Chương 131: truyên thuyết thủy quái
Chương 131: truyên thuyết thủy quáiChương 131: truyên thuyết thủy quái
Khác với những người bạn câu khác, lão ngư dân dùng trên tay chính là cần câu tự chế, thân cần câu là gậy trúc dài thêm sợi bông, lưỡi câu là kim cong, mồi câu là giun đất sống
Ông ta coi trọng một phương pháp câu duyên phận
Ưu điểm của phương pháp câu duyên phận ở chỗ, ngươi không bao giờ mong câu được cá, cho nên mỗi lần có cá mắc câu, đều là quà tặng đến từ đại tự nhiên
Ngay lúc lão ngư dân đang ngồi xếp bằng trên thuyên nhìn mặt nước sông Minh Giang tĩnh lặng, ông ta chợt phát hiện ra, nước dưới chân trong phút chốc liền biến thành màu đen hoàn toàn
Tình huống bất thường này khiến lão ngư dân lập tức đứng dậy, ông ta cầm cần câu, cảnh giác quan sát xung quanh
Kinh nghiệm của một ngư dân cho ông biết rằng, đây không phải là quỷ dị gì, bởi ông đã quá quen thuộc với dòng sông này
Để có được tâm mắt rộng hơn, lão ngư dân nhảy lên nóc thuyền
Ông ta nhìn xuống dưới nước, lập tức bị sốc
Nước căn bản không có biến thành đenl!
Mà là trở nên nông hơn!
Nguyên nhân trở nên nông hơn, là dưới thuyền của ông ta, có một con cá khổng lồ bơi qual
Mặt nước trở nên đen đột ngột kia, thật ra là lưng cá! Vừa dài vừa rộng, giống như boong tàu của một con tàu lớn!
Không đợi lão ngư dân kịp phản ứng, cá lớn bỗng nhiên sững sờ, sau đó quay người biến mất trong nước, thuận theo phương hướng dòng nước tiến vào biển biến mất không thấy gì nữa
Trên mặt sông bình tĩnh, chỉ còn lại lão ngư dân bàng hoàng
Một hai ngày về sau, mấy tòa thành thị xung quanh Minh Giang, gần như đồng thời dựng dục ra truyền thuyết thủy quái có quan hệ với Minh Giang
Có người nói cá to như tàu, có người nói trông thấy vô số xúc tu, còn người có nói đụng phải cá voi trắng đen
Nhưng cơ hồ không có người tin, dù sao thì những đồ vật trong biển này, chạy đến Minh Giang làm gì? Ăn no rửng mỡ sao?
Hơn nữa chỉ có mấy người trông thấy, nội dung nói cũng khác nhau
Cho nên khẳng định là những lão không quân không câu được cá kia, chuyên môn bịa ra dọa người...
Cách Ngô Nhạc Thành khoảng ba trăm dặm về phía tây
Dưới một thác nước nào đó, có một vị tu sĩ đang ngôi xếp bằng tu luyện
Từ khí tức phát tán ra từ trên người tu sĩ, tu vi của hắn khoảng chừng Trúc Cơ trung kỳ
Nhưng mà làm cho người cảm thấy kỳ quái là, mặc dù dòng nước chảy xiết đổ lên người hắn nhưng quần áo, tóc và thậm chí cả da của hắn lại không hề bị nước làm ướt
Càng làm cho người ta ngạc nhiên là, trên da của tu sĩ này, có những vết lõm mờ nhạt, giống như vảy cá, trải rộng toàn thân
Vị tu sĩ này giống như tảng đá bất động, ngồi dưới thác đã mấy ngày đêm
Nhưng vừa rồi, tu sĩ bỗng nhiên mở mắt ra, nhìn về một nơi nào đó Sau vài hơi thở, †u sĩ nhắm mắt lại một lần nữa
- Không hiểu thấu
Hắn nói
Chẳng qua, không đợi bao lâu, tu sĩ lại mở mắt ra một lần nữa
Lần này, hắn không chỉ nhìn về nơi nào đó mà còn cau mày thật chặt
- Kỳ quái, làm sao nơi xa giống như một mực có người đang nói chuyện với ta?
Loại tiếng nói chuyện này rất kỳ quái, cho dù hắn ở dưới thác nước đỉnh tai nhức óc, cũng đều có thể nghe thấy một cách rõ ràng
Giống như truyền bá những lời này, cũng không phải là sóng âm bình thường, mà là một loại lực lượng càng thêm thần kỳ
Đối với hắn cũng không có bao nhiêu ảnh hưởng, chính là thanh âm cứ phát đi phát lại khiến hắn hơi khó chịu
Tu sĩ hướng vào trong nước vẫy tay một cái, lập tức có một con cá nhỏ rơi vào trên tay của hắn
Chỉ thấy hắn thực hiện một đạo pháp thuật lên con cá nhỏ, thả con cá nhỏ vào trong nước một lần nữa, lúc này mới lại bắt đầu nhắm mắt ngồi xếp bằng tu luyện
Cá nhỏ sau khi vào nước, chậm rãi đi theo bây cá, bơi vê hướng Ngô Nhạc Thành...
Hai ngày sau, tại nhà Nhạc Lập Bằng
Phòng khách
Nhạc Bình ngồi xả lai trên ghế sô pha trong phòng khách, trước mặt là tạp chí giới thiệu các trường đại học ở Ngọc Kinh, nhưng hắn lại hoàn toàn không có tâm tư đọc sách
Hắn vừa rồi ở trên ảnh của tạp chí, nhìn thấy một vị nữ tu khí chất thanh lãnh
Điều này khiến hắn vô tình nghĩ đến nữ tu mà hắn không bao giờ quên ngày hôm đó
Mặc dù nữ tu trên tạp chí cũng rất xinh đẹp, nhưng lại hoàn toàn không có cách nào so sánh cùng với vị nữ tu kia
Nàng thực sự quá đẹp
Quả thực là đè thẩm mỹ của Nhạc Bình chém giết bừa bãi!
Những ngày gần đây, Nhạc Bình cũng đã suy nghĩ rất nhiều, hắn biết rõ, hắn đại khái là không xứng với vị nữ tu kia
Nhưng hắn là thực sự không thể quên được cái nhìn thoáng qua đêm đó
Trong lòng Nhạc Bình vẫn còn có một tia may mắn
Bởi vì mọi thứ luôn có lỡ như
Lỡ như, lỡ như chính mình thật sự có thể xứng với nàng thì sao?
- Nghĩ cái gì thế?
Giọng nói của Nhạc Linh Nhi đánh thức Nhạc Bình từ trong ảo tưởng