Phu Lang Ta Là Nam Phụ Ác Độc

Chương 58

Tân Phụng huyện tu đường đến tận Lam huyện, thật sự là làm đến nơi đến chốn. Đường vừa tu xong, hương dân ai nấy đều có chút cảm khái, bởi vì sau này e là không còn chỗ nào kiếm tiền nữa. Đàm Hòa cho người đi mua chút rượu ngon, đồ ăn đầy đủ để mở tiệc khao thưởng, cũng coi như một bữa tiệc tan đường.

Gà vịt thịt cá đủ cả, rượu mạnh cũng là đi quán rượu mua về. Đầu bếp tay nghề không tồi, món nào cũng sắc hương vị đủ đầy, trên bàn bày thành mấy mâm lớn, buổi tối đốt củi nổi lửa, còn quay một con dê mới giết trên giá nướng.

"Mạt hạ kính Đàm đại nhân một chén!" Một nha dịch nâng chén hướng Đàm Hòa kính rượu.

Đàm Hòa sảng khoái cạn sạch.

"Đàm đại nhân, sau này còn có thể tiếp tục tu đường nữa không?" Có người ăn một miếng thịt, uống một ngụm rượu, bèn mở miệng hỏi. Trong lúc cao hứng, can đảm cũng tăng thêm mấy phần. Bọn họ thật sự lưu luyến việc tu đường này, không chỉ có thể kiếm tiền mà còn có cơm ăn, nghỉ ngơi tử tế. Gã nông dân kia tính toán sơ, một chuyến tu đường này hắn kiếm được mười lăm lượng bạc, làm ruộng ba bốn năm cũng chưa chắc có được.

"Trịnh đại nhân nói, về sau còn định tu đường từ trấn lên huyện thành, cho nên hẳn là còn cơ hội." Đàm Hòa cười đáp.

Nghe thế, đám hán tử liền yên tâm, trong lòng đều thầm nghĩ nếu còn thêm vài chuyến tu đường nữa, tích góp chút tiền cũng có thể dựng nhà ngói, khỏi lo người ta khinh thường. Rượu vào lời ra, ai nấy đều đánh bạo kính rượu Đàm Hòa, mà hắn cũng không chối từ, uống không ít.

Lửa rực cháy, khói tỏa nghi ngút, có người bắt đầu xướng mấy khúc tiểu điều quê nhà. Gió cát vẫn thổi đều đều, mà bầu không khí lại nồng đượm nhiệt tình.

Đầu bếp lại bưng thêm một chậu thịt nóng hổi, mỡ thịt bóng loáng, thơm đến mức lòng người ngứa ngáy.

Đàm Hòa định nói gì đó, ai ngờ gió cuốn một nhúm cát thổi vào miệng, hắn nhổ ra mấy lần, nhíu mày nhìn con đường mới tu mà có chút hoảng hốt. Một người đọc sách như hắn, đi theo đám quê mùa tu đường lâu ngày, cũng dần chẳng còn văn nhã.

Hắn hừ một tiếng thấp giọng, "Không văn nhã thì không văn nhã, ai mà thấy chứ."

......

Trịnh Sơn Từ nhận được thư của Phạm Bình, nói ba ngày sau sẽ đến Tân Phụng huyện. Trong lòng hắn nắm chắc, đợi Phạm Bình nhìn thấy con đường xi măng mới tu này, nhất định sẽ tăng thêm thương đội tới Tân Phụng buôn bán, thậm chí có thể thu hút thêm nhân lực tới mở xưởng làm ăn.

Tân Phụng huyện hiện chưa có ngành nghề chủ chốt nào đủ sức chống đỡ kinh tế địa phương. Mấy hiệu buôn đồ tạp hóa, vải vóc, gia cụ tuy có, nhưng chưa đủ mạnh. Nếu có thể mở được một hai xưởng sản xuất lớn, sản phẩm sẽ không chỉ lưu thông nội huyện, mà còn bán ra khắp nơi. Việc trồng dược liệu là do điều chỉnh từ thổ nhưỡng, còn nhà xưởng thì Trịnh Sơn Từ vẫn đang cân nhắc.

Hộ phòng người mang sổ sách vào, bước chân nhẹ nhàng: "Đại nhân, đây là khoản chi tháng này, thỉnh ngài xem qua."

"Đặt đó đi."

Trịnh Sơn Từ tiện tay lật qua một lượt, trong đó chủ yếu là khoản chi, còn khoản thu vẫn nằm trong kho, chưa tiêu thụ được vì còn đợi Phạm Bình tới. Hắn tạm gác sổ sách, tiếp tục xử lý công vụ. Trong huyện gần đây có mấy vụ trộm cắp, hắn đã giao cho Chu điển sử phụ trách. Còn lại không có án lớn, công vụ vẫn trong tầm kiểm soát.

Trịnh Sơn Từ mỗi tháng đều tự mình xem sổ, bởi luôn có người muốn lợi dụng sơ hở để tham ô. Một khi phát hiện, hắn liền cho đánh hai mươi trượng, đuổi thẳng khỏi nha môn. Quan không nghiêm, dân chẳng kính - hắn tuyệt không dung túng.

Việc trong huyện cũng tạm ổn, hắn định đi xuống thôn một chuyến, xem dân tình ra sao, giải quyết chút việc ở cơ sở. Đường vừa tu xong, dược liệu cũng vừa thu, chuyện lại bề bộn như cũ.

Hắn chỉ dẫn theo Vượng Phúc rời nha môn, vừa ra cửa đã nghe có người bàn tán.

"Trịnh đại nhân bắt chúng ta trồng ớt cay, đậu nành, dược liệu... Thế về sau còn lương thực thì làm sao?"

"Không phải bảo đi Lam huyện mua về sao?"

"Nói thì dễ, nhỡ đâu xảy ra thiên tai, người ta còn bán lương thực cho chúng ta chắc? Khi đó dù có tiền cũng chẳng mua nổi."

Nam nhân xua tay, không nhẫn nại: "Ngươi lo lắng nhiều như vậy làm gì, chuyện về sau thì để về sau tính. Ta chỉ biết Trịnh đại nhân thật sự dẫn chúng ta kiếm được tiền. Hiện giờ bán dược liệu, giá gấp ba giá lương thực. Ngươi nếu còn muốn ở nhà, trên đất cát mà trồng tiểu mạch, thì cứ việc tự mình làm."

"Ta không có ý đó, ai, con người ta chính là lo nghĩ quá nhiều thôi."

Hai người vừa nói vừa rời đi.

Trịnh Sơn Từ nghe hết, trong lòng lại có chủ ý. Kỳ thực, hắn đã sớm nghĩ tới việc này, chỉ là chưa thực hiện. Hắn định ở vùng ngoại ô xây một kho lương thực lớn, sau đó ở mỗi trấn đều lập một kho nhỏ. Khi vụ mùa thu hoạch tốt, có thể mua thêm lương thực từ Lam huyện rồi cất vào kho. Nếu sau này gặp thiên tai, ít ra còn có cái ăn. Mỗi nhà mỗi hộ cũng nên có khái niệm tích trữ. Chính hắn cũng có thói quen dự trữ - ví như giấy, bút, mực, đều phải để sẵn ba tháng lượng.

Hắn phát hiện Ngu Lan Ý cũng thích tích đồ - chẳng qua là tích trân châu phấn, một lần là độn bốn hộp.

Quả là bản năng tương đồng.

Nghĩ tới đó, Trịnh Sơn Từ nói: "Ngươi bảo Giang đại nhân tìm xem vùng ngoại ô có khoảnh đất nào dùng được, huyện nha có thể tận dụng."

Vượng Phúc lĩnh mệnh lui ra.

Bên kia, Ngu Lan Ý cũng đang cùng Kim Vân ở vùng ngoại ô tìm kho làm rượu. Hai người đang nói giá với chủ đất. Lão bản hét giá một năm năm lượng, Kim Vân cảm thấy vẫn còn có thể mặc cả thêm.

Ngu Lan Ý là người tự làm chủ, trong lòng chỉ nghĩ bớt được đồng nào hay đồng ấy, có thể mua thêm nhiều đồ tốt, thành ra rất ủng hộ Kim Vân chém giá. Còn hắn thì chỉ biết một chiêu duy nhất - giả vờ rời đi.

Kim Vân nói: "Bây giờ vùng ngoại ô còn ai thuê kho của ngươi? Chúng ta thuê một năm, năm sau còn thuê tiếp. Nếu ngươi không đồng ý, thiếu gia nhà ta sẽ đi ngay."

Ngu Lan Ý nghĩ thầm: "Rất đúng. Thuê một năm rồi tiếp tục thuê, ba năm tròn là chúng ta hồi kinh."

Hắn liền cùng Kim Vân giả bộ muốn rời đi.

Lão bản quýnh quáng, cắn răng: "Bốn lượng năm tiền, không thể bớt nữa."

Ngu Lan Ý trong lòng đắc ý, mặt ngoài vẫn điềm tĩnh không gợn sóng. Kim Vân cũng không lộ vẻ mừng, cứ thế làm khế thư, giao tiền.

Lão bản than ngắn thở dài: "Đây là vụ làm ăn lỗ vốn nhất ta từng làm."

Ngu Lan Ý nghe vậy hừ nhẹ trong lòng: "Lỗ vốn cái gì, ngươi mà lỗ mới lạ."

Hắn cầm khế thư, lạnh nhạt nói: "Chúng ta đây không ký nữa."

Lão bản vội vàng giữ lại: "Khách quan, ký! Ký! Đừng đi mà!"

Quán kho này quả thực tốt, Ngu Lan Ý bớt được năm tiền bạc, liền cầm đi mua điểm tâm. Mất hai tiền, còn dư ba tiền, hắn quyết định để dành.

Nhìn Kim Vân còn đang ăn điểm tâm, Ngu Lan Ý nghiêng đầu nói: "Ta muốn một cái rương tích tiền."

Kim Vân hoảng đến mức làm rơi điểm tâm trên bàn.

Ngu Lan Ý nhíu mày: "Lãng phí quá."

Kim Vân líu lưỡi: "Thiếu gia, chẳng phải ngài đã có rất nhiều rương rồi sao?"

"Nhưng những rương đó đều để đồ khác, ta tích tiền thì phải để riêng." Ngu Lan Ý tươi tắn nói: "Chờ tích đủ tiền, ta sẽ mua một tòa nhà ở kinh thành."

Kim Vân: "......" Câu này nghe bao nhiêu lần rồi nhỉ?

Hai người đang ăn điểm tâm thì trời bắt đầu mưa. Không mang theo dù, bèn ngồi lại trong quán. Ai ngờ mưa không ngớt, càng rơi càng lớn.

Tiểu nhị bưng thêm trà: "Hôm nay sợ là mưa không ngừng. Mùa hè mưa to, lại thường dồn dập."

Mây đen cuồn cuộn, mưa vỗ vào cửa sổ lộp bộp. Một tia sét xé ngang trời, tiếp theo là tiếng sấm nổ vang trời. Ngu Lan Ý vội vàng đóng cửa sổ, khí lạnh pha mùi đất ẩm ập tới khiến hắn buồn nôn. Trong phòng tối đen, mặt người mờ mờ như phủ một tầng tro bụi.

Ngu Lan Ý vốn sợ sấm sét, bị kinh động liền nổi da gà. May là quán đông người, bằng không một mình hắn ở đây e là chịu không nổi. Tiếng trò chuyện râm ran vang lên, nói từ chuyện ăn uống đến việc trong thành.

"Nghe nói không, Vương lão gia ở nhà chết bất đắc kỳ tử, hình như là bị quỷ ám."

"Sao lại không nghe, mấy năm trước Vương lão gia bị bệnh nặng, suýt chết. Không biết tìm đâu ra một đạo sĩ giang hồ, cứu được một mạng, sống thêm được mấy năm, giờ thì cuối cùng cũng đi rồi."

Mấy chuyện quỷ quái như thế, luôn khiến người ta vừa sợ lại vừa thích thú.

Ngu Lan Ý nghe xong chỉ cảm thấy một luồng hàn khí thấm nhập vào xương.

"Vương lão gia rốt cuộc cũng đã mất, là trong lúc ngủ mộng an nhiên ra đi, đây là lời Vương gia thiếu gia nói, chân thật thế nào thì chúng ta cũng không rõ. Lại có lời đồn rằng, là mỹ thiếp trong phủ tư thông cùng thiếu gia, bị Vương lão gia phát giác, bọn họ liền hợp mưu hại người."

"Cũng có người nói là trong phủ có hạ nhân bị Vương lão gia làm nhục, nuốt không trôi cơn giận, liền hạ độc giết đi."

"......"

Nếu xét cho kỹ, những lời này chẳng có lý nào đứng vững, song lúc này trong phòng tối om, mọi người cũng im lặng, có một người thong thả kể chuyện, khiến cho ai nấy đều dựng cả tóc gáy.

Tiểu nhị bưng trà cũng nghe đến ngẩn ngơ - so với thuyết thư tiên sinh còn ly kỳ hơn.

Ngu Lan Ý tay run lên, nhìn về phía Kim Vân, chỉ thấy y cũng đang thò đầu chăm chú lắng nghe.

Ngoài cửa sổ bỗng vang lên tiếng kèn đám ma the thé, kèm theo tiếng khóc ai oán, cùng tiếng chân bước đều tăm tắp.

Người kể chuyện mặc áo choàng xám khẽ nhíu mày, cất giọng: "Tới rồi."

Vừa dứt lời, y liền mở cửa sổ, một luồng gió lạnh mang theo hơi ẩm phả thẳng vào mặt. Qua cửa sổ, mọi người nhìn thấy bên ngoài mưa lớn không ngừng, có người khoác đồ tang đang khiêng quan tài mà đi, tiếng kèn tang vang dội, từng tiếng khóc thỉnh thoảng vọng lại, khiến cho cả gian phòng như chìm vào u linh quỷ dị. Ngu Lan Ý chỉ cảm thấy thần trí mơ hồ, lòng run rẩy không thôi.

"Kể đến chuyện Vương lão gia và thanh mai trúc mã, năm xưa hai người vốn thâm tình, chỉ vì duyên mỏng mà phải chia ly. Sau khi Vương lão gia công thành danh toại, người cũ đã xuất giá, còn mang tang. Hai người âm thầm nối lại tình xưa, lén lút gặp nhau trong một miếu hoang."

Nếu có bức họa trong tay, chỉ sợ áo xám nam tử kia đã gõ bảng ra hiệu. Y ngừng lại giây lát, ánh mắt quét một vòng, câu hồn mọi người treo lửng trên lưỡi.

Ngu Lan Ý tim như nhảy lên cổ họng.

"Bọn họ ôm nhau, môi chạm môi, c.ởi áo nhau."

Thanh mai nói: "Ngươi ăn đầu lưỡi ta đi."

Vương lão gia: "Ăn, ăn."

Thanh mai lại rằng: "Ta cũng muốn ăn đầu lưỡi ngươi."

"Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh, thanh mai liền cắn đầu lưỡi Vương lão gia nuốt xuống, cười vang như chuông bạc."

Ngu Lan Ý suýt nữa hét lên, trán vã mồ hôi, sắc môi trắng bệch, hoài nghi đêm nay thể nào cũng gặp ác mộng.

Cả quán điểm tâm im phăng phắc, chỉ còn lại tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, mà người kể chuyện thì còn chưa ngừng - lại bắt đầu một câu chuyện quỷ dị mới.

......

Trời mưa mỗi lúc một lớn. Trịnh Sơn Từ từ vòng ngoài trở về, Vượng Phúc cầm ô tới huyện nha đón. Hắn trở lại phòng, vỗ vỗ mưa trên vai, thiện đường đưa tới một chén canh gừng nóng hổi.

"Vượng Phúc, ngươi cũng uống một chén đi."

Vượng Phúc lĩnh mệnh, một chén canh gừng xuống bụng, cả người ấm lên. Trịnh Sơn Từ nhìn ra cửa sổ: "Cơn mưa này tới thật đúng lúc, chắc là trời ban cho vạn vật."

Công vụ trong tay đã xử lý xong, hắn lấy một quyển sách về án lệ ra đọc, vừa uống trà vừa nghe tiếng mưa, vừa vặn nhàn tĩnh.

Giang chủ bộ che ô, bước qua vũng nước lội đến dưới mái hiên, một tay kéo áo choàng, hành lễ: "Trịnh đại nhân, trong huyện có một cây cầu bị sập, đã chết tám người. Hiện nay Chu điển sử đang dẫn nha dịch đến trông giữ."

Trịnh Sơn Từ thất sắc, lập tức đứng dậy: "Cơn mưa này tuy lớn, nhưng không đến mức làm sập cầu. Vừa đi vừa nói chuyện."

Giang chủ bộ theo sát sau.

Cây cầu kia bắt qua dòng sông chảy xiết trong huyện thành. Lúc đến nơi, chỉ thấy giữa cầu đã gãy ngang một đoạn, nước cuốn lũ lụt đục ngầu. Trịnh Sơn Từ hít sâu một hơi, sắc mặt nặng nề.

"Bá tánh thấy trời mưa lớn, mà nhà lại ở bên kia cầu, nên muốn vượt qua để tránh mưa. Nào ngờ giữa đường, chỉ nghe 'rắc' một tiếng, rồi mấy người rơi xuống, chẳng kịp kêu cứu."

Chỉ cần tưởng tượng cảnh đó thôi cũng đủ khiến người ta kinh hãi - từ trên cao rơi xuống nước xiết, chẳng có chỗ bám víu, đá trên cầu còn có thể đập trúng người, mà trời lại mưa như trút, ai dám xuống cứu?

Tiếng mưa rơi, tiếng khóc, tiếng chửi mắng lẫn vào nhau. Gió lạnh quất vào mặt, trong không khí là mùi đất bùn nồng nặc, Trịnh Sơn Từ cảm thấy cả người rét lạnh.

Mấy phụ nhân và ca nhi khóc nức nở, nha dịch lập tức giăng dây chặn hai đầu cầu. Hiện tại chưa thể xuống sông vớt xác, chỉ có thể đợi mưa nhỏ lại, sai người bơi giỏi xuống trục vớt sau.

Bình Luận (0)
Comment