm trăng ngắm sao là chuyện không dám nghĩ tới.
Nếu để hạ nhân phát hiện, nhất định sẽ bẩm lại cho Ngu phu lang, sáng hôm sau kiểu gì cũng bị mắng.
Giờ đã làm chủ một nhà, tự do hơn nhiều.
Ngu Lan Ý nghiêng đầu dựa vào Trịnh Sơn Từ, hai người nhìn nhau trong yên lặng.
Gió đêm, ánh trăng, sao trời, từng luồng từng luồng cuộn lên quanh họ.
Trịnh Sơn Từ không biết dùng lời nào diễn tả được cảm giác này, chỉ mím môi khô khốc, vươn tay đặt sau cổ Ngu Lan Ý, chậm rãi nghiêng người tới gần, như một kẻ khát nước giữa sa mạc tìm được ốc đảo, khẽ chạm môi hắn.
Hắn hôn lên môi Ngu Lan Ý, như người mù lạc đường vừa chạm tới một đóa hoa trong mùa xuân.
Trên mái hiên chỉ có hai người họ, im lặng hôn nhau.
Trên đó không khí lạnh hơn dưới đất, Trịnh Sơn Từ hít một hơi, buông Ngu Lan Ý ra.
Hai người nhìn như chỉ môi chạm môi, kỳ thực đầu lưỡi đã quấn lấy nhau mấy lượt, như dạo chơi khắp địa bàn của nhau.
Ngu Lan Ý cũng thở d.ốc, hơi thở không ổn định, nằm im trên mái nhà.
Hai người ngắm một lúc rồi theo thang leo xuống.
Trịnh Sơn Từ thu dọn thang, còn vòng ra gian tạp hóa, hai người như làm chuyện mờ ám, lặng lẽ trở về phòng ngủ. Vừa dính giường đã chìm vào giấc ngủ.
......
Sáng hôm sau, Ngu Lan Ý muốn đi thăm Lữ Cẩm, người này gần đây bị phong hàn. Hắn mang theo điểm tâm mới ra lò đến thăm.
Hôm nay Lữ Cẩm khí sắc khá hơn nhiều, gương mặt có chút hồng nhuận.
"Mau vào ngồi, nơi này hơi lộn xộn, phủ đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị chuyển nhà." Lữ Cẩm dùng khăn che môi, khẽ ho một tiếng.
Nhà bọn họ bị sập, trước đây phải tá túc nhà thân thích. Nay Công Bộ đã sắp xếp xong một tòa nhà khác, cả phủ sắp chuyển sang đó.
Sân tuy nhỏ, nhưng cũng đủ dùng. Lữ Cẩm không quá để tâm đến chuyện sân vườn, hắn chỉ quan tâm có được ở riêng với Thôi Tử Kỳ hay không. Trước kia còn ở cùng cha mẹ chồng, hai người trẻ tuổi ban đêm ngủ muộn, thi thoảng còn đùa giỡn, như vậy mà ở gần cha mẹ thì thật khó xử.
Từ sau khi Thôi Tử Kỳ trở về, cả nhà liền bàn chuyện mua nhà mới. Vừa mới thương lượng xong với người môi giới, định đưa tiền tìm nhà tốt, thì thánh chỉ đã đến.
Bệ hạ ban cho họ một tòa nhà lớn, xây đẹp, nghe nói từng là nhà của một vị huân quý, chỗ nào cũng chỉn chu.
Thôi Tử Kỳ cũng được thăng chức một bậc. Hắn kể lại rằng lúc cầu thưởng, chỉ xin một tòa nhà mới, không ngờ bệ hạ lại thăng chức luôn.
"Ngươi không biết đâu, cha mẹ suýt nữa bị hắn chọc tức chết." Lữ Cẩm cười nói.
"Thôi đại nhân đúng là người có cá tính." Ngu Lan Ý nghe xong cũng cười theo.
"Cha còn định lấy gia pháp, ta với nương phải khuyên mãi, Tiểu Trúc Tử còn ngồi một bên chớp chớp mắt nhìn cha nó. Cha đành bất lực, chỉ đành mắng đôi ba câu cho qua. Hắn bị mắng quen rồi, trước mặt con trai còn giả vờ xấu hổ, trông cũng buồn cười lắm."
"Cha thấy hắn ngoan ngoãn, nghĩ đến việc hắn đi Kinh Châu cứu tế cực khổ, nên cũng để lại chút thể diện, không mắng nữa."