Chương 147: bổ thận
Chương 147: bổ thậnChương 147: bổ thận
Nghe nói việc sản xuất Câu Cá Phù đã bắt đầu mở rộng, chỉ cần đợi thêm mấy ngày là có thể nhận được. Ông ta với tư cách là tu sĩ Trúc Cơ đã sống hơn trăm năm, căn bản không thiếu mấy ngày này
Nói thì nói như thế...
Nhưng nhìn vô số bạn câu câu cá với đủ loại chiêu trò, Bách Văn Đạo vẫn là phi thường đỏ mắt
Ở trong một mảnh không khí câu cá tường hoà, có một người câu cá lâu năm đột nhiên hô to:
- Ấy! ? Câu Cá Phù của ta đâu! ?
- Phù của ta cũng mất! ! I
- Phù của ta cũng vậy!
Theo vài tiếng kêu thảm liên tiếp, bên bờ Ngô Hà trong lúc nhất thời, Câu Cá Phù của năm sáu vị bạn câu đột nhiên biến mất
Một đợt này doạ cho đám ngươi không dám câu cá
Phù này mất mấy ngàn linh thạch mới mua được, so với mạng sống còn trọng yếu hơn, thế nhưng là mảy may không được khinh thường
Làm tu sĩ Trúc Cơ duy nhất ở đây, Bách Văn Đạo nhạy bén ngửi ra một tia không tâm thường
Nói chung, sự tình trộm cắp mất mát, đều thuộc sự quản hạt của bộ khoái Lục Phiến Môn, không phải là sự tình của Bách Văn Đạo
Nhưng mà, yêu quái quấy phá liền không giống
Bách Văn Đạo một chân đạp đất, lập tức phi không, ở trong ánh nhìn chăm chú của chúng bạn câu đi vào trên không Ngô Hà
Ông ta khí trầm đan điền, lớn tiếng nói với phía dưới mặt nước:
- Vị Yêu tộc đạo hữu kia hôm nay rảnh rỗi đến Ngô Nhạc Thành chúng ta chơi đùa? Có thể hiện thân nói chuyện với Bách mỗi ?
Thấy trong nước không có động tĩnh, Bách Văn Đạo hừ lạnh một tiếng, nhất thời hất ống tay áo lên, một đạo kiếm khí vô hình liền chém về phía trong nước!
Kiếm khí đập vào mặt nước, sóng nước trong nháy mắt dâng lên cao bảy tám tầng lầu
Ở bên trong vô số bọt nước vẩy ra, một con cá chép đen lăn lộn trái phải, hoá thành hình người!
Chẳng qua cá chép đen này biến thành hình người vẫn có tì vết rất lớn, nguyên nhân là do tu vi chưa đủ
Nhược Lân hiện thân, đồng dạng là tu sĩ Trúc Cơ, hắn cũng có thể lơ lửng giữa không trung
Chỉ chẳng qua, đối mặt với Bách Văn Đạo Trúc Cơ đại viên mãn, Trúc Cơ trung kỳ hắn, khí thế lộ ra có chút hơi yếu
- Nhân tộc các ngươi, sử dụng gian kế huỷ căn cơ tộc ta, lại còn có mặt mũi nói lời chính trực ở đây?
Bách Văn Đạo nhíu mày:
- Đạo hữu cớ gì nói ra lời ấy?
- Phù này, có phải là Nhân tộc các ngươi tạo ra?
- Đúng thì lại như thế nào?
- Phù này bắt sạch hậu bối ưu tú của tộc ta, còn không phải là nhằm vào tộc ta sao? Bách Văn Đạo kỳ quái nói:
- Nếu hậu bối tộc các ngươi thật sự ưu tú, lại tại sao lại bị bắt sạch? Đây chẳng lẽ không phải hạng người vụng về?
Nhược Lân khí huyết cuồn cuộn, cả giận nói:
- Cưỡng từ đoạt lý!
- Đạo hữu chớ có bệnh thiếu máu phun người. Ngươi huỷ hoại tài sản của Nhân tộc chúng ta, ta còn chưa tìm ngươi tính sổ sách đấy
- Tốt, ngươi bắt hậu bối tộc ta, còn muốn ta bồi thường tiền đúng không?
- Nhân tộc thả câu chính là lý lẽ tự nhiên khôn sống mống chết. Ngay cả bản thân ngư tộc, cũng có sự tình cá lớn ăn cá nhỏ. Đạo hữu nếu như không phục, liền phân cao thấp với Bách mỗ. Đạo hữu nếu như thắng Bách mỗ, Bách mỗ liền co đầu rút cổ bên trong thành, lại không bước tới nửa bước bờ sông. Nếu như đạo hữu làm không được, còn xin tôn trọng quy luật tự nhiên
Nhược Lân nhẫn nhịn nửa ngày, cũng không dám động thủ
Bởi vì xác thực đánh không lại
Hắn là ngư yêu, cũng không phải ngớ ngẩn
- Nhân tộc Nnho nhỏ, đừng lấn tộc ta không người! Ngày khác Nhược Lân chắc chắn sẽ trở về, thỉnh giáo cao chiêu của đạo hữu!
Nhược Lân sau khi bỏ chạy, đám người vừa khen ngợi nghĩa cử thấy việc nghĩa hăng hái làm của Bách Văn Đạo, vừa suy nghĩ ý tứ trong lời nói của Nhược Lân
- Ngươi nói xem, ưu tú hậu bối mà con cá yêu này nói, có phải chứng minh cá do Câu Cá Phù câu lên có chất lượng tốt hay không
- Xác thực, ta ngày hôm qua ăn một con, cảm giác chất thịt ngon hơn bình thường rất nhiều
- Ta tối hôm qua thời gian dài hơn không ít
- Trời đất, còn bổ thận!
- Rất có khả năng
- Thì ra là thế, ta ngày đó đột nhiên xung kích tăng lớn giết bốn phương. Mọi người hiểu đó
- Ta phải câu nhiêu thêm mới được. Chỉ cần có thể phục vụ tốt vị trong nhà kia, ta không phải liền có thể tuỳ tiện câu cá?
- Ta cũng thế
- Đại ca, ngươi có bán cá ngươi câu lên không? Bao nhiêu tiền một con? Ta không phải muốn bổ thận, chỉ là muốn nếm thử thịt cá ngon cỡ nào. Thật không phải muốn bổ thận, ta chủ yếu là từ nhỏ ưa thích ăn cá
Nương theo sự trợ giúp của một ít tin đồn không đáng tin cậy, người vốn ở bên ngoài vòng câu cá, cũng bắt đầu chú ý tới Câu Cá Phù của Giang Thành