Phu Lang Ta Là Nam Phụ Ác Độc

Chương 78

Trường Dương Hầu mãi vẫn chưa phản ứng lại được, lúc lâm triều nghe đến chuyện của nhị con rể, thần sắc liền hoảng hốt, mãi đến khi hạ triều vẫn chưa hoàn hồn. Có quan viên quen biết biết được Trịnh Sơn Từ là huyện lệnh Tân Phụng, liền tới chúc mừng hắn.

"Hầu gia chúc mừng, chúc mừng, nhị con rể của ngài dù không ở kinh thành cũng lọt vào mắt bệ hạ, vẫn là ngài có tuệ nhãn nhận ngọc."

"Hầu gia, việc này che giấu thật khéo, ta đến hôm nay mới hay, ngài đối với nhị con rể đúng là dụng tâm không ít."

Trường Dương Hầu nhất nhất khiêm nhường đáp lời, nhưng trong lòng thì buồn bực, hắn còn chưa dùng sức đâu.

Chỉ nói: "Quá khen, Sơn Từ còn trẻ, về sau cần học hỏi nhiều nơi."

"Hầu gia còn khiêm tốn, chỉ sợ sau này hắn sẽ được điều về kinh thành làm quan." Có huân quý cảm thấy hắn vẫn chưa thành thật, đã đến mức bệ hạ hạ chỉ khen thưởng rồi mà vẫn còn che giấu.

Trong lòng Trường Dương Hầu mơ hồ rối loạn, đợi tan triều liền muốn về hỏi Lan Ý rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Những lời vừa rồi hắn đều ứng phó qua loa, song trong lòng lại thầm hả hê. Nói gì đi nữa, hiện giờ ai nói gì hắn cũng cảm thấy dễ nghe. Trường Dương Hầu cũng ghi thù, năm đó Lan Ý gả cho Trịnh Sơn Từ, có bao nhiêu người trong kinh thành cười nhạo phủ Hầu bọn họ, tuy không nói trước mặt, sau lưng thì nói vô số lần, chỉ chờ xem bọn họ trò cười ra sao.

Trường Dương Hầu trong lòng ngấm ngầm vui sướng, ngoài miệng vẫn giữ vẻ khiêm tốn.

Ngu Trường Hành muốn lưu lại hoàng cung trực ban, không có thời gian lãng phí, trong lòng cũng thấy nghi hoặc, nhưng chỉ đè nén, bệ hạ thì không dám hỏi, chỉ có thể về nhà hỏi đệ đệ.

Trong lòng các triều thần đều có tính toán riêng. Nói đến đám tiến sĩ, ngoài ba vị đầu bảng tiền tam giáp được vào Hàn Lâm Viện, còn lại những tiến sĩ nhị giáp dù có xuất thân gia thế hiển hách, lúc vào triều cũng chỉ là tiểu quan hạt mè, tuổi còn nhỏ, cơ hội lộ diện thì chẳng có bao nhiêu. Ở triều làm quan, ai chẳng muốn được lộ mặt trước Võ Minh Đế, nào có chuyện nhường cơ hội cho đám người mới? Cơ hội lộ diện đều phải tự mình và gia tộc tranh thủ.

Thường thì chỉ chú ý đến Trạng Nguyên, Bảng Nhãn, Thám Hoa trong tiền tam giáp, ai mà ngờ còn có một huyện lệnh nơi địa phương nho nhỏ. Lần này được Võ Minh Đế nhắc đích danh, lại còn liên hệ đến chuyện lợi quốc lợi dân, có thể thấy đánh giá rất cao. Ban thưởng vàng bạc châu báu vốn là chuyện thường, nhưng riêng bảo hoa đai lưng lại khiến người khác phải lưu tâm.

"Ta nhớ người kia là con rể Trường Dương Hầu, quả thật có bản lĩnh."

"Trước đây không thấy nổi bật gì, vậy mà từ một địa phương xa xôi lại có thể để tên xuất hiện trên ngự án của bệ hạ." Một vị quan trong miệng lộ ra vài phần chua chát.

"Chỉ là dâng lên một phương pháp thôi đã có nhiều chỗ tốt như vậy, còn không biết người này có thật sự có tài hay không. Ít ra về học vấn vẫn còn thiếu, bằng không sao lại chỉ đỗ tam giáp."

"Trường Dương Hầu có hai con rể, một là Diệp thế tử, một là Trịnh Sơn Từ - huyện lệnh, chờ sau này thăng quan, quyền thế nhà này còn không phải càng lớn? Trưởng tử lại kết thân với An Tín Hầu, về sau càng không thể xem nhẹ."

Hai con rể, không tránh khỏi bị đem ra so sánh. Diệp Vân Sơ hiện đang giữ chức ở Hộ Bộ, đồng liêu của hắn cũng trêu ghẹo, hỏi hắn có biết nhị ca phu rốt cuộc là hạng người nào.

Diệp Vân Sơ khựng lại một chút, khóe miệng mỉm cười: "Từ khi hắn thành thân với Lan Ý liền rời kinh, ta cũng không rõ lắm, thật không biết hắn là người như thế nào."

"Xem ra cũng chẳng mấy ai biết rõ người này. Khi hắn cưới Ngu Lan Ý cũng không thấy làm gì cao ngạo. Dù sao được làm con rể Trường Dương Hầu, người như vậy chắc phải mừng đến phát điên rồi."

"Chỉ nói cái phương pháp kia cũng không nhìn ra bao nhiêu bản lĩnh, huống hồ hắn với Ngu Lan Ý từng có chuyện lén lút trao nhận, việc ấy đủ thấy nhân phẩm không tốt."

Nghe những lời này, nụ cười ôn hòa trên mặt Diệp Vân Sơ chợt cứng lại, rất nhanh liền khôi phục như thường, khóe môi lại hiện lên ý cười mềm nhẹ: "Đều là người trẻ tuổi, bọn họ chưa từng làm ra chuyện gì quá đáng trước mặt người ngoài, chỉ là chuyện kia bị người phát hiện, dẫu sao cũng là không ổn."

Người cùng Diệp Vân Sơ nói chuyện phần lớn là thế gia công tử tuổi trẻ, nghe hắn nói xong cũng đều gật đầu tỏ ý tán đồng. Diệp Vân Sơ là người được Võ Minh Đế tín nhiệm, sớm đã được giao việc trong triều, tuổi trẻ tài cao, không phải ai cũng có thể so bì.

Đến khi gần Tết, Hộ Bộ lại vào thời điểm bận rộn nhất, bọn họ chỉ nói dăm ba câu rồi lại ai làm việc nấy. Diệp Vân Sơ đang xử lý công vụ thì cảm thấy một luồng khí lạnh thấm tới, nghiêng đầu nhìn lại, thì ra là cửa sổ chưa đóng kỹ, tuyết lớn mịt mù, gió lạnh thốc vào.

Hắn đứng dậy đóng cửa, rồi lại trở về tiếp tục cúi đầu làm việc.

Việc này vẫn còn truyền miệng trong đám triều thần, rốt cuộc trong triều gần đây chẳng có chuyện gì mới mẻ. Vất vả lắm mới có một sự kiện khác thường, đương nhiên sẽ bị bàn ra tán vào đôi chút.

Lữ thị lang đối với Trịnh Sơn Từ còn có chút ấn tượng: "Tuy rằng là tam giáp, nhưng ta thấy văn chương viết ra vẫn có công phu. Văn phong bình thản, cũng không giống hạng hậu sinh kiêu ngạo."

"Xem ra Lữ đại nhân đánh giá người này cũng không tệ." Có người phụ họa.

Lữ thị lang chắp tay cười: "Ngàn người ngàn mặt, ta cũng chỉ là xét từ văn chương mà nói."

Bùi thị lang vuốt râu, trầm ngâm rồi lên tiếng: "Trịnh Sơn Từ này là người ôn hòa."

Câu ấy vừa ra, đồng liêu đều đưa mắt nhìn sang.

Bùi thị lang có chút ngượng ngùng, sau lại thở dài một tiếng: "Cũng là một chuyện hồ đồ. Các ngươi biết đấy, ca nhi phủ Trường Dương Hầu cùng Trịnh Sơn Từ chính là bị phát hiện ở phủ đệ ta. Khi đó hai người đều mặc thường phục, ai nấy tưởng là lén lút hẹn gặp. Kỳ thực cũng tại ta quản thúc hạ nhân không nghiêm, có người khoá cửa lại. Ta khi ấy liền gọi Trịnh Sơn Từ đến hỏi chuyện, người trẻ tuổi ấy đã gặp phải việc như vậy, vẫn không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, tiến thối có chừng mực. Nếu là người khác, hoặc là lộ ra mừng rỡ, hoặc là hoảng loạn thất thố."

"Gặp cảnh như vậy, vẫn có thể trấn định, phân tâm lực này thật khó có được." Bùi thị lang cười nói.

Lúc trước Trịnh Sơn Từ có thể giữ vững phong thái, tiến thoái chừng mực đã để lại ấn tượng không tệ trong lòng Bùi thị lang. Mãi đến hôm nay bị nhắc lại, ký ức mới được khơi lên.

Chư quan chung quanh đối việc này đều có đánh giá riêng, nhưng đều giữ trong lòng, dẫu sao hiện tại cũng chỉ là một đạo ý chỉ, Trịnh Sơn Từ vẫn chưa đáng để họ đặc biệt lưu tâm.

Diệp Vân Sơ sau khi hạ triều liền trở về phủ, có người hầu bưng trà nóng đến, hắn c.ởi áo choàng, vào phòng Ngu Thời Ngôn sưởi ấm. Ngu Thời Ngôn hiện tại đã bình ổn hơn nhiều, chỉ chăm chăm vào chuyện cửa hàng và thôn trang, toàn bộ tâm tư đều đặt vào đó, thái độ đối với Diệp Vân Sơ vẫn lạnh nhạt, nhưng đã không còn đối địch như trước.

Diệp Vân Sơ là đích trưởng tử trong nhà, lại là thế tử, trong nhà cũng có không ít tài sản, chỉ là Ngu Thời Ngôn chỉ kinh doanh một phần trong đó. Mà phần lợi tức này, Diệp Vân Sơ bảo đảm không để cha mẹ hắn biết, toàn bộ giao cho Ngu Thời Ngôn.

Hắn sưởi lửa một lúc, tuyết dính dưới đế giày đã tan. Nhìn thấy Ngu Thời Ngôn đang cầm một chiếc khăn thêu, Diệp Vân Sơ trong lòng ngứa ngáy, nhưng không dám mở miệng hỏi có phải đang thêu cho mình không, sợ bị chống đối, lại làm không khí trở nên ngột ngạt.

Hắn do dự hỏi: "Ngươi còn nhớ rõ Ngu Lan Ý gả cho ai không? Hôm nay lâm triều, bệ hạ ban chỉ khen ngợi hắn, ta mới biết......"

Ngu Thời Ngôn khựng tay, không nghe rõ Diệp Vân Sơ đang nói gì. Ngu Lan Ý gả cho ai, hắn thật không biết rõ, chỉ nhớ là một vị tiến sĩ xuất thân hàn môn, đi nơi xa làm huyện lệnh. Mới đó mà đã lên kinh thành, còn có thể lọt vào tai mắt của hoàng đế?

Hắn hoàn hồn lại, thấy sắc mặt Diệp Vân Sơ lo lắng, hắn đưa tay nắm tay đối phương, dùng khăn lau ngón tay hắn, thì ra kim chỉ đâm vào đầu ngón tay.

"Thời Ngôn, ngươi đang nghĩ gì mà ngay cả tay mình cũng làm bị thương? Ta chỉ hỏi vậy thôi, không có ý gì khác. Dù sao sau này cũng là thân thích." Diệp Vân Sơ thấy ngón tay hắn không chảy máu, mới yên lòng: "Về sau bớt thêu đi một chút, trong phủ không thiếu gì mấy món đó. Ngươi phải quý trọng đôi tay và đôi mắt của mình."

Ngu Thời Ngôn chỉ cúi đầu không nói lời nào. Diệp Vân Sơ cũng quen rồi, từ khi thành thân đến nay vẫn như vậy, luôn là hắn tự mình quyết định, còn Ngu Thời Ngôn thì như một hồ nước tĩnh, chẳng mấy khi phản bác.

"Vân Sơ." Ngu Thời Ngôn khẽ gọi một tiếng.

Trong lòng Diệp Vân Sơ chấn động, từ sau khi thành thân đến nay, Ngu Thời Ngôn chưa từng gọi hắn thân thiết như vậy, chỉ gọi là "thế tử," chưa từng gọi một tiếng "tướng công." Hắn cảm thấy tâm trạng đối phương có điều bất thường, liền ngồi sát lại, nhẹ nhàng ôm vào lòng: "Có chuyện gì cứ nói với ta."

Ngu Thời Ngôn không hé răng.

...

Gió tuyết nổi lên, Trường Dương Hầu về đến phủ liền đi vào phòng sưởi ấm. Vừa lúc Ngu Lan Ý đang cầm một quyển thoại bản nằm trên giường nệm, nửa nằm nửa ngồi, thấy trưởng bối vào cũng chỉ liếc mắt, rồi lại cúi đầu tiếp tục đọc.

Trường Dương Hầu vốn định răn dạy một phen, nhưng nghĩ lát nữa còn muốn hỏi chuyện, nên đành nhẫn.

Ngu phu lang ngược lại không có ý gì khác, chỉ đang sưởi tay bên lò. Thấy Trường Dương Hầu bước vào liền cười nói: "Hôm nay trời lạnh, ngươi mau tới đây sưởi một chút."

Trường Dương Hầu ngồi xuống cạnh lò, nhìn về phía Ngu Lan Ý: "Ngươi đừng xem thoại bản nữa, qua đây ngồi, ta có chuyện muốn hỏi ngươi."

Ngu Lan Ý buông thoại bản, từ trên giường nệm ngồi dậy, đi đến ngồi trên ghế, nghi hoặc nhìn về phía Trường Dương Hầu: "Cha, ngươi muốn hỏi ta cái gì?"

Trường Dương Hầu bày ra bộ dáng nghiêm phụ: "Sơn Từ ở Tân Phụng huyện làm cái gì? Ngươi nói rõ ràng cho ta một chút."

Đột nhiên bị hỏi nghiêm túc như vậy, Ngu Lan Ý trong lòng hơi căng, còn tưởng đã xảy ra chuyện gì. Hắn nghĩ nghĩ, thực sự không nghĩ ra được gì, đành nói: "Hắn chẳng phải đang bận ở huyện nha sao. Huyện lệnh làm gì thì hắn làm cái đó thôi."

Trường Dương Hầu nghe xong lời này suýt nữa thổ huyết, việc đó hắn còn không biết sao. Nghe xong chỉ xem như chưa từng nghe.

"Kia phương pháp xi măng, ngươi có nghe qua chưa?" Trường Dương Hầu cố gắng kiềm chế tính tình hỏi.

"Ta biết, Trịnh Sơn Từ cho tu một con đường xi măng ở huyện." Ngu Lan Ý trong mắt sáng lên, trả lời rất thành thật.

Trường Dương Hầu còn chờ hắn nói tiếp, kết quả Ngu Lan Ý chỉ nói có một câu. Đối diện với ánh mắt vô tội kia, hắn đành chịu thua.

"Phụ thân, ngươi sao tự nhiên lại hỏi chuyện này, trước kia ngươi cũng đâu có hỏi kỹ như vậy." Ngu Lan Ý hiếm khi lanh lợi, còn biết truy vấn lại.

Trường Dương Hầu sắc mặt giãn ra: "Sơn Từ được bệ hạ hạ chỉ khích lệ, còn được thưởng hoàng kim trăm lượng, châu báu, và cả một chiếc bảo hoa đai lưng."

Ngu phu lang nghe đến bảo hoa đai lưng liền chấn động, hắn biết trong đó có bao nhiêu phân lượng. Khóe môi hơi cong, trong nhà còn chưa kịp ra tay, nhị con rể đã tự mình xuất hiện trước mặt bệ hạ. Khó trách hầu gia vừa về đã vội hỏi Lan Ý. Hắn nhìn tiểu nhi tử, chỉ thấy tiểu nhi tử căn bản chẳng biết gì.

Ngu Lan Ý nghe đến "hoàng kim trăm lượng", trong mắt liền tỏa sáng: "Ta là người nhà của Trịnh Sơn Từ, phu phu nhất thể, bệ hạ ban thưởng hoàng kim trăm lượng cho hắn, tính ra cũng như ban thưởng cho ta."

Ngu phu lang nhẹ nhàng uống một ngụm trà nóng, khóe miệng khẽ nhếch. Đúng là chỉ biết nghĩ đến hoàng kim trăm lượng kia, nào có để tâm đến tướng công rốt cuộc làm được việc gì mà được ban thưởng.

Trường Dương Hầu còn tưởng từ miệng Ngu Lan Ý có thể nghe được đôi câu khách sáo, nói ra được mấy lời tốt đẹp gì, nhưng rốt cuộc cũng đành thôi. Nhìn bộ dáng này, rõ ràng cái gì cũng không biết. Nhị con rể không chừng là thật sự dựa vào bản thân để được tiến cử vào kinh làm quan. Nếu là nhờ vào trong nhà, Trường Dương Hầu quyết sẽ không để quá phô trương, hơn nữa còn định đợi gần mãn nhiệm kỳ ba năm mới đến Lại Bộ đi lại. Nếu đã muốn đi quan hệ, ai lại đi lớn tiếng nói ra? Những chuyện ấy vốn phải làm trong lặng lẽ.

Trường Dương Hầu không vuốt râu, chỉ cười nơi khóe miệng, cảm thấy nhị con rể thật sự có bản lĩnh, xem ra ánh mắt của mình không sai, lần này thật sự cho hắn được thể diện lớn.

"Ngươi đi chơi đi." Trường Dương Hầu đổi giọng, cũng không trách mắng Ngu Lan Ý nữa, chỉ bảo hắn sang chỗ khác chơi.

Ngu Lan Ý còn muốn hỏi thêm, nhưng bị Trường Dương Hầu trừng một cái, đành phải uất ức ngậm miệng, tức giận trở về phòng. Hắn còn muốn biết rốt cuộc Trịnh Sơn Từ làm sao mà được bệ hạ ban thưởng, hắn một chút cũng không rõ.

Trịnh Sơn Từ, thật là lợi hại.

Ngu Lan Ý vừa đi, Ngu phu lang cười nói: "Sơn Từ chuyện này đúng là ngoài ý muốn, nhưng nói cho cùng vẫn là chuyện tốt. Đứa nhỏ này giấu giếm khéo thật, sao không cho trong nhà biết. Lần này được lộ mặt trước mặt bệ hạ, lòng ta thật cao hứng. Ngươi nhìn xem, nhà ai có con cháu còn trẻ như vậy mà khiến bệ hạ hạ chỉ ban thưởng, đủ thấy Sơn Từ ở Tân Phụng huyện thật sự đang làm việc thực sự. Đứa nhỏ này trong lòng có khí cốt, không cam thua người."

Ngu phu lang vốn thích kiểu người tự lực, nay lại thấy có kết quả thật, trong lòng càng thêm hài lòng.

"Có thể được lộ mặt trước mặt bệ hạ, lại được ban bảo hoa đai lưng, chỉ cần nhị con rể không phải ngốc, biết cẩn trọng hành sự, sau này thế nào còn khó mà nói trước. Ta xem Sơn Từ ở Tân Phụng huyện hẳn là làm không tệ, chỉ là rõ ràng có người ở ngay bên cạnh, lại hỏi không ra điều gì." Trường Dương Hầu than nhẹ một tiếng.

Ngu phu lang cười: "Ta nói rồi, chuyện này là chuyện tốt. Lan Ý cao hứng là quan trọng nhất, hỏi gì nhiều làm gì."

"Ngươi nói cái gì cũng có lý." Trường Dương Hầu hôm nay tâm tình rất tốt, nghĩ đến lúc ở Kim Loan Điện nghe thấy ba chữ "Tân Phụng huyện", trong lòng liền vui sướng.

Để những người từng chướng mắt Lan Ý, chướng mắt nhị con rể xem cho rõ. Nhị con rể thì không thể quá kiêu, Trường Dương Hầu nghĩ vậy, liền nói: "Ta đi viết thư cho Sơn Từ, dặn hắn cẩn thận hành sự."

Nói rồi Trường Dương Hầu vội vàng đi luôn, đến áo choàng cũng không khoác.

"Phu lang, ngươi xem hầu gia kìa, sốt ruột đến thế." Tào ma ma cười nói.

"Hắn nào phải sốt ruột, rõ ràng là trong lòng đắc ý, lại muốn đi làm ra bộ làm nhạc phụ nghiêm túc." Ngu phu lang cười trách móc, khóe mắt khẽ nhướn, bật cười thành tiếng.

Bình Luận (0)
Comment