Trường Dương Hầu về tới phủ, liền thay quan bào, đổi sang thường phục, tay nải đặt nơi giá trong phòng.
Từ hoàng cung trở ra, hắn đã đích thân thiêu hủy công văn cơ mật liên quan tới Binh Bộ, trong bao quần áo cũng không cất giấu vật gì trọng yếu. Tuy vậy, vẫn có mấy món muốn mang vào thư phòng. Chìa khóa thư phòng chỉ hắn giữ, Trường Dương Hầu vốn không yên tâm để người khác lui tới chốn ấy.
Ngu phu lang từ ngoài trở vào, trông thấy hắn liền hỏi: "Bệ hạ có chuẩn cho ngươi khất hài cốt?"
Trường Dương Hầu gật đầu: "Nay đã không còn chức quan, thân thể nhẹ nhàng, cũng không cần ứng phó sự vụ triều đình."
Hắn cười, bả vai cũng nhẹ đi vài phần.
Ngu phu lang: "Mau thu tay nải, ngươi còn đứng đó làm gì."
...
Trịnh Sơn Từ trở lại nội các, xử lý tấu chương. Hắn thừa lúc nhàn rỗi giữa mấy bản tấu liền nhắc tới nhạc phụ, ngầm hâm mộ đôi chút, sau lại tiếp tục chỉnh lý công văn. Tốc độ của hắn rất nhanh, chưa đến hết buổi sáng đã xem xét hoàn tất.
Ngụy thủ phụ và Tiêu thứ phụ thì thong thả hơn, Lôi các lão lại càng chậm rãi, thường ra ngoài thêm nước trà, cố tình kéo dài thời gian.
Trong đám tấu chương có hai đạo do Hình Bộ trình lên, đều liên quan đến án giết người tại châu phủ. Trịnh Sơn Từ vốn hứng thú với loại sự vụ này, bèn chăm chú xem xét.
Hai vụ đều là án mạng xảy ra vào ban đêm.
Ban đêm tại huyện thành hay châu phủ còn có nha dịch tuần tra, song tại các trấn nhỏ và vùng quê thì không có. Trịnh Sơn Từ nhớ lại lúc ở quê nhà, thật ra cảm thấy Đại Yến quản lý cũng đã rất chu toàn, bởi việc đưa từng hương thôn nhỏ vào hệ thống quản lý cơ sở đã là điều không dễ, huống hồ còn duy trì được trật tự từ trên xuống dưới.
Đại Yến không áp bức dân quê, mà cũng chẳng buông thả.
Hắn nghĩ nên để treo thêm đèn lồng dọc đường quê, đồng thời bố trí người thay phiên tuần tra trong các ngày hội trọng đại. Trịnh Sơn Từ còn một ý tưởng khác, nhưng vừa nghĩ đến ngân khố liền tự dẹp đi. Đợi sau này kiếm được thêm chút ngân lượng, hắn sẽ viết tấu chương trình bày.
Hắn muốn lập một trấn học, miễn học phí, chỉ thu tiền cơm. Ai muốn tiết kiệm thì có thể tự mang cơm, thiện đường cũng có thể hỗ trợ. Mỗi ba năm Đại Yến có 300 tiến sĩ, phần lớn là con cháu thế gia, hàn môn muốn trúng tuyển thì cực kỳ khó. Nhưng nếu có thể học đọc, học viết, họ vẫn có thể vào trấn làm việc, thay đổi vận mệnh.
Trịnh Sơn Từ hy vọng những người ấy có thể qua tri thức mà nhìn thấy một góc của Đại Yến, tìm ra một con đường để thoát khỏi cảnh nghèo khổ.
Tạm thời, hắn đem tâm tư gác lại.
Giờ ngọ, mọi người cùng dùng cơm. Với thân phận hiện nay, hắn có thể cho tiểu lại đưa đồ ăn tới phòng, nhưng Trịnh Sơn Từ vẫn quen ăn ở thiện đường.
Hôm nay có canh gà nấu măng, hắn còn dặn đầu bếp cho thêm măng.
Tiêu Cao Dương đã yên vị. Trịnh Sơn Từ vừa ngồi xuống, Thôi Tử Kỳ đã ngẩng đầu: "Trịnh huynh, nhạc phụ của ngươi cùng Tiêu huynh đều lui cả rồi."
Trịnh Sơn Từ cắn một miếng măng: "Chuyện tốt đấy."
Tiêu Cao Dương nghĩ tới Thời các lão ở nhà cả ngày, cũng có phần hâm mộ. Nhưng hắn tự biết mình còn trẻ, hơn ba mươi tuổi đã lui thì lòng vẫn chưa cam, chí còn muốn tiến.
Thôi Tử Kỳ kể chuyện là phụ, mục đích chính là đưa Trịnh Sơn Từ xem thoại bản mới viết.
"Ngươi nhìn xem, cái này liệu có thể bán?"
"Để ta vài hôm xem rồi hồi đáp." Trịnh Sơn Từ cất bản thảo vào tay áo.
Đỗ Ninh kinh ngạc: "Thôi huynh ngươi cũng khá thật, bận vậy mà còn rảnh viết thoại bản."
Thôi Tử Kỳ đắc ý: "Sự vụ Hình Bộ cũng không đến nỗi, chỉ cần quen thời gian là tiết kiệm được."
Mai Hoài nghe xong gật đầu, bản thân hắn cũng quen việc xử lý công vụ trước rồi làm việc riêng sau, từ nhỏ đã thành thói quen.
Đỗ Ninh nhìn sang Trịnh Sơn Từ.
Trịnh Sơn Từ nhấp ngụm canh, lắc đầu: "Đừng nhìn ta, ta thật sự không có thời gian."
Nhưng hắn cũng quen việc làm hết công vụ nơi công đường, về nhà thì bầu bạn cùng Lan Ý và Tiểu Bình An.
Họ tuy không dư thừa tinh lực, song luôn sắp xếp sinh hoạt ngăn nắp chu toàn.
Thi Huyền làm xong chính sự còn muốn đến chùa lễ Phật, kể ra cũng nhàn rỗi thật, khiến bằng hữu không khỏi bật cười.
Ăn xong, tiểu đồng bọn từng người tản đi, Trịnh Sơn Từ đi nghỉ trưa, chẳng bao lâu liền thiếp đi. Bên kia, Ngu Lan Ý vẫn cuộn mình trong chăn đệm, Tiểu Bình An suốt cả buổi sáng cũng chưa trông thấy bóng dáng hắn.
Ngu Lan Ý sáng nay ngủ nướng, nghĩ Trịnh Sơn Từ đã xuất môn đi làm, ổ chăn lại quá đỗi ấm áp, bèn lười biếng không rời giường, sai người hầu bày đồ ăn trên giường, ăn xong lại tiếp tục nằm.
Tiểu Bình An một mình ăn điểm tâm rồi đến cơm trưa, hắn ngồi rất ngay ngắn, không quấy nhiễu ai. Rảnh rỗi bèn dạo bước trên hành lang dài, dẫn người hầu đi ngắm nghía các sương phòng trong phủ.
Hắn đếm kỹ, trong phủ có sáu gian sương phòng dành cho khách nhân trọ lại, cảm thán phủ đệ này thật sự rộng lớn.
Tiểu Bình An đi đến phòng bếp, đầu bếp nữ đang làm điểm tâm, trông thấy liền cười chào: "Công tử đến vừa khéo, điểm tâm mới ra lò."
Tiểu Bình An nếm thử vài khối, thấy đầu bếp nữ đem điểm tâm cất vào hộp, có bánh phù dung, bánh in và lư đả cổn.
"Ta cầm đi đưa cho a cha."
Đầu bếp nữ mỉm cười gật đầu: "Công tử cẩn thận một chút, buổi tối công tử muốn ăn món gì?"
Tiểu Bình An kể ra vài món, đầu bếp nữ đều ghi nhớ. Hắn xách hộp điểm tâm chạy một mạch đến cửa phòng Ngu Lan Ý, gõ cửa.
"A cha, ta mang điểm tâm đến cho ngươi!"
Ngu Lan Ý ngồi dậy, khẽ vuốt tóc, khoác xiêm y rồi mở cửa.
Tiểu Bình An mắt sáng như sao, liền đặt hộp đồ ăn lên bàn, sau đó bày ba đĩa điểm tâm ra.
"Ta lấy từ phòng bếp đem tới."
Ngu Lan Ý khẽ xoa đầu nhi tử: "Chúng ta cùng ăn."
Tiểu Bình An gật đầu.
Ăn mấy khối điểm tâm xong, Ngu Lan Ý đi rửa mặt, sau đó dắt theo nhi tử ra ngoài dạo chơi.
"Mua sách!" – Tiểu Bình An hồ hởi nói.
"được , ngươi mua sách, ta mua thoại bản." Ngu Lan Ý trước đưa nhi tử lên xe ngựa, rồi chính mình cũng lên theo. Trong xe có lò sưởi, vẫn ấm áp như cũ. Tới thư phô, Tiểu Bình An liền chạy ngay đến quầy sách thiếu nhi, chọn mấy quyển, còn có một quyển hắn không nhận ra tự trên bìa, nhưng thấy bìa đẹp liền muốn mua, định sau này biết chữ sẽ đọc.
Hai người chia nhau mua sách. Ngu Lan Ý còn gặp được Mai ca nhi.
Mai ca nhi cũng dẫn Khương Tưu tới mua sách, Khương Tưu còn nhỏ hơn Tiểu Bình An, vẫn học mẫu giáo.
Tiểu Bình An ôm sách lại gần, Mai ca nhi cười nói: "Tiểu Bình An học lớp lớn, ngươi đề cử vài quyển cho đệ đệ Khương Tưu đi."
"Tốt quá đi."
Tiểu ca hai nhiệt tình đi chọn sách. Tiểu Bình An đã quen thuộc nơi này, đây là thư phô do Hộ Bộ quản lý. Ngu Lan Ý xưa nay không để người ngoài kiếm lời, muốn để Trịnh Sơn Từ kiếm bạc, nên vẫn thường tới đây mua sách và thoại bản.
Nơi này rất nhiều thoại bản do Thái Học sinh biên soạn, nhưng không ai dám ghi tên thật, vài quyển thậm chí còn nổi danh trong giới khuê tú kinh thành.
Tiểu Bình An dẫn Khương Tưu đi chọn sách, đầu tiên đề cử nguyên bộ Trạng Nguyên Bút Ký, cười nói lanh lợi: "Mua từng quyển một, một quyển một lượng bạc, mua cả bộ có thể tiết kiệm được hai ba lượng."
Khương Tưu nghe hiểu một phần, ngó sang bộ sách trong tay Tiểu Bình An, gãi đầu: "Nhà ta có rồi."
Tiểu Bình An đặt lại bộ Trạng Nguyên Bút Ký, kéo tay Khương Tưu chọn một tập tranh đề cử khác. Khương Tưu rất thích, ôm cả tập.
Trong góc khuất không ai để ý, Khương Tưu vui vẻ nói: "A cha ta thích vẽ tranh, đặc biệt yêu thích vẽ hoa mai."
Tiểu Bình An suy nghĩ một lúc rồi ngồi xổm xuống nói nhỏ: "Có lẽ vì a cha ngươi họ Mai."
Khương Tưu hơi ngẩn người: "Là vậy sao?"
Khương Tưu ôm tập tranh ra ngoài, trong tay còn mấy quyển Đường thi Tống từ. Mai ca nhi cùng Ngu Lan Ý cáo biệt, đưa nhi tử lên xe ngựa.
Mai ca nhi cảm thấy Khương Tưu vẫn nhìn mình chằm chằm.
"Sao thế?"
Khương Tưu tò mò hỏi: "A cha thích hoa mai là vì a cha họ Mai sao?"
Mai ca nhi bật cười, dịu dàng đáp: "Chú ý tới hoa mai đúng là vì ta họ Mai, nhưng yêu thích thật sự là vì phẩm hạnh và dáng vẻ của hoa mai."
"A cha thích hoa mai, vậy ta cũng thích hoa mai." – Khương Tưu nói.
Tối đó, Khương Tưu liền hái mấy cành tịch mai trong nhà dâng tặng Mai ca nhi, khiến y đau lòng cả khóm mai.
Khương Lan Lễ ở Lại Bộ vừa xong việc, thấy bình hoa cắm tịch mai thì cười nói: "Thôi được rồi, ta đã mắng Khương Tưu một trận, nó biết sai rồi."
Mai ca nhi chỉ có chút buồn bực, không thực sự nổi giận.
Khương Lan Lễ đem một bức họa đưa cho Mai ca nhi, nói: "Đây là ta tranh thủ thời gian vẽ hoa mai, ngươi xem thế nào?"
Mai ca nhi tiếp nhận bức họa, cẩn thận đánh giá, bình luận: "Giống."
Khương Lan Lễ nghe xong cũng không giận. Hai người đều xuất thân thư hương, thiên tính mang chút phong nhã lãng mạn. Tựa như Mai ca nhi mỗi độ thu đến, trông thấy lá vàng rụng là muốn rắc đậu vàng, Khương Lan Lễ hiểu hắn, không thấy giả tạo, trái lại cảm thấy đáng yêu.
"Vậy ngươi vẽ một bức hoa mai tặng ta." Khương Lan Lễ theo cây gậy trúc mà trèo lên phía trên.
Lúc trước hắn chính là thông qua Mai Hoài kết giao với Mai ca nhi, Mai Hoài không đề phòng Khương Lan Lễ, liền bị hắn "trộm gia".
Mai ca nhi thản nhiên gật đầu.
Ngày tháng còn dài, Khương Lan Lễ dự định thu thập thật nhiều tranh hoa mai của Mai ca nhi, khóa vào trong rương, một mình chậm rãi thưởng thức.
"Gần đây việc ở Lại Bộ quả có chút mệt, sang năm chức quan biến động không ít, Lại Bộ và Hộ Bộ đều phải tất bật điều chỉnh lại bổng lộc quan viên cho chuẩn xác."
Nghĩ đến đây, Khương Lan Lễ thấy có chút đau đầu.
Nói cũng là có duyên, Mai thượng thư từ Hộ Bộ chuyển sang làm Lại Bộ thượng thư, Khương Lan Lễ làm việc tại Lại Bộ, tức là làm việc dưới trướng nhạc phụ.
Vì vậy hắn càng phải cẩn trọng.
Hắn cùng bạn bè đều có những vị nhạc phụ chẳng dễ đối phó, người nào người nấy đều khó lường.
Khương Lan Lễ bò lên giường ôm lấy eo Mai ca nhi.
Mai ca nhi liếc hắn một cái, đưa tay xoa mạnh đầu hắn.
Khương Lan Lễ ở nhà thấy bức bối, trong khi đó Trịnh Sơn Từ đối với sự vụ Hộ Bộ lại không mảy may phiền lòng. Việc điều chỉnh bổng lộc quan viên hắn đã sớm giao cho Phạm thị lang xử lý, giờ chắc cũng hoàn tất.
Trịnh Sơn Từ sau khi hạ công đường thì cùng Tiểu Bình An chơi đùa ném tuyết, dùng cơm chiều xong, cả nhà quây quần sưởi ấm.
Trên lò than pha một bình quả trà, buổi tối không thích hợp uống trà lá, đổi sang quả trà Tiểu Bình An cũng rất ưa thích.
Ba người hôm nay đều ăn no, sưởi ấm xong liền mơ màng buồn ngủ. Ngu Lan Ý tựa đầu vào vai Trịnh Sơn Từ, Tiểu Bình An thấy vậy, cũng nghiêng đầu tựa vào người Trịnh Sơn Từ.
Tiểu Bình An ngủ trước, nằm lên giường liền an giấc.
Ngu Lan Ý ngáp một cái, kéo Trịnh Sơn Từ cùng nằm xuống ngủ. Đêm quá lạnh, hai người đều ôm nhau thật chặt mà ngủ.
Mùa đông rét mướt chẳng mấy đã qua, tiết trời dần ấm lại. Biên cương năm nay, nhờ Hộ Bộ cấp phát áo bông cùng chăn ấm, tướng sĩ đều được một mùa xuân yên ổn. Áo bông mới chất tốt, tới lúc ấm lại, bọn họ liền cất kỹ vào rương.
"Ngươi xem, Trịnh đại nhân quả thực là người cẩn thận, đúng là con rể nhà võ tướng chúng ta, ngay cả chuyện cấp áo bông cũng chu đáo." Một tướng sĩ nói.
"Trước kia có quan nào của Hộ Bộ nhớ đến người nơi biên giới? Ước gì chúng ta không ăn không uống vẫn phải thủ thành, đến một văn tiền cũng chẳng buồn ngó tới."
Trong mắt họ, Hộ Bộ vốn là nơi chỉ biết thu, không biết chi. Nay Trịnh Sơn Từ làm Hộ Bộ thượng thư, còn nghĩ đến người biên cương, khiến họ sinh lòng cảm kích. Lại thêm mối quan hệ với Trường Dương Hầu, võ tướng trong quân cũng chẳng có thành kiến gì với hắn.
Bọn họ thở ra toàn bạch khí, đứng nơi vùng đất cằn cỗi sỏi đá, không một bóng người. Hằng ngày đều phải vận động buổi sáng, rồi lên tường thành canh gác. Có Man Di đứng dưới tường thành hò hét, nhưng bọn lính đã quen, coi như tiếng gió bên tai, chẳng ai để tâm.
Man Di trông thấy quân Đại Yến tinh thần sung mãn, trong lòng dè chừng, không dám tùy tiện xâm phạm.
Biên cương năm nay vẫn duy trì ổn định.
Đông qua xuân tới, chớp mắt đã trôi qua hai năm. Mấy năm nay, thu nhập từ thuế đều duy trì ở mức trên một ngàn vạn lượng. Kết quả từ những năm đo đạc ruộng đất, đến nay dần thấy hiệu quả rõ rệt, ẩn hiện thế cảnh phồn thịnh của Đại Yến.
Trước kia, thời kỳ trung hưng của Đại Yến từng có một năm thu thuế vượt ngưỡng một ngàn vạn lượng, khiến triều đình hân hoan. Nay liên tiếp ba năm vượt ngưỡng, khiến lòng người trong triều sinh biến.
Gần đây, đã có quan viên tới bái phỏng Ngụy thủ phụ, đề cập đến chuyện bổng lộc.
"Ngụy đại nhân, từ khi Đại Yến lập quốc đến nay, bổng lộc quan viên vẫn giữ nguyên, chưa từng điều chỉnh. Kinh thành vật giá tăng gấp mười lần, chúng ta vẫn lĩnh mức cũ. Trước kia triều đình khó khăn, ai nấy đều cắn răng chịu đựng. Nay quốc khố dư dả, bổng lộc quan viên cũng nên có điều chỉnh, dù chỉ nhích lên đôi chút cũng là hợp lẽ."
Đây không phải người đầu tiên nói chuyện này với Ngụy thủ phụ. Ngụy thủ phụ khẽ thở dài: "Tâm tư chư vị ta đều hiểu. Hộ Bộ những năm gần đây đích xác có thu lời, nhưng tiêu dùng mỗi năm cũng không ít. Tuy ta là thủ phụ, nhưng chuyện trong Hộ Bộ vẫn là Trịnh đại nhân nắm rõ hơn. Nếu các ngươi thực lòng muốn điều chỉnh bổng lộc, chi bằng đến hỏi Trịnh đại nhân, xem ý hắn ra sao thì ổn thỏa hơn."
Quan viên suy nghĩ hồi lâu, hiểu rõ Ngụy thủ phụ đây là đẩy quả bóng sang cho Trịnh Sơn Từ, bèn gật đầu, cũng muốn nghe xem ý Trịnh Sơn Từ thế nào.
Trịnh Sơn Từ tại nội các cần mẫn, xử lý xong tấu chương thì bị ba vị quan viên tìm tới cửa. Hắn nhìn qua liền biết đối phương có tâm sự, sai tiểu lại dâng ba chén trà.
"Ba vị đại nhân cứ ngồi xuống mà nói."
Trịnh Sơn Từ thần sắc ôn hòa, ngồi xuống trước, chậm rãi nhấp một ngụm trà.
Thấy hắn như vậy, ba người kia khí thế lập tức hạ xuống một bậc, nguyên vốn định tỏ vẻ uy nghi, giờ chỉ cảm thấy áp lực. Từng người cụp mi, lặng lẽ ngồi xuống, uống trà.
Một vị quan viên nhấp một ngụm rồi đi thẳng vào vấn đề, thuật lại lời đã nói với Ngụy thủ phụ.
Trịnh Sơn Từ trầm ngâm: "Bổng lộc quan viên đích thực thấp, ta cảm thông sâu sắc. Việc này ta nhất định để tâm. Nhưng bạc triều đình hiện nay còn có chỗ dùng khác. Nếu chư vị tin ta, chờ Hộ Bộ thu được nhiều hơn, ta tất sẽ dâng tấu thỉnh bệ hạ gia tăng bổng lộc."
Hắn nói thực lòng. Võ Minh Đế từ lâu đã dự định, đợi ngân khố sung túc thì phát binh đánh Man Di. Nay quốc khố cùng tư khố gộp lại đủ để khai chiến, đây là chí nguyện lớn của bệ hạ, tự nhiên không muốn bị cản trở.
Nghe nhắc tới thánh thượng, ba vị quan viên liền dè dặt hơn, hàn huyên đôi câu rồi cáo từ rời nội các.
"Việc này liên quan tới bệ hạ, chúng ta chẳng dám đưa lên Kim Loan Điện, bằng không sẽ khó toàn thân."
"Thôi thì xem xét sau, hiện giờ ngày tháng vẫn còn xoay xở được."
"Các ngươi còn xoay xở được, ta thật sự có phần khó khăn." Vị lục phẩm quan viên cười khổ.
Dù không đến mức đói khát, mỗi tháng vẫn có lộc mễ, nhưng trong nhà chỉ có một nha hoàn, việc lớn nhỏ đều phải làm, xa phu cũng phải dưỡng. Làm quan cũng cần thể diện, nhưng nay đã tính đến chuyện bán xe ngựa, để xa phu rời phủ, đi bộ vào cung cũng là cách.
Trịnh Sơn Từ xưa nay cũng đi bộ, trừ những ngày mưa hay mùa đông mới dùng xe.
Tiết kiệm một chút, ai biết tương lai có tăng bổng lộc hay không. Với chức quan hiện tại, không thuộc hàng hiển hách, lại không có lộc riêng, một vị lục phẩm giữa kinh thành vốn chẳng ai lưu tâm.
Ba người ngậm ngùi rời đi.
Trịnh Sơn Từ thật lòng muốn nâng bổng lộc. Tục ngữ nói: "Lương cao dưỡng liêm," nếu ngay cả sinh hoạt cũng không chu toàn, làm sao giữ mình khỏi cám dỗ? Kinh thành tấc đất tấc vàng, làm gì cũng tốn bạc. Không ít quan viên còn đang thuê nhà, tiền thuê là một khoản không nhỏ.
Bản thân Trịnh Sơn Từ nay sinh hoạt dư dả, trước là nhờ Lan Ý có của hồi môn, Trường Dương Hầu cũng mua nhà, sắm xe ngựa, chuẩn bị đủ đầy, hắn không cần bận tâm. Lúc còn ở Tân Phụng huyện đã kiếm chút bạc, về kinh lại càng thuận lợi.
Nếu chỉ là một quan viên bình thường, e rằng hắn cũng chật vật. Nay bạc đều bị Võ Minh Đế trưng dụng, hắn cũng không thể tự quyết.
Hắn trở về phủ, Tiểu Bình An đã xong lớp đại ban, bắt đầu học Tứ thư Ngũ kinh. Cùng đồng lứa như Ngụy Vân cũng đã bắt đầu định hướng khoa cử.
Tranh thủ lúc còn nhỏ mà học, Trịnh Sơn Từ chưa vội để nhi tử ứng thí, muốn hắn nắm vững Tứ thư Ngũ kinh trước rồi mới tiến thêm.
Vừa bước vào phủ, đã nghe tiếng Tiểu Bình An đọc sách vang vọng từ sân.
Tiểu tử đã lớn, Ngu Lan Ý và Trịnh Sơn Từ thương nghị dọn riêng phòng ở cho hắn, nay đã có sân riêng, không còn ở sát cạnh song thân.
Trịnh Sơn Từ giả vờ bước mấy bước, cuối cùng vẫn không nhịn được, muốn lén xem một chút. Ai ngờ vừa tới cổng sân đã thấy Ngu Lan Ý cũng đang thò đầu nhìn vào.
Hắn nhịn cười không được, bước lên vỗ nhẹ vai Ngu Lan Ý, khiến y giật mình.
Thấy là Trịnh Sơn Từ, Ngu Lan Ý kéo hắn cùng cúi người ngắm nhi tử.
Hai người xem một hồi rồi rời đi nhẹ nhàng.
Trịnh Sơn Từ vừa định mở miệng thì bị Ngu Lan Ý trừng: "Còn dám dọa ta, gan ngươi lớn thật."
Ngu Lan Ý giơ tay gõ đầu hắn.
Trịnh Sơn Từ liền nắm lấy tay y: "Ngày mai nghỉ, chúng ta ăn sớm một chút, cùng nhạc phụ đi câu cá."
Ngu Lan Ý bị nắm tay, lại bị đánh lạc hướng.
Trường Dương Hầu từ sau khi lui chức, thường cùng Trịnh Sơn Từ câu cá, cũng thích đánh cờ với hắn.
Trịnh Sơn Từ luôn thua, nhưng đôi khi thắng vài ván, khiến Trường Dương Hầu càng thêm hứng thú.
Ngu Lan Ý đi theo hai người câu cá, cũng học được gắn mồi và thả cần. Tiểu Bình An vừa nghe đi với ông ngoại thì rất vui.
Toàn gia cùng đi câu cá.
Cơm nước xong, Ngu Lan Ý nhanh tay ném mồi vào sọt cá của Trịnh Sơn Từ – y sợ mấy con vật mềm nhớt ấy.
Trường Dương Hầu còn dẫn theo Ngu Hòa Bách, cả đoàn tới vùng ngoại ô, đêm nghỉ lại thôn trang. Hai hài tử ngồi gần nhau câu cá, Ngu Lan Ý trông thấy vị trí bọn nhỏ thả cần liền nhắc:
"Chỗ đó không có cá, ta từng ngồi cả buổi cũng chẳng câu được gì."
Câu cá phải biết chọn chỗ. Hai đứa nhỏ đổi vị trí, mang mũ rơm ngồi chờ.
Trường Dương Hầu chọn một chỗ riêng.
Trịnh Sơn Từ cùng Ngu Lan Ý chuẩn bị xong mồi, ném cần ra hồ, rồi lặng lẽ chờ đợi.
Ngu Lan Ý chờ một lát đã gục vào người Trịnh Sơn Từ.
Trịnh Sơn Từ đỡ lấy cần câu y, dùng đá cố định xuống đất, lấy thảm phủ lên người y.
Ngu Lan Ý đi câu, nửa thời gian là ngủ.
Chung quanh yên tĩnh, chỉ còn tiếng côn trùng và chim hót. Cả thiên địa như cũng lặng lẽ.
Trịnh Sơn Từ cúi mắt chờ đợi.
Cần câu khẽ rung. Trịnh Sơn Từ cảm nhận lực kéo, giật mạnh một cái, cá vọt lên khỏi mặt nước. Hắn thuần thục bỏ cá vào sọt.
Một đêm câu được ba con cá lớn, bốn con nhỏ.
Tiểu Bình An nhìn sọt cá, trìu mến vu.ốt ve lớp vảy ướt át.
Ngu Hòa Bách cũng may mắn, câu được ba con cá nhỏ. Hai anh em họ cùng câu cá, tình cảm càng thêm gắn bó.
Quản sự thôn trang đã chuẩn bị, để cả nhà rửa mặt rồi nghỉ. Ngu Lan Ý bị Trịnh Sơn Từ ôm dậy, mơ màng tỉnh giấc, thấy mình nằm trong ngực hắn, thì thầm chép miệng:
"Ta muốn ăn cá nướng."
Trịnh Sơn Từ cũng mệt, ngủ liền mơ thấy cá lớn lấy đuôi quấn chặt, đè lên người hắn.
Hắn giật mình tỉnh giấc, phát hiện Ngu Lan Ý hai chân gác lên người hắn, đầu gối trên ngực, ngón tay còn đặt nơi thắt lưng hắn, thở đều đều.
Trịnh Sơn Từ thở dài nhẹ nhõm, buồn ngủ lại kéo tới.
Thầm nghĩ: Con cá lớn này thật đúng là biết đè người.